Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Lý Văn Quảng ngồi trên, xung quanh ông ta là vài tâm phúc.
“Các Công cho rằng, Tấn Việt hầu kia thế nào?”
Phụ tá của ông ta, Trần Văn Hiến nói: “Chẳng qua chỉ là cùng một loại với Hàn Toàn Lâm thôi, là kẻ hoang dâm không đức, hai người thân là chư hầu hùng bá một phương, lại cùng tranh giành một tên tiện nô, cả thành trì cũng có thể tùy ý cắt nhường, quả thực không biết phải nói thế nào.”
Thượng tướng Phượng Túc ôm quyền nói: “Mặc Kiều Sinh này cũng không phải là một nô lệ bình thường, dựa vào sự chứng kiến trên chiến trường của thần, võ nghệ người này cao cường, dũng mãnh thiện chiến, không chỉ tàn nhẫn, hơn nữa ý thức tác chiến vô cùng nhạy cảm. Nếu có thể cho hắn cơ hội, tương lai có thể sẽ trở thành vật báu, có thể là một kẻ địch của ta.”
Lý Văn Quảng gật đầu: “Tướng quân nói chí phải, ta vốn cũng có dự định sẽ thu người này vào dưới trướng, đáng tiếc lòng chiêu dụ người tài của Tấn Việt hầu hôm nay quá ngoan, chỉ sợ Mặc Kiều Sinh đã là khăng khăng thuần phục hắn rồi, thật sự là đáng tiếc.”
Phạm Yến, tuổi gần 50, chính là mưu sĩ đệ nhất của Lý Văn Quảng, ông ta vuốt chòm râu hoa râm: “Tấn quốc này vốn chỉ là một nước nhỏ, thế nhưng khi nó nằm trong tay lão Tấn Uy hầu thì được chấn hưng không ít. Sau khi Tấn Uy hầu chết, có tin đồn rằng Tấn Việt hầu tân nhậm là một kẻ nông cạn không có chí tiến thủ, ngày nay mới biết, lời đồn quả không mấy là thật.”
“Nhìn chung anh hào thiên hạ hôm nay, đa phần là kẻ hèn hạ kém tài như Hoa Vũ Trực, mặc dù binh tinh hắn ta lớn mạnh, nhưng lại hay e sợ. Cá nhân mỗ cho rằng chỉ có Thái Nguyên Bắc Cung hầu Lữ Tống, Vệ quốc Vệ Hằng công Diêu Hoằng, mới xứng sánh vai với Chúa công thôi. Hôm nay xem ra, vị Tấn Việt hầu tuổi trẻ này, đợi một thời gian nữa, có thể sẽ trở thành một trong những kình địch của Chúa công, không thể không đề phòng hắn.”
Trần Văn Hiến nói: “Bộ ta trước kia, cũng có điệp mật được bố trí trong Tấn quân, nếu không phải Hoa Vũ Trực kia ngu xuẩn, trước đó vài ngày đã bứt dây động rừng. Vì thế, dẫn tới nội bộ Tấn quân thanh lý không e dè, ngộ thương mật thám bên ta rồi. Hôm nay tạm thời không có ai có thể dùng được.”
“Tấn Việt hầu tuổi còn trẻ, thế lực không đủ, không nhắc đến hắn nữa.” Lý Văn Quảng cầm lấy một phong thư: “Ngược lại Vệ Hằng công Diêu Hoằng. Hôm nay trả lời thư, hắn muốn gửi một vạn lâu thuyền xuất phát từ Đại Dã Trạch, xuôi theo Tế Thủy, chống đỡ Trịnh Châu vài hôm, giúp chúng ta cùng phạt Khuyển Nhung.”
Phạm Yến nói: “Diêu Hoằng này, có chí lớn, thuỷ quân thiện chiến, lần này khoan thai đến, ngược lại không biết có ý đồ gì. Chúa công không thể khinh thị.”
...
Một ngày sau, tam quân quân bị chỉnh tề, lục tục xuất phát về hướng Trịnh Châu.
Ven đường, chiến sự thông thuận ngoài ý muốn, tin chiến thắng liên tiếp được báo về.
Đầu tiên là Lý Văn Quảng nắm giữ được tân Trịnh, sau đó Trình Thiên Diệp vừa dẫn bộ cướp lấy Khoái huyện.
Tam quân reo hò tiến lên, sĩ khí hùng hồn.
Ngày hôm đó, Tấn quân đang đi dọc theo sông Qua về phía trước.
Đoạn đường này nước chảy xiết, đường hẹp, mặt phải là vách núi, khá khó đi.
Quân sĩ phải di chuyển rất lâu.
Mặc Kiều Sinh và A Phượng cũng giá [1] đi về phía trước.
[1] giá: ở đây ý nói kéo xe hoặc điều khiển xe.
Tầm mắt Mặc Kiều Sinh thỉnh thoảng dừng ở bóng dáng phía trước cách đó không xa.
Được thị vệ vây quanh, Chúa công đội kim quan nhuyễn giáp, cưỡi con ngựa Thất Tuyết Đề Táo Hoa mà Mặc Kiều Sinh đã thu được.
“Hôm nay trong quân đều đang truyền.” A Phượng nói khẽ: “Hàn Toàn Lâm dùng một tòa thành trì đổi lấy ngươi nhưng Chúa công không đồng ý?”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
A Phượng nhìn hắn một lát: “Hóa ra là thật.”
Nhìn qua bóng dáng phía trước, A Phượng thầm nghĩ, hóa ra thế gian này còn có người khiến người ta hy vọng.
Người nọ đột nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Mặc Kiều Sinh.
Đôi mắt Mặc Kiều Sinh sáng lên, giục ngựa đi về phía trước đến cạnh Trình Thiên Diệp.
“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp nói: “Con ngựa mà ngươi tặng này thật quá tốt, tính tình hòa dịu, đi đứng khá vững, ta cưỡi lâu như vậy mà chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Dễ cưỡi hơn so với con Hoàng Phiêu mã kia nhiều.”
Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng cười.
“Kiều Sinh, ngươi cười rồi, ngươi rất ít cười, sau này nên cười nhiều hơn đấy.”
Trương Phức từ đằng trước chạy lại, sắc mặt ngưng trọng: “Chúa công, Du tướng quân truyền đến tín báo, ven đường lần lượt phát hiện binh sĩ rải rác khắp nơi, dường như là tàn quân của Lý Văn Quảng.”
“Tình hình thế nào?” Trình Thiên Diệp nhíu mày.
“Tìm hiểu sơ bộ thì Lý Văn Quảng bị thủ thành Trịnh Châu là Ngôi Danh Sơn phục kích, thương vong nặng nề, ngay cả Thượng tướng Phượng Túc cũng bị trọng thương.”
“Ngôi Danh Sơn kia không thủ ở Trịnh Châu, lại chủ động xuất kích, nửa đường phục kích chúng ta sao?”
“Ngôi Danh Sơn trời sinh tính tàn bạo, quỷ kế đa đoan, thích nhất ‘Binh Hành Hiểm Chiêu’ [2].” Trương Phức nhíu mày: “Xem ra, có lẽ hắn có âm mưu tiêu diệt từng bộ.”
[2] Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
“Chúa công, địa thế nơi đây, quân ta vô cùng bất lợi, xin chủ nhân hạ lệnh, tăng tốc độ hành quân lên mức cao nhất, mau chóng đi qua.”
Chưa dứt lời, bên trái đỉnh núi vang lên một trận hò hét, từng quân kỳ có thêu chữ “Ngôi” dựng lên. Bóng dáng hung tợn của võ sĩ Khuyển Nhung xuất hiện trên đỉnh núi.
Trong lúc nhất thời loạn thạch hỏa tiễn trút xuống như mưa.
Tấn quân bị chặn ngang thành vài đoạn, bỗng chốc đại loạn.
Trong hỗn loạn, Trình Thiên Diệp nghe thấy Trương Phức hô to: “Bảo vệ Chúa công!”
Một cánh tay rắn chắc ôm nàng xuống ngựa, siết chặt trong trong lồng ngực vững chãi, lăn xuống dọc theo con đê.
Sau một hồi trời đất xoay chuyển,
Trình Thiên Diệp phát hiện nàng đang ở trong một bụi cỏ thấp, dưới chân là nước sông lạnh buốt, trên đầu là tiếng giết rung trời.
Một bóng hình màu đen che chắn trước nàng, cẩn thận bảo vệ nàng lui vào một hố cây ở phía dưới.
Người che chở nàng chính là Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu trên bờ đê.
Một lát sau, hắn xoay người cúi đầu xuống, tháo kim quan trên đầu Trình Thiên Diệp, cởi áo ngoài của mình, phủ lên nhuyễn giáp của Trình Thiên Diệp.
Sau đó hắn nằm rạp người cõng Trình Thiên Diệp lên, vượt qua dòng sông lạnh buốt, ngược dòng chạy vội.
“Kiều Sinh, có phải ngươi bị thương rồi không, thả ta xuống.”
Mặc Kiều Sinh không nói một lời, vẫn chạy băng băng.
Thỉnh thoảng có tên loạn sượt qua cơ thể họ.
Một người mặc quân phục binh sĩ Tấn quốc, toàn thân cắm đầy tên, ngã xuống dòng nước trước mắt họ.
Mặc Kiều Sinh vẫn không ngừng lại, vượt qua thi thể chìm trong nước đó, để lại phía sau là bọt nước đỏ tươi.
Trình Thiên Diệp nằm trên bờ vai vững chắc của hắn, cảnh vật trong mắt nhanh chóng chạy ngược về sau, bên tai là những tiếng vang hỗn loạn, thậm chí có cả một mũi tên nhọn lướt qua gương mặt nàng, tạo ra một vết thương nhỏ.
Lần đầu tiên, khủng hoảng về cái chết cận kề trái tim nàng như vậy.
Trình Thiên Diệp nhắm mắt lại, nghe được tiếng trống ngực ‘thình thịch’ của mình và Mặc Kiều Sinh.
Không biết đã chạy bao lâu, tiếng gào thét dần dần biến mất, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.
Họ đi vào một cái khe núi.
Mặc Kiều Sinh giẫm từng bước một lên đá cuội ven sông để đi vào bờ.
“Kiều Sinh, thả ta xuống.” Trình Thiên Diệp nói.
Người cõng nàng chợt khuỵu xuống, khiến Trình Thiên Diệp bị ngã xuống đất.
Mặc Kiều Sinh cố chống mặt đất, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trình Thiên Diệp, cắn răng đứng dậy, đi hai bước, cuối cùng vẫn ngã rạp xuống.
“Kiều Sinh!”
Trình Thiên Diệp bò lên trước vài bước, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Chỉ thấy Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng như tờ giấy, trên người trúng hai mũi tên, chìm vào hôn mê.
“Kiều Sinh, Kiều Sinh, ngươi tỉnh lại đi.” Trình Thiên Diệp lay hắn, phát hiện cả tay mình dính đầy máu.
Nàng nhìn khắp xung quanh, khe núi trống rỗng, không có người ở.
Trình Thiên Diệp cắn môi, cõng Mặc Kiều Sinh lên. Mặc Kiều Sinh cao hơn nàng rất nhiều, giờ đây lại mất đi ý thức, rất khó địu theo.
Nàng giẫm từng bước lên những hòn đá cuội trơn ướt men theo bờ sông, tay Mặc Kiều Sinh buông dọc theo vai nàng, máu theo cánh tay chảy xuống, nhỏ tí tách xuống đất.
Thật vất vả mới đi đến được một chỗ tránh gió, Trình Thiên Diệp đặt Mặc Kiều Sinh xuống đất, cởi bỏ y phục của hắn.
Mũi tên sắt dữ tợn xé rách da thịt, khảm vào máu thịt hắn.
Trình Thiên Diệp chợt có cảm giác hốt hoảng lực bất tòng tâm.
“Làm sao bây giờ, Kiều Sinh. Làm sao bây giờ?” Nàng khẽ nhắm mắt, run rẩy duỗi tay ra, cầm lấy cây tên.
Một bàn tay lạnh buốt phủ lên mu bàn tay của nàng.
“Chủ nhân, ta... để tự ta.”
Mặc Kiều Sinh tỉnh lại.
Hắn cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, một mạch rút ra hai mũi tên.
Lý Văn Quảng ngồi trên, xung quanh ông ta là vài tâm phúc.
“Các Công cho rằng, Tấn Việt hầu kia thế nào?”
Phụ tá của ông ta, Trần Văn Hiến nói: “Chẳng qua chỉ là cùng một loại với Hàn Toàn Lâm thôi, là kẻ hoang dâm không đức, hai người thân là chư hầu hùng bá một phương, lại cùng tranh giành một tên tiện nô, cả thành trì cũng có thể tùy ý cắt nhường, quả thực không biết phải nói thế nào.”
Thượng tướng Phượng Túc ôm quyền nói: “Mặc Kiều Sinh này cũng không phải là một nô lệ bình thường, dựa vào sự chứng kiến trên chiến trường của thần, võ nghệ người này cao cường, dũng mãnh thiện chiến, không chỉ tàn nhẫn, hơn nữa ý thức tác chiến vô cùng nhạy cảm. Nếu có thể cho hắn cơ hội, tương lai có thể sẽ trở thành vật báu, có thể là một kẻ địch của ta.”
Lý Văn Quảng gật đầu: “Tướng quân nói chí phải, ta vốn cũng có dự định sẽ thu người này vào dưới trướng, đáng tiếc lòng chiêu dụ người tài của Tấn Việt hầu hôm nay quá ngoan, chỉ sợ Mặc Kiều Sinh đã là khăng khăng thuần phục hắn rồi, thật sự là đáng tiếc.”
Phạm Yến, tuổi gần 50, chính là mưu sĩ đệ nhất của Lý Văn Quảng, ông ta vuốt chòm râu hoa râm: “Tấn quốc này vốn chỉ là một nước nhỏ, thế nhưng khi nó nằm trong tay lão Tấn Uy hầu thì được chấn hưng không ít. Sau khi Tấn Uy hầu chết, có tin đồn rằng Tấn Việt hầu tân nhậm là một kẻ nông cạn không có chí tiến thủ, ngày nay mới biết, lời đồn quả không mấy là thật.”
“Nhìn chung anh hào thiên hạ hôm nay, đa phần là kẻ hèn hạ kém tài như Hoa Vũ Trực, mặc dù binh tinh hắn ta lớn mạnh, nhưng lại hay e sợ. Cá nhân mỗ cho rằng chỉ có Thái Nguyên Bắc Cung hầu Lữ Tống, Vệ quốc Vệ Hằng công Diêu Hoằng, mới xứng sánh vai với Chúa công thôi. Hôm nay xem ra, vị Tấn Việt hầu tuổi trẻ này, đợi một thời gian nữa, có thể sẽ trở thành một trong những kình địch của Chúa công, không thể không đề phòng hắn.”
Trần Văn Hiến nói: “Bộ ta trước kia, cũng có điệp mật được bố trí trong Tấn quân, nếu không phải Hoa Vũ Trực kia ngu xuẩn, trước đó vài ngày đã bứt dây động rừng. Vì thế, dẫn tới nội bộ Tấn quân thanh lý không e dè, ngộ thương mật thám bên ta rồi. Hôm nay tạm thời không có ai có thể dùng được.”
“Tấn Việt hầu tuổi còn trẻ, thế lực không đủ, không nhắc đến hắn nữa.” Lý Văn Quảng cầm lấy một phong thư: “Ngược lại Vệ Hằng công Diêu Hoằng. Hôm nay trả lời thư, hắn muốn gửi một vạn lâu thuyền xuất phát từ Đại Dã Trạch, xuôi theo Tế Thủy, chống đỡ Trịnh Châu vài hôm, giúp chúng ta cùng phạt Khuyển Nhung.”
Phạm Yến nói: “Diêu Hoằng này, có chí lớn, thuỷ quân thiện chiến, lần này khoan thai đến, ngược lại không biết có ý đồ gì. Chúa công không thể khinh thị.”
...
Một ngày sau, tam quân quân bị chỉnh tề, lục tục xuất phát về hướng Trịnh Châu.
Ven đường, chiến sự thông thuận ngoài ý muốn, tin chiến thắng liên tiếp được báo về.
Đầu tiên là Lý Văn Quảng nắm giữ được tân Trịnh, sau đó Trình Thiên Diệp vừa dẫn bộ cướp lấy Khoái huyện.
Tam quân reo hò tiến lên, sĩ khí hùng hồn.
Ngày hôm đó, Tấn quân đang đi dọc theo sông Qua về phía trước.
Đoạn đường này nước chảy xiết, đường hẹp, mặt phải là vách núi, khá khó đi.
Quân sĩ phải di chuyển rất lâu.
Mặc Kiều Sinh và A Phượng cũng giá [1] đi về phía trước.
[1] giá: ở đây ý nói kéo xe hoặc điều khiển xe.
Tầm mắt Mặc Kiều Sinh thỉnh thoảng dừng ở bóng dáng phía trước cách đó không xa.
Được thị vệ vây quanh, Chúa công đội kim quan nhuyễn giáp, cưỡi con ngựa Thất Tuyết Đề Táo Hoa mà Mặc Kiều Sinh đã thu được.
“Hôm nay trong quân đều đang truyền.” A Phượng nói khẽ: “Hàn Toàn Lâm dùng một tòa thành trì đổi lấy ngươi nhưng Chúa công không đồng ý?”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
A Phượng nhìn hắn một lát: “Hóa ra là thật.”
Nhìn qua bóng dáng phía trước, A Phượng thầm nghĩ, hóa ra thế gian này còn có người khiến người ta hy vọng.
Người nọ đột nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Mặc Kiều Sinh.
Đôi mắt Mặc Kiều Sinh sáng lên, giục ngựa đi về phía trước đến cạnh Trình Thiên Diệp.
“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp nói: “Con ngựa mà ngươi tặng này thật quá tốt, tính tình hòa dịu, đi đứng khá vững, ta cưỡi lâu như vậy mà chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Dễ cưỡi hơn so với con Hoàng Phiêu mã kia nhiều.”
Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng cười.
“Kiều Sinh, ngươi cười rồi, ngươi rất ít cười, sau này nên cười nhiều hơn đấy.”
Trương Phức từ đằng trước chạy lại, sắc mặt ngưng trọng: “Chúa công, Du tướng quân truyền đến tín báo, ven đường lần lượt phát hiện binh sĩ rải rác khắp nơi, dường như là tàn quân của Lý Văn Quảng.”
“Tình hình thế nào?” Trình Thiên Diệp nhíu mày.
“Tìm hiểu sơ bộ thì Lý Văn Quảng bị thủ thành Trịnh Châu là Ngôi Danh Sơn phục kích, thương vong nặng nề, ngay cả Thượng tướng Phượng Túc cũng bị trọng thương.”
“Ngôi Danh Sơn kia không thủ ở Trịnh Châu, lại chủ động xuất kích, nửa đường phục kích chúng ta sao?”
“Ngôi Danh Sơn trời sinh tính tàn bạo, quỷ kế đa đoan, thích nhất ‘Binh Hành Hiểm Chiêu’ [2].” Trương Phức nhíu mày: “Xem ra, có lẽ hắn có âm mưu tiêu diệt từng bộ.”
[2] Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
“Chúa công, địa thế nơi đây, quân ta vô cùng bất lợi, xin chủ nhân hạ lệnh, tăng tốc độ hành quân lên mức cao nhất, mau chóng đi qua.”
Chưa dứt lời, bên trái đỉnh núi vang lên một trận hò hét, từng quân kỳ có thêu chữ “Ngôi” dựng lên. Bóng dáng hung tợn của võ sĩ Khuyển Nhung xuất hiện trên đỉnh núi.
Trong lúc nhất thời loạn thạch hỏa tiễn trút xuống như mưa.
Tấn quân bị chặn ngang thành vài đoạn, bỗng chốc đại loạn.
Trong hỗn loạn, Trình Thiên Diệp nghe thấy Trương Phức hô to: “Bảo vệ Chúa công!”
Một cánh tay rắn chắc ôm nàng xuống ngựa, siết chặt trong trong lồng ngực vững chãi, lăn xuống dọc theo con đê.
Sau một hồi trời đất xoay chuyển,
Trình Thiên Diệp phát hiện nàng đang ở trong một bụi cỏ thấp, dưới chân là nước sông lạnh buốt, trên đầu là tiếng giết rung trời.
Một bóng hình màu đen che chắn trước nàng, cẩn thận bảo vệ nàng lui vào một hố cây ở phía dưới.
Người che chở nàng chính là Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu trên bờ đê.
Một lát sau, hắn xoay người cúi đầu xuống, tháo kim quan trên đầu Trình Thiên Diệp, cởi áo ngoài của mình, phủ lên nhuyễn giáp của Trình Thiên Diệp.
Sau đó hắn nằm rạp người cõng Trình Thiên Diệp lên, vượt qua dòng sông lạnh buốt, ngược dòng chạy vội.
“Kiều Sinh, có phải ngươi bị thương rồi không, thả ta xuống.”
Mặc Kiều Sinh không nói một lời, vẫn chạy băng băng.
Thỉnh thoảng có tên loạn sượt qua cơ thể họ.
Một người mặc quân phục binh sĩ Tấn quốc, toàn thân cắm đầy tên, ngã xuống dòng nước trước mắt họ.
Mặc Kiều Sinh vẫn không ngừng lại, vượt qua thi thể chìm trong nước đó, để lại phía sau là bọt nước đỏ tươi.
Trình Thiên Diệp nằm trên bờ vai vững chắc của hắn, cảnh vật trong mắt nhanh chóng chạy ngược về sau, bên tai là những tiếng vang hỗn loạn, thậm chí có cả một mũi tên nhọn lướt qua gương mặt nàng, tạo ra một vết thương nhỏ.
Lần đầu tiên, khủng hoảng về cái chết cận kề trái tim nàng như vậy.
Trình Thiên Diệp nhắm mắt lại, nghe được tiếng trống ngực ‘thình thịch’ của mình và Mặc Kiều Sinh.
Không biết đã chạy bao lâu, tiếng gào thét dần dần biến mất, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.
Họ đi vào một cái khe núi.
Mặc Kiều Sinh giẫm từng bước một lên đá cuội ven sông để đi vào bờ.
“Kiều Sinh, thả ta xuống.” Trình Thiên Diệp nói.
Người cõng nàng chợt khuỵu xuống, khiến Trình Thiên Diệp bị ngã xuống đất.
Mặc Kiều Sinh cố chống mặt đất, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trình Thiên Diệp, cắn răng đứng dậy, đi hai bước, cuối cùng vẫn ngã rạp xuống.
“Kiều Sinh!”
Trình Thiên Diệp bò lên trước vài bước, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Chỉ thấy Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng như tờ giấy, trên người trúng hai mũi tên, chìm vào hôn mê.
“Kiều Sinh, Kiều Sinh, ngươi tỉnh lại đi.” Trình Thiên Diệp lay hắn, phát hiện cả tay mình dính đầy máu.
Nàng nhìn khắp xung quanh, khe núi trống rỗng, không có người ở.
Trình Thiên Diệp cắn môi, cõng Mặc Kiều Sinh lên. Mặc Kiều Sinh cao hơn nàng rất nhiều, giờ đây lại mất đi ý thức, rất khó địu theo.
Nàng giẫm từng bước lên những hòn đá cuội trơn ướt men theo bờ sông, tay Mặc Kiều Sinh buông dọc theo vai nàng, máu theo cánh tay chảy xuống, nhỏ tí tách xuống đất.
Thật vất vả mới đi đến được một chỗ tránh gió, Trình Thiên Diệp đặt Mặc Kiều Sinh xuống đất, cởi bỏ y phục của hắn.
Mũi tên sắt dữ tợn xé rách da thịt, khảm vào máu thịt hắn.
Trình Thiên Diệp chợt có cảm giác hốt hoảng lực bất tòng tâm.
“Làm sao bây giờ, Kiều Sinh. Làm sao bây giờ?” Nàng khẽ nhắm mắt, run rẩy duỗi tay ra, cầm lấy cây tên.
Một bàn tay lạnh buốt phủ lên mu bàn tay của nàng.
“Chủ nhân, ta... để tự ta.”
Mặc Kiều Sinh tỉnh lại.
Hắn cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, một mạch rút ra hai mũi tên.
Danh sách chương