Hai người từ quán bar về nhà liền trực tiếp lên phòng sách trên lầu hai, Đoạn Minh Sâm dựa đầu vào cửa mở miệng nói: "Chúng ta nói chuyện đi."Ôn Hạc Xuyên gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi xuống: "Được."Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một chút, cậu không biết bắt đầu từ đâu: "Lúc mới kết hôn, em không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy.""Ừm."Cậu xoắn xuýt một hồi mới nói: "Chắc hẳn em đã thích anh rồi nên mới nói như vậy với Lăng Phong."Nét mặt Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn mang theo ý cười: "Anh biết.""Vậy chúng ta sẽ chính thức yêu đương đúng không?""Trước khi trả lời câu hỏi của em, anh muốn biết trước đây tại sao em lại hợp tác như vậy."Đoạn Minh Sâm nghe hắn hỏi, đột nhiên cậu nhớ tới ước mơ ban đầu của mình, thấy Ôn Hạc Xuyên hỏi thẳng như vậy cậu liền trả lời: "Trước khi trả lời anh vấn đề này, em cũng phải hỏi anh một chút.""Em hỏi đi.""Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cũng đã ầm ĩ rất nhiều lần, vậy thì cuối cùng anh có để tâm đến những chuyện đó không?"Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn né tránh vấn đề này, hiếm khi thấy hắn lúng túng nói: "Em nhất định muốn biết sao?"Đoạn Minh Sâm nghiêm túc gật đầu: "Nói thật nhé.""Nói trước là không được tức giận đó."Đoạn Minh Sâm đã sớm chuẩn bị tâm lý: "Không giận đâu.""Anh thực sự đã không để tâm đến.""Phắc, em biết ngay mà!"Ôn Hạc Xuyên đứng dậy đi về phía cậu: "Anh thật sự rất bận rộn, còn phải theo ba học cách quản lí công ty.


Những lúc nhàn rỗi đều phải qua phụ mẹ và ông ngoại, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng rất linh động.

Đối với anh trước đây, em chỉ là một tên thiếu gia hư hỏng, nếu không vì Hạ Vân thì chúng ta cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.

Cũng may, anh không quá yêu thích Hạ Vân, nên không coi em là tình địch.


Mấy lần ầm ĩ với em, anh chỉ xem như một trải nghiệm mới mẻ, rồi chẳng bao giờ để tâm đến."Vừa dứt câu thì hắn đã đứng bên cạnh Đoạn Minh Sâm: "Đã hứa là không được giận rồi đó."Đoạn Minh Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không mấy bất ngờ: "Em đã biết lâu rồi."Ôn Hạc Xuyên cười cười rồi ôm cậu vào lòng: "Giỏi như vậy luôn hả?""Anh có biết tại sao em lại hợp tác với anh vậy không?""Đại khái cũng đoán được."Đoạn Minh Sâm vòng tay ôm eo hắn, giọng nói có chút không tình nguyện: "Tên ngu ngốc nhà anh quá cao tay, người chưa từng yêu đương như em làm sao chống đỡ nổi.

Nhưng anh đừng có đắc ý quá, em đã từng nghĩ phải khiến cho anh yêu em đến chết đi sống lại, sau đó em sẽ vứt bỏ anh, rồi đến lúc anh quỳ xuống cầu xin em, em sẽ phủi mông đi luôn."Ôn Hạc Xuyên cưng chiều nói: "Đoạn thiếu gia thực sự quá độc ác nha."Đoạn Minh Sâm yên lặng ôm hắn một lúc, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: "Anh còn nợ em một phần thưởng đúng không?"Ôn Hạc Xuyên ngẩn người, rõ ràng hắn đã quên mất vụ phần thưởng kia.


Đoạn Minh Sâm dứt khoát đạp lên chân hắn một cái: "Phần thưởng chạy thắng thằng nhóc Lưu Dương đó!"Ôn Hạc Xuyên tùy ý để cậu đạp, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu: "Phần thưởng của anh cần rất nhiều thời gian, em có muốn biết hay không?""Anh nói đi."Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói: "Anh muốn cùng em nghiêm túc yêu đương, muốn được thoải mái cưng chiều em, muốn dành tặng em trái tim này làm phần thưởng, nhưng những việc này không thể chỉ nói bằng lời, cho nên cần rất nhiều thời gian để chứng minh.

Chờ đến khi râu mép của chúng ta đều đã bạc trắng, chân cũng không còn đi nổi, chỉ có thể nằm trên giường chờ người tới chăm sóc, đến lúc đó em sẽ biết."Đoạn Minh Sâm tựa đầu vào vai hắn cười khúc khích: "Sao miệng anh ngọt quá vậy?""Phần thưởng như vậy được không?""Để em suy nghĩ đã.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện