Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trong Triều ngô điện.
Trình Thiên Diệp cau mày nhìn Trình Phượng: “Ngươi nói xem bọn họ đã chạy đi đâu? Tống quốc? Là Tống quốc mà Sở Diệp Chi đang ở?”
Trình Phượng nghiêm mặt: “Là ty chức thất trách. Chúng thần phát hiện quá muộn, lúc đuổi tới thì bọn họ đã trốn khỏi Biện Châu rồi. Căn cứ vào toàn bộ dấu vết để lại, hẳn là chạy đến Tống quốc.”
Hôm nay, Trình Phượng đã thống lĩnh đội phòng ngự của hoàng cung. Người đào tẩu từ trong nội cung, y tự biết thất trách.
“Làm sao trách ngươi được.” Trình Thiên Diệp phất tay: “Chỗ ở của hai người họ chỉ cách cổng cung một bức tường, là ta đã hạ lệnh đừng hạn chế tự do của hắn. Hắn muốn đi, ngươi đâu thể phòng được?”
“Tuy nói thế, nhưng theo ý của thần, việc này có chỗ khả nghi.“ Trình Phượng nói ra: “Hai người họ không có đồng nào. Tuy nhiên, theo ghi chép xuất thành, họ lại ngồi xe ngựa, không chỉ đã xác định phương hướng, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Ty chức hoài nghi rất có khả năng có người đã an bài tiếp ứng.”
Trình Thiên Diệp lâm vào trầm tư.
Xem ra, họ đã chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn. Thế nhưng mấy ngày trước, Chu Tử Khê hẳn vẫn chưa đưa ra quyết định này.
Y để lại phần bản thảo này cho mình, có lẽ là cảm thấy thẹn trong lòng. Nếu mấy ngày trước y đã có cái ý nghĩ này, con mắt thứ ba của Trình Thiên Diệp có thể phát hiện được màu sắc áy náy của y.
Có lẽ là mới được một hai ngày, khi Trình Thiên Diệp đóng con mắt thứ ba thì y mới đưa ra quyết định này.
Vì thế, vấn đề rất có thể ra nằm ở tỳ nữ A Dương kia.
Lần đầu gặp gỡ, Trình Thiên Diệp đã cảm thấy A Dương này có gì đó giấu diếm nàng.
Hôm nay ngẫm lại, một tỳ nữ có thể xâm nhập vào cửa cung, không hề sợ hãi nàng, có thể nói, quả thật vô cùng khả nghi.
Nhưng bởi vì A Dương không hề có ác ý với Chu Tử Khê và nàng nên Trình Thiên Diệp không để ý lắm đến bí mật trong lòng nàng ta.
Ta đã quá ỷ lại vào dị năng của ta. Sơ hở rõ rành rành như vậy mà ta cũng không thể nhận ra. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ.
Thậm chí mấy ngày nay, ta hoàn toàn không lưu tâm ả tỳ nữ không tầm thường này.
Ai ngờ bí mật của nàng ta lại là khuyến khích Chu Tử Khê bỏ trốn.
Diêu Thiên Hương ngồi bên cạnh Trình Thiên Diệp, lật xem bản thảo thuế vụ mà Chu Tử Khê để lại: “Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, hắn còn bệnh trong người mà đã có thể nghĩ ra một kế hoạch tường tận như vậy, lưu ý đến mọi mặt, quả thực là rất tài năng.”
“Bản kế hoạch này cũng xem như rất tận tâm tận lực rồi. Đại khái hắn muốn dùng cái này để trả ân tình của chàng.” Diêu Thiên Hương đọc kỹ chồng giấy dày đặc kia xong rồi sắp xếp lại, đưa cho Trình Thiên Diệp,
“Ta hiểu nỗi lòng của chàng. Hôm nay, Trương Phức đi Hạo Kinh, Tiếu Cẩn lại bị chàng triệu về Giáng Thành. Bên cạnh chàng đúng là khan hiếm nhân tài. May thay, chàng đã phát hiện ra một người, đang vui mừng, ai ngờ người ta lại chạy mất. Khó trách chàng tức giận như vậy.”
Trình Thiên Diệp liếc nàng ta, đập bàn, kéo một viên bảo thạch màu lam ra để lên bàn, không kiên nhẫn siết chặt trong tay.
Mặc Kiều Sinh ôm quyền: “Chúa công, nếu người khó chịu thì thần sẽ dẫn binh cải trang lẻn vào Tống quốc, mang người về. Tùy Chúa công xử lý.”
Trình Phượng nói: “Kiều Sinh không thể xúc động, theo tình báo trước mắt mà chúng ta tìm hiểu, người đón hắn rất có thể là thái tử Ngang của Tống quốc. Cụ thể còn phải đợi tình báo nằm vùng ở Tống quốc của chúng ta xác nhận đã.”
“Thái tử Ngang? Đó là ai?” Trình Thiên Diệp đặt câu hỏi.
“Người này hả, ta biết rõ gã.” Diêu Thiên Hương giữ chặt ống tay áo Trình Thiên Diệp.
“Quốc chủ Tống quốc Tống Tương công - Cơ Viên là một người có tính cách nhu nhược nhưng con của hắn Cơ Ngang thì không vừa. Kẻ này tâm cơ kín đáo, có nhiều mưu lược, mời chào không ít người tài ba dị sĩ, dưỡng hơn một ngàn môn khách. Nghe nói gã còn thu dưỡng một đám thiếu niên, nhận toàn bộ làm nghĩa tử nghĩa nữ, mang danh bồi dưỡng tử sĩ. Huynh trưởng ta đã từng nói, kẻ này dã tâm không nhỏ, lân bang phải cẩn thận đề phòng.”
“Thuỷ vực Tống quốc phong phú, thổ địa phì nhiêu, là một quốc gia màu mỡ. Quốc dân an nhàn, không ưa vũ lực. Ngay cả quân đội cũng không giỏi đánh trận. Mặt khác, quốc gia bọn họ có một truyền thống là ưa thích dùng nữ tử để kết thông gia với các nước lân cận. Nương của ta Cơ thái phu nhân chính là vương thất chi nữ của Tống quốc.”
Tất cả mọi người nghe xong, những việc trong vương thất này không ai rõ hơn Diêu Thiên Hương cả.
“Trước khi Ngụy quốc của Chu Tử Khê bị diệt, đã từng nhiều lần kết thông gia với Tống quốc, cho nên ở Ngụy Quốc có khá nhiều Tống nữ. Sau khi nước mất, ta nghe nghe nói Cơ Ngang phái người đến đón một số nữ tử Tống quốc ngoại gả và nhân thân về nước để tị nạn, vì thế gã còn từng được người đời ca tụng một phen. Vì lẽ đó, Chu Tử Khê mới đi tìm Cơ Ngang làm nơi nương tựa.”
Trình Thiên Diệp vuốt ve viên lam bảo thạch, lâm vào trầm tư.
Mặc Kiều Sinh thấy ngón tay trắng nõn nhiều lần xoa nắn viên ngọc xanh thẳm kia. Đột nhiên, hắn nhớ lại đôi tay ấy đã làm chuyện gì với bản thân hắn, trên mặt nhất thời đỏ ửng đáng ngờ.
Trình Thiên Diệp liếc hắn, suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nàng cất viên đá kia vào trong tay áo, nghiêm mặt nói: “Tống quốc trốn sau lưng chúng ta, toàn bộ nhờ Biện Châu ta làm lá chắn chống cự Khuyển Nhung. Lần này quốc gia của ta phát binh Trịnh Châu, đối kháng Khuyển Nhung, lương thảo có lẽ sẽ không đủ. Tống Tương công cũng nên góp chút sức lực mới phải.”
“Kiều Sinh, ta cho ngươi hai vạn nhân mã, cấp tốc đến biên giới Tống quốc, mượn Tống Tương công một chút quân lương. Thuận tiện bắt người kia về cho ta.”
“Trình Phượng, ngươi thay ta đi sứ Tống quốc một chuyến. Ngoại trừ mượn quân lương ra, ngươi nói với Tống Tương công, ta có một đào nô đến địa giới của ông ta, bảo ông ta trả người cho ta. Ông ta bán cho ta cũng được, giá cả không thể quá năm miếng da dê.”
Tại đô thành Tuy Dương - Tống quốc.
Chu Tử Khê ngồi trước giường, bưng một chén thuốc, đang đút một vị lão phu nhân uống thuốc.
Vị phu nhân kia có mái tóc trắng xoá, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt tan rã, bảo ăn thì ăn, bảo uống thì uống, hoàn toàn không nhận ra người trước mắt.
Người này là mẫu thân của Chu Tử Khê.
Nhà bà gặp biến cố lớn. Trượng phu, trưởng tử và ấu nữ chết thảm trước mắt mình. Nhất thời không chịu nổi, tinh thần bà điên loạn trở thành một người ngu dại.
Hôm nay, dù tiểu nhi tử Chu Tử Khê trở về kề cận chăm sóc, cũng không thấy bà có khởi sắc.
A Dương bước vào từ gian ngoài, nhận lấy chén thuốc: “Công tử, để nô tỳ làm cho.”
Chu Tử Khê lắc đầu, tránh tay của nàng ta.
Y kiên nhẫn đút xong thuốc cho mẫu thân, cẩn thận dìu mẫu thân nằm xuống, đắp kín chăn cho bà.
Vừa rồi đứng dậy, y cũng không nhìn A Dương, im lặng đi ra ngoài.
“Công tử.” A Dương gọi y: “Ngài đã biết rồi phải không?”
Chu Tử Khê dừng bước, không quay đầu lại, bóng lưng tao nhã, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi là người của Ngang điện hạ?”
Câu nói rất khẽ nhưng đã đánh nát ảo tưởng sau cùng của A Dương, vạch trần bí mật lớn nhất của nàng ta.
“Từ nhỏ, ta chính là tử sĩ của điện hạ, là điện hạ lệnh cho ta đến cạnh công tử.”
A Dương cúi đầu. Nàng ta là cô nhi, hơn nữa lại lớn lên trong sự huấn luyện nghiêm khắc thậm chí là tàn khốc. Từ nhỏ, nội tâm nàng ta đã bị giáo huấn là phải trung thành với thái tử điện hạ.
Bây giờ, nàng ta suy nghĩ lại, đi theo công tử vài năm nay mới là khoảng thời gian vui sướng nhất đời này của nàng ta.
Khi đó công tử luôn cười tao nhã, không đánh chửi nàng ta, thậm chí còn cho nàng và bọn nha hoàn trong đại viện ở cùng nhau, chơi giỡn, vui đùa ầm ĩ, thả diều, bắt dê, trang điểm, ăn mặc. Thậm chí có một thời gian ngắn, nàng ta hoảng hốt nghĩ rằng mình cũng có thể sống cuộc sống bình dân như những nữ hài khác.
“Tuy đã lừa gạt công tử nhưng thái tử điện hạ thật lòng kính trọng công tử.” A Dương càng nói càng nhỏ: “Người lệnh cho ta tìm được công tử, đón công tử về Tuy Dương.”
“Nếu hắn thật sự kính trọng ta, hắn đã sớm đón ta tới Tuy Dương rồi.” Chu Tử Khê hơi nghiêng đầu: “Nhưng hắn vẫn muốn thấy ta bị tàn tật, mới chịu ra tay giúp đỡ. Để ta phải mang ơn hắn, một lòng làm việc cho hắn.”
“Dù cho ta đã đến mức này, hắn vẫn không yên lòng, trước phải tìm nương được ta, nắm ta trong lòng bàn tay. Nếu không phải trùng hợp ta được Tấn Việt hầu mua được, chỉ sợ hắn còn chưa ra tay nhanh thế đâu.”
A Dương cúi đầu. Nàng ta siết chặt tay.
Nàng ta phụng mệnh âm thầm đi theo công tử, vô số lần trông thấy công tử gặp phải những trận ngược đãi và ức hiếp không đáng có.
Nàng ta đã từng không thể nhẫn nhịn muốn ra tay.
Nhưng nàng ta không dám.
Từ tấm bé, nàng ta đã khắc ghi sâu bài học rằng vi phạm mệnh lệnh chủ nhân sẽ có kết cục thế nào.
“Sao ngài biết được?”
“A Dương.” Chu Tử Khê xoay người, vương nét bi thương nhìn nữ hài trước mắt: “Ngươi có biết không, ngươi đã từng là ánh sáng duy nhất trong ta.”
“Khi thân thể ta chìm sâu dưới bờ vực tuyệt vọng thì ngươi đã xuất hiện, khuyên can ta, cổ vũ ta. Vì thế, mặc dù ngươi lộ ra không ít sơ hở, ta cũng không hề mảy may nghi ngờ ngươi.”
“Đến khi ta đã vào phủ Tấn Việt hầu, ngươi đột nhiên xuất hiện. Ngươi vội vàng khuyên ta phải rời khỏi vị đại nhân vô cùng ôn hòa và độ lượng kia. Ngay cả kim ngươi cũng đã kiếm đủ, chuẩn bị xong xe ngựa, lộ phí… chỉ vỏn vẹn có mấy ngày. Dùng tốc độ siêu việt của ngươi, dẫn ta nhanh chóng trốn tới Tống quốc.” Chu Tử Khê dừng trước thiếu nữ, vành mắt đỏ hoe: “Ta tuy tin tưởng ngươi nhưng ta cũng không phải đồ ngốc.”
A Dương nghiêng mặt đi, không dám nhìn thẳng vào y: “Vậy vì sao ngài còn đi theo ta?”
“Các ngươi giữ nương của ta. Ta có thể làm gì?” Chu Tử Khê cười khổ: “Ngươi thử nghĩ xem, ta chỉ là một nô lệ, nếu Tấn Việt hầu muốn giữ ta lại, ta sẽ không thể phản kháng. Hắn là nhất quốc chi quân, hơn nữa người mà hắn đã coi trọng thì hắn sẽ không dễ dàng cho ta đến một đất nước khác đâu.”
Chu Tử Khê vươn tay, giữ chặt A Dương: “A Dương, Ngang điện hạ tâm tư sâu nặng, cay nghiệt thiếu tình cảm, không phải là một vị minh chủ có thể phụng dưỡng cả đời. Chúng ta tìm cơ hội cùng rời khỏi nơi này nhé?”
A Dương hoảng hốt. Chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng ta mạnh mẽ rút tay về. Nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không được, ta không thể phản bội điện hạ. Công tử, ngài cũng không đi được. Nơi này khác với Biện Châu, canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói mang theo lão phu nhân, dù một thân một mình ngài, cũng tuyệt đối trốn không thoát đâu. Ngài hãy vứt bỏ suy nghĩ này đi, một lòng phụng dưỡng thái tử điện hạ.”
Chu Tử Khê yên lặng thở dài, thu tay về.
Hạ nhân báo lại, thái tử Tống quốc Cơ Ngang tới chơi.
Không bao lâu, Cơ Ngang mặc áo bào thêu long văn, áo choàng tung bay, người hầu sau lưng trùng điệp, sải bước đi đến.
Gã thân mật ôm vai Chu Tử Khê, cười ha ha: “Mấy ngày không gặp Tử Khê, cô [1] rất nhớ mong. Không biết gần đây bệnh tình của lão phu nhân có chuyển biến tốt không?”
[1] cách xưng hô của thái tử thời đó.
Chu Tử Khê khom người hành lễ: “Làm phiền điện hạ hỏi thăm, gia từ cũng vẫn vậy, không thấy biến chuyển.”
Cơ Ngang ngồi xuống ghế, miễn lễ cho Chu Tử Khê.
Gã nhìn Chu Tử Khê hồi lâu, chỉnh lại vạt áo: “Tử Khê, cô đã làm gì không phải sao? Ngươi vẫn luôn khách khí với ta thế, trong lễ phép còn có sự xa cách.”
Chu Tử Khê lại thi lễ: “Điện hạ sao lại nghĩ vậy? Điện hạ đối với mẫu tử ta ân trọng như núi, Tử Khê rất cảm động.”
Cơ Ngang mỉm cười, nheo mắt: “Cô nghe nói mấy ngày ngươi ở chỗ Tấn Việt hầu, đã giúp hắn bày kế rất nhiều, trước khi đi còn thức trắng đêm phác thảo một bản kế hoạch. Thế mà ngươi đã đến chỗ ta hơn tháng, lại chưa từng gặp vua chủ động phân ưu vì ta. Ha ha. Ta không bằng Tấn Việt hầu ở đâu thế?”
Chu Tử Khê im lặng. Cơ Ngang này xưa nay luôn thích ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ. Từ khi y đến đây, gã vẫn luôn cố sức lung lạc y.
Hôm nay, gã đột nhiên nói ra, hầu như đã xé toang lớp vỏ mù sa mưa ngày xưa rồi.
Cơ Ngang thấy y không đáp, nổi trận lôi đình: “Tử Khê, ngươi có biết, Tấn Việt hầu lệnh Phiêu kỵ tướng quân Mặc Kiều Sinh của hắn dẫn theo hai vạn đại quân Tấn quốc, đã đóng quân ở ngoài biên giới nước ta rồi không?”
Chu Tử Khê kinh ngạc, ngưng mày không đáp.
Cơ Ngang nhìn y: “Tử Khê có thượng sách gì giúp ta chăng?”
“Tại hạ là một kẻ văn nhân, sao có thể thông hiểu chiến sự được. Chỉ là lúc ta ở Biện Châu, có chứng kiến cảnh huấn binh của Tấn quân, đây quả thật là một bậc hổ lang không thể khinh thường. Mong điện hạ cẩn thận.”
Cơ Ngang yên lặng nhìn y. Hồi lâu sau, gã mới chậm rãi nói: “Hôm nay, có một sứ thần Tấn quốc đến đây, chính là Trình Phượng được đích thân Tấn Việt hầu ban quốc họ. Hắn muốn mượn phụ vương ta năm vạn gánh lương thực cho Tấn quốc bọn hắn sung làm quân lương.”
“Đồng thời, hắn còn nói, Tấn Việt hầu muốn dùng giá năm miếng da dê đổi người, là một đào nô của hắn, hóa ra là ngươi.”
Chu Tử Khê giật mình, ngẩng đầu lên.
Cơ Ngang nói: “Tử Khê, lúc ta du học Ngụy Quốc đã tiện bề làm quen với ngươi. Người khác có thể không biết nhưng ta lại vô cùng tinh tường, ngươi là nhân tài hiếm có, ta bất luận thế nào cũng không cam nguyện bỏ qua ngươi. Thế nhưng, phụ vương không muốn đắc tội với Tấn quốc, trong lòng ta cũng rất khó xử.”
Chu Tử Khê cười khổ: “Điện hạ cần lấy đại cục làm trọng, sao có thể chỉ vì một mình ta mà dẫn nước gây đại họa.”
“Tử Khê, ngươi đừng trách ta. Nếu không thể giữ ngươi bên cạnh, ta cũng không thể cho người nước hắn tìm ra ngươi.” Hai mắt gã lạnh như băng, phất tay: “Đánh đứt gân chân của hắn, đưa đến tiền điện.”
Chu Tử Khê chấn động: “Ta trốn khỏi Tấn quốc, Tấn Việt hầu chắc đang rất phẫn nộ. Hắn muốn ta bị mua về bằng thân nô lệ, chính là muốn làm nhục ta, sao hắn có thể sẽ trọng dụng ta? Điện hạ đừng quá lo lắng.”
Cơ Ngang lạnh lùng nhìn y: “Biết vậy nhưng ta lại không yên lòng. Ngươi đừng trách ta, còn nương ngươi thì ta sẽ giúp chăm sóc thật tốt. Tử Khê, ta đành bắt ngươi chịu thiệt rồi.”
Trong Triều ngô điện.
Trình Thiên Diệp cau mày nhìn Trình Phượng: “Ngươi nói xem bọn họ đã chạy đi đâu? Tống quốc? Là Tống quốc mà Sở Diệp Chi đang ở?”
Trình Phượng nghiêm mặt: “Là ty chức thất trách. Chúng thần phát hiện quá muộn, lúc đuổi tới thì bọn họ đã trốn khỏi Biện Châu rồi. Căn cứ vào toàn bộ dấu vết để lại, hẳn là chạy đến Tống quốc.”
Hôm nay, Trình Phượng đã thống lĩnh đội phòng ngự của hoàng cung. Người đào tẩu từ trong nội cung, y tự biết thất trách.
“Làm sao trách ngươi được.” Trình Thiên Diệp phất tay: “Chỗ ở của hai người họ chỉ cách cổng cung một bức tường, là ta đã hạ lệnh đừng hạn chế tự do của hắn. Hắn muốn đi, ngươi đâu thể phòng được?”
“Tuy nói thế, nhưng theo ý của thần, việc này có chỗ khả nghi.“ Trình Phượng nói ra: “Hai người họ không có đồng nào. Tuy nhiên, theo ghi chép xuất thành, họ lại ngồi xe ngựa, không chỉ đã xác định phương hướng, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Ty chức hoài nghi rất có khả năng có người đã an bài tiếp ứng.”
Trình Thiên Diệp lâm vào trầm tư.
Xem ra, họ đã chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn. Thế nhưng mấy ngày trước, Chu Tử Khê hẳn vẫn chưa đưa ra quyết định này.
Y để lại phần bản thảo này cho mình, có lẽ là cảm thấy thẹn trong lòng. Nếu mấy ngày trước y đã có cái ý nghĩ này, con mắt thứ ba của Trình Thiên Diệp có thể phát hiện được màu sắc áy náy của y.
Có lẽ là mới được một hai ngày, khi Trình Thiên Diệp đóng con mắt thứ ba thì y mới đưa ra quyết định này.
Vì thế, vấn đề rất có thể ra nằm ở tỳ nữ A Dương kia.
Lần đầu gặp gỡ, Trình Thiên Diệp đã cảm thấy A Dương này có gì đó giấu diếm nàng.
Hôm nay ngẫm lại, một tỳ nữ có thể xâm nhập vào cửa cung, không hề sợ hãi nàng, có thể nói, quả thật vô cùng khả nghi.
Nhưng bởi vì A Dương không hề có ác ý với Chu Tử Khê và nàng nên Trình Thiên Diệp không để ý lắm đến bí mật trong lòng nàng ta.
Ta đã quá ỷ lại vào dị năng của ta. Sơ hở rõ rành rành như vậy mà ta cũng không thể nhận ra. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ.
Thậm chí mấy ngày nay, ta hoàn toàn không lưu tâm ả tỳ nữ không tầm thường này.
Ai ngờ bí mật của nàng ta lại là khuyến khích Chu Tử Khê bỏ trốn.
Diêu Thiên Hương ngồi bên cạnh Trình Thiên Diệp, lật xem bản thảo thuế vụ mà Chu Tử Khê để lại: “Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, hắn còn bệnh trong người mà đã có thể nghĩ ra một kế hoạch tường tận như vậy, lưu ý đến mọi mặt, quả thực là rất tài năng.”
“Bản kế hoạch này cũng xem như rất tận tâm tận lực rồi. Đại khái hắn muốn dùng cái này để trả ân tình của chàng.” Diêu Thiên Hương đọc kỹ chồng giấy dày đặc kia xong rồi sắp xếp lại, đưa cho Trình Thiên Diệp,
“Ta hiểu nỗi lòng của chàng. Hôm nay, Trương Phức đi Hạo Kinh, Tiếu Cẩn lại bị chàng triệu về Giáng Thành. Bên cạnh chàng đúng là khan hiếm nhân tài. May thay, chàng đã phát hiện ra một người, đang vui mừng, ai ngờ người ta lại chạy mất. Khó trách chàng tức giận như vậy.”
Trình Thiên Diệp liếc nàng ta, đập bàn, kéo một viên bảo thạch màu lam ra để lên bàn, không kiên nhẫn siết chặt trong tay.
Mặc Kiều Sinh ôm quyền: “Chúa công, nếu người khó chịu thì thần sẽ dẫn binh cải trang lẻn vào Tống quốc, mang người về. Tùy Chúa công xử lý.”
Trình Phượng nói: “Kiều Sinh không thể xúc động, theo tình báo trước mắt mà chúng ta tìm hiểu, người đón hắn rất có thể là thái tử Ngang của Tống quốc. Cụ thể còn phải đợi tình báo nằm vùng ở Tống quốc của chúng ta xác nhận đã.”
“Thái tử Ngang? Đó là ai?” Trình Thiên Diệp đặt câu hỏi.
“Người này hả, ta biết rõ gã.” Diêu Thiên Hương giữ chặt ống tay áo Trình Thiên Diệp.
“Quốc chủ Tống quốc Tống Tương công - Cơ Viên là một người có tính cách nhu nhược nhưng con của hắn Cơ Ngang thì không vừa. Kẻ này tâm cơ kín đáo, có nhiều mưu lược, mời chào không ít người tài ba dị sĩ, dưỡng hơn một ngàn môn khách. Nghe nói gã còn thu dưỡng một đám thiếu niên, nhận toàn bộ làm nghĩa tử nghĩa nữ, mang danh bồi dưỡng tử sĩ. Huynh trưởng ta đã từng nói, kẻ này dã tâm không nhỏ, lân bang phải cẩn thận đề phòng.”
“Thuỷ vực Tống quốc phong phú, thổ địa phì nhiêu, là một quốc gia màu mỡ. Quốc dân an nhàn, không ưa vũ lực. Ngay cả quân đội cũng không giỏi đánh trận. Mặt khác, quốc gia bọn họ có một truyền thống là ưa thích dùng nữ tử để kết thông gia với các nước lân cận. Nương của ta Cơ thái phu nhân chính là vương thất chi nữ của Tống quốc.”
Tất cả mọi người nghe xong, những việc trong vương thất này không ai rõ hơn Diêu Thiên Hương cả.
“Trước khi Ngụy quốc của Chu Tử Khê bị diệt, đã từng nhiều lần kết thông gia với Tống quốc, cho nên ở Ngụy Quốc có khá nhiều Tống nữ. Sau khi nước mất, ta nghe nghe nói Cơ Ngang phái người đến đón một số nữ tử Tống quốc ngoại gả và nhân thân về nước để tị nạn, vì thế gã còn từng được người đời ca tụng một phen. Vì lẽ đó, Chu Tử Khê mới đi tìm Cơ Ngang làm nơi nương tựa.”
Trình Thiên Diệp vuốt ve viên lam bảo thạch, lâm vào trầm tư.
Mặc Kiều Sinh thấy ngón tay trắng nõn nhiều lần xoa nắn viên ngọc xanh thẳm kia. Đột nhiên, hắn nhớ lại đôi tay ấy đã làm chuyện gì với bản thân hắn, trên mặt nhất thời đỏ ửng đáng ngờ.
Trình Thiên Diệp liếc hắn, suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nàng cất viên đá kia vào trong tay áo, nghiêm mặt nói: “Tống quốc trốn sau lưng chúng ta, toàn bộ nhờ Biện Châu ta làm lá chắn chống cự Khuyển Nhung. Lần này quốc gia của ta phát binh Trịnh Châu, đối kháng Khuyển Nhung, lương thảo có lẽ sẽ không đủ. Tống Tương công cũng nên góp chút sức lực mới phải.”
“Kiều Sinh, ta cho ngươi hai vạn nhân mã, cấp tốc đến biên giới Tống quốc, mượn Tống Tương công một chút quân lương. Thuận tiện bắt người kia về cho ta.”
“Trình Phượng, ngươi thay ta đi sứ Tống quốc một chuyến. Ngoại trừ mượn quân lương ra, ngươi nói với Tống Tương công, ta có một đào nô đến địa giới của ông ta, bảo ông ta trả người cho ta. Ông ta bán cho ta cũng được, giá cả không thể quá năm miếng da dê.”
Tại đô thành Tuy Dương - Tống quốc.
Chu Tử Khê ngồi trước giường, bưng một chén thuốc, đang đút một vị lão phu nhân uống thuốc.
Vị phu nhân kia có mái tóc trắng xoá, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt tan rã, bảo ăn thì ăn, bảo uống thì uống, hoàn toàn không nhận ra người trước mắt.
Người này là mẫu thân của Chu Tử Khê.
Nhà bà gặp biến cố lớn. Trượng phu, trưởng tử và ấu nữ chết thảm trước mắt mình. Nhất thời không chịu nổi, tinh thần bà điên loạn trở thành một người ngu dại.
Hôm nay, dù tiểu nhi tử Chu Tử Khê trở về kề cận chăm sóc, cũng không thấy bà có khởi sắc.
A Dương bước vào từ gian ngoài, nhận lấy chén thuốc: “Công tử, để nô tỳ làm cho.”
Chu Tử Khê lắc đầu, tránh tay của nàng ta.
Y kiên nhẫn đút xong thuốc cho mẫu thân, cẩn thận dìu mẫu thân nằm xuống, đắp kín chăn cho bà.
Vừa rồi đứng dậy, y cũng không nhìn A Dương, im lặng đi ra ngoài.
“Công tử.” A Dương gọi y: “Ngài đã biết rồi phải không?”
Chu Tử Khê dừng bước, không quay đầu lại, bóng lưng tao nhã, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi là người của Ngang điện hạ?”
Câu nói rất khẽ nhưng đã đánh nát ảo tưởng sau cùng của A Dương, vạch trần bí mật lớn nhất của nàng ta.
“Từ nhỏ, ta chính là tử sĩ của điện hạ, là điện hạ lệnh cho ta đến cạnh công tử.”
A Dương cúi đầu. Nàng ta là cô nhi, hơn nữa lại lớn lên trong sự huấn luyện nghiêm khắc thậm chí là tàn khốc. Từ nhỏ, nội tâm nàng ta đã bị giáo huấn là phải trung thành với thái tử điện hạ.
Bây giờ, nàng ta suy nghĩ lại, đi theo công tử vài năm nay mới là khoảng thời gian vui sướng nhất đời này của nàng ta.
Khi đó công tử luôn cười tao nhã, không đánh chửi nàng ta, thậm chí còn cho nàng và bọn nha hoàn trong đại viện ở cùng nhau, chơi giỡn, vui đùa ầm ĩ, thả diều, bắt dê, trang điểm, ăn mặc. Thậm chí có một thời gian ngắn, nàng ta hoảng hốt nghĩ rằng mình cũng có thể sống cuộc sống bình dân như những nữ hài khác.
“Tuy đã lừa gạt công tử nhưng thái tử điện hạ thật lòng kính trọng công tử.” A Dương càng nói càng nhỏ: “Người lệnh cho ta tìm được công tử, đón công tử về Tuy Dương.”
“Nếu hắn thật sự kính trọng ta, hắn đã sớm đón ta tới Tuy Dương rồi.” Chu Tử Khê hơi nghiêng đầu: “Nhưng hắn vẫn muốn thấy ta bị tàn tật, mới chịu ra tay giúp đỡ. Để ta phải mang ơn hắn, một lòng làm việc cho hắn.”
“Dù cho ta đã đến mức này, hắn vẫn không yên lòng, trước phải tìm nương được ta, nắm ta trong lòng bàn tay. Nếu không phải trùng hợp ta được Tấn Việt hầu mua được, chỉ sợ hắn còn chưa ra tay nhanh thế đâu.”
A Dương cúi đầu. Nàng ta siết chặt tay.
Nàng ta phụng mệnh âm thầm đi theo công tử, vô số lần trông thấy công tử gặp phải những trận ngược đãi và ức hiếp không đáng có.
Nàng ta đã từng không thể nhẫn nhịn muốn ra tay.
Nhưng nàng ta không dám.
Từ tấm bé, nàng ta đã khắc ghi sâu bài học rằng vi phạm mệnh lệnh chủ nhân sẽ có kết cục thế nào.
“Sao ngài biết được?”
“A Dương.” Chu Tử Khê xoay người, vương nét bi thương nhìn nữ hài trước mắt: “Ngươi có biết không, ngươi đã từng là ánh sáng duy nhất trong ta.”
“Khi thân thể ta chìm sâu dưới bờ vực tuyệt vọng thì ngươi đã xuất hiện, khuyên can ta, cổ vũ ta. Vì thế, mặc dù ngươi lộ ra không ít sơ hở, ta cũng không hề mảy may nghi ngờ ngươi.”
“Đến khi ta đã vào phủ Tấn Việt hầu, ngươi đột nhiên xuất hiện. Ngươi vội vàng khuyên ta phải rời khỏi vị đại nhân vô cùng ôn hòa và độ lượng kia. Ngay cả kim ngươi cũng đã kiếm đủ, chuẩn bị xong xe ngựa, lộ phí… chỉ vỏn vẹn có mấy ngày. Dùng tốc độ siêu việt của ngươi, dẫn ta nhanh chóng trốn tới Tống quốc.” Chu Tử Khê dừng trước thiếu nữ, vành mắt đỏ hoe: “Ta tuy tin tưởng ngươi nhưng ta cũng không phải đồ ngốc.”
A Dương nghiêng mặt đi, không dám nhìn thẳng vào y: “Vậy vì sao ngài còn đi theo ta?”
“Các ngươi giữ nương của ta. Ta có thể làm gì?” Chu Tử Khê cười khổ: “Ngươi thử nghĩ xem, ta chỉ là một nô lệ, nếu Tấn Việt hầu muốn giữ ta lại, ta sẽ không thể phản kháng. Hắn là nhất quốc chi quân, hơn nữa người mà hắn đã coi trọng thì hắn sẽ không dễ dàng cho ta đến một đất nước khác đâu.”
Chu Tử Khê vươn tay, giữ chặt A Dương: “A Dương, Ngang điện hạ tâm tư sâu nặng, cay nghiệt thiếu tình cảm, không phải là một vị minh chủ có thể phụng dưỡng cả đời. Chúng ta tìm cơ hội cùng rời khỏi nơi này nhé?”
A Dương hoảng hốt. Chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng ta mạnh mẽ rút tay về. Nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không được, ta không thể phản bội điện hạ. Công tử, ngài cũng không đi được. Nơi này khác với Biện Châu, canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói mang theo lão phu nhân, dù một thân một mình ngài, cũng tuyệt đối trốn không thoát đâu. Ngài hãy vứt bỏ suy nghĩ này đi, một lòng phụng dưỡng thái tử điện hạ.”
Chu Tử Khê yên lặng thở dài, thu tay về.
Hạ nhân báo lại, thái tử Tống quốc Cơ Ngang tới chơi.
Không bao lâu, Cơ Ngang mặc áo bào thêu long văn, áo choàng tung bay, người hầu sau lưng trùng điệp, sải bước đi đến.
Gã thân mật ôm vai Chu Tử Khê, cười ha ha: “Mấy ngày không gặp Tử Khê, cô [1] rất nhớ mong. Không biết gần đây bệnh tình của lão phu nhân có chuyển biến tốt không?”
[1] cách xưng hô của thái tử thời đó.
Chu Tử Khê khom người hành lễ: “Làm phiền điện hạ hỏi thăm, gia từ cũng vẫn vậy, không thấy biến chuyển.”
Cơ Ngang ngồi xuống ghế, miễn lễ cho Chu Tử Khê.
Gã nhìn Chu Tử Khê hồi lâu, chỉnh lại vạt áo: “Tử Khê, cô đã làm gì không phải sao? Ngươi vẫn luôn khách khí với ta thế, trong lễ phép còn có sự xa cách.”
Chu Tử Khê lại thi lễ: “Điện hạ sao lại nghĩ vậy? Điện hạ đối với mẫu tử ta ân trọng như núi, Tử Khê rất cảm động.”
Cơ Ngang mỉm cười, nheo mắt: “Cô nghe nói mấy ngày ngươi ở chỗ Tấn Việt hầu, đã giúp hắn bày kế rất nhiều, trước khi đi còn thức trắng đêm phác thảo một bản kế hoạch. Thế mà ngươi đã đến chỗ ta hơn tháng, lại chưa từng gặp vua chủ động phân ưu vì ta. Ha ha. Ta không bằng Tấn Việt hầu ở đâu thế?”
Chu Tử Khê im lặng. Cơ Ngang này xưa nay luôn thích ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ. Từ khi y đến đây, gã vẫn luôn cố sức lung lạc y.
Hôm nay, gã đột nhiên nói ra, hầu như đã xé toang lớp vỏ mù sa mưa ngày xưa rồi.
Cơ Ngang thấy y không đáp, nổi trận lôi đình: “Tử Khê, ngươi có biết, Tấn Việt hầu lệnh Phiêu kỵ tướng quân Mặc Kiều Sinh của hắn dẫn theo hai vạn đại quân Tấn quốc, đã đóng quân ở ngoài biên giới nước ta rồi không?”
Chu Tử Khê kinh ngạc, ngưng mày không đáp.
Cơ Ngang nhìn y: “Tử Khê có thượng sách gì giúp ta chăng?”
“Tại hạ là một kẻ văn nhân, sao có thể thông hiểu chiến sự được. Chỉ là lúc ta ở Biện Châu, có chứng kiến cảnh huấn binh của Tấn quân, đây quả thật là một bậc hổ lang không thể khinh thường. Mong điện hạ cẩn thận.”
Cơ Ngang yên lặng nhìn y. Hồi lâu sau, gã mới chậm rãi nói: “Hôm nay, có một sứ thần Tấn quốc đến đây, chính là Trình Phượng được đích thân Tấn Việt hầu ban quốc họ. Hắn muốn mượn phụ vương ta năm vạn gánh lương thực cho Tấn quốc bọn hắn sung làm quân lương.”
“Đồng thời, hắn còn nói, Tấn Việt hầu muốn dùng giá năm miếng da dê đổi người, là một đào nô của hắn, hóa ra là ngươi.”
Chu Tử Khê giật mình, ngẩng đầu lên.
Cơ Ngang nói: “Tử Khê, lúc ta du học Ngụy Quốc đã tiện bề làm quen với ngươi. Người khác có thể không biết nhưng ta lại vô cùng tinh tường, ngươi là nhân tài hiếm có, ta bất luận thế nào cũng không cam nguyện bỏ qua ngươi. Thế nhưng, phụ vương không muốn đắc tội với Tấn quốc, trong lòng ta cũng rất khó xử.”
Chu Tử Khê cười khổ: “Điện hạ cần lấy đại cục làm trọng, sao có thể chỉ vì một mình ta mà dẫn nước gây đại họa.”
“Tử Khê, ngươi đừng trách ta. Nếu không thể giữ ngươi bên cạnh, ta cũng không thể cho người nước hắn tìm ra ngươi.” Hai mắt gã lạnh như băng, phất tay: “Đánh đứt gân chân của hắn, đưa đến tiền điện.”
Chu Tử Khê chấn động: “Ta trốn khỏi Tấn quốc, Tấn Việt hầu chắc đang rất phẫn nộ. Hắn muốn ta bị mua về bằng thân nô lệ, chính là muốn làm nhục ta, sao hắn có thể sẽ trọng dụng ta? Điện hạ đừng quá lo lắng.”
Cơ Ngang lạnh lùng nhìn y: “Biết vậy nhưng ta lại không yên lòng. Ngươi đừng trách ta, còn nương ngươi thì ta sẽ giúp chăm sóc thật tốt. Tử Khê, ta đành bắt ngươi chịu thiệt rồi.”
Danh sách chương