Ngay tối ngày hôm ấy, cậu Phúc đã không thể kiềm lòng mà tới gian phòng của mợ Thi.
Chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng bước chân lao vội bên ngoài:
"Cậu Phúc! Sao cậu lại tới đây?"
Mợ Thi ngạc nhiên nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên tia ý cười ngầm hiểu.
Cậu Phúc cầm theo chiếc đèn dầu chong chơ trong màn đêm tối đi về phía trước. Mỗi bước tiến lại làm cho cả vùng sáng rực lên.
Đến khi chỉ còn cách bước gian sảnh chính một đoạn mới thổi phù, ngọn đèn dầu tắt ngúm:
"Hôm chiều nay tôi có sai thằng Khuyết mang chút bánh tới bên gian sảnh chính, cũng đem cả bên gian bà Hai. Chắc bà ấy ăn vào đã ngủ luôn rồi."
Mợ Thi hơi hoài nghi hỏi lại:
"Cậu cho gì vào à? Sao không thấy đem qua cả chỗ tôi?"
Cậu Phúc chỉ cười lấp liếm lấy một cái.
Không phải cậu cũng tính sẵn cánh cửa ấy chắc chắn trong đêm nay mợ Thi sẽ lần tìm bằng được nên mới ra tay phụ giúp từ trước hay sao? "Két..."
Tiếng gỗ chạm mặt đất di chuyển vang lên những tiếng động kéo dài.
Bàn trà bên trên chỉ còn vương lại chút ít vụn vặt.
Ánh sáng nơi gian phòng thoáng đãng hiện lên, một chút cũng thu hết mọi chuyện vào tầm mắt.
Cậu Phúc rón rén bước chân tiến lại bên trong khung cảnh nhỏ hẹp kia, ngọn đèn dầu đã tắt ngúm từ bao giờ không còn vương lên chút khói hương. Tiếng ếch ương bên ngoài thi thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết không biết do người đi săn đêm muộn lạnh lùng hạ tay hay là do lòng người không còn đủ bình tĩnh mà láo loạn.
Bà Hai nằm trên giường, một chút phản ứng cũng không có. Cả người chỉ đều đều vang lên những tiếng thở.
Mợ Thi đến bên thì thầm bên cánh tai:
“Bà ấy ngủ rồi sao? Không phải cậu thật sự cho gì vào bánh chứ?”
Cậu Phúc đưa tay lên khoé miệng, đánh ‘suỵt’ một cái rồi kéo mợ ra phía xa:
“Chút thuốc an thần thôi. Dự chừng khoảng chừng tới canh 4 là thuốc hết. Tôi với mợ phải mong chóng thời gian kẻo tới khi quay lại bà Hai tỉnh giấc lại không biết ăn nói thế nào.”
Cánh lụa mỏng thêu bằng tơ sen chắn ngay bức tường-nơi góc phòng đã được định hướng từ trước.
Cậu Phúc đưa tay một lần nữa chạm vào mảnh vải đẹp tới mê lòng nhưng không hề vương lại chút thu hút bằng nơi định sẵn.
Mợ Thi đẩy nhẹ bức tường.
Không hề di chuyển.
Không phải lần đầu mợ đến, tất cả đều là vô cùng đơn giản hay sao?
Thêm một lực lớn nữa, tất cả không nhúc nhích.
Mợ Thi lắc đầu.
Cậu Phúc tiến lên, cẩn thận nhìn lại bức tường được rạnh một đường cánh cửa. Nếu như nó có thể mở ra đơn giản như cách mợ Thi nghĩ thì chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể chạm tay vào nơi đây?
“Mợ lấy cho tôi ngọn đèn dầu.”
Mợ Thi xoay người, cầm lại trên tay ngọn đèn nhưng không vội thắp lên mà lưỡng lự:
“Thắp lên nhỡ có người thấy thì sao?”
Không đợi mợ Thi lương lự tiếp, cậu Phúc tự tay thổi bừng lên một khoảng không gian sáng rực. Cách cửa được hiên lên trong đáy mắt, chằng chịt những đoạn bùn đất trét đầy bên trên. Những vết trét nham nhở tới mức nếu không phải được phủ lại bằng tấm vải thượng hạng trong căn nhà ông Chu giàu có thì đến cả những thương hộ bình thường cũng không thể nào chấp nhận.
Cậu Phúc dì sát ngọn đèn dầu vào, một tay chạm lên bức tường, gẩy ra những đoạn vương vãi khắp nền đất. Những đoạn bụi rơi lả tả, những ánh mắt không hề dừng lại, những giọt mồ hôi rơi nhanh vào không gian im thít chỉ một tiếng vỗ cánh của côn trùng bên cánh tai cũng có thể khiến người ta phải hoảng sợ.
“Phập!”
Một mảng đất kéo theo thứ gì đó rơi nhanh xuống mặt đất mà không hề báo trước.
“Ừm…”
Bà Hai vừa hay giở mình.
Cậu Phúc chết lặng, thổi phủ ngọn đèn dầu tắt ngúm, nhìn sang mợ Thi cũng đang đứng hoá đá.
Trong tích tắc thời gian chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với hai người như thể vừa bước qua cả một quảng đường sống chết không được định sẵn trong lòng tay.
Đợi tới khi không còn vang lại những âm thanh, cậu Phúc mới ngồi xuống, nhặt lên mảng đất vừa rơi xuống. Trong ánh trăng lạnh lẽo của những ngày đông chớm, một hình thù kỳ lạ mỏng manh chằng chịt những đường vẽ nguệch ngoạc hiện dần lên trong đáy mắt.
Là tấm bùa?
Cậu phủi hết những đất bám xung quanh. Thứ hình thù vuông dài hiện dần lên, trần trụi, lạnh lẽo và đầy chán ghét.
Mợ Thi đón lấy nó trong tay cậu, ánh mắt dáo dác khẽ liếc qua một cái mới ngập ngừng tiếp tục chỉ tay vào cánh cửa-nơi chằng chịt những vết trát.
Từng mảnh, từng mảnh lớn rơi xuống. Từng mảnh, từng mảnh lạnh lẽo hiện lên trong tầm mắt.
Không biết nó được dán bằng bao nhiêu bùa chú. Không biết đã tốn bao nhiêu máu đỏ để vẽ lên những đường nét nguệch ngoạc đơn giản nhưng mang đậm tâm địa xấu xa này.
Thái dương cậu nhức nhối giật giật lên từng cơn giông dài phập phồng càng khiến tâm trạng hạ xuống.
Khi tất cả đều phô ra trong tầm mắt, cánh cửa cũng hiện lên đơn giản như lần đầu mợ Thi gặp.
Cửa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo xuyên qua thân cậu như thể chỉ bằng cái chớp mắt mà tiến thẳng tới tận xương tuỷ, phá nát những hàng bảo vệ vững chắc trong người. Cậu Phúc khẽ lùi bước lại một đoạn, đưa mắt nhìn vào nơi tối sâu thẳm ấy, hít một hơi thật sâu mới thổi lên ngọn đèn dầu tiến vào.
Mợ Thi cũng bước theo phía sau.
Trong căn phòng không biết rõ ràng nó rộng tới đâu, nó sâu tới mức độ như thế nào, chỉ thấy từng bậc thang càng đi càng hướng về bên dưới, càng đi càng cảm thấy lạnh giá nơi bàn tay cầm ngọn đèn dầu muốn hoá đá. Mợ Thi nắm lấy bàn tay của cậu, lo lắng lên tiếng:
“Hình như lần này nó hơi khác lúc trước. Từng bậc cầu thang cũng khác, đoạn đường cũng khác, giống như thể đang là đi xa hơn lần trước tôi tới.”
Cậu Phúc dừng lại bước chân:
“Vậy hay tôi với mợ quay lại? Tự dưng bước vào đây nhiều phần có cảm giác như quay lại gian nhà ông Phan đêm hôm ấy. Rất khó chịu!”
Tiếng gió thổi nhè nhẹ vương bên cánh tai, cậu Phúc rùng mình, cả người cứng đờ lại cầm chặt thêm bàn tay của mợ Thi mà lo lắng.
“Theo như tôi nhớ, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là sẽ tới nơi đặt cỗ quan tài ấy. Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể đếm bước chân, đi 100 bước, nếu quá 100 bước không thấy gì thì sẽ quay lại?”
Cậu Phúc nghe vậy cũng biết lời nói này của mợ Thi chẳng qua chỉ là muốn tiếp tục năn nỉ cậu tìm hiểu chuyện này tới cùng. Hơn nữa, nếu đã đi tới tận đây rồi, chẳng nhẽ lại dễ dàng từ bỏ mà quay lại?
Đến cậu còn không thể cam tâm chứ đừng nói là mợ Thi-người vẫn còn giữ vài những bí mật không muốn nói hết cho cậu.
“Được! Vậy chúng ta sẽ đi thêm. Mợ đi theo phía sau tôi cẩn thận đấy.”
Gió lạnh lùa vào mái tóc, mân mê lên đường gân xanh kéo dài nơi thân thể mục ruỗng không cách nào phản kháng số phận.
Lá bùa ghim lại nơi vạt áo nâu rực lên một màu huyết tử.
Bụi trần đầy oán than đậu lại trên nếp tóc đã rối bời từng luồng sinh khí đang dần được hấp thụ.
“Cậu ơi! Em nhớ cậu lắm. Đến khi nào cậu mới có thể chấp nhận mọi chuyện để mà tha thứ cho em?”
Bàn tay mâm mê lên khuôn mặt từ nhăn nheo méo mó chuyển dần thành hồng hào căng mịn.
Chút sinh khí cuối cùng cũng được thu lại trong thân thể quá mùi mục ruỗng. Bọ nhặng không còn cảm nhận được điều hấp dẫn cũng chán nản mà quay lưng. Chỉ riêng người đang ở ngay trước mặt lại không dừng lại những si mê mà trao lại nụ hôn nồng cháy đâm mùi thối rữa.
Hai người chạm lại trán vào nhau, sống mũi cọ sát, toàn thân sinh nhiệt nhưng lại ghét bỏ mà xoay người quay đi:
“Cậu đang hận em?”
“Em cho cậu hận em! Nhưng cậu mãi chỉ thuộc riêng về em thôi, còn những người khác, bọn chúng không động vào được thì còn có người động được vào.”
Ánh mắt sắc lạnh nhìn lại đám âm binh.
Đèn lồng đỏ rực thắp sáng vùng trời.
Ngửa mặt lên trời, tiếng thở dài đắc ý:
“Cũng đến lúc quay về!”
Chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng bước chân lao vội bên ngoài:
"Cậu Phúc! Sao cậu lại tới đây?"
Mợ Thi ngạc nhiên nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên tia ý cười ngầm hiểu.
Cậu Phúc cầm theo chiếc đèn dầu chong chơ trong màn đêm tối đi về phía trước. Mỗi bước tiến lại làm cho cả vùng sáng rực lên.
Đến khi chỉ còn cách bước gian sảnh chính một đoạn mới thổi phù, ngọn đèn dầu tắt ngúm:
"Hôm chiều nay tôi có sai thằng Khuyết mang chút bánh tới bên gian sảnh chính, cũng đem cả bên gian bà Hai. Chắc bà ấy ăn vào đã ngủ luôn rồi."
Mợ Thi hơi hoài nghi hỏi lại:
"Cậu cho gì vào à? Sao không thấy đem qua cả chỗ tôi?"
Cậu Phúc chỉ cười lấp liếm lấy một cái.
Không phải cậu cũng tính sẵn cánh cửa ấy chắc chắn trong đêm nay mợ Thi sẽ lần tìm bằng được nên mới ra tay phụ giúp từ trước hay sao? "Két..."
Tiếng gỗ chạm mặt đất di chuyển vang lên những tiếng động kéo dài.
Bàn trà bên trên chỉ còn vương lại chút ít vụn vặt.
Ánh sáng nơi gian phòng thoáng đãng hiện lên, một chút cũng thu hết mọi chuyện vào tầm mắt.
Cậu Phúc rón rén bước chân tiến lại bên trong khung cảnh nhỏ hẹp kia, ngọn đèn dầu đã tắt ngúm từ bao giờ không còn vương lên chút khói hương. Tiếng ếch ương bên ngoài thi thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết không biết do người đi săn đêm muộn lạnh lùng hạ tay hay là do lòng người không còn đủ bình tĩnh mà láo loạn.
Bà Hai nằm trên giường, một chút phản ứng cũng không có. Cả người chỉ đều đều vang lên những tiếng thở.
Mợ Thi đến bên thì thầm bên cánh tai:
“Bà ấy ngủ rồi sao? Không phải cậu thật sự cho gì vào bánh chứ?”
Cậu Phúc đưa tay lên khoé miệng, đánh ‘suỵt’ một cái rồi kéo mợ ra phía xa:
“Chút thuốc an thần thôi. Dự chừng khoảng chừng tới canh 4 là thuốc hết. Tôi với mợ phải mong chóng thời gian kẻo tới khi quay lại bà Hai tỉnh giấc lại không biết ăn nói thế nào.”
Cánh lụa mỏng thêu bằng tơ sen chắn ngay bức tường-nơi góc phòng đã được định hướng từ trước.
Cậu Phúc đưa tay một lần nữa chạm vào mảnh vải đẹp tới mê lòng nhưng không hề vương lại chút thu hút bằng nơi định sẵn.
Mợ Thi đẩy nhẹ bức tường.
Không hề di chuyển.
Không phải lần đầu mợ đến, tất cả đều là vô cùng đơn giản hay sao?
Thêm một lực lớn nữa, tất cả không nhúc nhích.
Mợ Thi lắc đầu.
Cậu Phúc tiến lên, cẩn thận nhìn lại bức tường được rạnh một đường cánh cửa. Nếu như nó có thể mở ra đơn giản như cách mợ Thi nghĩ thì chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể chạm tay vào nơi đây?
“Mợ lấy cho tôi ngọn đèn dầu.”
Mợ Thi xoay người, cầm lại trên tay ngọn đèn nhưng không vội thắp lên mà lưỡng lự:
“Thắp lên nhỡ có người thấy thì sao?”
Không đợi mợ Thi lương lự tiếp, cậu Phúc tự tay thổi bừng lên một khoảng không gian sáng rực. Cách cửa được hiên lên trong đáy mắt, chằng chịt những đoạn bùn đất trét đầy bên trên. Những vết trét nham nhở tới mức nếu không phải được phủ lại bằng tấm vải thượng hạng trong căn nhà ông Chu giàu có thì đến cả những thương hộ bình thường cũng không thể nào chấp nhận.
Cậu Phúc dì sát ngọn đèn dầu vào, một tay chạm lên bức tường, gẩy ra những đoạn vương vãi khắp nền đất. Những đoạn bụi rơi lả tả, những ánh mắt không hề dừng lại, những giọt mồ hôi rơi nhanh vào không gian im thít chỉ một tiếng vỗ cánh của côn trùng bên cánh tai cũng có thể khiến người ta phải hoảng sợ.
“Phập!”
Một mảng đất kéo theo thứ gì đó rơi nhanh xuống mặt đất mà không hề báo trước.
“Ừm…”
Bà Hai vừa hay giở mình.
Cậu Phúc chết lặng, thổi phủ ngọn đèn dầu tắt ngúm, nhìn sang mợ Thi cũng đang đứng hoá đá.
Trong tích tắc thời gian chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với hai người như thể vừa bước qua cả một quảng đường sống chết không được định sẵn trong lòng tay.
Đợi tới khi không còn vang lại những âm thanh, cậu Phúc mới ngồi xuống, nhặt lên mảng đất vừa rơi xuống. Trong ánh trăng lạnh lẽo của những ngày đông chớm, một hình thù kỳ lạ mỏng manh chằng chịt những đường vẽ nguệch ngoạc hiện dần lên trong đáy mắt.
Là tấm bùa?
Cậu phủi hết những đất bám xung quanh. Thứ hình thù vuông dài hiện dần lên, trần trụi, lạnh lẽo và đầy chán ghét.
Mợ Thi đón lấy nó trong tay cậu, ánh mắt dáo dác khẽ liếc qua một cái mới ngập ngừng tiếp tục chỉ tay vào cánh cửa-nơi chằng chịt những vết trát.
Từng mảnh, từng mảnh lớn rơi xuống. Từng mảnh, từng mảnh lạnh lẽo hiện lên trong tầm mắt.
Không biết nó được dán bằng bao nhiêu bùa chú. Không biết đã tốn bao nhiêu máu đỏ để vẽ lên những đường nét nguệch ngoạc đơn giản nhưng mang đậm tâm địa xấu xa này.
Thái dương cậu nhức nhối giật giật lên từng cơn giông dài phập phồng càng khiến tâm trạng hạ xuống.
Khi tất cả đều phô ra trong tầm mắt, cánh cửa cũng hiện lên đơn giản như lần đầu mợ Thi gặp.
Cửa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo xuyên qua thân cậu như thể chỉ bằng cái chớp mắt mà tiến thẳng tới tận xương tuỷ, phá nát những hàng bảo vệ vững chắc trong người. Cậu Phúc khẽ lùi bước lại một đoạn, đưa mắt nhìn vào nơi tối sâu thẳm ấy, hít một hơi thật sâu mới thổi lên ngọn đèn dầu tiến vào.
Mợ Thi cũng bước theo phía sau.
Trong căn phòng không biết rõ ràng nó rộng tới đâu, nó sâu tới mức độ như thế nào, chỉ thấy từng bậc thang càng đi càng hướng về bên dưới, càng đi càng cảm thấy lạnh giá nơi bàn tay cầm ngọn đèn dầu muốn hoá đá. Mợ Thi nắm lấy bàn tay của cậu, lo lắng lên tiếng:
“Hình như lần này nó hơi khác lúc trước. Từng bậc cầu thang cũng khác, đoạn đường cũng khác, giống như thể đang là đi xa hơn lần trước tôi tới.”
Cậu Phúc dừng lại bước chân:
“Vậy hay tôi với mợ quay lại? Tự dưng bước vào đây nhiều phần có cảm giác như quay lại gian nhà ông Phan đêm hôm ấy. Rất khó chịu!”
Tiếng gió thổi nhè nhẹ vương bên cánh tai, cậu Phúc rùng mình, cả người cứng đờ lại cầm chặt thêm bàn tay của mợ Thi mà lo lắng.
“Theo như tôi nhớ, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là sẽ tới nơi đặt cỗ quan tài ấy. Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể đếm bước chân, đi 100 bước, nếu quá 100 bước không thấy gì thì sẽ quay lại?”
Cậu Phúc nghe vậy cũng biết lời nói này của mợ Thi chẳng qua chỉ là muốn tiếp tục năn nỉ cậu tìm hiểu chuyện này tới cùng. Hơn nữa, nếu đã đi tới tận đây rồi, chẳng nhẽ lại dễ dàng từ bỏ mà quay lại?
Đến cậu còn không thể cam tâm chứ đừng nói là mợ Thi-người vẫn còn giữ vài những bí mật không muốn nói hết cho cậu.
“Được! Vậy chúng ta sẽ đi thêm. Mợ đi theo phía sau tôi cẩn thận đấy.”
Gió lạnh lùa vào mái tóc, mân mê lên đường gân xanh kéo dài nơi thân thể mục ruỗng không cách nào phản kháng số phận.
Lá bùa ghim lại nơi vạt áo nâu rực lên một màu huyết tử.
Bụi trần đầy oán than đậu lại trên nếp tóc đã rối bời từng luồng sinh khí đang dần được hấp thụ.
“Cậu ơi! Em nhớ cậu lắm. Đến khi nào cậu mới có thể chấp nhận mọi chuyện để mà tha thứ cho em?”
Bàn tay mâm mê lên khuôn mặt từ nhăn nheo méo mó chuyển dần thành hồng hào căng mịn.
Chút sinh khí cuối cùng cũng được thu lại trong thân thể quá mùi mục ruỗng. Bọ nhặng không còn cảm nhận được điều hấp dẫn cũng chán nản mà quay lưng. Chỉ riêng người đang ở ngay trước mặt lại không dừng lại những si mê mà trao lại nụ hôn nồng cháy đâm mùi thối rữa.
Hai người chạm lại trán vào nhau, sống mũi cọ sát, toàn thân sinh nhiệt nhưng lại ghét bỏ mà xoay người quay đi:
“Cậu đang hận em?”
“Em cho cậu hận em! Nhưng cậu mãi chỉ thuộc riêng về em thôi, còn những người khác, bọn chúng không động vào được thì còn có người động được vào.”
Ánh mắt sắc lạnh nhìn lại đám âm binh.
Đèn lồng đỏ rực thắp sáng vùng trời.
Ngửa mặt lên trời, tiếng thở dài đắc ý:
“Cũng đến lúc quay về!”
Danh sách chương