Chương 8: Đạo quán Lý gia
Ý thức chậm rãi bồng bềnh, không hề nghĩ tới cái gì, chỉ là ngẫu nhiên trở mình một cách thoải mái, cuộc sống yên tĩnh an bình này hình như chưa từng có qua, bây giờ, hắn cái gì cũng không muốn quản, không, là căn bản không có suy nghĩ, chỉ là mơ hồ phiêu phiêu, ngay cả mình là cái gì cũng không biết.
"Leola, Leola..."
Tiếng gọi quen thuộc mà khiến người sợ hãi không ngừng vang lên, cái từ này là hắn không muốn nghe thấy, giữa mê loạn, ý thức có chút cấp bách phiêu nhanh, chỉ hi vọng mình có thể rời xa tiếng gọi đó.
"Leola..."
Tên gọi giống nhau, nhưng âm thanh kêu gọi lại khác rồi, đó là một cái âm thanh khiến hắn vô cùng quen thuộc, khiến người hoài niệm như thế, khiến người không nỡ như thế! Hắn do dự rồi... không biết mình có phải là muốn tiếp tục phiêu đi, nhưng tiếng kêu gọi này lại khiến mình không thể rời khỏi nữa.
"Leola, đừng giết người, được không?"
Không có! Hắn không nhịn được hô lên, "Tôi không có giết người, tôi không còn giết người nữa rồi!" Hắn rốt cuộc không nhịn được chầm chậm phiêu trở về, phiêu về phía âm thanh bắt nguồn. Hắn thấp thoáng có thể cảm giác được, ở đó có hào quang hình thập tự, hào quang màu trắng rất ấm áp rất ấm áp.
"Leola, tới tìm tôi."
Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ý thức không ngừng đặt câu hỏi.
"Tôi là... Anse."
Anse! Hắn đột nhiên mở mắt, cả người ngỡ ngàng, giống như vẫn còn cảm giác đang phiêu. Ngoại trừ mí mắt, hắn tìm không được bất cứ cảm giác thân thể nào, nhưng hắn vừa lại rất rõ ràng biết rằng mình bây giờ là có thân thể, trước ngực thậm chí có thể cảm thấy ở đó có thứ gì đó ấm áp, hắn chỉ có thể cố sức cảm giác, cảm giáp sự ấm áp kia, sau đó dần dần tìm lại cảm giác thân thể, từ ngực đến vai, sau đó là cánh tay, ngón tay, đầu ngón tay hình như giật giật, bàn tay cũng chầm chậm mở ra, nắm lại, mở ra.
Dần dần, cảm giác của cả thân thể đều trở lại, chỉ có hơi dùng sức không được, hắn rốt cuộc làm sao rồi? Không đúng, hắn là ai?
Anse... không, không đúng, hắn không phải là Anse, hắn là cái người đã hại chết Anse kia! Hắn là... Leola, đệ nhất sát thủ Leola! Bên miệng của Leola nổi lên cười khổ, hắn nhớ lại rồi... Hắn và Anse bị tổ chức truy sát, kết quả Anse chết rồi, một mình hắn chạy đến vách núi, sau đó thì sao?
Đầu của Leola không khỏi nổi lên đau đớn, cái tên Keisy này đột nhiên chui vào trong đầu hắn, đúng rồi, hắn gặp được Keisy, còn có Thanh Thanh, Mai Nam, Bạch Thiên... rất nhiều rất nhiều người, hắn đã bị đưa đến thế giới khác, ở đó quen biết rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện.
Leola rốt cuộc cũng nhớ lại rồi! Nhưng khi hắn nhìn rõ sự vật trước mắt, trong ánh mắt của Leola tràn đầy vẻ không dám tin, quần áo của hắn! Quần áo hắn mặc vậy mà là một bộ bào vải bình thường, mà không phải bộ thuật sĩ bào thoải mái màu xám đậm kia, cũng không phải kỵ sĩ phục trắng đến chói mắt, mà là một bộ bào vải mà ở thế giới khác tuyệt đối sẽ không nhìn thấy —- có vạt áo nghiêng, dây lưng vải, Leola tiếp đến nhìn sang bên giường, dưới giường quả nhiên để một đôi giày vải.
Mắt của Leola chậm rãi giơ lên, đây là một căn phòng không thể quen thuộc hơn, bàn ghế bằng gỗ, giường trúc mình đang nằm, và ấm trà đất trên bàn.
Đây là chuyện làm sao? Trong lòng của Leola là một mảnh ngỡ ngàng, phần nhiều là khủng hoảng, một cái ý nghĩ kinh khủng đột nhiên từ trong đầu hắn nhảy ra, ở bên đó tà ác mà kêu la: Kỳ thực ngươi căn bản không có đến thế giới khác! Không có Keisy, không có Thanh Thanh, Mai Nam, Bạch Thiên, càng không có chị em song sinh của Anse, mọi thứ đều là ngươi đang nằm mơ mà thôi! Là ngươi quá muốn rời khỏi cái thế giới này, cho nên tự mình làm cái giấc mộng vừa xấu vừa dài! Căn bản không có cái thứ thế giới khác này tồn tại!
"Không phải!" Leola không nhịn được ôm đầu gào lên, không phải hắn đang nằm mơ, thật sự có Keisy, có Thanh Thanh, có rất nhiều người!
Ý nghĩ kinh khủng vừa lại tiếp tục kêu hét: Nhưng đây thì lại là chuyện làm sao? Ngươi xem xem, ở đây rõ ràng chính là một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi nhất định là sau khi nhảy xuống vách núi Đoạn Trường, bị trọng thương được người nhặt về mà thôi, mọi thứ khác đều toàn là mơ, đều là mơ!
Không phải mơ! Đó không phải mơ mà... Leola ôm đầu, cả người sợ hãi rúc vào bên giường, hắn không dám xuống giường, không dám mở cánh cửa phòng kia, không muốn nhìn thấy thế giới ban đầu của mình, càng không muốn tin mọi thứ đều là mơ!
Papa!
Một tiếng gọi từ trong lòng truyền tới, nhưng Leola lại có chút ngỡ ngàng, đây là... Bảo Lợi Long sao? Hay là... lại là hắn đang huyễn tưởng?
Papa?!
Lại một tiếng kêu gọi truyền tới, Leola không khỏi muốn xuống giường đi tìm Bảo Lợi Long, nhưng chân vừa mới chạm vào mặt đất, liền lập tức cảm giác được sự thô ráp hoàn toàn khác với mặt đất trơn láng của túc xá Acalane, đây khiến Leola sợ hãi vừa lại rụt chân trở về. Nếu hắn xông ra khỏi căn phòng này, nhìn thấy thế giới ban đầu của mình, vừa lại tìm không được Bảo Lợi Long, vậy nên làm sao đây?
Leola lần nữa rúc thân thể trở lại giường, ôm chặt đầu gối của mình, vùi đầu vào trong đầu gối, không muốn đi xem, cũng không dám đi nghe.
Nhưng chuyện không như mong muốn, cửa phòng bị xô ra một cách thô bạo, một âm thanh xác xác thực thực hét lên: "Papa!"
Vùi mặt ở trong gối, vai của Leola đột nhiên chấn động, trong lòng lại sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, mãi đến khi một cái thân thể nhỏ bé dán lên người mình, Leola lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên, nhất thời, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to màu hồng đang nhỏ xuống từng giọt nước mắt lớn.
"Papa vì sao không để ý tới Bảo Lợi Long?" Bảo Lợi Long mang giọng nức nở hô lớn.
Mắt màu hồng thế này, là thế giới ban đầu của mình không có đi? Leola bạt mạng tự nói với mình.
"Leola, mẹ nó anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
Leola vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cậu bé tóc giống cỏ xanh, mắt xanh thẳm như biển cả, bộ dạng đang trợn mắt há hốc mồm một cách khoa trương, còn có chàng trai tóc lam mắt vàng kia bên cạnh cũng lộ ra biểu tình giật mình.
Leola trong lòng ôm theo Bảo Lợi Long, miễn cưỡng chống lên thân thể yếu ớt đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt hoang mang nhìn cậu bé và chàng trai.
"Anh, anh rốt cuộc đang khóc cái gì?" Cậu bé nhìn Leola, bộ dạng kinh ngạc đến tròng mắt cũng muốn rớt ra.
"Keisy?" Leola có chút run rẩy hỏi.
"Cái gì?"
Mặc kệ bộ dạng có chút kinh hoảng kia của cậu bé, Leola tay trái ôm Bảo Lợi Long, tay phải vươn thẳng ra, ôm chặt lấy cậu bé, hành động này càng khiến cho cậu bé kinh hoảng đến trực tiếp cứng ngắc thành một bức tượng thạch cao.
Leola buông cậu bé ra, vừa lại chuyển hướng chàng trai tóc lam mắt vàng, lần này tỏ ra trấn định hơn một chút: "Bạch Thiên?"
Chàng trai tóc lam có chút bối rối gật đầu, mà Leola cũng giống như thế ôm lấy chàng trai một chút, xác định hai lớn một nhỏ trước mắt tất cả đều là thật sự, Leola cuối cùng cũng yên tâm, thật sự có Keisy, cũng thật sự có Bạch Thiên... cùng rất nhiều rất nhiều người khác.
Trong một căn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn, Leola, Keisy và Bạch Thiên ba người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn tròn nhỏ, Bảo Lợi Long thì ngồi ở trên lưng tiểu Liệt Diễm, hai cái chân nhỏ mũm mĩm còn đang đá đá ở không trung, mà Bạch Thiên thì đang rót trà cho mọi người, rót xong rồi tự mình uống trà trước tiên, hắn thực sự càng ngày càng thích loại đồ uống này rồi.
Keisy vừa lấy ngón tay khẽ gõ vào bàn gỗ, vừa nghiêng mắt nhìn Leola nói: "Anh là nói, anh vừa rồi tỉnh lại, thấy cảnh vật xung quanh đều biến thành thế giới ban đầu của anh, liền tưởng rằng việc mình đến thế giới khác đều là nằm mơ? Bao gồm tôi, Thanh Thanh, Mai Nam gì gì đó đều là giấc mơ của chính anh?"
Leola đã hoàn toàn thanh tỉnh, có chút xấu hổ gật đầu.
Nhìn thấy Leola vẫn thật sự gật đầu, Keisy lập tức nổi bão, đập mạnh vào cái bàn một cái: "Anh là đồ ngốc hay trí tuệ chậm phát triển hả! Anh tưởng rằng anh là Nam Kha à, đừng hoài nghi tôi vì sao lại biết Nam Kha... Anh cái tên khốn này ngủ một phát chính là một năm, ông đây ngay cả ngôn ngữ của thế giới này cũng nói còn lưu loát hơn anh rồi!" (giấc mộng Nam Kha: giấc mơ hão huyền. Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
Leola lại càng thở phào nhẹ nhõm, đây đích đích xác xác là giọng điệu nói chuyện của Keisy, vừa nói xong nguyên nhân thất thường của mình, Leola trái lại bắt đầu tò mò đây là nơi gì, vội vàng hỏi Keisy.
Keisy bực mình trả lời: "Đây là Triêu Thiên Quán, một trong những cứ điểm của đạo sĩ phái Áo Vàng. Nói trước với anh nè, mấy người chúng ta là lấy thân phận đạo sĩ nước ngoài sống ở đây, sư phụ chúng ta tên là đạo trưởng Barbarise, tên đạo phái là phái Acalane, chúng ta là sư huynh đệ, Bạch Thiên là đại sư huynh, anh là nhị sư huynh, tôi là nhỏ nhất, chậc chậc, đều tại tôi trông quá thanh tú, chỉ có thể làm nhỏ nhất."
Bạch Thiên mỉm cười nói tiếp: "Chúng ta là phụng mệnh sư phụ, đến khắp nơi dạo chơi thiên hạ, nâng cao kiến thức, kết quả ở lúc đi qua Thiên Sơn, bị một con yêu nghiệt (Long Hoàng là yêu nghiệt?) âm thầm đánh lén, Leola cậu bởi thế mà bị trọng thương, cho nên chúng tôi liền mang theo cậu đến cái đạo quán này cầu cứu, sau đó liền ở lại đây."
"A, đúng rồi." Keisy bị cái chân mũm mĩm của Bảo Lợi Long đạp một cái, lúc này mới nhớ đến tên nhóc này: "Bảo Lợi Long là trẻ mồ côi lúc chúng ta nửa đường đi qua một cái thôn bị yêu nghiệt cướp sạch, tiện tay nhặt về, bởi vì Leola anh là người đầu tiên phát hiện, cho nên Bảo Lợi Long liền gọi anh là papa."
Keisy nhắc tới Bảo Lợi Long, Bạch Thiên cũng liên đới nhớ đến Liệt Diễm của mình, vội vàng bổ sung nói rõ: "Còn có, Liệt Diễm là một con yêu nghiệt bị tôi thu phục, bây giờ đang nghe theo mệnh lệnh của tôi."
Liệt Diễm biết nghĩa của từ yêu nghiệt nên bất mãn cắn cắn ống quần của chủ nhân mình, Bạch Thiên chỉ có thể cười cười xin lỗi với Liệt Diễm.
Nghe xong thuyết minh như thế của hai người, Leola trái lại gật đầu: "Xem ra các cậu đã hoàn toàn hiểu rõ thế giới này rồi."
Vừa nghe Leola nói như thế, Keisy không nhịn được lườm hắn một cái: "Còn nói nữa! Nếu không phải anh cái gã này vừa tới đã té xỉu, hai người chúng tôi đâu cần phải vất vả như thế hả! Chúng tôi thế nhưng là tốn đủ hai tháng mới biết thì ra mình là "đạo sĩ", mà không phải ma pháp sư."
Bạch Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa bọn họ sau khi nhìn thấy tôi cầm trường thương, liền cứ muốn lấy kiếm gỗ đào cho tôi dùng."
Bạch Thiên cầm kiếm gỗ đào? Leola không khỏi có loại cảm giác buồn cười, lúc này hắn cũng mới tỉ mỉ chú ý đến hai người đều mặc bào vải, Bạch Thiên càng nhập gia tùy tục mà buộc tóc thành một cái búi trên đầu, thoạt nhìn cũng có loại cảm giác thư sinh nho nhã. Keisy thì hoàn toàn là một bộ dạng dở dở ương ương, tóc vẫn là như cỏ dại mọc thành bụi, tay áo dài của bào vải trên người bị cậu làm thành tay ngắn, sợi vải ở thắt lưng còn buộc thành cái nơ con bướm.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Keisy cũng thuận miệng trả lời: "Đi vào đi, người bên trong đều có mặc quần áo, không mặc cũng không sợ, đều là nam."
"Keisy, cậu vừa lại nói vớ vẩn cái gì vậy."
Một phu nhân ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn vẫn còn thướt tha vừa cười trách mắng Keisy, vừa đi vào, trên tay của phu nhân còn bưng một mâm đầy đồ ăn, cô ôn hòa nhìn Leola, sau khi bỏ đồ ăn xuống rồi nói: "Ngủ lâu như thế, cậu nhất định đói rồi đi? Mau ăn chút gì đi."
Leola gật đầu, ngửi thấy mùi đồ ăn, hắn mới phát giác mình thật sự rất đói rồi, cũng không khách khí cầm lấy đũa, lập tức bắt đầu ăn.
Mỹ phu nhân vừa ôn hòa nhìn Leola ăn, vừa nói: "Tôi là Lý Tam Nương, là con gái của quán chủ đạo quán này, cậu tên là Leola đi?"
Nghe thấy tên của mình, ánh mắt của Leola lóe qua một tia sáng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Tam Nương, Lý Tam Nương thì mặt đầy tươi cười nhìn hắn, thấy hắn dừng động tác ăn cơm, Lý Tam Nương không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Leola thấy Lý Tam Nương không hề có một chút thần tình khác thường nào, dưới lòng có chút kỳ quái, mặc dù cái tên Leola này ở trong thế giới khác có thể thuận miệng nói bừa, nhưng ở trong thế giới của mình, cái tên này thế nhưng đại biểu cho đệ nhất sát thủ! Nhưng thần tình của Lý Tam Nương vừa lại không giống làm bộ, Leola cẩn thận ngẫm lại lúc Lý Tam Nương gọi tên của mình, phát âm đó hình như có chút quai quái... cũng không phải quai quái, mà là y như đúc phát âm của Keisy, mà khi Keisy ngay từ đầu gọi tên của hắn thì chưa từng phát âm chính xác.
Leola lắc lắc đầu, trả lời nói: "Có chút không quen một mình mình ăn."
Lý Tam Nương oh một tiếng, cười đứng dậy: "Biết rồi, cậu là mắc cỡ, không thích bị người nhìn chằm chằm khi ăn đi? Vậy tôi đi ra trước, một lát sau sẽ tới thu dọn chén dĩa, còn có cha tôi lát nữa muốn gặp cậu một chút."
Leola gật đầu, Lý Tam Nương sau đó cười cười đi ra khỏi phòng.
"Làm sao vậy?" Keisy có chút nghi hoặc hỏi, cậu còn lâu mới tin cái loại chuyện gì mà Leola biết mắc cỡ này.
Leola nhìn Keisy một cái: "Cậu không nên nói tên thật của tôi, tôi là đệ nhất sát thủ của cái thế giới này."
Keisy và Bạch Thiên đều không khỏi sửng sốt, hai người hoàn toàn quên mất cái sự thật này, khi đó lúc Lý Tam Nương hỏi, bọn họ hoàn toàn không có lấy một chút suy nghĩ liền nói thật rồi, Keisy lộ ra thần tình có chút không được tự nhiên: "Dù sao bọn họ hình như cũng chưa từng nghe qua mà, sát thủ hẳn sẽ không nổi tiếng như thế?"
Leola lắc đầu, giải thích: "Tôi tiếng tăm không nhỏ, mỗi một người ở đây đều biết, chỉ là phát âm của cậu không chính xác, cho nên làm bọn họ hiểu lầm."
Bạch Thiên lúc này mới bừng tỉnh nói: "Oh, đúng rồi, Leola cậu lúc đầu là trực tiếp dịch âm tên của mình qua đi, cho nên ở trong thế giới kia của chúng tôi, nghe lên mới kỳ quái như thế. Sau khi đến bên này, tôi mới phát hiện tên của cậu nghĩa là Nguyệt Quang." (Nguyệt quang: ánh trăng)
Leola lắc đầu: "Là phát âm của Keisy không chính xác, là Ngân Nguyệt, không phải Nguyệt Quang." (Ngân nguyệt: trăng bạc)
"Này! Làm gì cứ nói tôi phát âm không chính xác, nếu tôi phát âm chính xác, vậy chúng ta sớm đã xong đời rồi!" Keisy hừ một tiếng kháng nghị.
Leola cũng không phản bác Keisy, với cái bụng đói hắn dùng đũa một cách thuần thục bắt đầu ăn thức ăn mà rất lâu rất lâu không có ăn được.
"Này, Leola, chúng ta có phải là trở về không được nữa?" Keisy có chút mất hết hứng thú hỏi, ở đây không có ma pháp sư, Thanh Thanh biết ma pháp không gian vừa lại không ở đây, bản thân Keisy cũng không biết ma pháp không gian, muốn trở về làm sao? Đứng ở trời mưa dông cho sét đánh xem thử sao?
Leola lần nữa dừng đũa, rầu rĩ nói ra một câu xin lỗi chứa đầy áy náy vô tận.
"Quên đi, dù sao cũng không khác biệt." Keisy uể oải nhoài người lên bàn: "May là chỉ có ba người chúng ta tới đây, Bạch Thiên là trẻ mồ côi, tôi cũng là trẻ mồ côi, Kiếm Lan có lẽ sẽ chiếu cố tốt cho chị tôi đi! Dù sao ba người chúng ta đều không có vướng mắc gì, ở đâu cũng không sao cả, cái nơi này biết đâu còn yên bình hơn cái thế giới kia của chúng ta một chút."
Mặc dù Keisy nói một cách dễ dàng, nhưng Leola lại không thể thoải mái như thế, lòng biết mình đã liên lụy hai người, một loại cảm giác nặng trĩu nhất thời đè lên trong lòng hắn.
Bạch Thiên đại khái cũng nhìn ra sắc mặt của Leola không dễ coi, lập tức đổi đề tài: "Chẳng qua võ kỹ của cái thế giới này rất khác với bên chúng ta, chẳng trách Leola cậu rất ít phóng đấu khí."
"Đúng thế, có người lúc đầu vừa phóng đấu khí, đến bây giờ vẫn bị người coi thành đạo sĩ, còn bị người niệm một năm đạo sĩ là phải cầm kiếm gỗ đào gì đó." Keisy cười trên nỗi đau của người khác mà nói.
Bạch Thiên sờ sờ mũi: "Keisy cậu chẳng phải cũng cả ngày cầm kiếm gỗ đào."
"F*ck! Nếu không anh là muốn tôi nổ súng sao? Lần trước nổ một súng, Lý lão đầu liền quấn tôi một tháng, nói cái gì mà muốn mượn pháp bảo của tôi đi nghiên cứu một chút." Keisy mặt như trái khổ qua.
Nói đến Lý lão đầu, Bạch Thiên cũng không khỏi lộ ra biểu tình khó xử: "Lý quán chủ thực sự... có hơi quá ham học rồi, nếu không