Nếu đã quyết định rồi thì Chu Thuật Lẫm cũng sẽ từ bỏ, chuẩn bị rút lui hoàn toàn, dừng lại tất cả những việc mình đang phụ trách.

Hai bên đang giao chiến nhưng anh lại rút lui trước, bên phía Chu thị không kịp trở tay trước động thái này của anh.

Mọi người nhìn hàng đống công việc từ trên đổ xuống, trong chiến trường của anh hoàn toàn hỗn loạn, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chu Thuật Lẫm không thèm để ý tới nữa, Thẩm Di còn đang lo anh không nghỉ ngơi đầy đủ, lần này ngược lại anh có thể yên tâm dưỡng thương.

Thứ mà bọn họ muốn, anh sẽ làm như bọn họ mong muốn.

Trút bỏ được gánh nặng trên vai, anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, điện thoại di động đang đổ chuông liên tục lại trở về im lặng.

Thẩm Di vẫn chưa quen lắm, nhưng khi cô bưng canh cho anh, anh vẫn thản nhiên nhận lấy, thoạt nhìn anh khá là thoải mái, mà cô cũng yên tâm phần nào.

Phùng Dư rời khỏi Chu thị theo anh, Chu Thuật Lẫm thuận tiện bảo anh ấy sắp xếp —— xin miễn quấy rầy.

Anh vừa rút lui là Chu Phục Niên không khỏi kinh hãi, gần như gọi điện thoại cho anh ngay lập tức: “Con đang làm gì vậy?!”

Chu Phục Niên đi đi lại lại trong văn phòng, cau mày nói: “Bố không muốn con rút lui!”

Chu Thuật Lẫm nhận lấy cháo thuốc do Thẩm Di bưng tới. Giọng nói trong microphone lớn đến mức Thẩm Di cũng có thể nghe thấy, cô kinh ngạc liếc nhìn điện thoại của anh.

Cô chưa bao giờ thấy chú Chu mất bình tĩnh như vậy.

Chu Thuật Lẫm lại thản nhiên nói: “Bố, không liên quan đến bố, con chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi.”

Anh cúi đầu nhìn, cô múc một chén đầy, chắc là sợ anh ăn ít đi nửa miếng. Bàn tay anh thoáng khựng lại, trong lòng âm thầm thở dài.

Với một tiếng “tĩnh dưỡng” nhẹ nhàng, anh đã thẳng thừng trút bỏ mọi gánh nặng. Nếu như không có ảnh hưởng thì cũng sẽ không đến mức kinh động đến Chu Phục Niên.

Mấy năm nay Chu Thuật Lẫm nắm quyền đâu có vô ích? Lông mày của Chu Phục Niên càng nhíu chặt. Ông ấy đương nhiên có thể nhìn ra Chu Thuật Lẫm sinh lòng bất mãn với thái độ của mình trong khoảng thời gian này.

Nếu chuyện gì cũng chịu đựng, vậy thì đâu phải là Chu Thuật Lẫm anh?

Ông ấy hít sâu vài hơi, bình tĩnh nói: “Bố biết trong khoảng thời gian này đã để con chịu thiệt thòi.”

Trong lòng ông ấy cũng biết rõ ràng.

Chu Thuật Lẫm lại không muốn nghe ông ấy sám hối tội lỗi, anh cất giọng nhạt nhẽo: “Bố còn chuyện gì nữa không?”

“Thuật Lẫm…”

Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: “Bố với dì Tần hẳn là yêu nhau thật lòng đúng không? Cho nên năm đó bố mới vứt bỏ tất cả, cũng không hề hối hận.”

Anh có ẩn ý, Chu Phục Niên tất nhiên hiểu rõ.

Tình yêu mà năm đó ông ấy luôn miệng nhắc đến làm sao có thể sánh với một tương lai tươi sáng và sự thăng tiến như vũ bão được?

Chu Phục Niên thấy cổ họng nghẹn lại, đôi mắt sắc bén và ranh mãnh đột nhiên cụp xuống. Ông ấy trầm mặc hồi lâu, ánh nắng gay gắt bên ngoài chiếu qua cửa sổ, sau đó ông ấy thở hắt ra một hơi, giơ tay che mắt, khàn giọng nói: “Sao con biết bố không hối hận?”

Ánh mắt Chu Thuật Lẫm vẫn lạnh lùng như trước.

Chu Phục Niên dường như có thể nhận ra sự oán giận của con trai đối với mình: “Nhưng bố cũng đâu thể làm gì được? Nếu năm đó bố không đập nồi dìm thuyền thì làm gì có Chu thị của ngày hôm nay, làm gì con có được cuộc sống như bây giờ?!”

Trong giọng nói của Chu Thuật Lẫm mang theo sự cười nhạo, anh kiêu ngạo nói: “Không có bố, chưa chắc con không thể có được như ngày hôm nay.”

Anh không ngại để thời gian chứng minh.

Chu Phục Niên sửng sốt một hồi lâu, nhưng bên kia đã cúp điện thoại.

Sau khi thở mạnh mấy hơi, Chu Phục Niên cuối cùng cũng đánh mất kiểm soát, đập điện thoại xuống đất.

Có thể là sau khi nghe người làm nói về chuyện xảy ra ở đây, Tần Tuyết không yên tâm gửi tin nhắn tới hỏi thăm.

Điện thoại di động của ông ấy đã bị đập vỡ, trợ lý bên cạnh nơm nớp lo sợ đưa tin nhắn tới.

Chu Phục Niên vẫn đáp lại bà ấy như trước, giọng điệu ôn hòa nhưng sắc mặt lại lãnh đạm.

Ông ấy chợt nghĩ đến lời Chu Thuật Lẫm vừa nói.

Tình yêu?

Ông ấy cũng không biết.

Từ lúc bắt đầu bước vào nhà họ Tần, ông ấy đã quen bày ra khuôn mặt như vậy trước mặt Tần Tuyết. Hoặc thật hoặc giả, đến cuối cùng thật giả khó phân biệt.

Nhưng lúc ông ấy ở trước mặt Tạ Thư Ngọc thì không phải như vậy. Tình yêu sẽ hiện đầy trong ánh mắt, trong cử chỉ, chưa bao giờ ông ấy cần phải giả vờ.

Khi trả lại điện thoại di động, khóe mắt của người đàn ông hơn năm mươi tuổi hơi phiếm hồng.

Trợ lý yên lặng không dám lên tiếng.

Ông ấy có yêu Tần Tuyết không?

Nhưng rõ ràng người ông ấy yêu là Tạ Thư Ngọc.

Tất cả sự hăng hái của chàng thiếu niên năm đó đều được phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của bà.

Rõ ràng là ông ấy đã yêu bà rất nhiều.

Nhưng sau này khi ông ấy trở về, đến cả một lần gặp mặt mà bà cũng không chấp nhận. Sau đó, Tạ Thư Ngọc nhập viện vì bệnh trở nặng, nhưng bà vẫn từ chối gặp mặt ông ấy.

Chu Thuật Lẫm vừa nói rút lui đã rút lui ngay lập tức. Ở một khía cạnh nào đó, anh cực kỳ giống Tạ Thư Ngọc.

……

Sau khi cúp điện thoại, Chu Thuật Lẫm hơi rũ mắt, sự lạnh lẽo trên người vẫn chưa tan hết, Thẩm Di nhìn anh mà khóe mắt cay cay. Cô lấy cái bát ra, vươn hai tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng ghé vào người anh: “Ông ấy sẽ hối hận.”

Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, gạt bỏ hết vẻ lạnh lùng trong ánh mắt. Trong lồ ng ngực anh như vừa được lấp đầy, cảm giác tràn đầy này xua tan sự lạnh lẽo kia, khiến anh dần dần ấm lên. Anh khẽ cong môi, ôm cô vào lòng: “Hối hận vì điều gì?”

Cô đã kéo anh trở về nhân gian.

“Vì danh lợi mà gạt bỏ đi tình yêu chân thành, sao có thể không hối hận cho được.”

Có thể cô không hiểu tình yêu, nhưng cô cũng đang cố gắng đặt chân vào đó.

Khóe môi Chu Thuật Lẫm khẽ mấp máy, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Anh có thể nhận ra được cô đang cố gắng giải tỏa chấp niệm và nuối tiếc trong lòng anh.

Những mốc quá khứ từng chỉ có một mình anh giờ đã có thêm dấu chân của cô.

Yết hầu anh khẽ lăn, giọng anh khàn khàn: “Ừm.”

Chu Thuật Lẫm vô thức vuốt v e gò má, cằm cô, dùng đầu ngón tay cảm nhận sự mềm mại của cô.

Thẩm Di bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi anh: “Sao anh lại đột nhiên rút lui?”

Anh cúi đầu nhìn cô, cúi người hôn lên khóe môi cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều.”

“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”

Thẩm Di cảm thấy mờ mịt, lời nói của người đàn ông này sâu sắc hơn cô rất nhiều. Trước khi cô kịp đọc hiểu, hơi thở nóng bỏng của anh đã phả vào hõm cổ cô. Chu Thuật Lẫm chuyển đề tài: “Em có biết câu em nói với Thẩm Hồi có ý nghĩa gì không?”

Ngày hôm qua không có nhiều sức lực và tinh thần, nhưng hôm nay anh đã khôi phục rất nhiều.

Thẩm Di đương nhiên biết. Cô lớn lên trong một môi trường như vậy, tất nhiên cô hiểu rõ ý nghĩa câu nói kia của mình hơn bất cứ ai.

“Trước khi kết hôn chúng ta đã nói cuộc hôn nhân này là đôi bên cùng có lợi. Lúc trước anh đã vươn tay giúp đỡ, lần này đáng ra nhà họ Thẩm nên đứng sau lưng anh.”

Chu Thuật Lẫm đặt tay lên eo cô: “Chỉ vậy thôi sao?”

Thẩm Di hơi khựng lại, cô giương mắt nhìn anh, cứ thế để mình tự sa ngã vào trong ánh mắt sâu thẳm của anh. Bên tai cô nghe rõ giọng nói của mình, không hề suy nghĩ đã buột miệng thốt ra: “Không chỉ có vậy.”

Chu Thuật Lẫm nhìn cô: “Còn gì nữa?”

“Chu Thuật Lẫm, lòng người đều thiên vị.” Cô phải mất tận hai mươi năm mới hiểu được câu nói này, cũng phải mất tận hai mươi năm mới thuyết phục được bản thân tiếp nhận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ sử dụng nó: “Em cũng sẽ có lúc thiên vị.”

Trong đồng tử của Chu Thuật Lẫm in sâu hình dáng cô, nhớ rõ dáng vẻ cô nói cô cũng sẽ có lúc thiên vị. Anh đưa tay vuốt v e khóe mắt cô, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Là bởi vì sự cố lần này sao?”

“Không phải.” Thẩm Di như cảm nhận được sự hoảng hốt của anh, cũng biết hậu quả của sự hiểu lầm, bèn vội vàng làm sáng tỏ. Cô cố gắng kìm nén cảm giác chua xót dâng trào trong lồ ng ngực, suy nghĩ về lời nói của mình. Giây lát sau, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Chu Thuật Lẫm, em đã yêu anh từ lâu rồi. Ngày đó cho dù anh không mặc đồ ngủ xuống lầu đón em thì câu trả lời của em vẫn sẽ như vậy. Em thực sự rất yêu anh, thực sự muốn cùng anh trở thành đồng phạm trên thế giới này.”

Cô gằn từng chữ một, lời nói rõ ràng.

“Sự cố lần này chỉ giúp em tỉnh táo lại, nhận ra em cho anh quá ít.” Trong mắt cô có chút ấm áp, ngẩng mặt lên hôn anh. Cô chỉ nghĩ rằng cô cho quá ít thì những thứ anh có sẽ càng ít đi, nhưng anh chưa bao giờ so đo điều đó. Cô chỉ muốn… cho anh thêm một chút.

Câu trả lời kiên định và quả quyết của cô khiến Chu Thuật Lẫm rất bất ngờ.

Dữ dội và thẳng thắn.

Anh đã chứng kiến được tình yêu vĩ đại của cô.

Anh đang nghĩ, anh đã từng thấy mặt trời mọc hai lần. Một lần là lúc hai mươi bốn tuổi, một lần là lúc này.

Anh siết chặt bàn tay đang đặt bên eo cô, hôn cô, dỗ dành: “Di Di, em lặp lại lời em nói hôm qua đi.”

Thẩm Di thử đoán: “Em sẽ ở bên anh? Hay là em sẽ đứng về phía anh?”

Khóe miệng Chu Thuật Lẫm khẽ mím lại, khẽ liếc cô.

Thẩm Di đùa đủ rồi cuối cùng cũng cười rộ lên, nói tiếp: “Em yêu anh.”

Anh luôn như vầng trăng sáng trên đài cao, khoảng cách xa vời. Nhưng lần này anh vô tình phát hiện ra, phía sau anh không phải là bất kỳ khung cảnh nào mà là bãi bùn khắp nơi. Khoảng cách lúc trước tự nhiên cảm giác được cũng đột nhiên tan vỡ.

Ánh mắt anh cuối cùng cũng bị chấn động, đáy mắt gợn sóng. Thẩm Di rõ ràng cảm nhận được động tác trên tay anh càng lúc càng nặng nề.

Anh dễ dàng dùng một tay khóa chặt hai tay cô, đáp lại nụ hôn của cô một cách mạnh mẽ, chiếm ưu thế chủ động.

Cô khó khăn th ở dốc, quay đầu tránh đi: “Chu Thuật Lẫm, nếu hôm nay miệng vết thương lại nứt ra… Em tuyệt đối sẽ không gặp y tá ở đây nữa.”

Anh cúi đầu bật cười: “Sao thế, chẳng lẽ hôm qua em có gặp y tá à?”

Cô rõ ràng trốn rất nhanh, để anh lại một mình ứng phó với vẻ khiếp sợ của y tá, sau đó cũng không biết y tá nghĩ gì mà ánh mắt nhìn anh có chút né tránh.

Thẩm Di nghiến răng, trên tay lại không chút khách sáo, đầu ngón tay vô tình túm lấy quần áo anh, kéo cổ áo anh ra, sờ nắn cơ ngực anh: “Ở đây chỉ có anh với em, ừm, là ai làm gì đó với anh còn chưa rõ ràng sao…. Sau này em cũng đâu phải không cần gặp các cô y tá nữa….”

Ngón tay anh nhẹ nhàng nắm lấy nơi m3m mại nào đó, trong ánh mắt chứa nụ cười: “Ừ, em nói đúng.”

Anh đồng ý, nhưng Thẩm Di cảm thấy anh không thành thật.

Chu Thuật Lẫm khẽ cắn môi cô, cụp mắt, hỏi: “Bé cưng đau lòng cho anh à?”

Thẩm Di như bị anh mê hoặc mà đánh mất hết lý trí, tùy ý gật đầu.

Chu Thuật Lẫm vùi đầu vào hõm cổ cô, trầm giọng nói: “Vậy lần sau để anh nán lại trong đó lâu chút nhé?”

Trong đâu?

Thẩm Di mơ màng suy nghĩ vài giây, sau đó trợn mắt khó tin được, hơi thở như ngừng lại.

Nhưng anh không để cô kịp phản ứng, từ từ lấy đi sự chú ý của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện