Hai người tắm rửa xong xuôi liền nằm lên giường ngủ thẳng đến sáng hôm sau, Đoạn Minh Sâm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Ôn Hạc Xuyên, cậu đưa tay vỗ vỗ lên mặt hắn ba cái: "Mau nghe điện thoại đi."
Ôn Hạc Xuyên không mở mắt, lấy tay mò tìm điện thoại một hồi mới bắt lên nghe, phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Ôn Nghị: "Đã tỉnh ra chưa?"
Ôn Hạc Xuyên nghe thấy miễn cưỡng mở mắt: "Có thể về rồi ạ."
"Chắc chứ."
"Vâng."
"Trở về lại tiếp tục hồ đồ?"
"Sẽ không đâu ba."
"Được, chiều nay lão Mã sẽ đến đón hai đứa."
Đoạn Minh Sâm mơ màng nghe, cậu nghiêng người nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Nhanh vậy đã về rồi à, còn chưa được bao lâu mà."
"Cũng không khác mấy, anh còn có việc."
"Được rồi." Đoạn Minh Sâm ngáp một cái, đang muốn ngủ tiếp thì bị Ôn Hạc Xuyên nhéo nhéo má: "Trước khi trở về, chúng ta phải lập hiệp ước."
"Về chuyện gì."
"Nếu đã quyết định yêu đương thì cả hai phải tuân thủ một ít quy tắc."
Đoạn Minh Sâm ngáp vài cái rồi mở mắt: "Được thôi."
Ôn Hạc Xuyên nhìn đôi mắt ngấn nước chưa tỉnh ngủ của cậu, trong phút chốc cảm thấy người trước mặt thật sự rất đẹp, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đầu tiên, trong lúc yêu đương chúng ta chỉ được ngủ với nhau."
Đoạn Minh Sâm thoải mái đáp ứng: "Được nha, dù sao anh cũng rất lợi hại."
"Thứ hai, không được dây dưa với bạn tình cũ, cái này chủ yếu nói em đó."
"Tại sao chứ, làm như anh không có."
"Trước giờ anh luôn giải quyết gọn gàng."
Đoạn Minh Sâm khinh thường nhìn hắn: "Eo ơi, thế Lăng Phong từ trong đá chui ra à."
Ôn Hạc Xuyên nhớ lại một chút: "Cậu ta là ngoài ý muốn."
Đoạn Minh Sâm "xùy" một tiếng: "Còn gì nữa không?"
"Điều cuối cùng, nếu như chúng ta đã yêu đương thì hi vọng em có thể tôn trọng anh."
"Biết rồi, vậy chúng ta nên đề ra một kỳ hạn đi."
Ôn Hạc Xuyên nhìn lịch một lát: "Một năm."
Trong nháy mắt, Đoạn Minh Sâm nhào lên hôn hắn một cái: "Được, vậy một năm sau lại ăn chơi tiếp."
Bàn việc xong xuôi, hai người đứng dậy rửa mặt, Ôn Hạc Xuyên lấy khăn trắng trong tủ ra, hắn ném cho Đoạn Minh Sâm vài xấp để cậu hỗ trợ phủ lên các vật dụng trong nhà.
Đoạn Minh Sâm thực sự lười biếng, đến khi Ôn Hạc Xuyên đã dọn dẹp xong thì cậu vẫn đang ngồi xổm trước bàn ti vi, chẳng biết định làm gì.
Ôn Hạc Xuyên đi tới đạp đạp lên mông cậu, Đoạn Minh Sâm chủ động ngồi hẳn lên bàn chân hắn: "Mấy bộ này khá hay, em mang về xem."
"Mang về làm gì, trong nhà còn rất nhiều."
"Không giống nhau, mấy bộ này đã giúp em khắc phục nỗi sợ phim kinh dị nha."
Ôn Hạc Xuyên nhích chân đẩy đẩy mông cậu: "Người giúp em khắc phục không phải anh sao?"
Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một lát liền vứt mấy đĩa phim xuống đất, sau đó đứng lên ôm lấy cổ Ôn Hạc Xuyên: "Vậy trong một năm tới anh phải giúp em khắc phục thêm nhiều khó khăn nữa nhé."
Ôn Hạc Xuyên cong môi cười với cậu: "Nói anh nghe một ít xem."
"Khi em muốn làm, anh phải luôn trong tư thế sẵn sàng."
"Được."
"Khi em muốn ngắm body, anh phải lập tức cởi đồ cho em ngắm."
"Có thể."
Đoạn Minh Sâm không ngờ Ôn Hạc Xuyên lại thoải mái đáp ứng mình, cậu nghĩ nghĩ một chút liền bổ sung: "Em nói cái gì thì sẽ là cái đó."
"Nhưng phải tôn trọng anh."
Đoạn Minh Sâm cảm thấy khó tin: "Anh đều đồng ý sao?!"
Nét cười trên mặt Ôn Hạc Xuyên vẫn duy trì: "Đương nhiên."
Tầm hai giờ, lão Mã lái xe đến đón, hai người cùng lên xe rời đi.
Đoạn Minh Sâm nhìn ra ngoài cửa kính: "Vẫn chưa nói lời tạm biệt với bọn nhỏ nữa, em đã đồng ý dạy Lưu Dương một buổi đó."
"Chắc chắn nhóc ấy không biết em định dạy gì cho nó đâu."
"Dù sao kiến thức em dạy cũng rất có ích."
Về đến Ôn gia đã là buổi tối, Ôn Nghị đang ngồi ngoài phòng khách chờ bọn họ, thấy hai người bước vào liền kêu ngồi xuống, trước mắt ông không để ý đến Ôn Hạc Xuyên chỉ hỏi Đoạn Minh Sâm: "Minh Sâm cảm thấy cuộc sống trên núi thế nào?"
Đoạn Minh Sâm gật đầu cười nói: "Không khí rất tốt, địa linh nhân kiệt [*]."
[*] Địa linh nhân kiệt: đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.
Ôn Nghị bật cười trước thái độ của cậu: "Lần đầu Hạc Xuyên đi, thái độ khi trở về không giống con, nó vẫn luôn oán giận nơi đó hoàn cảnh kém."
"Khi đó anh ấy còn nhỏ."
"Ồ? Nó có kể với con sao?"
Đoạn Minh Sâm nói không cần soạn trước: "Vâng ạ, tụi con không giấu nhau chuyện gì hết."
Ôn Hạc Xuyên muốn nhắc cậu phải kiềm chế một chút, nếu nói quá lên ba hắn cũng sẽ không tin.
Có điều nhìn nét mặt Ôn Nghị không giống như muốn làm khó hai người, ông quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Chuyện của người trẻ, ba không quản nữa.
Sau này hai đứa sống với nhau phải hòa thuận, phòng ở của tụi con đã sớm chuẩn bị xong, dành chút thời gian chuyển đến đi." Dứt lời ông liền lên lầu nghỉ ngơi.
Được sự cho phép của Ôn Nghị, sáng hôm sau hai người lập tức dọn đồ đến nhà mới, Ôn Hạc Xuyên không rảnh rỗi như Đoạn Minh Sâm, vừa chuyển đồ xong liền chạy tới công ty làm việc, rất nhiều công việc bị trì hoãn đang cần hắn xử lý.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy ở nhà mới của Đoạn Minh Sâm là gọi Đỗ Diên, có vài vấn đề cậu chưa rõ ràng cần phải tìm người trợ giúp.
Đỗ Diên không ngờ cậu lại hẹn mình ở một nơi yên tĩnh như vậy, y thấy Đoạn Minh Sâm lảo đảo đi tới liền vẫy vẫy tay: "Lên núi một chuyến đã thanh lọc tinh thần của cậu rồi hả?"
Đoạn Minh Sâm ngồi xuống gọi một ly rượu: "Tôi đã hứa rồi."
"Hứa cái gì?"
"Cậu không cần biết đâu, đúng rồi tôi hỏi cậu một chuyện, lúc thường cậu làm sao theo đuổi người khác?"
Đỗ Diên nghe cậu nói liền khiếp sợ: "Cậu muốn theo đuổi ai? Đậu mé, bình thường muốn ai chỉ cần ngoắc tay là có, lần này cần phải theo đuổi sao?"
"Cậu thì biết cái vẹo gì, đừng hỏi nhiều quá, mau chỉ tôi cách theo đuổi đi."
Đỗ Diên thấy cậu không muốn nói nên y không hỏi nữa: "Dùng tiền nha, tặng quà với hoa là có thể theo đuổi được."
Đoạn Minh Sâm liếc mắt nhìn y: "Mở miệng ra là tiền với tiền, tôi muốn theo đuổi người ta bằng cách thuần khiết nhất."
Đỗ Diên nhìn cậu như kẻ ngốc: "Con mẹ cậu, bị ai đập cho khờ luôn rồi hả?"
"Có chỉ hay không đây, đâu phải lúc nào cậu cũng dùng tiền theo đuổi.
Không phải hồi cấp ba cậu có quá trời trò hả?"
"Phắc, thời bây giờ còn ai dùng những trò vặt đó nữa."
Đoạn Minh Sâm biết rõ y có rất nhiều trò gian, cậu tích cực hỏi: "Mau chỉ tôi đi."
Đỗ Diên tò mò hỏi: "Người cậu theo đuổi là học sinh cấp ba hả?"
"Sao cậu nhiều lời giống mấy bà tám quá vậy, chỉ cần hướng dẫn tôi cách theo đuổi là được."
"Hở tí là mắng người rồi, đầu tiên cậu phải làm người ta vui vẻ, tiếp theo hẹn người ta đi chơi, sau đó cuối buổi hẹn sẽ tặng quà.
Nếu họ lạnh nhạt với mình thì mình cứ kiên trì bám theo như vậy, đảm bảo người cứng đến đâu cũng sẽ cong nha, nếu không cong tôi liền treo cổ."
Đoạn Minh Sâm nhấp một hớp rượu, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý: Vậy đầu tiên phải hẹn hò trước..
Ôn Hạc Xuyên không mở mắt, lấy tay mò tìm điện thoại một hồi mới bắt lên nghe, phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Ôn Nghị: "Đã tỉnh ra chưa?"
Ôn Hạc Xuyên nghe thấy miễn cưỡng mở mắt: "Có thể về rồi ạ."
"Chắc chứ."
"Vâng."
"Trở về lại tiếp tục hồ đồ?"
"Sẽ không đâu ba."
"Được, chiều nay lão Mã sẽ đến đón hai đứa."
Đoạn Minh Sâm mơ màng nghe, cậu nghiêng người nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Nhanh vậy đã về rồi à, còn chưa được bao lâu mà."
"Cũng không khác mấy, anh còn có việc."
"Được rồi." Đoạn Minh Sâm ngáp một cái, đang muốn ngủ tiếp thì bị Ôn Hạc Xuyên nhéo nhéo má: "Trước khi trở về, chúng ta phải lập hiệp ước."
"Về chuyện gì."
"Nếu đã quyết định yêu đương thì cả hai phải tuân thủ một ít quy tắc."
Đoạn Minh Sâm ngáp vài cái rồi mở mắt: "Được thôi."
Ôn Hạc Xuyên nhìn đôi mắt ngấn nước chưa tỉnh ngủ của cậu, trong phút chốc cảm thấy người trước mặt thật sự rất đẹp, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đầu tiên, trong lúc yêu đương chúng ta chỉ được ngủ với nhau."
Đoạn Minh Sâm thoải mái đáp ứng: "Được nha, dù sao anh cũng rất lợi hại."
"Thứ hai, không được dây dưa với bạn tình cũ, cái này chủ yếu nói em đó."
"Tại sao chứ, làm như anh không có."
"Trước giờ anh luôn giải quyết gọn gàng."
Đoạn Minh Sâm khinh thường nhìn hắn: "Eo ơi, thế Lăng Phong từ trong đá chui ra à."
Ôn Hạc Xuyên nhớ lại một chút: "Cậu ta là ngoài ý muốn."
Đoạn Minh Sâm "xùy" một tiếng: "Còn gì nữa không?"
"Điều cuối cùng, nếu như chúng ta đã yêu đương thì hi vọng em có thể tôn trọng anh."
"Biết rồi, vậy chúng ta nên đề ra một kỳ hạn đi."
Ôn Hạc Xuyên nhìn lịch một lát: "Một năm."
Trong nháy mắt, Đoạn Minh Sâm nhào lên hôn hắn một cái: "Được, vậy một năm sau lại ăn chơi tiếp."
Bàn việc xong xuôi, hai người đứng dậy rửa mặt, Ôn Hạc Xuyên lấy khăn trắng trong tủ ra, hắn ném cho Đoạn Minh Sâm vài xấp để cậu hỗ trợ phủ lên các vật dụng trong nhà.
Đoạn Minh Sâm thực sự lười biếng, đến khi Ôn Hạc Xuyên đã dọn dẹp xong thì cậu vẫn đang ngồi xổm trước bàn ti vi, chẳng biết định làm gì.
Ôn Hạc Xuyên đi tới đạp đạp lên mông cậu, Đoạn Minh Sâm chủ động ngồi hẳn lên bàn chân hắn: "Mấy bộ này khá hay, em mang về xem."
"Mang về làm gì, trong nhà còn rất nhiều."
"Không giống nhau, mấy bộ này đã giúp em khắc phục nỗi sợ phim kinh dị nha."
Ôn Hạc Xuyên nhích chân đẩy đẩy mông cậu: "Người giúp em khắc phục không phải anh sao?"
Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một lát liền vứt mấy đĩa phim xuống đất, sau đó đứng lên ôm lấy cổ Ôn Hạc Xuyên: "Vậy trong một năm tới anh phải giúp em khắc phục thêm nhiều khó khăn nữa nhé."
Ôn Hạc Xuyên cong môi cười với cậu: "Nói anh nghe một ít xem."
"Khi em muốn làm, anh phải luôn trong tư thế sẵn sàng."
"Được."
"Khi em muốn ngắm body, anh phải lập tức cởi đồ cho em ngắm."
"Có thể."
Đoạn Minh Sâm không ngờ Ôn Hạc Xuyên lại thoải mái đáp ứng mình, cậu nghĩ nghĩ một chút liền bổ sung: "Em nói cái gì thì sẽ là cái đó."
"Nhưng phải tôn trọng anh."
Đoạn Minh Sâm cảm thấy khó tin: "Anh đều đồng ý sao?!"
Nét cười trên mặt Ôn Hạc Xuyên vẫn duy trì: "Đương nhiên."
Tầm hai giờ, lão Mã lái xe đến đón, hai người cùng lên xe rời đi.
Đoạn Minh Sâm nhìn ra ngoài cửa kính: "Vẫn chưa nói lời tạm biệt với bọn nhỏ nữa, em đã đồng ý dạy Lưu Dương một buổi đó."
"Chắc chắn nhóc ấy không biết em định dạy gì cho nó đâu."
"Dù sao kiến thức em dạy cũng rất có ích."
Về đến Ôn gia đã là buổi tối, Ôn Nghị đang ngồi ngoài phòng khách chờ bọn họ, thấy hai người bước vào liền kêu ngồi xuống, trước mắt ông không để ý đến Ôn Hạc Xuyên chỉ hỏi Đoạn Minh Sâm: "Minh Sâm cảm thấy cuộc sống trên núi thế nào?"
Đoạn Minh Sâm gật đầu cười nói: "Không khí rất tốt, địa linh nhân kiệt [*]."
[*] Địa linh nhân kiệt: đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.
Ôn Nghị bật cười trước thái độ của cậu: "Lần đầu Hạc Xuyên đi, thái độ khi trở về không giống con, nó vẫn luôn oán giận nơi đó hoàn cảnh kém."
"Khi đó anh ấy còn nhỏ."
"Ồ? Nó có kể với con sao?"
Đoạn Minh Sâm nói không cần soạn trước: "Vâng ạ, tụi con không giấu nhau chuyện gì hết."
Ôn Hạc Xuyên muốn nhắc cậu phải kiềm chế một chút, nếu nói quá lên ba hắn cũng sẽ không tin.
Có điều nhìn nét mặt Ôn Nghị không giống như muốn làm khó hai người, ông quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Chuyện của người trẻ, ba không quản nữa.
Sau này hai đứa sống với nhau phải hòa thuận, phòng ở của tụi con đã sớm chuẩn bị xong, dành chút thời gian chuyển đến đi." Dứt lời ông liền lên lầu nghỉ ngơi.
Được sự cho phép của Ôn Nghị, sáng hôm sau hai người lập tức dọn đồ đến nhà mới, Ôn Hạc Xuyên không rảnh rỗi như Đoạn Minh Sâm, vừa chuyển đồ xong liền chạy tới công ty làm việc, rất nhiều công việc bị trì hoãn đang cần hắn xử lý.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy ở nhà mới của Đoạn Minh Sâm là gọi Đỗ Diên, có vài vấn đề cậu chưa rõ ràng cần phải tìm người trợ giúp.
Đỗ Diên không ngờ cậu lại hẹn mình ở một nơi yên tĩnh như vậy, y thấy Đoạn Minh Sâm lảo đảo đi tới liền vẫy vẫy tay: "Lên núi một chuyến đã thanh lọc tinh thần của cậu rồi hả?"
Đoạn Minh Sâm ngồi xuống gọi một ly rượu: "Tôi đã hứa rồi."
"Hứa cái gì?"
"Cậu không cần biết đâu, đúng rồi tôi hỏi cậu một chuyện, lúc thường cậu làm sao theo đuổi người khác?"
Đỗ Diên nghe cậu nói liền khiếp sợ: "Cậu muốn theo đuổi ai? Đậu mé, bình thường muốn ai chỉ cần ngoắc tay là có, lần này cần phải theo đuổi sao?"
"Cậu thì biết cái vẹo gì, đừng hỏi nhiều quá, mau chỉ tôi cách theo đuổi đi."
Đỗ Diên thấy cậu không muốn nói nên y không hỏi nữa: "Dùng tiền nha, tặng quà với hoa là có thể theo đuổi được."
Đoạn Minh Sâm liếc mắt nhìn y: "Mở miệng ra là tiền với tiền, tôi muốn theo đuổi người ta bằng cách thuần khiết nhất."
Đỗ Diên nhìn cậu như kẻ ngốc: "Con mẹ cậu, bị ai đập cho khờ luôn rồi hả?"
"Có chỉ hay không đây, đâu phải lúc nào cậu cũng dùng tiền theo đuổi.
Không phải hồi cấp ba cậu có quá trời trò hả?"
"Phắc, thời bây giờ còn ai dùng những trò vặt đó nữa."
Đoạn Minh Sâm biết rõ y có rất nhiều trò gian, cậu tích cực hỏi: "Mau chỉ tôi đi."
Đỗ Diên tò mò hỏi: "Người cậu theo đuổi là học sinh cấp ba hả?"
"Sao cậu nhiều lời giống mấy bà tám quá vậy, chỉ cần hướng dẫn tôi cách theo đuổi là được."
"Hở tí là mắng người rồi, đầu tiên cậu phải làm người ta vui vẻ, tiếp theo hẹn người ta đi chơi, sau đó cuối buổi hẹn sẽ tặng quà.
Nếu họ lạnh nhạt với mình thì mình cứ kiên trì bám theo như vậy, đảm bảo người cứng đến đâu cũng sẽ cong nha, nếu không cong tôi liền treo cổ."
Đoạn Minh Sâm nhấp một hớp rượu, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý: Vậy đầu tiên phải hẹn hò trước..
Danh sách chương