Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Giữa xuân, trường đình cổ đạo, cách diệp oanh đề [1].
[1] Câu này miêu tả cảnh ngày xuân, có đình đài đường cổ, có lá rụng chim hót.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Chu Tử Khê, Trình Phượng và quân đội hơn vạn người, lên đường đến Trịnh Châu.
Xe ngựa của quân chủ Tấn quốc rộng rãi và thư thái,
Trình Thiên Diệp nhấc màn lên, nhìn con đường hai bên, tùng bách dày đặc, hoa cỏ rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Các tướng quân của nàng vừa mới công chiếm thành Trịnh Châu. Nàng dẫn theo quân đội xuất phát từ Biện Châu đi Trịnh Châu.
Đi xem lãnh địa mới của nàng, thuận tiện gặp người kia.
Trình Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.
Biện Châu, Trịnh Châu và nơi đóng quân của Khuyển Nhung - Hạo Kinh, ba nơi này thật ra nằm trên cùng một vĩ độ.
Vị trí Trịnh Châu kẹp giữa Biện Châu và Hạo Kinh, cách Biện Châu khá gần, không đến hai trăm dặm.
Họ xuất phát từ Biện Châu, hành quân bốn ngày, cũng sắp đến thành Trịnh Châu.
Đại quân mở đến hơn hai mươi dặm ngoài thành Trịnh Châu, xa xa phía trước đã thấy một lớp bụi mù, do giục ngựa đến.
Không bao lâu, Trình Phượng canh giữ hàng đầu đội ngũ dẫn một người tới trước xa giá của Trình Thiên Diệp.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống đất tiếp giá.
“Mạt tướng bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vui mừng, nhảy xuống xe, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Mặc Kiều Sinh không tỏ vẻ vui sướng như trong trong tưởng tượng của nàng.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thiên Diệp thầm cảm thấy không ổn.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lựa lời: “Đêm qua, Tiêu Tú đến Trịnh Châu, mang về một tin xấu. Trương Phức đã bị bắt tại Hạo Kinh.”
Dân quân thành Trịnh Châu nghênh đón tân Chúa công của họ.
Nhưng Trình Thiên Diệp không rảnh chào hỏi nhân mã tới đón tiếp nàng. Dưới sự hộ vệ của Mặc Kiều Sinh, nàng giục ngựa tiến nhanh vào cổng thành.
Đến cổng chính phủ thành chủ, nàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
“Tiêu Tú đâu? Gọi hắn tới gặp ta.” Trình Thiên Diệp vừa đi vừa trầm giọng hạ lệnh.
Tiêu Tú tách khỏi đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Chúa công! Chúa công!” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng, bỗng hắn níu lấy vạt áo bào của Trình Thiên Diệp: “Ngài cứu Trương tiên sinh đi, cầu xin ngài nghĩ cách cứu Trương tiên sinh!”
Trình Thiên Diệp thở hổn hển, kiềm chế cảm xúc bực bội: “Ngươi đứng lên, cẩn thận nói cho ta nghe.”
Hạo Kinh,
Trong Thu Quan nha sở có một ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhà giam vốn là nơi tiền triều chuyên dùng để giam giữ vương tộc phạm tội.
Hôm nay Hạo Kinh bị người Khuyển Nhung chiếm cứ, họ đã dùng nó để giam giữ trọng phạm.
Một lão phạm nhân bị giam ở đây đã lâu, nghe phòng giam cách vách bay lên từng đợt mùi cơm chín, chợt nuốt nước bọt.
Người trẻ tuổi cách vách này mới tới, không biết có lai lịch gì, thức ăn luôn là bánh bao trắng trơn và canh đậm mùi.
Tuy loại thức ăn này ở bên ngoài không là gì, nhưng ở lao ngục tối đen này, chính là một loại mỹ vị rồi.
Lão phạm nhân nhìn đồ trong tay mình còn ôi hơn nước vo gạo, nhịn không được tiến tới song gỗ ngặn chặn giữa hai nhà tù.
Lão nhặt lên một cục đá nhỏ, ném về phía người toàn thân là vết thương, đang nằm gục trên đống rơm không hề nhúc nhích kia.
Từ đống rơm, người trẻ tuổi nọ hơi ngẩng đầu lên, liếc lão.
“Này.” Lão phạm nhân hất cằm về phía chén bánh bao: “Lão đệ ngươi có ăn không? Không ăn thì cho ta một miếng được không?”
Lão phạm nhân ở đây đã lâu, rất có kinh nghiệm với cuộc sống lao ngục.
Người mới tới đây, thường vì trong lòng căm phẫn hoặc vì bị thương quá nặng, hầu như đều ăn không nổi.
Nhưng vì bọn họ mới vào, những ngục tốt không biết phải tỏ thái độ thế nào, sợ người chết thì không thể báo cáo lên trên nên thường cho bọn họ thức ăn tốt nhất.
Lúc này, chỉ cần mình mặt dày đòi hỏi, thường đều có thể được như ý.
Lão Ngô ở nhà tù đối diện, lúc mới tới đã tức giận đến mấy ngày không ăn cơm. Mỗi ngày lão ta đều lăn bánh bao từ phía đối diện đến trước mặt mình.
Hôm nay, lão ta đã biết điều, thức ăn đến, ôm chặt thít, không chịu chia cho mình miếng nào.
Bây giờ thì hay rồi, cách vách lại có một người trẻ tuổi. Lão phạm nhân không khỏi tràn đầy hi vọng với món bánh bao trắng tròn này.
Nam tử trẻ tuổi nọ chậm rãi đứng lên, phun ra một ngụm máu đen.
Gần đây y chịu phạt hình, hầu như không ngồi dậy nổi nhưng vẫn kiên định vươn bàn tay tái nhợt cầm lấy bánh bao. Trước ánh mắt hâm mộ của lão tù, y bắt đầu ăn từng miếng một.
“Này này, ngươi kiềm chế chút đi, thương thế của ngươi nặng như vậy, ăn được nhiều không? Chia cho lão phu một tí đi.”
Nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhích người về phía trước, dựa lưng vào song gỗ ngồi dậy. Sau đó y bẻ một nửa bánh bao đưa qua khe hở song gỗ.
“Ôi, cảm ơn nha, huynh đệ.” Lão tù duỗi bàn tay đen như mực ra, vừa nhận lấy bánh bao, vừa sợ bị người khác cướp đi nên lão ngốn rất nhanh, vừa nói lời cảm tạ.
“Lão phu họ Lý, tất cả mọi người đều gọi ta là lão Lý. Chàng trai, ngươi tên gì?”
“Tại hạ họ Trương.”
Người trẻ tuổi dựa vào tay vịn gỗ, bẻ từng miếng bánh bao nhét vào miệng.
Ngục tốt đi ngang qua kiểm tra, gõ khóa sắt.
“Lý lão đầu ngươi đừng đoạt đồ ăn của hắn. Người này chính là Trương Phức, bên trên thông báo phải giữ lại mạng của hắn.”
“Trương Phức? Là Trương Phức đã lừa gạt thái hậu sao?” Lão Lý lại càng hoảng sợ. Khi ngục tốt đi xa, lão vỗ vào song gỗ: “Đại danh của ngươi ngay cả chúng ta trong này cũng biết đó.”
Trong lao xôn xao một trận.
“Trương Phức?”
“Trương Phức kia đó hả?”
Không ít tù nhân chạy ra cửa lao, muốn xem xem người Hán dám lừa Một Tàng thái hậu trong truyền thuyết này là ai.
“Đây chính là Trương Phức hả, lá gan hắn quá lớn rồi, dám đùa bỡn thái hậu và bệ hạ trong lòng bàn tay.”
“Đúng vậy, nghe nói cũng vì hắn châm ngòi, thái hậu mới nhốt bệ hạ, ban chết cho Lương hoàng hậu, còn giết cả nhà hoàng hậu đó. Trong lao gần đây có nhiều người, đều là vì chuyện đó mà bị liên lụy vào.”
“Khốn kiếp, hóa ra tiểu tử này chính là Trương Phức, lão tử đã bị hắn hại thảm như vậy.”
“Ta còn tưởng rằng là kỳ nhân ba đầu sáu tay gì, không ngờ là một tên tiểu bạch kiểm, chỉ bằng hắn cũng có thể quấy lên phong ba lớn như vậy? Một tay lão tử cũng có thể bóp chết hắn.”
Trương Phức mắt điếc tai ngơ, y gian nan nuốt xuống từng miếng bánh bao.
Y lại bưng chén canh kia lên, từ từ húp.
“Trương, Trương huynh đệ.” Lão Lý tới gần Trương Phức, thấp giọng hàn huyên: “Mạng ngươi cũng thật là cứng, thái hậu lại không giết chết ngươi. Nghe nói cả hoàng hậu nương nương đều bị thái hậu...”
Lão nhe răng trợn mắt làm động tác thắt cổ.
Trương Phức cười nhạt, cúi đầu húp canh của mình.
“Hảo huynh đệ, cho ta một miếng, cho một miếng thôi.” Lão Lý lấy cái chén của mình, cố nhét vào giữa khe hở.
Trương Phức đổ miếng canh còn dư lại xuống.
“Ôi, bằng hữu tốt, thêm tí nữa, Trương huynh đệ thật là một người tốt.”
Chén trong tay Trương Phức không quá ổn, làm cho canh bắn tung tóe ra không ít.
Lão Lý nhìn mu bàn tay vốn trắng nõn xuất hiện vết roi màu đỏ tím của y mà giật mình.
Lão tặc lưỡi: “Ngươi bị hành hạ quá, thôi, ngươi nên ăn nhiều một chút đi.”
Lão thu lại chén của mình, vừa liếm láp vừa nhỏ giọng: “Phỏng chừng ngươi cũng sắp ăn không nổi rồi.”
Lão nghe thấy người đưa lưng về phía lão nói thật nhỏ: “Bất luận như thế nào, ta cũng phải ăn, ăn mới có thể sống, còn sống mới có hi vọng... Hi vọng đợi được người.”
Lão Lý thầm nghĩ: “Hóa ra cũng là kẻ ngốc, vào nhà tù Thu Quan sở còn ai có thể cứu hắn ra ngoài. Lão tử ở đây rất lâu, chỉ thấy người nằm ngang ra ngoài, chứ chưa thấy đứng mà đi ra.”
Chẳng qua, thấy Trương huynh đệ chia cơm canh cho lão, lão không đành nói câu cay nghiệt này ra.
Trong thành Trịnh Châu,
Trình Thiên Diệp nhìn mọi người trước mắt.
Ở đây có mưu sĩ đắc lực nhất, có võ tướng dũng mãnh nhất của nàng.
Nhưng mỗi một người đều lộ vẻ trầm trọng.
Trình Thiên Diệp nhìn thấy rõ tâm trạng hiện tại của họ.
Nội tâm của họ hoặc nhiều hoặc ít đều tỏ vẻ bi thống.
Cái này cũng có nghĩa kết cục của Trương Phức trong lòng bọn họ gần như đã được định đoạt.
Chiến tranh không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong. Mặc dù là huynh đệ tốt nhất vì nước vong thân, mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đành cắn răng tiếp nhận tin tử vong.
Trình Thiên Diệp đưa mắt nhìn Chu Tử Khê.
Chu Tử Khê đẩy xe lăn của y lên trước: “Cách hiện tại để cứu Trương công chỉ có bày quân đội hùng hậu ở biên cảnh, dùng áp lực với Khuyển Nhung.”
Y thở dài, trên thực tế, trong lòng của y cũng không ôm hi vọng có thể cứu được Trương Phức.
Nhưng y là bạn tri âm qua thư của Trương Phức đã lâu, vẫn muốn cố sức vì vị đồng liêu này một lần cuối cùng.
“Hôm nay, Khuyển Nhung nội loạn. Một Tàng thái hậu nhốt hoàng đế Khuyển Nhung, thắt cổ hoàng hậu. Trong triều tất nhiên sẽ rất hỗn loạn, thời khắc ốc còn không mang nổi mình ốc nên nhất định chúng không muốn cùng quân ta giao chiến phạm vi lớn. Chúng ta có thể tùy thời xơi tái bọn chúng, bày ra quyết tâm tiến công, đồng thời lại phái sứ thần đàm phán, có lẽ sẽ còn có một cơ hội cứu Trương công trong biển lửa.”
Chu Tử Khê có câu không dám nói ra: Khuyển Nhung là một dân tộc dã man hung tàn, Trương Phức có thể sống đến lúc sứ thần đến hay không còn chưa biết được. Dù hắn có thể sống được, nếu sứ thần nói không thuận, không chừng còn làm hại hắn bị mất mạng sớm hơn.
Sứ thần có thể cứu hắn ra này phải được chọn lựa thật kỹ càng. Thế nhưng bên cạnh Chúa công, y nhìn quanh bốn phía, tựa hồ không có người thích hợp.
Ánh mắt Trình Thiên Diệp cũng lần lượt nhìn vào từng gương mặt.
Du Đôn Tố thật thà phúc hậu, Hạ Lan Trinh ngay thẳng, Trình Phượng xưa nay toàn nói lời ác độc, Mặc Kiều Sinh...
Mặc dù Kiều Sinh thích hợp nhưng ta không nỡ cho hắn đi,
Huống chi hắn lại là người ít nói.
Chu Tử Khê chắp tay nói: “Thần, nguyện vì Chúa công đi sứ Tây Nhung.”
“Nếu cũng thua cả ngươi, dù ta đổi được Trương Phức, cũng không có ý nghĩa gì.”
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ bờ vai y. Hai chân Chu Tử Khê tàn tật, nàng cũng không đành lòng đưa y vào vòng nguy hiểm: “Ta đã chọn được một người thích hợp rồi. Ta cho nàng vào, còn ngươi ở Trịnh Châu tận tâm hiến kế cho ta là được.”
Giữa xuân, trường đình cổ đạo, cách diệp oanh đề [1].
[1] Câu này miêu tả cảnh ngày xuân, có đình đài đường cổ, có lá rụng chim hót.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Chu Tử Khê, Trình Phượng và quân đội hơn vạn người, lên đường đến Trịnh Châu.
Xe ngựa của quân chủ Tấn quốc rộng rãi và thư thái,
Trình Thiên Diệp nhấc màn lên, nhìn con đường hai bên, tùng bách dày đặc, hoa cỏ rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Các tướng quân của nàng vừa mới công chiếm thành Trịnh Châu. Nàng dẫn theo quân đội xuất phát từ Biện Châu đi Trịnh Châu.
Đi xem lãnh địa mới của nàng, thuận tiện gặp người kia.
Trình Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.
Biện Châu, Trịnh Châu và nơi đóng quân của Khuyển Nhung - Hạo Kinh, ba nơi này thật ra nằm trên cùng một vĩ độ.
Vị trí Trịnh Châu kẹp giữa Biện Châu và Hạo Kinh, cách Biện Châu khá gần, không đến hai trăm dặm.
Họ xuất phát từ Biện Châu, hành quân bốn ngày, cũng sắp đến thành Trịnh Châu.
Đại quân mở đến hơn hai mươi dặm ngoài thành Trịnh Châu, xa xa phía trước đã thấy một lớp bụi mù, do giục ngựa đến.
Không bao lâu, Trình Phượng canh giữ hàng đầu đội ngũ dẫn một người tới trước xa giá của Trình Thiên Diệp.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống đất tiếp giá.
“Mạt tướng bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vui mừng, nhảy xuống xe, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Mặc Kiều Sinh không tỏ vẻ vui sướng như trong trong tưởng tượng của nàng.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thiên Diệp thầm cảm thấy không ổn.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lựa lời: “Đêm qua, Tiêu Tú đến Trịnh Châu, mang về một tin xấu. Trương Phức đã bị bắt tại Hạo Kinh.”
Dân quân thành Trịnh Châu nghênh đón tân Chúa công của họ.
Nhưng Trình Thiên Diệp không rảnh chào hỏi nhân mã tới đón tiếp nàng. Dưới sự hộ vệ của Mặc Kiều Sinh, nàng giục ngựa tiến nhanh vào cổng thành.
Đến cổng chính phủ thành chủ, nàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
“Tiêu Tú đâu? Gọi hắn tới gặp ta.” Trình Thiên Diệp vừa đi vừa trầm giọng hạ lệnh.
Tiêu Tú tách khỏi đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Chúa công! Chúa công!” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng, bỗng hắn níu lấy vạt áo bào của Trình Thiên Diệp: “Ngài cứu Trương tiên sinh đi, cầu xin ngài nghĩ cách cứu Trương tiên sinh!”
Trình Thiên Diệp thở hổn hển, kiềm chế cảm xúc bực bội: “Ngươi đứng lên, cẩn thận nói cho ta nghe.”
Hạo Kinh,
Trong Thu Quan nha sở có một ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhà giam vốn là nơi tiền triều chuyên dùng để giam giữ vương tộc phạm tội.
Hôm nay Hạo Kinh bị người Khuyển Nhung chiếm cứ, họ đã dùng nó để giam giữ trọng phạm.
Một lão phạm nhân bị giam ở đây đã lâu, nghe phòng giam cách vách bay lên từng đợt mùi cơm chín, chợt nuốt nước bọt.
Người trẻ tuổi cách vách này mới tới, không biết có lai lịch gì, thức ăn luôn là bánh bao trắng trơn và canh đậm mùi.
Tuy loại thức ăn này ở bên ngoài không là gì, nhưng ở lao ngục tối đen này, chính là một loại mỹ vị rồi.
Lão phạm nhân nhìn đồ trong tay mình còn ôi hơn nước vo gạo, nhịn không được tiến tới song gỗ ngặn chặn giữa hai nhà tù.
Lão nhặt lên một cục đá nhỏ, ném về phía người toàn thân là vết thương, đang nằm gục trên đống rơm không hề nhúc nhích kia.
Từ đống rơm, người trẻ tuổi nọ hơi ngẩng đầu lên, liếc lão.
“Này.” Lão phạm nhân hất cằm về phía chén bánh bao: “Lão đệ ngươi có ăn không? Không ăn thì cho ta một miếng được không?”
Lão phạm nhân ở đây đã lâu, rất có kinh nghiệm với cuộc sống lao ngục.
Người mới tới đây, thường vì trong lòng căm phẫn hoặc vì bị thương quá nặng, hầu như đều ăn không nổi.
Nhưng vì bọn họ mới vào, những ngục tốt không biết phải tỏ thái độ thế nào, sợ người chết thì không thể báo cáo lên trên nên thường cho bọn họ thức ăn tốt nhất.
Lúc này, chỉ cần mình mặt dày đòi hỏi, thường đều có thể được như ý.
Lão Ngô ở nhà tù đối diện, lúc mới tới đã tức giận đến mấy ngày không ăn cơm. Mỗi ngày lão ta đều lăn bánh bao từ phía đối diện đến trước mặt mình.
Hôm nay, lão ta đã biết điều, thức ăn đến, ôm chặt thít, không chịu chia cho mình miếng nào.
Bây giờ thì hay rồi, cách vách lại có một người trẻ tuổi. Lão phạm nhân không khỏi tràn đầy hi vọng với món bánh bao trắng tròn này.
Nam tử trẻ tuổi nọ chậm rãi đứng lên, phun ra một ngụm máu đen.
Gần đây y chịu phạt hình, hầu như không ngồi dậy nổi nhưng vẫn kiên định vươn bàn tay tái nhợt cầm lấy bánh bao. Trước ánh mắt hâm mộ của lão tù, y bắt đầu ăn từng miếng một.
“Này này, ngươi kiềm chế chút đi, thương thế của ngươi nặng như vậy, ăn được nhiều không? Chia cho lão phu một tí đi.”
Nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhích người về phía trước, dựa lưng vào song gỗ ngồi dậy. Sau đó y bẻ một nửa bánh bao đưa qua khe hở song gỗ.
“Ôi, cảm ơn nha, huynh đệ.” Lão tù duỗi bàn tay đen như mực ra, vừa nhận lấy bánh bao, vừa sợ bị người khác cướp đi nên lão ngốn rất nhanh, vừa nói lời cảm tạ.
“Lão phu họ Lý, tất cả mọi người đều gọi ta là lão Lý. Chàng trai, ngươi tên gì?”
“Tại hạ họ Trương.”
Người trẻ tuổi dựa vào tay vịn gỗ, bẻ từng miếng bánh bao nhét vào miệng.
Ngục tốt đi ngang qua kiểm tra, gõ khóa sắt.
“Lý lão đầu ngươi đừng đoạt đồ ăn của hắn. Người này chính là Trương Phức, bên trên thông báo phải giữ lại mạng của hắn.”
“Trương Phức? Là Trương Phức đã lừa gạt thái hậu sao?” Lão Lý lại càng hoảng sợ. Khi ngục tốt đi xa, lão vỗ vào song gỗ: “Đại danh của ngươi ngay cả chúng ta trong này cũng biết đó.”
Trong lao xôn xao một trận.
“Trương Phức?”
“Trương Phức kia đó hả?”
Không ít tù nhân chạy ra cửa lao, muốn xem xem người Hán dám lừa Một Tàng thái hậu trong truyền thuyết này là ai.
“Đây chính là Trương Phức hả, lá gan hắn quá lớn rồi, dám đùa bỡn thái hậu và bệ hạ trong lòng bàn tay.”
“Đúng vậy, nghe nói cũng vì hắn châm ngòi, thái hậu mới nhốt bệ hạ, ban chết cho Lương hoàng hậu, còn giết cả nhà hoàng hậu đó. Trong lao gần đây có nhiều người, đều là vì chuyện đó mà bị liên lụy vào.”
“Khốn kiếp, hóa ra tiểu tử này chính là Trương Phức, lão tử đã bị hắn hại thảm như vậy.”
“Ta còn tưởng rằng là kỳ nhân ba đầu sáu tay gì, không ngờ là một tên tiểu bạch kiểm, chỉ bằng hắn cũng có thể quấy lên phong ba lớn như vậy? Một tay lão tử cũng có thể bóp chết hắn.”
Trương Phức mắt điếc tai ngơ, y gian nan nuốt xuống từng miếng bánh bao.
Y lại bưng chén canh kia lên, từ từ húp.
“Trương, Trương huynh đệ.” Lão Lý tới gần Trương Phức, thấp giọng hàn huyên: “Mạng ngươi cũng thật là cứng, thái hậu lại không giết chết ngươi. Nghe nói cả hoàng hậu nương nương đều bị thái hậu...”
Lão nhe răng trợn mắt làm động tác thắt cổ.
Trương Phức cười nhạt, cúi đầu húp canh của mình.
“Hảo huynh đệ, cho ta một miếng, cho một miếng thôi.” Lão Lý lấy cái chén của mình, cố nhét vào giữa khe hở.
Trương Phức đổ miếng canh còn dư lại xuống.
“Ôi, bằng hữu tốt, thêm tí nữa, Trương huynh đệ thật là một người tốt.”
Chén trong tay Trương Phức không quá ổn, làm cho canh bắn tung tóe ra không ít.
Lão Lý nhìn mu bàn tay vốn trắng nõn xuất hiện vết roi màu đỏ tím của y mà giật mình.
Lão tặc lưỡi: “Ngươi bị hành hạ quá, thôi, ngươi nên ăn nhiều một chút đi.”
Lão thu lại chén của mình, vừa liếm láp vừa nhỏ giọng: “Phỏng chừng ngươi cũng sắp ăn không nổi rồi.”
Lão nghe thấy người đưa lưng về phía lão nói thật nhỏ: “Bất luận như thế nào, ta cũng phải ăn, ăn mới có thể sống, còn sống mới có hi vọng... Hi vọng đợi được người.”
Lão Lý thầm nghĩ: “Hóa ra cũng là kẻ ngốc, vào nhà tù Thu Quan sở còn ai có thể cứu hắn ra ngoài. Lão tử ở đây rất lâu, chỉ thấy người nằm ngang ra ngoài, chứ chưa thấy đứng mà đi ra.”
Chẳng qua, thấy Trương huynh đệ chia cơm canh cho lão, lão không đành nói câu cay nghiệt này ra.
Trong thành Trịnh Châu,
Trình Thiên Diệp nhìn mọi người trước mắt.
Ở đây có mưu sĩ đắc lực nhất, có võ tướng dũng mãnh nhất của nàng.
Nhưng mỗi một người đều lộ vẻ trầm trọng.
Trình Thiên Diệp nhìn thấy rõ tâm trạng hiện tại của họ.
Nội tâm của họ hoặc nhiều hoặc ít đều tỏ vẻ bi thống.
Cái này cũng có nghĩa kết cục của Trương Phức trong lòng bọn họ gần như đã được định đoạt.
Chiến tranh không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong. Mặc dù là huynh đệ tốt nhất vì nước vong thân, mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đành cắn răng tiếp nhận tin tử vong.
Trình Thiên Diệp đưa mắt nhìn Chu Tử Khê.
Chu Tử Khê đẩy xe lăn của y lên trước: “Cách hiện tại để cứu Trương công chỉ có bày quân đội hùng hậu ở biên cảnh, dùng áp lực với Khuyển Nhung.”
Y thở dài, trên thực tế, trong lòng của y cũng không ôm hi vọng có thể cứu được Trương Phức.
Nhưng y là bạn tri âm qua thư của Trương Phức đã lâu, vẫn muốn cố sức vì vị đồng liêu này một lần cuối cùng.
“Hôm nay, Khuyển Nhung nội loạn. Một Tàng thái hậu nhốt hoàng đế Khuyển Nhung, thắt cổ hoàng hậu. Trong triều tất nhiên sẽ rất hỗn loạn, thời khắc ốc còn không mang nổi mình ốc nên nhất định chúng không muốn cùng quân ta giao chiến phạm vi lớn. Chúng ta có thể tùy thời xơi tái bọn chúng, bày ra quyết tâm tiến công, đồng thời lại phái sứ thần đàm phán, có lẽ sẽ còn có một cơ hội cứu Trương công trong biển lửa.”
Chu Tử Khê có câu không dám nói ra: Khuyển Nhung là một dân tộc dã man hung tàn, Trương Phức có thể sống đến lúc sứ thần đến hay không còn chưa biết được. Dù hắn có thể sống được, nếu sứ thần nói không thuận, không chừng còn làm hại hắn bị mất mạng sớm hơn.
Sứ thần có thể cứu hắn ra này phải được chọn lựa thật kỹ càng. Thế nhưng bên cạnh Chúa công, y nhìn quanh bốn phía, tựa hồ không có người thích hợp.
Ánh mắt Trình Thiên Diệp cũng lần lượt nhìn vào từng gương mặt.
Du Đôn Tố thật thà phúc hậu, Hạ Lan Trinh ngay thẳng, Trình Phượng xưa nay toàn nói lời ác độc, Mặc Kiều Sinh...
Mặc dù Kiều Sinh thích hợp nhưng ta không nỡ cho hắn đi,
Huống chi hắn lại là người ít nói.
Chu Tử Khê chắp tay nói: “Thần, nguyện vì Chúa công đi sứ Tây Nhung.”
“Nếu cũng thua cả ngươi, dù ta đổi được Trương Phức, cũng không có ý nghĩa gì.”
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ bờ vai y. Hai chân Chu Tử Khê tàn tật, nàng cũng không đành lòng đưa y vào vòng nguy hiểm: “Ta đã chọn được một người thích hợp rồi. Ta cho nàng vào, còn ngươi ở Trịnh Châu tận tâm hiến kế cho ta là được.”
Danh sách chương