Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh đi qua ngã rẽ hành lang trên đường đến ngô điện. Tiếng đàn tranh mênh mang truyền đến.
Làn điệu dào dạt như sóng tràn bờ, khí thế khoáng đạt, là tiếng đàn tranh của Chúa công.
Mặc Kiều Sinh bước nhanh hơn, lại nghe thấy trong tiếng đàn tranh có tiếng sáo trúc. Tiếng sáo vui tươi, có cả nét buồn thương.
Tranh sáo đan với nhau, bay vút ra khoảng không.
Mặc Kiều Sinh dừng bước. Hắn đột nhiên không muốn vào đại điện.
Ánh mắt nhìn người của Chúa công rất độc đáo. Người chỉ cần chỉ tay là có thể trỏ ra một người trác tuyệt “ngàn dặm khó tìm” nhất trong đám đông.
Lúc ấy, Mặc Kiều Sinh cũng có mặt ở chợ nô lệ. Khi Chúa công trông thấy Chu Tử Khê, ánh mắt người chợt tỏa sáng. Mặc Kiều Sinh rõ ràng trông thấy trong mắt Chúa công ánh lên vẻ vô cùng yêu thích.
Quả nhiên, sau khi khỏi bệnh, vị đã từng là thế gia công tử đến từ Ngụy Quốc này bắt đầu thể hiện ra tài năng bất phàm của y.
Y không chỉ có văn tài trác tuyệt, ngay cả chính kiến cũng rất hòa hợp với Chúa công. Hơn nữa, trình đồ âm luật cũng vô cùng hợp ý Chúa công.
Mặc Kiều Sinh đi từ từ trên hành lang. Hắn siết chặt vạt áo trước ngực mình.
Vì sao, vì sao ta lại khổ sở như vậy? Hắn đứng trong góc tối ngoài cửa điện, nhìn hai người đang đứng trước án thư.
Một người tài trí bất phàm, một kẻ lại vô cùng tao nhã.
Không như bản thân hắn, chỉ là hạng võ phu thô lỗ.
“Ý kiến này của người khá hay.” Trình Thiên Diệp đặt tay vào giữa trang giấy, trầm ngâm một lát: “Buộc những gia đình có nô lệ phải nộp thuế nô lệ theo đầu người. Như vậy có thể hạn chế mua bán nô lệ?”
“Tại hạ cho rằng, tình huống trước mắt của Biện Châu, đa số gia đình bình dân mua nô lệ, không nguyện gánh chịu quá nhiều chi tiêu. Nếu ngoại trừ thức ăn mỗi ngày ra còn phải nộp thuế nô lệ, như vậy nuôi nô lệ với bọn họ sẽ là một việc không có lợi.” Chu Tử Khê đứng bên cạnh Trình Thiên Diệp, đưa ngón tay chỉ vào một phần kế hoạch do y phác thảo.
“Họ sẽ thà rằng biến nô lệ thành tá điền, dùng hình thức cho nô lệ thuê đất. Tại hạ cảm thấy sản lượng lương thực của Biện Châu nhất định có thể gia tăng trên diện rộng.”
“Từ góc độ của ta, nếu để ta tự do thì dù tiền thuê đất khá nặng nề, ta cũng dốc hết sức lực đi trồng trọt. Nhưng nếu là thân là nô lệ, bất luận chủ nhân đánh chửi thế nào, ta đều khó thể tích cực sản xuất.”
Trình Thiên Diệp vỗ tay: “Được, ta sẽ tìm một huyện thử phương pháp này của ngươi xem sao, nhìn xem hiệu quả thế nào.”
Chu Tử Khê nâng tay áo hành lễ: “Hành động này của Chúa công là ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, quả thật là phúc của vạn dân thiên hạ. Nhưng đề nghị nhỏ nhoi này của bỉ nhân, chưa thể áp dụng ngay được.”
“Phàm là tân chính, bất luận tốt xấu, đầu tiên đều phải phá đi sự ổn định trước mắt. Biện Châu hôm nay bách phế đãi hưng [1], thiếu nhất chính là nhân thủ. Tại hạ cho rằng bất luận là mua bán nô lệ ra sao, vẫn nên thu hút dân chúng từ nơi khác đến định cư. Giai đoạn trước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất gia tăng nhân khẩu mới là quan trọng nhất.”
[1] bách phế đãi hưng: có nghĩa là nhiều thứ đang chờ được thiết lập.
Y ảm đạm, nói: “Về phần phương thức gia tăng, trước tiên có thể không cần lo lắng. Nếu phổ biến chính sách này, tất sẽ ảnh hưởng đến mua bán nô lệ, vì thế cũng sẽ ảnh hưởng đến gia tăng nhân khẩu. Tại hạ chỉ phác thảo một phần phương án nhưng áp dụng cụ thể còn chưa phải lúc.”
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu vỗ vỗ vai y: “Ngươi có thể buông bỏ yêu ghét trong lòng mình, nhìn từ góc độ quốc gia thật sự là không dễ dàng.”
Đang nói, nàng chợt liếc nhìn vào chỗ góc tối bên ngoài cửa điện.
Chỗ đó có một người đang đứng.
Trình Thiên Diệp mỉm cười. Nàng nhìn Chu Tử Khê, nói: “Ngươi vất vả rồi. Tử Khê, phương án này rất tốt, để ta từ từ xem. Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Chu Tử Khê nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, y không nói gì, hành lễ cáo lui.
Trình Thiên Diệp ngồi trên ghế, thả lỏng thân thể. Nàng cười, nói vọng ra ngoài cửa: “Kiều Sinh, mau vào đây, trốn ở đó làm gì.”
Mặc Kiều Sinh đi qua ngã rẽ hành lang trên đường đến ngô điện. Tiếng đàn tranh mênh mang truyền đến.
Làn điệu dào dạt như sóng tràn bờ, khí thế khoáng đạt, là tiếng đàn tranh của Chúa công.
Mặc Kiều Sinh bước nhanh hơn, lại nghe thấy trong tiếng đàn tranh có tiếng sáo trúc. Tiếng sáo vui tươi, có cả nét buồn thương.
Tranh sáo đan với nhau, bay vút ra khoảng không.
Mặc Kiều Sinh dừng bước. Hắn đột nhiên không muốn vào đại điện.
Ánh mắt nhìn người của Chúa công rất độc đáo. Người chỉ cần chỉ tay là có thể trỏ ra một người trác tuyệt “ngàn dặm khó tìm” nhất trong đám đông.
Lúc ấy, Mặc Kiều Sinh cũng có mặt ở chợ nô lệ. Khi Chúa công trông thấy Chu Tử Khê, ánh mắt người chợt tỏa sáng. Mặc Kiều Sinh rõ ràng trông thấy trong mắt Chúa công ánh lên vẻ vô cùng yêu thích.
Quả nhiên, sau khi khỏi bệnh, vị đã từng là thế gia công tử đến từ Ngụy Quốc này bắt đầu thể hiện ra tài năng bất phàm của y.
Y không chỉ có văn tài trác tuyệt, ngay cả chính kiến cũng rất hòa hợp với Chúa công. Hơn nữa, trình đồ âm luật cũng vô cùng hợp ý Chúa công.
Mặc Kiều Sinh đi từ từ trên hành lang. Hắn siết chặt vạt áo trước ngực mình.
Vì sao, vì sao ta lại khổ sở như vậy? Hắn đứng trong góc tối ngoài cửa điện, nhìn hai người đang đứng trước án thư.
Một người tài trí bất phàm, một kẻ lại vô cùng tao nhã.
Không như bản thân hắn, chỉ là hạng võ phu thô lỗ.
“Ý kiến này của người khá hay.” Trình Thiên Diệp đặt tay vào giữa trang giấy, trầm ngâm một lát: “Buộc những gia đình có nô lệ phải nộp thuế nô lệ theo đầu người. Như vậy có thể hạn chế mua bán nô lệ?”
“Tại hạ cho rằng, tình huống trước mắt của Biện Châu, đa số gia đình bình dân mua nô lệ, không nguyện gánh chịu quá nhiều chi tiêu. Nếu ngoại trừ thức ăn mỗi ngày ra còn phải nộp thuế nô lệ, như vậy nuôi nô lệ với bọn họ sẽ là một việc không có lợi.” Chu Tử Khê đứng bên cạnh Trình Thiên Diệp, đưa ngón tay chỉ vào một phần kế hoạch do y phác thảo.
“Họ sẽ thà rằng biến nô lệ thành tá điền, dùng hình thức cho nô lệ thuê đất. Tại hạ cảm thấy sản lượng lương thực của Biện Châu nhất định có thể gia tăng trên diện rộng.”
“Từ góc độ của ta, nếu để ta tự do thì dù tiền thuê đất khá nặng nề, ta cũng dốc hết sức lực đi trồng trọt. Nhưng nếu là thân là nô lệ, bất luận chủ nhân đánh chửi thế nào, ta đều khó thể tích cực sản xuất.”
Trình Thiên Diệp vỗ tay: “Được, ta sẽ tìm một huyện thử phương pháp này của ngươi xem sao, nhìn xem hiệu quả thế nào.”
Chu Tử Khê nâng tay áo hành lễ: “Hành động này của Chúa công là ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, quả thật là phúc của vạn dân thiên hạ. Nhưng đề nghị nhỏ nhoi này của bỉ nhân, chưa thể áp dụng ngay được.”
“Phàm là tân chính, bất luận tốt xấu, đầu tiên đều phải phá đi sự ổn định trước mắt. Biện Châu hôm nay bách phế đãi hưng [1], thiếu nhất chính là nhân thủ. Tại hạ cho rằng bất luận là mua bán nô lệ ra sao, vẫn nên thu hút dân chúng từ nơi khác đến định cư. Giai đoạn trước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất gia tăng nhân khẩu mới là quan trọng nhất.”
[1] bách phế đãi hưng: có nghĩa là nhiều thứ đang chờ được thiết lập.
Y ảm đạm, nói: “Về phần phương thức gia tăng, trước tiên có thể không cần lo lắng. Nếu phổ biến chính sách này, tất sẽ ảnh hưởng đến mua bán nô lệ, vì thế cũng sẽ ảnh hưởng đến gia tăng nhân khẩu. Tại hạ chỉ phác thảo một phần phương án nhưng áp dụng cụ thể còn chưa phải lúc.”
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu vỗ vỗ vai y: “Ngươi có thể buông bỏ yêu ghét trong lòng mình, nhìn từ góc độ quốc gia thật sự là không dễ dàng.”
Đang nói, nàng chợt liếc nhìn vào chỗ góc tối bên ngoài cửa điện.
Chỗ đó có một người đang đứng.
Trình Thiên Diệp mỉm cười. Nàng nhìn Chu Tử Khê, nói: “Ngươi vất vả rồi. Tử Khê, phương án này rất tốt, để ta từ từ xem. Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Chu Tử Khê nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, y không nói gì, hành lễ cáo lui.
Trình Thiên Diệp ngồi trên ghế, thả lỏng thân thể. Nàng cười, nói vọng ra ngoài cửa: “Kiều Sinh, mau vào đây, trốn ở đó làm gì.”
Danh sách chương