Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lão Lý từ khe hở song chắn duỗi tay ra, miễn cưỡng chạm được góc áo của Trương Phức.

Ông ta kéo Trương Phức tới một chút, cách song bóp miệng Trương Phức, rót vào hai ngụm nước mà ông ta vừa mới tự lấy được.

Nước theo khóe miệng chảy ra, trong hôn mê Trương Phức không có phản ứng gì.

Lão Lý lắc đầu, thở dài: “Haiz, lại một là một thằng nhãi không còn dùng được.”

Đến buổi chiều, ngục tốt lần lượt phát cơm tù cho mỗi phòng.

Rướn người thấy ngục tốt đi rồi, lão Lý càu nhàu lấy ra một nhánh cây giấu trong đống cỏ khô, thông qua khe giữa các song chắn dùng sức duỗi tay cẩn thận gẩy gẩy hai cái bánh bao trong chén của Trương Phức lăn đến trước mặt mình.

Ông ta cầm hai cái bánh bao lên, thổi thổi bụi, lau vào ngực áo rồi bắt đầu ăn.

“Bánh này chỉ sợ chẳng còn ăn được mấy ngày nữa.” Ông ta lẩm bẩm, mấy ngoạm ăn hết một cái bánh bao.

Cầm lên cái thứ hai, ông ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Phức nằm ở đó, lại nhìn bánh bao trong tay, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn bẻ một miếng, cách song chắn, đưa tay qua nhét vào miệng Trương Phức.

“Ăn đi, có nuốt được không? Bánh bao còn ăn không vô, ngươi hết thuốc chữa rồi.” Ông ta nhìn “hàng xóm” mặt không còn chút máu này, thấp giọng bồi thêm câu: “Không phải ngươi vẫn đang chờ ai tới đón ngươi sao? Nếu ngươi không ăn, chỉ sợ không đợi được đâu.”

Sau một lúc lâu, đương lúc lão Lý muốn buông bỏ hi vọng, tính ăn luôn cái bánh bao thừa kia thì hàm dưới của Trương phức từ từ chuyển động. Y miễn cưỡng nhấm nuốt một lát, hầu kết gian nan nhúc nhích, nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống.

Sau đó đôi môi tái nhợt hơi tách ra.

Lão Lý cười nhạo, lại bẻ thêm một miếng nhét vào miệng y.

“Có thể ăn thì không chết được, xem như mạng còn cứng.”

Sắc mặt của Một Tàng Hồng Hoa bất ngờ nhìn nữ tử người Hán trước mắt.

Nàng ta nhíu mày: “Các ngươi cũng đừng hại ta nữa, ta rất sợ đám người Hán các người. Mỗi một người đều xảo trá đa đoan, Trương Phức kia đã liên lụy ta bị tỷ tỷ hung hăng trách cứ, ta cũng không dám lại trêu vào đám người Hán các người nữa.”

“Đi mau đi!” Nàng ta vung vung tay áo đuổi người: “Nể tình ngươi là nữ tử, ta sẽ tạm thời không so đo với ngươi.”

Trước mặt nàng ta là công chúa Tấn quốc đang ngồi đoan chính, dường như chẳng hề cáu gắt mà vẫn cười dịu dàng, nàng giơ bàn tay trắng nõn, mở một cái hộp hình vuông nho nhỏ ra.

Không ngờ, chính giữa hộp là một viên minh châu to bằng quả trứng gà. Minh châu này được lót trên một lớp vải đệm nhung đen, óng ánh chói lọi, có thể khiến cả cung đều bừng sáng lên.

Một Tàng Hồng Hoa còn chưa bao giờ thấy dạ minh châu vừa lớn vừa sáng như vậy, lấy làm kinh hãi, không tự giác hơi giơ tay lên, sau đó nàng ta kịp nhận ra bản thân khá luống cuống, điều chỉnh biểu cảm, xấu hổ bĩu môi.

“Sao muội có thể hại Điện hạ chứ?” Công chúa Tấn quốc nhẹ nhàng nói: “Muội đến vì hòa bình giữa Đại Tấn và Tây Nhung, Điện hạ giúp muội, cũng như giúp vô số dân chúng Tây Nhung. Thái hậu nương nương hiểu rõ thị phi, chỉ có tán dương và cảm tạ ngài mà thôi.”

Ánh mắt của Một Tàng Hồng Hoa dừng trên dạ minh châu vài lượt, trong lòng hơi lung lay.

“Ngươi luôn miệng nói đến hoà đàm, nhưng quân đội Tấn quốc các ngươi lại liên tiếp công kích thành trấn Tây Nhung chúng ta, không biết rốt cuộc ta phải an tâm thế nào?”

Công chúa Tấn quốc nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói dịu dàng, khiến người ta không thể sinh lòng thù hằn với nàng.

“Nếu hai nước thành quốc gia bang giao, dĩ nhiên sẽ dừng can qua, không phải vừa hay tất cả đều vui vẻ sao?” Nàng đứng dậy chậm rãi đi về phía trước, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp trước mắt Một Tàng Hồng Hoa, hành phúc lễ.

Một Tàng Hồng Hoa do dự một lát, nhớ tới thái hậu đã tát một tai vào mặt mình, thu hồi tâm tư tham tài, đẩy hộp này về phía trước: “Không được, không được, ngươi tìm người khác đi, ta không thể nhận lễ của ngươi.”

Công chúa Tấn quốc mỉm cười, nàng nhẹ nhàng đè hộp lại: “Điện hạ thật cao thượng, làm ta rất kính phục. Muội tới đây hai ngày, mặc dù còn chưa gặp được thái hậu, nhưng đã gặp vài vị tướng quân và các đại thần quyền cao chức trọng, chưa có ai thanh liêm như Điện hạ vậy.”

Một Tàng Hồng Hoa đảo mắt liên tục, trong tay buông lỏng: “Ngươi nói đi, ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”

“Lần đầu muội gặp tỷ tỷ, trong lòng rất ngưỡng mộ, đây chỉ là lễ mọn, sao có thể làm phiền tỷ tỷ chứ.” Công chúa Tấn quốc ngồi xuống kế Một Tàng Hồng Hoa, nắm tay nàng ta khẽ lắc: “Chẳng qua muội nghe nói thái hậu rất có uy nghi, trong lòng muội hơi thấp thỏm, muốn xin tỷ tỷ nói tốt vài câu giúp thôi ạ.”

Một Tàng Hồng Hoa nghe thế, yên lòng. Rốt cuộc thả lỏng nét mặt.

“À, việc này chẳng là gì. Ngày mai thái hậu triệu kiến ngươi, đến lúc đó ta tìm cớ tiến cung, ở bên cạnh giúp ngươi nói vài lời hữu ích.”

Vị công chúa kia đứng lên nói tạ ơn, rồi cáo từ rời đi.

Không bao lâu sau, chất nhi của Một Tàng Hồng Hoa là Một Tàng Bùi Chân đến.

Một Tàng Hồng Hoa nhìn thấy gã vào, lặng lẽ động tay áo che đậy, giấu cái hộp tinh xảo kia vào trong tay áo.

“Cô mẫu.” Một Tàng Bùi Chân vô cùng tùy tính với tiểu cô cô này, ngồi ngay xuống bên cạnh nàng ta.

Gã tự tay sửa sang lại tay áo: “Vừa rồi lúc chất nhi đến, gặp được công chúa Tấn quốc ở hàng hiên. Hôm trước cô ta đã đến quý phủ của chất nhi, không thể ngờ được hôm nay cũng không buông tha chỗ tiểu cô.”

Một Tàng Hồng Hoa nghiêng mắt liếc gã: “Công chúa Tấn quốc Trình Thiên Diệp này không làm được gì ai đâu, ngươi cũng kệ cô ta đi. Thái độ của tỷ tỷ còn chưa định đâu. Cứ gạt cô ta mấy ngày, ngày mai mới triệu kiến cô ta.”

“Cô ta cũng không cầu ta làm chuyện gì, chỉ xin ta thủ hạ lưu tình với Trương Phức. Ta nghĩ việc này đại cô mẫu cũng chưa quyết đoán, vẫn muốn giữ lại mạng của Trương Phức, nên ta đã đồng ý với cô ta.”

Một Tàng Bùi Chân sờ cằm, nhớ tới vị công chúa không kiêu ngạo không hèn mọn vừa mới đi ngang qua gã ở hàng hiên, mỉm cười khẽ gật đầu với gã.

“Ngươi đừng có tâm tư riêng đấy, nam tử Tấn quốc xảo trá như hồ ly, nữ tử chắc hẳn cũng hiểm ác như độc xà. Theo ta, cũng chỉ có nữ nhân trên đại thảo nguyên mới xứng đôi với nam tử Tây Nhung chúng ta thôi. Bùi Chân, ngươi ngàn vạn đừng học theo mấy cữu kia của ngươi, đi lấy nữ tử Hán tộc.”

“Ta không có chủ ý gì cả, ta chỉ cảm thấy nữ nhân này tuy trông dịu dàng mềm mại như nữ tử người Hán bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nói không nên lời.” Một Tàng Bùi Chân nheo lại mắt nghĩ một lát, tìm đúng từ: “Giống hệt như đại cô mẫu, có một cổ khí thế từ trong xương.”

Một Tàng thái hậu Tây Nhung tiếp kiến Trình Thiên Diệp.

Nhìn vị công chúa Tấn quốc tuổi trẻ từ cửa đại điện chậm rãi đến, sâu trong lòng Một Tàng thái hậu thật ra đang đè nén một cơn tức giận.

Quân chủ Tấn quốc Tấn Việt hầu, một mặt phái muội muội của hắn tới hoà đàm, mặt khác lại phái hai vị đại tướng quân dưới trướng dẫn quân công kích biên cảnh thành trấn Tây Nhung.

Lúc này, Một Tàng thái hậu vừa mới giam giữ con mình, ý muốn bồi dưỡng tân quân, trong triều loạn cào cào. Thật sự không rút nổi tay để khai chiến với Tấn quốc, quả thực cũng cần trận đàm phán này.

Nhưng nửa bị người bắt buộc cúi đầu, nắm tay giảng hòa với địch nhân vừa mới tấn công thành trì mình, làm bà ta cảm thấy thật khuất nhục.

Sau khi công chúa Tấn quốc làm sứ thần đến, Một Tàng thái hậu cố gắng không lập tức triệu kiến nàng, muốn lạnh nhạt nàng, để vị công chúa trẻ tuổi này cũng loạn trận tuyến, đánh mất dáng vẻ kiêu ngạo của nàng.

Công chúa này lại thoải mái bắt đầu bái phỏng khắp nơi. Vỏn vẹn mấy ngày, nàng hầu như đã thăm viếng hết trọng thần triều đình.

Mấy ngày nay, hướng gió trong triều đều thay đổi vi diệu, họ bắt đầu tin tưởng thành ý đàm phán của Tấn quốc, không ít người khuyên bà ta nên gặp công chúa một lần.

Một Tàng thái hậu nắm giữ triều chính nhiều năm, là một chính trị gia chân chính, mặc dù bà ta thầm oán hận, nhưng vẻ mặt vẫn không mất phong độ mời Trình Thiên Diệp ngồi xuống.

Bà ta đánh giá Trình Thiên Diệp một phen, nói: “Chẳng lẽ Tấn quốc các người không còn ai sao? Lại phái một công chúa yểu điệu như cô làm sứ thần?”

Trình Thiên Diệp mỉm cười: “Nếu người khác nói thế thì không sao nhưng thái hậu nương nương nói vậy, thực làm ta giật mình. Nữ tử chúng ta chỉ là bị thế tục trói buộc, lúc làm việc có rất nhiều bất tiện, thật ra cũng không thua kém gì nam tử cả.”

“Lúc còn rất nhỏ, ta đã nghe qua tên của thái hậu ngài, một mực ngưỡng mộ thái độ làm người của thái hậu, tôn sùng ngài như hình mẫu của nữ tử chúng ta. Hôm nay nương nương nói thế, chắc hẳn chỉ muốn đùa với vãn bối thôi đúng không?”

Mặc dù biết Trình Thiên Diệp cố ý tâng bốc bà ta, nhưng những câu này quả thực đã chạm vào nội tâm của Một Tàng thái hậu. Bà ta thân là nữ tử mà phải đi trên con đường này, đã trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ có chính bà ta hiểu rõ, bà ta cũng cực kỳ xem thường những nữ nhân thiếu tự trọng kia.

Vị công chúa này biết cách ăn nói thật đấy. Một Tàng thái hậu thầm nhắc nhở bản thân, hơn nữa đây là một người rất thận trọng, không được vì nàng trẻ mà xem thường.

“Tấn quốc vừa mới cướp lấy thành Trịnh Châu của chúng ta, làm tổn thương bao nhiêu tính mạng của dũng sĩ Tây Nhung ta. Giờ đây lại phái cô tới đàm phán, bảo ta phải tin tưởng thành ý của mấy người thế nào.” Một Tàng thái hậu không tiếp lời nàng, đi thẳng vào chủ đề.

“Thái hậu nương nương, ngài có từng nghe qua một câu?” Trình Thiên Diệp nói, giọng của nàng rành mạch, nhấn rõ từng chữ, vang lên trên đại điện trống trải: “Giữa người với người, có lẽ sẽ có bế tắc không thể hóa giải. Nhưng giữa quốc với quốc, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.”

“Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng?” Một Tàng thái hậu thầm nhấm nháp những lời này. Nếu không phải là người tham chính nhiều năm thì sẽ không thể sâu sắc cảm nhận được thâm ý của nó.

“Huống chi giữa hai quốc gia chúng ta, cũng không tính là có thâm cừu đại hận gì, Trịnh Châu vốn là đất đai của người Hán ta. Hôm nay, huynh trưởng ta một lòng chỉ muốn cho thần dân cảnh nội nghỉ ngơi lấy lại sức, an cư lạc nghiệp mà thôi. Tỏ thành ý phái ta đi sứ quý quốc, muốn cùng cai trị với thái hậu, đến bước láng giềng hoà thuận hữu hảo, bang giao thăm viếng.”

Một Tàng thái hậu nghe được ý tiềm ẩn trong những câu nói đường hoàng này. Tấn quốc là một quốc gia mới quật khởi, vừa khuếch trương một mảnh đất lớn, cần phải có thời gian ổn định chiến quả, tu dưỡng dân sinh, tăng cường sức mạnh quốc gia.

Mặc dù bà ta không muốn khoanh tay ngồi nhìn láng giềng đáng sợ này cường đại thêm một bước nữa. Nhưng Tây Nhung, bởi vì triều đình nội loạn, cũng cần thời cơ thở dốc.

Chỉ có thể vì lợi ích chung mà tạm thời thỏa hiệp.

“Nếu cô đã có ý hoà đàm.” Một Tàng thái hậu nói: “Vậy thì mời quân đội của các ngươi ở biên cảnh rút về trước đi. Đặc biệt là tướng quân Mặc Kiều Sinh, quả thực ngang ngược vô lễ. Nếu không phải nể tình cô, ta đã sớm tập trung đại quân Tây Nhung, chính thức giao phong với hắn rồi.”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tướng quân Tấn quốc Mặc Kiều Sinh đáng sợ nọ đã dẫn một nhánh kỵ binh, không mang theo đồ quân nhu, mỗi người chỉ mang theo ít lương khô, tựa như chuôi đao, thần tốc tiến quân vào trung bộ Tây Nhung.

Một đường lại không ai có thể ngăn cản, hiện đã đến cách Hạo Kinh chưa đầy năm mươi dặm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Một Tàng thái hậu rốt cuộc chịu đàm phán.

Trình Thiên Diệp lấy ra một quốc thư từ trong tay áo, phía trong viết vài điều khoản, hai tay dâng lên.

Trận chiến không khói thuốc súng này, diễn ra trên đại điện, từ buổi sáng kéo dài đến lúc mặt trời lặn.

Song phương cò kè mặc cả, ngươi tới ta đi, đến khi giúp nhau quyết định chi tiết từng điều khoản.

Đến lúc ký tên đóng dấu, Trình Thiên Diệp mới thờ ơ kèm thêm một câu: “Đúng rồi thái hậu, ta còn muốn xin một người từ ngài đấy.”

...

Trong nhà tù cả ngày đen tối không thấy mặt trời,

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra.

Lão Lý ngẩng đầu, trông thấy một đoàn người hầu y phục sáng sủa bước qua cánh cổng mờ tối, giữa họ là một vị nữ tử đang mặc cẩm tú hoa phục.

Nữ tử đó không hề ngại lao ngục không sạch sẽ, bước nhanh xuống bậc thang, đi thẳng đến trước cửa nhà lao sát vách với ông ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện