Cuối cùng là một Omega vừa đủ tuổi đi đến, Kỳ Dịch thấy tình hình đã trở nên không tốt, vội vàng nháy mắt về phía Omega một cái.

Omega thông minh lanh lợi, nhào về phía trước, treo trên đùi nam nhân, thân thể mềm mại bám lên.

“Đại nhân ——” Omega thẹn thùng kêu lên.

Nam nhân lãnh đạm nhìn.

Omega bị tin tức tố của nam nhân áp đến mức khó chịu, nhưng vẫn kiên quyết, dùng sức lực cả người ra câu dẫn.

Ngón tay thon dài như có như không chạm vào ngực nam nhân, Kỳ Dịch nhìn mà cảm thấy có chút kìm nén không được, liên tục cảm thán Omega này quả thật là một yêu tinh.

Nhưng mà nam nhân lại nhấc hai chân lên, đạp Omega xuống.

“Cút.” Hắn lạnh lùng nói.

Omega chớp chớp mắt, thu hồi một thân mị cốt, nhún nhún vai, nhìn Kỳ Dịch một cái: Tiểu gia đã nỗ lực hết sức rồi, tiếp theo cậu tự cầu phúc đi! Omega lui ra ngoài, văn phòng yên tĩnh trở lại.

Nam nhân liếc nhìn Kỳ Dịch: “Tiếp nữa đi, không còn ai nữa sao?”

Kỳ Dịch mặt ủ mày dột: “Không còn nữa, những Omega vừa rồi là tất cả Omega đủ tuổi kết hôn ở trong viện.”

“Đây là toàn bộ?” Nam nhân nhướng mày, “Có vẻ không phải là toàn bộ đúng không!”

Tin tức tố từ trên người nam nhân tràn ra dữ dội, Kỳ Dịch nhận ra nam nhân nôn nóng và mất kiên nhẫn, lập tức mô hôi lạnh tràn ra một đầu.

“Ngài chờ, chờ tôi gọi mấy Omega còn nhỏ chưa đủ tuổi tới, ngài chọn một người mang đi. Nhỏ tuổi thì dễ dạy, còn có thể thuận tiện chơi trò dưỡng thành, ngài thấy được không?”

Nói xong liền định chạy ra gọi người, lúc đi ngang qua người nam nhân, liền bị một chân kéo về.

“Chẳng ra gì.” Nam nhân lạnh lùng nói.

Kỳ Dịch muốn khóc: Vậy anh muốn gì? Nơi này cũng không còn ai nữa đâu!

Nam nhân như cười như không nhìn cậu, Kỳ Dịch nhìn lung tung khắp nơi, nhưng mà không dám nhìn thẳng vào mắt nam nhân.

Không khí lúng túng tràn ngập trong phòng, Kỳ Dịch khẽ cắn môi, giậm chân.

Được rồi, vì mạng nhỏ của mình, chỉ có thể dùng phương án cuối cùng kia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện