Trên tay có mùi thuốc mỡ thoang thoảng, Lâm Trưng đang đứng trong toilet dùng nước rửa sạch bàn tay.
Xoa xoa đầu ngón tay trong vô thức, mi mắt cụp xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh Trần Nghiêu ngoan ngoãn nằm trên giường bị anh vén áo.
Cô rất trắng, làn da sáng lên như sứ, vòng eo mảnh khảnh mềm mại nằm yên tĩnh, cùng đôi chân trắng nõn và cân đối...
Chỉ cách tay anh vài cm.
Nếu không phải vì vết đỏ trên lưng nhắc nhở cô đang bị ốm, Lâm Trưng có lẽ đã đưa tay ra sờ rồi ...
Chỉ cần bên cạnh cô, phía dưới lại cứng rắn.
Mở cửa phòng tắm đi ra, trên giường không có một bóng người.
Trần Nghiêu thừa dịp anh vào rửa tay đã bỏ về.
Rèm cửa màu trắng bị điều hòa nhẹ nhàng làm bay lên, Lâm Trưng đưa tay ấn trán.
Có một chút nếp nhăn trên tấm khăn trải giường phẳng màu xám, đó là dấu vết do Trần Nghiêu để lại khi nằm ở đó.
Nhắm mắt nằm xuống, nghiên đầu là có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng...
Hương vị thuộc về riêng cô vây quanh mình, anh đưa tay xuống nắm lấy thứ thô cứng đã chống lên thành một lều trại.
Cô vừa ở đây, trong bộ đồ ngủ, trên giường của anh...
Tiếng hừ hừ đau đớn nhỏ giống như tiếng rên rỉ khiến anh lập tức mất đi lý trí, cúi đầu ghé sát, thổi vào vết đỏ để an ủi, anh lại có ý muốn mở miệng cắn cô, anh muốn nghe nhiều hơn nữa...
Thật sự là cầm thú.
Động tác trên tay thô bạo, không ngừng luật động lên xuống.
Cô còn đang bị ốm.
Hơi thở trở nên dồn dập.
Có một sự dịu dàng mỏng manh khiến anh gần như không thể chịu đựng được...
Ngực anh phập phồng dữ dội.
Tiếng rên rỉ ngâm nga trong cổ họng.
Đũng quần một mảnh ướt sũng.
Lâm Trưng đưa tay còn lại phủ lên mắt, che đi dục vọng gần như mất kiểm soát bên trong.
Có một số thứ càng kiềm chế thì càng không thể nhịn được.
Trần Nghiêu gần như là lét lút rời đi, tranh thủ Lâm Trưng rửa tay sau khi bôi thuốc cho cô, liền lặng lẽ xuống giường, chân thậm chí có chút mềm nhũn.
Về đến nhà trốn vào phòng thay quần áo, thấy bên trong bộ đồ ngủ bị ẩm ướt một mảnh, trong lòng không khỏi suy nghĩ, không biết trên giường của anh có bị dính hay không...Còn chưa kịp kiểm tra một chút.
Cảm giác xấu hổ khiến má cô đỏ bừng.
Nhưng là có một loại kích thích khó tả khiến tim đập rộn ràng.
Cái kia, ở trên giường của anh ... Ý nghĩ đó khiến cả người cô run lên.
Càng đến gần anh, cô càng tin rằng mình rất thích sự đụng chạm của Lâm Trưng, cơ thể không khỏi hưng phấn mà muốn nhiều hơn nữa. Tiếc là hôm nay hồi hộp quá nên không thể xem phản ứng của anh như thế nào, lần sau, lần sau phải chú ý tới điểm này.
Khi Chu Linh và Trần Kiến Bình nhận được video call, ở Đức trời vừa mới tảng sáng.
Hai người không thấy con gái mình có gì bất thường, ngoài việc ở trán và cổ có một chút màu trắng của thuốc mỡ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trần Nghiêu! Mẹ đã nói với con rằng cần ăn nhiều rau và trái cây để bổ sung dinh dưỡng...Lúc nhỏ con vẫn chưa bổ sung đủ có biết không?"
"Tôm dù ngon đến đâu cũng không thể ngày nào cũng ăn được!" Chu Linh nhíu mày khiển trách.
Trần Kiến Bình vội vàng hòa giải: "Được rồi, được rồi, không phải bác sĩ đã nói là không phải vấn đề của tôm hay sao? Đứa nhỏ sắp lên lớp 12, áp lực lớn...Bà đừng trách con bé nữa."
Trần Nghiêu cụp mắt không muốn nói.
"Anh trai Tiểu Trưng của con cũng xin lỗi mẹ, nói bản thân không chăm sóc tốt cho con......Con bao nhiêu tuổi rồi? Vì cái miệng của mình mà làm tổn thương thân thể......"
"Anh ấy ... sao anh ấy lại xin lỗi? Mẹ đừng trách anh trai con, là con không đúng, con không nên ăn." Trần Nghiêu lo lắng giải thích khi nghe lời này.
"Mẹ đương nhiên không trách người ta. Miệng mọc trên người con...Ăn cái gì không vừa ý sẽ quấy người khác, từ nhỏ đã như vậy rồi!"
Chu Linh biết rõ tính tình của con gái. Nhìn thì giống cô gái nhỏ yếu ớt mềm mại, nhưng thật ra rất tinh nghịch, ai đối xử tốt với con bé thì nó sẽ quấn lấy người đó, nhưng cũng sẽ có lúc gây khó dễ cho người ta.
Một điểm nữa là cô muốn ăn cái gì thì nhất định phải ăn cho bằng được, nếu không thì thà nhịn đói còn hơn.
Không thể không thừa nhận, bản tính của con người là không thể thay đổi.
Ít nhất Trần Nghiêu là như vậy.