Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Các sử quan đời sau đã đề cập đến giai đoạn lịch sử này.
Họ thường xuyên cảm thán ngũ quốc phạt Tấn vào năm Đại Tấn Thiên Khải thứ hai, đó là cơ hội cuối cùng cho các chư hầu liệt quốc ngăn cản Tấn quốc càn quét lục hợp [1].
[1] lục hợp: thường được sử dụng để chỉ lên và xuống và bốn hướng, và thường nói đến thế giới hoặc vũ trụ.
Sau chiến dịch, Tấn quốc không ngừng bước chân nhất thống Trung Nguyên.
Đáng tiếc là, chư hầu các nước không đồng lòng, đều có dị tâm, tuy đã từng suýt nữa bức Tấn Thái tổ đến tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng vẫn bị Tấn quốc phân hóa.
Đế vương khai quốc của Tấn quốc Trình Thiên Vũ quả thật là một vị anh hào bất thế.
Trong lúc nguy cơ nổi lên tứ phía, đầu tiên ngài phái Ngự sử đại phu Chu Tử Khê đi sứ các nước phía nam Tấn quốc, phân chia hợp ý dâng lên cho những Quân vương đó một số lượng lớn kim ngân tài vật, lúc ấy thuyết phục Sở An vương, Vân Nam vương thực lực cường đại kết minh cùng Tấn quốc.
Bởi vì đã không còn những quốc gia này quấy nhiễu, quân thần Tấn quốc Mặc Kiều Sinh vứt bỏ quân nhu, dẫn kị binh một đường gần như không ai có thể ngăn cản từ Hán Trung chạy như bay hơn nghìn dặm đến Giáng Thành viện trợ.
Tấn Thái tổ vừa ổn định các quốc gia phía nam, vừa kết minh với Khuyển Nhung ở thảo nguyên phía bắc.
Đương lúc tam quốc liên quân vây công Giáng Thành, đại tướng quân Khuyển Nhung là Ngôi Danh Sơn dẫn quân cướp lấy mười mấy thành trì Lương Châu, khiến Lý Văn Quảng hai mặt đều là địch, không thể không rút quân.
Tấn quân mượn cơ hội này, một chiêu đánh lui Lữ Tống và Hoa Vũ Trực.
Danh tướng Tấn quốc là Trình Phượng và Dương Thịnh dẫn quân truy kích quân đội sở thuộc Giao Đông vương, tiêu diệt và chiêu hàng hơn mười vạn binh mã Giao Đông.
Lúc binh bại phải tháo chạy, Giao Đông vương Hoa Vũ Trực bị thân vệ tùy thân chặt thủ cấp, hiến cho Tấn quân. Đến đây, nước Giao Đông bị diệt.
Đại tướng quân Dương Thịnh thừa thắng xông lên, chiếm cứ vùng Giao Châu rộng lớn.
Cùng lúc đó, một vị đại tướng quân của Tấn quốc là Du Đôn Tố đã đánh lui viện quân hai nước Vệ - Lỗ gần thủ đô Bành Thành của Tống quốc, công chiếm đô thành Tống quốc, chính thức thu phục Tống quốc.
Các sử quan đời sau nhất trí cho rằng, đó là vì họ đã đi đầu trong việc chiếm được Tống quốc, nơi phát triển về kinh tế và nông nghiệp.
Hơn nữa, sau đó Tấn Thái tổ tiếp tục trọng dụng, phong Đổng Bác Văn nguyên là người Tống quốc làm Đại Tư Nông, hệ thống nông nghiệp của nhà Tống được mở rộng nghiên cứu và thúc đẩy một cách toàn diện trên khắp lãnh thổ Tấn quốc.
Chính vì thế, sau này một loạt các hoạt động quân sự như mở rộng lãnh thổ của Tấn quốc đã có nền tảng tài chính vững chắc.
Mỗi khi miêu tả đến đoạn lịch sử này, bất luận sử quan của triều đại nào đều không kiềm nổi lời tán thưởng Tấn Thái tổ hùng thao võ lược, cùng với thuật dùng người độc đáo chuẩn xác.
Vào thời đại gió giục mây vần, quần hùng tranh giành, bên cạnh Tấn Thái tổ tập trung phần đông tài ba dị sĩ lưu danh sử sách, vô số tướng tài sáng chói do một tay ngài đề bạt lên.
Dưới ngòi bút của các đại sử quan, Tấn Thái tổ Trình Thiên Vũ dần dần được thần hóa thành một vị Đại Đế khai quốc thân cao tám thước, oai hùng bệ vệ, thiên phú dị bẩm.
Trên thực tế, nếu bọn họ có thể đến triều đại này sẽ trông thấy bây giờ Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh đang cùng ngồi ăn cơm.
Các loại ảo tưởng mà người đời xưng tụng là thiên cổ nhất đế và Đại Tấn quân thần của họ chắc chắn sẽ tan biến trong nháy mắt.
Giờ phút này đứng trong trướng, Hạ Phỉ có cảm giác thật muốn tan biến.
Chúa công vừa ăn cơm vừa không ngừng gắp thức ăn cho Mặc Tướng quân, còn Mặc Tướng quân trên chiến trường xưa nay dụng binh thần tốc, lại đang đắn đo không biết bao lâu mới dám cẩn thận từng li gắp thức ăn đáp lễ bỏ vào chén Chúa công.
Đại Thứ trưởng ba chiêu có thể áp chế mình, vì một động tác nho nhỏ như vậy mà cả khuôn mặt trong nháy mắt đã đỏ ửng lên.
Hạ Phỉ cảm thấy mình dường như đã làm sai một chuyện, hiện giờ nàng thật sự không nên quá tận trung với cương vị công tác hộ vệ là đứng phía sau Chúa công.
Thật vất vả nàng mới tìm được một cái cớ, rời khỏi trướng.
Đứng bên ngoài hít thở bầu không khí thoáng đãng, Hạ Phỉ cảm thấy toàn thân như được thả lỏng.
“Sao ngươi đứng đây?” Trương Phức vừa lúc đi tới. “Chúa công đâu? Chúa công đang làm gì? Ta có một số việc cần tìm Chúa công.”
“Chúa công còn đang dùng bữa sáng.” Hạ Phỉ trả lời, sau đó nàng lại vội vàng bỏ thêm một câu, “Cùng với Đại Thứ trưởng.”
“À, vậy ta ở đây chờ một lát.”
“Trương tướng. Ta cảm thấy...” Hạ Phỉ mở lời.
Trương Phức tỏ vẻ dò hỏi.
Cân nhắc một lát, Hạ Phỉ hạ thấp giọng: “Thiên Diệp công chúa, không thể sống tiếp sao?”
Trương Phức nhíu mày: “Cả ngươi cũng có suy nghĩ này?”
Tuy Hạ Phỉ còn trẻ, nhưng xưa nay luôn bình tĩnh và biết tự kiềm chế, lúc trợ giúp y một số việc cũng không có hành động nhân từ vô vị, đã từng là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Trương Phức.
Trương Phức thật không ngờ có một ngày Hạ Phỉ cũng sẽ có cùng ý tưởng với Tiêu Tú, nói ra điều khiến y khó xử.
Hạ Phỉ nhìn trướng cách đó không xa: “Ty chức đi theo Chúa công lâu như vậy, cảm thấy chỉ có mấy ngày Mặc Tướng quân ở cạnh nàng ấy, Chúa công mới thật sự hạnh phúc.”
Trương Phức nhìn theo tầm mắt của nàng về phía trướng kia, sao y không rõ Chúa công nghĩ gì, nhưng là một thần tử, từ góc độ quốc gia, y cảm thấy hy sinh một chút tư lợi cá nhân mới là cần thiết.
Trương Phức nói: “Ngươi phải biết rằng...”
“Ý Trương tướng đương nhiên ty chức biết rõ. Ty chức cũng hiểu được suy nghĩ này ngu xuẩn tột cùng.” Hạ Phỉ rũ mắt: “Nhưng ta cảm thấy, nếu không phải là quân thần với Chúa công, mà thân thiết hơn một chút, ta rất hy vọng Chúa công có thể tìm được niềm hạnh phúc thật sự của mình.”
Trương Phức im lặng, y không ngờ có một ngày mình sẽ dao động vì loại chuyện ngu xuẩn này.
Hạ Phỉ ngẩng đầu nhìn Trương Phức, vẻ mặt như đang thương lượng: “Nếu Trương tướng đồng ý, ty chức sẽ dốc hết sức mình.”
Tại thủ đô Biện Kinh Tấn quốc.
Thái bảo Ngụy Tư Bố mưu nghịch làm loạn, vẻ mặt âm trầm đi xuống bậc thang ẩm ướt tối tăm.
Tại đây, trong nhà lao được trông coi nghiêm mật, nơi giam giữ trọng phạm, có Dương Thái hậu là thân mẫu của Tấn vương, thái tử Bằng, vương ái thiếp Hứa phi vân vân.
Ngoại trừ Trình Thiên Diệp đơn độc sống tại phủ trưởng công chúa đã đào thoát được, cơ bản tất cả vương thất trong thành Biện Kinh cùng với triều thần phản đối bọn họ đều bị giam giữ ở đây.
Ngụy Tư Bố chậm rãi xuống tới phía dưới, nhìn từng gương mặt trong những gian phòng giam quen thuộc.
Ông ta từng dương dương tự đắc đi lại trong nhà lao này, nhìn những quý nhân đã từng cao cao tại thượng trở thành tù nhân của ông ta.
Nhưng hôm nay, trong lòng ông ta tràn đầy một nỗi sợ hãi, có lẽ ngày mai kẻ tù tội trong phòng giam sẽ đổi thành chính bản thân ông ta.
Ông ta không rõ, tại sao mình từ một trong tam công địa vị cao quý, đi tới tình trạng như ngày hôm nay.
Lúc đầu, ngũ quốc phạt tấn.
Phần lớn đội quân do Đại tướng quân Du Đôn Tố dẫn dắt đã bị hai nước Vệ - Lỗ vây khốn tại Tống quốc.
Chúa công lỗ mãng tự mình dẫn binh đến Giáng Thành trước để đối kháng với liên quân tam quốc thực lực cường đại.
Kẻ duy nhất có năng lực trợ giúp là Mặc Kiều Sinh đang ở tại Hán Trung cách xa ngàn dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Sở quốc cản đường.
Trong tình thế như vậy, ông ta nhận được mật thư của Lương Châu vương Lý Văn Quảng, ông ta cảm thấy đây đúng là một cơ hội trời ban.
Theo kế hoạch, dựa vào mối liên hệ nhiều năm trong triều của mình, ông ta có thể đơn giản trục xuất vị Chúa công tùy ý làm bậy này, bồi dưỡng tân quân thượng vị, rồi huỷ bỏ những thứ chính sách ngổn ngang kia, sau đó mình sẽ lại trở thành trụ cột của triều đình, khôi phục uy danh Ngụy gia.
Không thể ngờ được tình thế hôm nay nhanh chóng bị đảo ngược, chẳng những Du Đôn Tố giành được đại thắng, hủy diệt Tống quốc; hơn nữa ở Giáng Thành, Chúa công cũng đại phá liên quân tam quốc, nghe nói hôm nay đã phái ra một đại quân truy kích Giao Đông vương Hoa Vũ Trực, chuẩn bị chiếm cả Giao Đông.
Chờ hai đường đại quân này về tới Biện Kinh, bản thân ông ta có năng lực gì để chống đỡ chứ.
Thư khuyên hàng của Chúa công sớm đã được đặt trên bàn ông ta, trong thư vừa dùng uy vừa khuyên giải ông ta đầu hàng.
Bước chân của Ngụy Tư Bố dừng trước một gian nhà tù, trong phòng giam nhốt một trong những thần tử đang tin cậy nhất của Tấn vương, Thái phó của thái tử kiêm Trị Lật Nội sử Tiếu Cẩn.
Ngụy Tư Bố thầm ghen ghét, đố kị người này ngay từ đầu đã đứng đúng lập trường, hôm nay một tay nắm giữ ngân khố quốc gia, hắn sẽ dẫn theo cả gia tộc Tiếu thị ngày càng đi lên.
Không bao lâu nữa, Tiếu gia sẽ thay thế Ngụy gia, trở thành đệ nhất sĩ tộc của Tấn quốc.
Ngụy Tư Bố lạnh lùng nói: “Thế nào? Tiếu đại nhân, vẫn không muốn quy phụ tân quân sao?”
Tiếu Cẩn hừ lạnh: “Loạn thần tặc tử, sao ta có thể thông đồng làm bậy cùng bọn ngươi.”
Ngụy Tư Bố ngồi xổm xuống, dùng một ngữ điệu hấp dẫn nói: “Tiếu đại nhân, vì sao ngoan cố như thế? Chúa công tùy ý làm liều, bị mấy chục vạn đại quân vây khốn. Nhất định không thể về. Chúng ta chỉ cần ủng hộ đệ đệ của Chúa công là công tử Kiệt, mới có thể bảo trụ được đại nghiệp thiên thu của Đại Tấn ta. Tiếu đại nhân, ngươi chỉ cần gật đầu, ta sẽ thượng tấu tân vương, phong ngươi thành một trong tam công, sau này ta và ngươi sóng vai đứng trên triều đình, cùng nâng đỡ tân quân, khai sáng sự huy hoàng cho Đại Tấn ta, lưu danh thiên cổ, chẳng phải rất hay sao?”
Tiếu Cẩn lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngụy Thái bảo, ngươi không lừa được ta đâu. Hôm nay, ngươi đến nói lời này với ta, chắc là tình hình chiến đấu của Chúa công đã có chuyển biến tốt đẹp. Thậm chí giành được thắng lợi, sắp sửa hồi triều. Ngươi muốn kéo ta xuống nước. Chúa công tài trí mưu lược, mới là đại minh quân khai sáng đại nghiệp thiên thu cho Đại Tấn ta. Công tử Kiệt chỉ là một đứa bé bảy tuổi, làm sao có thể đánh đồng cùng Chúa công. Ta khuyên ngươi nên quay đầu là bờ, kịp thời dừng tay lại. Nếu Chúa công trở về, thấy ngươi thật sự ăn năn còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng.”
Sắc mặt Ngụy Tư Bố thay đổi, cơ mặt khó nén nổi run động, ông ta hung dữ nói: “Ngươi đừng đắc ý, mặc dù ta thất bại thì cũng có các ngươi làm đệm lưng rồi.”
Các sử quan đời sau đã đề cập đến giai đoạn lịch sử này.
Họ thường xuyên cảm thán ngũ quốc phạt Tấn vào năm Đại Tấn Thiên Khải thứ hai, đó là cơ hội cuối cùng cho các chư hầu liệt quốc ngăn cản Tấn quốc càn quét lục hợp [1].
[1] lục hợp: thường được sử dụng để chỉ lên và xuống và bốn hướng, và thường nói đến thế giới hoặc vũ trụ.
Sau chiến dịch, Tấn quốc không ngừng bước chân nhất thống Trung Nguyên.
Đáng tiếc là, chư hầu các nước không đồng lòng, đều có dị tâm, tuy đã từng suýt nữa bức Tấn Thái tổ đến tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng vẫn bị Tấn quốc phân hóa.
Đế vương khai quốc của Tấn quốc Trình Thiên Vũ quả thật là một vị anh hào bất thế.
Trong lúc nguy cơ nổi lên tứ phía, đầu tiên ngài phái Ngự sử đại phu Chu Tử Khê đi sứ các nước phía nam Tấn quốc, phân chia hợp ý dâng lên cho những Quân vương đó một số lượng lớn kim ngân tài vật, lúc ấy thuyết phục Sở An vương, Vân Nam vương thực lực cường đại kết minh cùng Tấn quốc.
Bởi vì đã không còn những quốc gia này quấy nhiễu, quân thần Tấn quốc Mặc Kiều Sinh vứt bỏ quân nhu, dẫn kị binh một đường gần như không ai có thể ngăn cản từ Hán Trung chạy như bay hơn nghìn dặm đến Giáng Thành viện trợ.
Tấn Thái tổ vừa ổn định các quốc gia phía nam, vừa kết minh với Khuyển Nhung ở thảo nguyên phía bắc.
Đương lúc tam quốc liên quân vây công Giáng Thành, đại tướng quân Khuyển Nhung là Ngôi Danh Sơn dẫn quân cướp lấy mười mấy thành trì Lương Châu, khiến Lý Văn Quảng hai mặt đều là địch, không thể không rút quân.
Tấn quân mượn cơ hội này, một chiêu đánh lui Lữ Tống và Hoa Vũ Trực.
Danh tướng Tấn quốc là Trình Phượng và Dương Thịnh dẫn quân truy kích quân đội sở thuộc Giao Đông vương, tiêu diệt và chiêu hàng hơn mười vạn binh mã Giao Đông.
Lúc binh bại phải tháo chạy, Giao Đông vương Hoa Vũ Trực bị thân vệ tùy thân chặt thủ cấp, hiến cho Tấn quân. Đến đây, nước Giao Đông bị diệt.
Đại tướng quân Dương Thịnh thừa thắng xông lên, chiếm cứ vùng Giao Châu rộng lớn.
Cùng lúc đó, một vị đại tướng quân của Tấn quốc là Du Đôn Tố đã đánh lui viện quân hai nước Vệ - Lỗ gần thủ đô Bành Thành của Tống quốc, công chiếm đô thành Tống quốc, chính thức thu phục Tống quốc.
Các sử quan đời sau nhất trí cho rằng, đó là vì họ đã đi đầu trong việc chiếm được Tống quốc, nơi phát triển về kinh tế và nông nghiệp.
Hơn nữa, sau đó Tấn Thái tổ tiếp tục trọng dụng, phong Đổng Bác Văn nguyên là người Tống quốc làm Đại Tư Nông, hệ thống nông nghiệp của nhà Tống được mở rộng nghiên cứu và thúc đẩy một cách toàn diện trên khắp lãnh thổ Tấn quốc.
Chính vì thế, sau này một loạt các hoạt động quân sự như mở rộng lãnh thổ của Tấn quốc đã có nền tảng tài chính vững chắc.
Mỗi khi miêu tả đến đoạn lịch sử này, bất luận sử quan của triều đại nào đều không kiềm nổi lời tán thưởng Tấn Thái tổ hùng thao võ lược, cùng với thuật dùng người độc đáo chuẩn xác.
Vào thời đại gió giục mây vần, quần hùng tranh giành, bên cạnh Tấn Thái tổ tập trung phần đông tài ba dị sĩ lưu danh sử sách, vô số tướng tài sáng chói do một tay ngài đề bạt lên.
Dưới ngòi bút của các đại sử quan, Tấn Thái tổ Trình Thiên Vũ dần dần được thần hóa thành một vị Đại Đế khai quốc thân cao tám thước, oai hùng bệ vệ, thiên phú dị bẩm.
Trên thực tế, nếu bọn họ có thể đến triều đại này sẽ trông thấy bây giờ Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh đang cùng ngồi ăn cơm.
Các loại ảo tưởng mà người đời xưng tụng là thiên cổ nhất đế và Đại Tấn quân thần của họ chắc chắn sẽ tan biến trong nháy mắt.
Giờ phút này đứng trong trướng, Hạ Phỉ có cảm giác thật muốn tan biến.
Chúa công vừa ăn cơm vừa không ngừng gắp thức ăn cho Mặc Tướng quân, còn Mặc Tướng quân trên chiến trường xưa nay dụng binh thần tốc, lại đang đắn đo không biết bao lâu mới dám cẩn thận từng li gắp thức ăn đáp lễ bỏ vào chén Chúa công.
Đại Thứ trưởng ba chiêu có thể áp chế mình, vì một động tác nho nhỏ như vậy mà cả khuôn mặt trong nháy mắt đã đỏ ửng lên.
Hạ Phỉ cảm thấy mình dường như đã làm sai một chuyện, hiện giờ nàng thật sự không nên quá tận trung với cương vị công tác hộ vệ là đứng phía sau Chúa công.
Thật vất vả nàng mới tìm được một cái cớ, rời khỏi trướng.
Đứng bên ngoài hít thở bầu không khí thoáng đãng, Hạ Phỉ cảm thấy toàn thân như được thả lỏng.
“Sao ngươi đứng đây?” Trương Phức vừa lúc đi tới. “Chúa công đâu? Chúa công đang làm gì? Ta có một số việc cần tìm Chúa công.”
“Chúa công còn đang dùng bữa sáng.” Hạ Phỉ trả lời, sau đó nàng lại vội vàng bỏ thêm một câu, “Cùng với Đại Thứ trưởng.”
“À, vậy ta ở đây chờ một lát.”
“Trương tướng. Ta cảm thấy...” Hạ Phỉ mở lời.
Trương Phức tỏ vẻ dò hỏi.
Cân nhắc một lát, Hạ Phỉ hạ thấp giọng: “Thiên Diệp công chúa, không thể sống tiếp sao?”
Trương Phức nhíu mày: “Cả ngươi cũng có suy nghĩ này?”
Tuy Hạ Phỉ còn trẻ, nhưng xưa nay luôn bình tĩnh và biết tự kiềm chế, lúc trợ giúp y một số việc cũng không có hành động nhân từ vô vị, đã từng là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Trương Phức.
Trương Phức thật không ngờ có một ngày Hạ Phỉ cũng sẽ có cùng ý tưởng với Tiêu Tú, nói ra điều khiến y khó xử.
Hạ Phỉ nhìn trướng cách đó không xa: “Ty chức đi theo Chúa công lâu như vậy, cảm thấy chỉ có mấy ngày Mặc Tướng quân ở cạnh nàng ấy, Chúa công mới thật sự hạnh phúc.”
Trương Phức nhìn theo tầm mắt của nàng về phía trướng kia, sao y không rõ Chúa công nghĩ gì, nhưng là một thần tử, từ góc độ quốc gia, y cảm thấy hy sinh một chút tư lợi cá nhân mới là cần thiết.
Trương Phức nói: “Ngươi phải biết rằng...”
“Ý Trương tướng đương nhiên ty chức biết rõ. Ty chức cũng hiểu được suy nghĩ này ngu xuẩn tột cùng.” Hạ Phỉ rũ mắt: “Nhưng ta cảm thấy, nếu không phải là quân thần với Chúa công, mà thân thiết hơn một chút, ta rất hy vọng Chúa công có thể tìm được niềm hạnh phúc thật sự của mình.”
Trương Phức im lặng, y không ngờ có một ngày mình sẽ dao động vì loại chuyện ngu xuẩn này.
Hạ Phỉ ngẩng đầu nhìn Trương Phức, vẻ mặt như đang thương lượng: “Nếu Trương tướng đồng ý, ty chức sẽ dốc hết sức mình.”
Tại thủ đô Biện Kinh Tấn quốc.
Thái bảo Ngụy Tư Bố mưu nghịch làm loạn, vẻ mặt âm trầm đi xuống bậc thang ẩm ướt tối tăm.
Tại đây, trong nhà lao được trông coi nghiêm mật, nơi giam giữ trọng phạm, có Dương Thái hậu là thân mẫu của Tấn vương, thái tử Bằng, vương ái thiếp Hứa phi vân vân.
Ngoại trừ Trình Thiên Diệp đơn độc sống tại phủ trưởng công chúa đã đào thoát được, cơ bản tất cả vương thất trong thành Biện Kinh cùng với triều thần phản đối bọn họ đều bị giam giữ ở đây.
Ngụy Tư Bố chậm rãi xuống tới phía dưới, nhìn từng gương mặt trong những gian phòng giam quen thuộc.
Ông ta từng dương dương tự đắc đi lại trong nhà lao này, nhìn những quý nhân đã từng cao cao tại thượng trở thành tù nhân của ông ta.
Nhưng hôm nay, trong lòng ông ta tràn đầy một nỗi sợ hãi, có lẽ ngày mai kẻ tù tội trong phòng giam sẽ đổi thành chính bản thân ông ta.
Ông ta không rõ, tại sao mình từ một trong tam công địa vị cao quý, đi tới tình trạng như ngày hôm nay.
Lúc đầu, ngũ quốc phạt tấn.
Phần lớn đội quân do Đại tướng quân Du Đôn Tố dẫn dắt đã bị hai nước Vệ - Lỗ vây khốn tại Tống quốc.
Chúa công lỗ mãng tự mình dẫn binh đến Giáng Thành trước để đối kháng với liên quân tam quốc thực lực cường đại.
Kẻ duy nhất có năng lực trợ giúp là Mặc Kiều Sinh đang ở tại Hán Trung cách xa ngàn dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Sở quốc cản đường.
Trong tình thế như vậy, ông ta nhận được mật thư của Lương Châu vương Lý Văn Quảng, ông ta cảm thấy đây đúng là một cơ hội trời ban.
Theo kế hoạch, dựa vào mối liên hệ nhiều năm trong triều của mình, ông ta có thể đơn giản trục xuất vị Chúa công tùy ý làm bậy này, bồi dưỡng tân quân thượng vị, rồi huỷ bỏ những thứ chính sách ngổn ngang kia, sau đó mình sẽ lại trở thành trụ cột của triều đình, khôi phục uy danh Ngụy gia.
Không thể ngờ được tình thế hôm nay nhanh chóng bị đảo ngược, chẳng những Du Đôn Tố giành được đại thắng, hủy diệt Tống quốc; hơn nữa ở Giáng Thành, Chúa công cũng đại phá liên quân tam quốc, nghe nói hôm nay đã phái ra một đại quân truy kích Giao Đông vương Hoa Vũ Trực, chuẩn bị chiếm cả Giao Đông.
Chờ hai đường đại quân này về tới Biện Kinh, bản thân ông ta có năng lực gì để chống đỡ chứ.
Thư khuyên hàng của Chúa công sớm đã được đặt trên bàn ông ta, trong thư vừa dùng uy vừa khuyên giải ông ta đầu hàng.
Bước chân của Ngụy Tư Bố dừng trước một gian nhà tù, trong phòng giam nhốt một trong những thần tử đang tin cậy nhất của Tấn vương, Thái phó của thái tử kiêm Trị Lật Nội sử Tiếu Cẩn.
Ngụy Tư Bố thầm ghen ghét, đố kị người này ngay từ đầu đã đứng đúng lập trường, hôm nay một tay nắm giữ ngân khố quốc gia, hắn sẽ dẫn theo cả gia tộc Tiếu thị ngày càng đi lên.
Không bao lâu nữa, Tiếu gia sẽ thay thế Ngụy gia, trở thành đệ nhất sĩ tộc của Tấn quốc.
Ngụy Tư Bố lạnh lùng nói: “Thế nào? Tiếu đại nhân, vẫn không muốn quy phụ tân quân sao?”
Tiếu Cẩn hừ lạnh: “Loạn thần tặc tử, sao ta có thể thông đồng làm bậy cùng bọn ngươi.”
Ngụy Tư Bố ngồi xổm xuống, dùng một ngữ điệu hấp dẫn nói: “Tiếu đại nhân, vì sao ngoan cố như thế? Chúa công tùy ý làm liều, bị mấy chục vạn đại quân vây khốn. Nhất định không thể về. Chúng ta chỉ cần ủng hộ đệ đệ của Chúa công là công tử Kiệt, mới có thể bảo trụ được đại nghiệp thiên thu của Đại Tấn ta. Tiếu đại nhân, ngươi chỉ cần gật đầu, ta sẽ thượng tấu tân vương, phong ngươi thành một trong tam công, sau này ta và ngươi sóng vai đứng trên triều đình, cùng nâng đỡ tân quân, khai sáng sự huy hoàng cho Đại Tấn ta, lưu danh thiên cổ, chẳng phải rất hay sao?”
Tiếu Cẩn lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngụy Thái bảo, ngươi không lừa được ta đâu. Hôm nay, ngươi đến nói lời này với ta, chắc là tình hình chiến đấu của Chúa công đã có chuyển biến tốt đẹp. Thậm chí giành được thắng lợi, sắp sửa hồi triều. Ngươi muốn kéo ta xuống nước. Chúa công tài trí mưu lược, mới là đại minh quân khai sáng đại nghiệp thiên thu cho Đại Tấn ta. Công tử Kiệt chỉ là một đứa bé bảy tuổi, làm sao có thể đánh đồng cùng Chúa công. Ta khuyên ngươi nên quay đầu là bờ, kịp thời dừng tay lại. Nếu Chúa công trở về, thấy ngươi thật sự ăn năn còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng.”
Sắc mặt Ngụy Tư Bố thay đổi, cơ mặt khó nén nổi run động, ông ta hung dữ nói: “Ngươi đừng đắc ý, mặc dù ta thất bại thì cũng có các ngươi làm đệm lưng rồi.”
Danh sách chương