Buổi tối trước khi nhập học một ngày, Chu Linh gọi Lâm Trưng đến nhà ăn tối.
Để ăn lẩu thuận tiện hơn, Lâm Trưng giúp Chu Linh chuẩn bị nồi và gia vị, Trần Nghiêu đi phòng bếp rửa đồ ăn rồi mang ra, sau đó đem thịt bò, dạ dày, cùng mấy thứ đồ ăn linh tinh đã mua bày lên bàn. Bữa tối rất nhanh được chuẩn bị tốt.
Chu Linh nâng ly chúc bọn họ học hành tiến bộ trong năm lớp 12 và nhắc nhở Trần Nghiêu: "Môn toán của con tiến bộ nhiều như vậy, vất vả cho anh trai con suốt kỳ nghỉ hè, sao không tranh thủ bày tỏ một chút?"
Không biết là chột dạ hay sao, dù sao ở trước mặt người khác Trần Nghiêu không bao giờ dám nhìn thẳng Lâm Trưng, không thoải mái như lúc hai người ở một mình.
"Cảm ơn anh trai..." Cô hơi đỏ mặt, bưng nước trái cây cụng ly với người đối diện.
Lâm Trưng cũng phối hợp nhẹ nhàng chạm ly với cô: "Không có chi."
Nhìn bộ dáng khách khí của hai anh em như vậy rất giống với trước đây, Chu Linh bật cười: "Tại sao đã lớn như thế này rồi mà như mới quen nhau hồi bé vậy hả?"
Lâm Trưng rũ mắt nở nụ cười, Trần Nghiêu duỗi chân chạm một cái vào đùi anh. Ngẩng đầu thấy cô đang đỏ mặt nghiêm túc nhét đậu hũ vào miệng.
Sau bữa tối, Chu Linh đứng lên cạnh bàn nói với hai người: "Ta có chuẩn bị quà khai giảng ở đây, mỗi người một món, đợi một chút."
Bà vừa đi tới phòng ngủ, Lâm Trưng liền duỗi tay xuống, cầm lấy bàn chân nhỏ ở giữa hai chân niết nhẹ hai lần, nhìn thấy Trần Nghiêu cắn môi không dám phát ra tiếng phản kháng, hầu kết của anh trượt vài cái, cúi đầu trầm giọng nói: "Còn dám?"
Cô dám làm trò trêu chọc anh trước mặt Chu Linh ở nhà. Nét mặt vừa rụt rè vừa ngại ngùng, bàn chân nhỏ dưới gầm bàn định chạm vào hạ bộ của anh.
Trần Nghiêu chịu đựng cơn ngứa và tê ở chân, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Không dám, em không dám..." Nhưng trong đầu lại nghĩ xem lần sau nên làm thế nào để thực hiện lại.
Tiếng bước chân của Chu Linh đang tới gần, Lâm Trưng bình tĩnh buông cô ra, cầm ly trong tay lên uống vài ngụm.
"Ta mua hai đôi giày này từ Ý. Nghe nói chúng là kiểu dáng mới nhất. Trông chúng rất hợp với lứa tuổi hai đứa...Mỗi người một đôi, đến thử xem!"
Đi tới phòng khách thử giày, Trần Nghiêu hỏi mẹ: "Mẹ, sao hôm qua con không thấy?"
"Haha, mẹ không nhét được vào vali nên nhờ đồng nghiệp mang về. Sáng nay mới đi lấy...Có đẹp không?"
Hai đôi giày thể thao này thật giống nhau, thân giày màu trắng, viền màu xám nhạt và logo màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng rất hút mắt.
"Người ta còn nói đồ tình nhân cái gì đó, ta nghĩ hai đứa là anh em cũng có thể mang được..."
Chu Linh nói gì cũng không ai đáp lại, cả hai đều im lặng cúi đầu buộc dây giày, hai tầm mắt lơ đãng bắt gặp nhau, cả hai đều nhìn ra ý tứ ẩn sâu trong mắt đối phương.
Sau khi tắm xong nằm trên giường, Trần Nghiêu gọi điện thoại cho Lâm Trưng: "Lúc mẹ nói đồ tình nhân thực sự hù chết em luôn...Còn anh? Anh đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Trưng ngắm nghía một kỷ niệm tệ*, khẩu khí bình tĩnh: "Không có gì."
(Kỷ niệm tệ: tiền xu kỷ niệm(tiếng anh: Commemorative coin), là loại tiền xu được phát hành để kỷ niệm một sự kiện nào đó, chúng được thiết kế riêng biệt liên quan đến sự kiện đó. Phần lớn đồng xu loại này chỉ dùng để phục vụ cho sưu tầm, một số ít quốc gia cũng phát hành tiền xu kỷ niểm để lưu hành.)
"Làm sao có thể? Em không tin!" Trần Nghiêu đá chân, "Cái kia...Ngày mai anh có muốn mang giày luôn không? Sẽ tốt hơn nếu chúng ta không cùng nhau mang nó đến trường..."
"Ừ." Anh biết rằng quần áo và giày mới của Trần Nghiêu là phải mặc ngay lập tức.
Sợ anh hiểu lầm, cô lại giải thích: "Anh nghĩ xem, ở Trung Quốc bây giờ còn chưa có đôi giày này. Chúng ta mang cùng nhau trông có vẻ hơi cao cấp rồi đúng không?"
Anh tựa hồ như đang cười: "Ừ. Anh biết."
Chờ Trần Nghiêu luyên thuyên lải nhải đến mệt mỏi ngáp dài ngáp ngắn, hai người mới cúp máy.
Lâm Trưng dùng ngón tay tung đồng xu lên cao, ánh sáng màu bạc sáng lên, phát ra âm thanh vù vù khe khẽ.
Anh đang nghĩ gì vào lúc đó? Anh đang nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu anh có thể nắm tay cô một cách đường hoàng trước mặt bố mẹ hai bên.