Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ngày Hàn Toàn Lâm chính thức mở thành đầu hàng, trời đổ cơn mưa rả rích.
Cổng thành Nam Trịnh mở rộng ra, Mặc Kiều Sinh dẫn binh mã, trong cơn mưa, bước vào tòa đô thành Hán Trung.
Một đám vương thất mặc bạch y, dưới sự dẫn dắt của Hàn Toàn Lâm, phục ở cổng thành quỳ nghênh.
Mặc Kiều Sinh dừng móng ngựa ở trước mặt Hàn Toàn Lâm, hắn nhìn vua Hán Trung đang quỳ phục dưới đất.
Mấy năm trước, cũng là một ngày trời mưa thế này, chỉ khác là hai người họ đổi vị trí cho nhau. Người quỳ trước gã nam nhân này chính là hắn.
Dưới sự dọa nạt của gã này, hắn từng bỏ qua tôn nghiêm của mình, thậm chí suýt nữa đã gặp phải một chuyện khuất nhục nhất cả đời này.
Đến hôm nay, nhìn nam nhân dáng người gầy còm nọ quỳ ở đó, phục xin hàng.
Mặc Kiều Sinh vẫn nhớ rõ rành rành, ban đầu người này dùng biểu cảm chán ghét thế nào khi đứng đối diện với hắn, khiến hắn không còn đường lui, dùng âm điệu lạnh lùng chói tai nói với hắn: “Tự cởi y phục đi.”
Lời nói khuất nhục ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Mặc Kiều Sinh siết chặt dây cương, vì quá dùng sức khiến đốt ngón tay hắn trở nên trắng bệch.
Nước mưa lạnh buốt đánh vào mặt hắn, trượt xuống theo đôi má hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên mãnh liệt nhớ tới Chúa công, muốn trở về cạnh Chúa công, trở lại làm người có thể tùy ý khóc, tùy ý cười bên nàng.
Móng ngựa màu đen ngừng thật lâu trước mắt Hàn Toàn Lâm, giọt mưa rơi xuống người Hàn Toàn Lâm, làm ông ta vừa lạnh vừa sợ.
Hàn Toàn Lâm nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu, trước mắt của ông ta là một tuấn mã toàn thân đen nhánh, mũi ngựa thở phì phì ra từng làn hơi trắng.
Ngồi trên lưng ngựa là một người cao lớn, người nọ mặc giáp đội mũ sắt. Dưới mũ sắt là gương mặt lạnh lùng đã bị bóng đen che phủ.
Thấy không rõ thần sắc người nọ, chỉ có ánh mắt lạnh buốt từ trong bóng tối bắn ra, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
Hàn Toàn Lâm cảm thấy trên lưng ớn lạnh, ông ta vội vàng nằm sát xuống đất.
Giờ khắc này, ông ta thật sự rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Trong sợ hãi, ông ta thầm nghĩ: Ta, dù sao ta cũng là quân vương một nước, không có mệnh lệnh Tấn vương, Mặc Kiều Sinh sẽ không dám giết ta. Huống chi lúc đầu ta cũng không thật sự làm chuyện gì với hắn, hắn thu nhiều lễ của ta như vậy, không còn để bụng nữa mới đúng.
Không qua biết bao lâu, đến khi nước mưa thấm ướt y phục ông ta, một câu nói lạnh lẽo vang lên bên trên ông ta: “Hán vương đừng như thế, xin đứng lên đi.”
Hàn Toàn Lâm thầm thở phào một hơi: Xem đi, hắn quả nhiên không dám làm gì ta.
Đến buổi tối, Hàn Toàn Lâm nhận ra mình chỉ bị giam lỏng, không ai dám quá đáng với ông ta, cuộc sống hàng ngày cũng không có gì khác thường.
Ông ta an tâm hơn, tâm tư cũng dần dần buông lỏng.
Mặc Kiều Sinh đóng quân tại thành Nam Trịnh cùng Dương Thịnh và các thuộc hạ thương thảo xem nên hợp nhất hàng binh, ổn định thế cục Hán Trung như thế nào.
A Nguyên vào trướng: “Bẩm Tướng quân, Ngọc Châu công chúa của Hán quốc cầu kiến.”
“Không tiếp.” Mặc Kiều Sinh không ngẩng đầu lên.
“Công chúa nói, nghe nói Chúa công chúng ta thích sưu tầm bảo thạch, nàng có một chí bảo Hán Trung, muốn trình cho Tướng quân.” A Nguyên truyền đạt lại lời cầu khẩn của vị công chúa khốn khổ kia.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, hắn nhớ tới Chúa công quả thật có sở thích này.
Chúa công luôn mang theo một cái túi đựng bảo thạch, động một chút lại đổ hết mấy viên bảo thạch muôn hình muôn vẻ lên bàn, khều khều chơi.
Sắc mặt hắn bỗng nhu hòa hơn: “Được rồi, cho nàng ta vào.”
Ngọc Châu công chúa Hán quốc này chính là mỹ nhân nổi danh Hán Trung.
Vẻ ngoài ngọc diện môi son, eo thon mảnh mai, tay ngọc nhỏ dài bưng một cái hộp tinh xảo, tư thái động lòng người, từ ngoài cửa tiến vào với sự chân thành.
Như một viên minh châu tỏa sáng đột nhiên soi rọi vào lều trại của các quân sĩ tràn ngập mùi mồ hôi hôi hám.
Trong trướng nhất thời trở nên yên tĩnh, ánh mắt ai nấy đều bị công chúa hấp dẫn, ngay cả Tướng quân Mặc Kiều Sinh xưa nay nghiêm túc cũng tỏ vẻ giật mình, đứng lên.
Trong cuộc sống quân lữ buồn tẻ, thời gian còn lại toàn là đầu đao liếm máu.
Mỗi lúc nghỉ ngơi, những hán tử huyết khí phương cương trong quân đều thích tán gẫu về những tiết mục “thịt thà” ngắn tìm vui, hoặc hẹn nhau đi đến những nơi bướm hoa để phóng túng.
Nhưng Mặc Tướng quân của bọn hắn chỉ khi uống rượu mới có thể cùng bọn họ liều mạng đến trời đất tối tăm, nhưng ở phương diện nữ sắc lại rất biết tự hạn chế, không tham gia cùng bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn trông thấy Mặc Tướng quân lộ ra thần sắc như vậy khi gặp một nữ tử.
Vì vậy các tướng quân đều nháy mắt với nhau, cười toe toét lui ra khỏi trướng.
Mặc Kiều Sinh nhìn nữ tử trước mắt, vị công chúa này mặc áo váy đỏ thẫm, gương mặt được trang điểm theo kiểu phi hà đương thời, mái tóc dài rủ xuống sau lưng, phần đuôi kết kiểu song hoàn khéo léo.
Giống hệt với Chúa công khi khôi phục thân phận công chúa.
Lúc ấy, Chúa công đã mặc một cái váy màu đỏ như vậy, đôi mắt sáng ngời, thần thái phấn chấn, khẽ vươn tay đè hắn ở trong rừng cây nhỏ ngoại thành Biện Kinh.
Ngọc Châu thướt tha quỳ xuống trước mặt Mặc Kiều Sinh, ngượng ngùng cúi đầu xuống, lộ ra phần gáy mềm mại.
Nàng biết mình rất đẹp, có tư thái mềm mại trời sinh khơi gợi được cảm xúc thương hương tiếc ngọc ở nam tử, từ đó có thể bắt được trái tim nam nhân.
Hôm nay nàng là vũ khí cuối cùng của phụ thân, phụ vương lệnh cho nàng đến chinh phục nam nhân mà trên chiến trường khó ai có thể đánh bại được này.
Sau khi vào cửa, nàng như nguyện trông thấy đại tướng quân không gần nữ sắc trong truyền thuyết nọ đang nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.
Thế nhưng, khi nàng thiên kiều bá mị quỳ xuống thì đột nhiên cảm thấy người phía sau bàn nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng.
Ta có làm gì sai hay không? Ngọc Châu thầm sợ hãi.
Nàng vội vàng bày ra vẻ càng nhu nhược đáng thương, đồng thời dâng hộp trong tay lên.
Một bàn tay nam nhân duỗi tới, lấy đồ trong hộp ra.
“Đây là gì?” Mặc Kiều Sinh nhìn bảo thạch giống hình vảy cá trong tay, nó chẳng lớn hơn đồng xu là bao nhiêu.
Viên đá này nhìn như vàng lại không phải vàng, ngọc cũng không phải ngọc, nhìn sơ qua thì không có gì lạ, nhưng nếu hắn soi lên ánh sáng để xem thì bên trong lại có bảy màu sắc lạ chậm rãi chuyển động, trông như vật sống.
“Bẩm Tướng quân, nghe nói vật này chính là Long Lân, là trấn quốc chi bảo của Hán Trung ta, phụ vương đặc biệt lệnh ta mang đến hiến cho Tướng quân.”
Giọng nói ngọt ngào êm tai trả lời hắn.
“Được, ta biết rồi, ngươi lui ra đi.” Mặc Kiều Sinh lắc lắc Long Lân hai cái rồi cất vào tay áo.
Mang về cho Chúa công, Chúa công sẽ rất thích.
“Phụ vương đã dâng ta cùng bảo vật này... hiến cho Tướng quân.” Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, ẩn chứa nét hấp dẫn cùng thẹn thùng.
...
A Nguyên canh giữ bên ngoài lều Tướng quân, hắn cho rằng lúc này đây mình cần đợi thêm một lúc nữa.
Ai ngờ không bao lâu sau, trướng mành “xoạt” bị người xốc lên, Mặc Tướng quân nổi giận đùng đùng đi ra, tay xách cổ áo vị công chúa kia, không chút thương hương tiếc ngọc ném mỹ nhân ra ngoài trướng.
Hắn lạnh nhạt nói: “Kính xin công chúa tự trọng.”
Công chúa giãy dụa đứng dậy, khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Ta kính ngưỡng uy nghi Tướng quân, cam nguyện ủy thân cho Tướng quân, Tướng quân cần gì phải chối từ ta như vậy.”
Nàng khóc sướt mướt nói: “Nghe nói Tướng quân là phò mã của Thiên Diệp công chúa Tấn quốc, Tướng quân lo lắng Thiên Diệp công chúa sẽ không thích ta ư? Ta đã là một kẻ vong quốc, trôi dạt không nơi nương tựa, không dám tranh giành với công chúa, chỉ nguyện làm nô tỳ hầu hạ Tướng quân và công chúa. Công chúa là người rộng lượng, chắc hẳn có thể dung hạ được nữ tử đáng thương như ta.”
Các sĩ ngũ ngoài trướng nhìn thấy một mỹ nhân khóc đến điềm đạm đáng yêu như vậy, còn tự hiến mình, không lý do gì mà Tướng quân chê bai cả, thậm chí thầm nghĩ Tướng quân thể nào cũng mềm lòng thôi.
Ai ngờ Mặc Tướng quân chẳng những không biết phong nguyệt, còn không nể mặt ai, hừ lạnh: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng!”
Hắn thuận tiện còn “giận chó đánh mèo” phó quan A Nguyên canh giữ ngoài trướng: “Từ nay về sau không được cho mấy kẻ không ra gì thế này vào trong trướng của ta!”
A Nguyên không dám nói là chính Tướng quân đã cho người ta vào, đành phải khúm núm cúi đầu lĩnh tội.
Mặc Kiều Sinh không đoái hoái đến Ngọc Châu công chúa đang khóc như mưa mà xốc trướng mành xoay người trở vào.
Thủ vệ ngoài trướng nhìn công chúa bưng mặt khóc chạy đi mà líu lưỡi, thấp giọng hỏi phó quan A Nguyên: “Ngay cả mỹ nhân thế này mà Tướng quân cũng không vừa mắt, chắc Thiên Diệp công chúa mà Chúa công chúng ta hứa gả cho ngài ấy hấp dẫn hơn nhiều lắm hả?”
A Nguyên cố ý nói thật to vọng vào trong trướng: “Đúng vậy! Thiên Diệp công chúa của chúng ta được xưng là quốc sắc thiên hương, nữ tử Hán quốc cỡ này sao sánh nổi, nàng ta và công chúa quả thực là khác nhau một trời một vực!”
Trong trướng bồng vang lên tiếng ho khan hài lòng của Tướng quân.
Lúc này A Nguyên mới thở ra, thiếp thân đi theo Tướng quân lâu như vậy, hắn dần dần hiểu được tính tình của tướng quân.
Chúa công và Thiên Diệp công chúa chính là nghịch lân của Tướng quân, không thể động chạm vào.
Trái lại, chỉ cần ca ngợi Chúa công hoặc Thiên Diệp công chúa, mặc dù tướng quân đang nổi giận đùng đùng thì cũng sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
——
Biện Kinh - Triều Ngô điện, Trương Phức vội vàng bước vào điện.
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn y.
“Khởi bẩm Chúa công, mấy ngày trước Mặc Tướng quân chiếm được thủ đô Hán quốc, chiêu hàng Hán vương Hàn Toàn Lâm.”
“Ồ? Việc này không phải đã biết rồi sao? Tin chiến thắng hai ngày trước đã đến rồi.” Trình Thiên Diệp có chút kỳ quái.
“Hôm nay thần thu được cấp báo, Mặc Kiều Sinh mặt ngoài chiêu hàng, nhưng khi đã vào thành và khống chế được thế cục ở Nam Trịnh thì hắn âm thầm dùng một ly rượu độc giết chết Hán vương Hàn Toàn Lâm.”
Trương Phức thầm nói, theo bí báo ta thu được, Hàn Toàn Lâm còn bị chết cực kỳ đau đớn.
“À? Thật tốt quá, tên này đáng giết.” Trình Thiên Diệp nhướng mày: “Ngươi đừng lưu tâm, Mặc Tướng quân tuân theo ý chỉ của ta, xử tử Hàn Toàn Lâm.”
Trương Phức biết rõ nàng đang bao vệ Mặc Kiều Sinh: “Chúa công, giết hàng không cát [1].”
[1] cát: ở đây là may mắn thuận lợi, ý nói giết kẻ đầu hàng rồi sẽ không phải là điều lành.
“Vậy phải xem là ai. Trương đại nhân, Hàn Toàn Lâm là xà thử lưỡng đoan [2], không hề có uy tín, giữ lại chỉ vô ích, ta chính là muốn hắn chết.”
[2] xà thử lưỡng đoan: rắn chuột hai đầu. Ý nói tham lam như rắn và nhút nhát như chuột.
Trương Phức nghẹn lời, năm đó y tận mắt thấy lão thất phu Hàn Toàn Lâm kia làm nhục Mặc Kiều Sinh khi còn là nô lệ như thế nào, y còn không rõ tâm tính quan báo tư thù của Chúa công hay sao? “Được rồi, Trương đại nhân, ta hiểu ý ngươi mà.” Trình Thiên Diệp dừng bút: “Nhưng hôm nay Kiều Sinh có thể lấy được công tích như thế, tuy có một phần thiên vị của ta nhưng chẳng lẽ không phải do năng lực và nỗ lực của hắn tạo nên sao? Ta là quân vương một nước, thì không thể có lòng tin tưởng với các tướng quân của mình sao?”
Trương Phức thở dài: “Mặc Tướng quân quả thực là một vị tướng tài xuất thế. Nhưng thần lo lắng...”
Trình Thiên Diệp bước ra, vỗ vỗ vai Trương Phức: “Hôm nay mặc dù Hán vương đã đền tội, nhưng người Hán Trung còn chưa phục, nơi nơi đều có dư nghiệt quân Hán. Tóm lại, phải chờ thế cục Hán Trung ổn định, ta mới có thể gọi Kiều Sinh về lại Biện Kinh.”
“Mặt khác, ta định sẽ cho Du Tướng quân lĩnh quân chinh phạt Tống quốc.” Trình Thiên Diệp đứng trước địa đồ.
“Phạt Tống?” Mắt Trương Phức sáng rực lên.
“Đúng, phạt Tống. Lúc này đây ta muốn nắm trọn Tống quốc.” Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn về phía Trương Phức: “Đại Tấn chúng ta nhân tài đông đúc, vĩnh viễn sẽ không chỉ có một vị Tướng quân tài năng thiện chiến như Kiều Sinh thôi.”
Mặc dù Chúa công nặng tình nghĩa, nhưng cũng không phải không nghe khuyến cáo của y, thậm chí đang cố gắng dùng một phương thức thích hợp hơn để giải quyết các tai hoạ ngầm.
Trương Phức cúi đầu, chân tâm thật ý thi lễ.
——
Lần thi này có ba mươi học tử được đánh giá là thượng đẳng đang tiến vào vương cung Biện Kinh, cùng đợi Tấn vương Trình Thiên Vũ triệu kiến.
Trong lòng Lý Khuyết hơi thấp thỏm, hắn và Đổng Văn Bác đều là người Định Đào, Định Đào vốn là đất cũ của Tống quốc.
Gần đây Biện Kinh thịnh truyền, bởi vì năm trước thái tử Cơ Ngang Tống quốc phái thích khách hành thích Chúa công, Chúa công lửa giận ngút trời, quyết ý phát binh phạt Tống.
“Văn Bác.” Lý Khuyết thấp giọng nói: “Huynh nghĩ Chúa công có thể vì chúng ta đã từng là người Tống quốc mà có thành kiến với chúng ta, không yên lòng dùng người Tống không.”
Đổng Bác Văn im lặng lắc đầu, ý bảo hắn ta không nên nhiều lời ở nơi thế này.
Chúa công là một người thế nào, gặp rồi sẽ biết. Trong bài thi của mình, hắn đã trình bày và phân tích về chiến lược ưu tiên hàng đầu của Tấn quốc là mạnh mẽ thúc đẩy nền nông nghiệp. Nếu Chúa công thật sự là một người hiểu biết, chắc hẳn sẽ không bởi vì mâu thuẫn vùng miền mà buông bỏ thượng sách này của hắn.
Đoàn người leo lên bậc thang đài tạ, đi qua hành lang thật dài, đầu tiên là trông thấy một túc vệ trưởng mặc hồng y.
Người nọ mặt mày tuấn dật, trông rất có uy, cản đoàn người bọn họ lại, lệnh cho người hầu trong nội cung kiểm tra từng người, rồi mới cho qua.
Đi về phía trước, đến cổng Triều Ngô điện, lại có một vị nữ quan đứng chắp tay canh gác, nữ quan kia toàn thân hùng mạnh, eo giắt hai lưỡi đao, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi vào điện bẩm báo.
Sau khi nhập điện, mọi người phục hành lễ.
Trên án cao, bên tay phải là một quan văn tuấn dật, nho nhã ngồi trên xe lăn. Bên tay trái là một người đứng thẳng, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Sau án thấp thoáng một bóng người mặc hoa phục đầu đội kim quan, đó chính là Chúa công của bọn họ, vua của Tấn quốc.
Ngày Hàn Toàn Lâm chính thức mở thành đầu hàng, trời đổ cơn mưa rả rích.
Cổng thành Nam Trịnh mở rộng ra, Mặc Kiều Sinh dẫn binh mã, trong cơn mưa, bước vào tòa đô thành Hán Trung.
Một đám vương thất mặc bạch y, dưới sự dẫn dắt của Hàn Toàn Lâm, phục ở cổng thành quỳ nghênh.
Mặc Kiều Sinh dừng móng ngựa ở trước mặt Hàn Toàn Lâm, hắn nhìn vua Hán Trung đang quỳ phục dưới đất.
Mấy năm trước, cũng là một ngày trời mưa thế này, chỉ khác là hai người họ đổi vị trí cho nhau. Người quỳ trước gã nam nhân này chính là hắn.
Dưới sự dọa nạt của gã này, hắn từng bỏ qua tôn nghiêm của mình, thậm chí suýt nữa đã gặp phải một chuyện khuất nhục nhất cả đời này.
Đến hôm nay, nhìn nam nhân dáng người gầy còm nọ quỳ ở đó, phục xin hàng.
Mặc Kiều Sinh vẫn nhớ rõ rành rành, ban đầu người này dùng biểu cảm chán ghét thế nào khi đứng đối diện với hắn, khiến hắn không còn đường lui, dùng âm điệu lạnh lùng chói tai nói với hắn: “Tự cởi y phục đi.”
Lời nói khuất nhục ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Mặc Kiều Sinh siết chặt dây cương, vì quá dùng sức khiến đốt ngón tay hắn trở nên trắng bệch.
Nước mưa lạnh buốt đánh vào mặt hắn, trượt xuống theo đôi má hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên mãnh liệt nhớ tới Chúa công, muốn trở về cạnh Chúa công, trở lại làm người có thể tùy ý khóc, tùy ý cười bên nàng.
Móng ngựa màu đen ngừng thật lâu trước mắt Hàn Toàn Lâm, giọt mưa rơi xuống người Hàn Toàn Lâm, làm ông ta vừa lạnh vừa sợ.
Hàn Toàn Lâm nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu, trước mắt của ông ta là một tuấn mã toàn thân đen nhánh, mũi ngựa thở phì phì ra từng làn hơi trắng.
Ngồi trên lưng ngựa là một người cao lớn, người nọ mặc giáp đội mũ sắt. Dưới mũ sắt là gương mặt lạnh lùng đã bị bóng đen che phủ.
Thấy không rõ thần sắc người nọ, chỉ có ánh mắt lạnh buốt từ trong bóng tối bắn ra, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
Hàn Toàn Lâm cảm thấy trên lưng ớn lạnh, ông ta vội vàng nằm sát xuống đất.
Giờ khắc này, ông ta thật sự rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Trong sợ hãi, ông ta thầm nghĩ: Ta, dù sao ta cũng là quân vương một nước, không có mệnh lệnh Tấn vương, Mặc Kiều Sinh sẽ không dám giết ta. Huống chi lúc đầu ta cũng không thật sự làm chuyện gì với hắn, hắn thu nhiều lễ của ta như vậy, không còn để bụng nữa mới đúng.
Không qua biết bao lâu, đến khi nước mưa thấm ướt y phục ông ta, một câu nói lạnh lẽo vang lên bên trên ông ta: “Hán vương đừng như thế, xin đứng lên đi.”
Hàn Toàn Lâm thầm thở phào một hơi: Xem đi, hắn quả nhiên không dám làm gì ta.
Đến buổi tối, Hàn Toàn Lâm nhận ra mình chỉ bị giam lỏng, không ai dám quá đáng với ông ta, cuộc sống hàng ngày cũng không có gì khác thường.
Ông ta an tâm hơn, tâm tư cũng dần dần buông lỏng.
Mặc Kiều Sinh đóng quân tại thành Nam Trịnh cùng Dương Thịnh và các thuộc hạ thương thảo xem nên hợp nhất hàng binh, ổn định thế cục Hán Trung như thế nào.
A Nguyên vào trướng: “Bẩm Tướng quân, Ngọc Châu công chúa của Hán quốc cầu kiến.”
“Không tiếp.” Mặc Kiều Sinh không ngẩng đầu lên.
“Công chúa nói, nghe nói Chúa công chúng ta thích sưu tầm bảo thạch, nàng có một chí bảo Hán Trung, muốn trình cho Tướng quân.” A Nguyên truyền đạt lại lời cầu khẩn của vị công chúa khốn khổ kia.
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, hắn nhớ tới Chúa công quả thật có sở thích này.
Chúa công luôn mang theo một cái túi đựng bảo thạch, động một chút lại đổ hết mấy viên bảo thạch muôn hình muôn vẻ lên bàn, khều khều chơi.
Sắc mặt hắn bỗng nhu hòa hơn: “Được rồi, cho nàng ta vào.”
Ngọc Châu công chúa Hán quốc này chính là mỹ nhân nổi danh Hán Trung.
Vẻ ngoài ngọc diện môi son, eo thon mảnh mai, tay ngọc nhỏ dài bưng một cái hộp tinh xảo, tư thái động lòng người, từ ngoài cửa tiến vào với sự chân thành.
Như một viên minh châu tỏa sáng đột nhiên soi rọi vào lều trại của các quân sĩ tràn ngập mùi mồ hôi hôi hám.
Trong trướng nhất thời trở nên yên tĩnh, ánh mắt ai nấy đều bị công chúa hấp dẫn, ngay cả Tướng quân Mặc Kiều Sinh xưa nay nghiêm túc cũng tỏ vẻ giật mình, đứng lên.
Trong cuộc sống quân lữ buồn tẻ, thời gian còn lại toàn là đầu đao liếm máu.
Mỗi lúc nghỉ ngơi, những hán tử huyết khí phương cương trong quân đều thích tán gẫu về những tiết mục “thịt thà” ngắn tìm vui, hoặc hẹn nhau đi đến những nơi bướm hoa để phóng túng.
Nhưng Mặc Tướng quân của bọn hắn chỉ khi uống rượu mới có thể cùng bọn họ liều mạng đến trời đất tối tăm, nhưng ở phương diện nữ sắc lại rất biết tự hạn chế, không tham gia cùng bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn trông thấy Mặc Tướng quân lộ ra thần sắc như vậy khi gặp một nữ tử.
Vì vậy các tướng quân đều nháy mắt với nhau, cười toe toét lui ra khỏi trướng.
Mặc Kiều Sinh nhìn nữ tử trước mắt, vị công chúa này mặc áo váy đỏ thẫm, gương mặt được trang điểm theo kiểu phi hà đương thời, mái tóc dài rủ xuống sau lưng, phần đuôi kết kiểu song hoàn khéo léo.
Giống hệt với Chúa công khi khôi phục thân phận công chúa.
Lúc ấy, Chúa công đã mặc một cái váy màu đỏ như vậy, đôi mắt sáng ngời, thần thái phấn chấn, khẽ vươn tay đè hắn ở trong rừng cây nhỏ ngoại thành Biện Kinh.
Ngọc Châu thướt tha quỳ xuống trước mặt Mặc Kiều Sinh, ngượng ngùng cúi đầu xuống, lộ ra phần gáy mềm mại.
Nàng biết mình rất đẹp, có tư thái mềm mại trời sinh khơi gợi được cảm xúc thương hương tiếc ngọc ở nam tử, từ đó có thể bắt được trái tim nam nhân.
Hôm nay nàng là vũ khí cuối cùng của phụ thân, phụ vương lệnh cho nàng đến chinh phục nam nhân mà trên chiến trường khó ai có thể đánh bại được này.
Sau khi vào cửa, nàng như nguyện trông thấy đại tướng quân không gần nữ sắc trong truyền thuyết nọ đang nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.
Thế nhưng, khi nàng thiên kiều bá mị quỳ xuống thì đột nhiên cảm thấy người phía sau bàn nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng.
Ta có làm gì sai hay không? Ngọc Châu thầm sợ hãi.
Nàng vội vàng bày ra vẻ càng nhu nhược đáng thương, đồng thời dâng hộp trong tay lên.
Một bàn tay nam nhân duỗi tới, lấy đồ trong hộp ra.
“Đây là gì?” Mặc Kiều Sinh nhìn bảo thạch giống hình vảy cá trong tay, nó chẳng lớn hơn đồng xu là bao nhiêu.
Viên đá này nhìn như vàng lại không phải vàng, ngọc cũng không phải ngọc, nhìn sơ qua thì không có gì lạ, nhưng nếu hắn soi lên ánh sáng để xem thì bên trong lại có bảy màu sắc lạ chậm rãi chuyển động, trông như vật sống.
“Bẩm Tướng quân, nghe nói vật này chính là Long Lân, là trấn quốc chi bảo của Hán Trung ta, phụ vương đặc biệt lệnh ta mang đến hiến cho Tướng quân.”
Giọng nói ngọt ngào êm tai trả lời hắn.
“Được, ta biết rồi, ngươi lui ra đi.” Mặc Kiều Sinh lắc lắc Long Lân hai cái rồi cất vào tay áo.
Mang về cho Chúa công, Chúa công sẽ rất thích.
“Phụ vương đã dâng ta cùng bảo vật này... hiến cho Tướng quân.” Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, ẩn chứa nét hấp dẫn cùng thẹn thùng.
...
A Nguyên canh giữ bên ngoài lều Tướng quân, hắn cho rằng lúc này đây mình cần đợi thêm một lúc nữa.
Ai ngờ không bao lâu sau, trướng mành “xoạt” bị người xốc lên, Mặc Tướng quân nổi giận đùng đùng đi ra, tay xách cổ áo vị công chúa kia, không chút thương hương tiếc ngọc ném mỹ nhân ra ngoài trướng.
Hắn lạnh nhạt nói: “Kính xin công chúa tự trọng.”
Công chúa giãy dụa đứng dậy, khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Ta kính ngưỡng uy nghi Tướng quân, cam nguyện ủy thân cho Tướng quân, Tướng quân cần gì phải chối từ ta như vậy.”
Nàng khóc sướt mướt nói: “Nghe nói Tướng quân là phò mã của Thiên Diệp công chúa Tấn quốc, Tướng quân lo lắng Thiên Diệp công chúa sẽ không thích ta ư? Ta đã là một kẻ vong quốc, trôi dạt không nơi nương tựa, không dám tranh giành với công chúa, chỉ nguyện làm nô tỳ hầu hạ Tướng quân và công chúa. Công chúa là người rộng lượng, chắc hẳn có thể dung hạ được nữ tử đáng thương như ta.”
Các sĩ ngũ ngoài trướng nhìn thấy một mỹ nhân khóc đến điềm đạm đáng yêu như vậy, còn tự hiến mình, không lý do gì mà Tướng quân chê bai cả, thậm chí thầm nghĩ Tướng quân thể nào cũng mềm lòng thôi.
Ai ngờ Mặc Tướng quân chẳng những không biết phong nguyệt, còn không nể mặt ai, hừ lạnh: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng!”
Hắn thuận tiện còn “giận chó đánh mèo” phó quan A Nguyên canh giữ ngoài trướng: “Từ nay về sau không được cho mấy kẻ không ra gì thế này vào trong trướng của ta!”
A Nguyên không dám nói là chính Tướng quân đã cho người ta vào, đành phải khúm núm cúi đầu lĩnh tội.
Mặc Kiều Sinh không đoái hoái đến Ngọc Châu công chúa đang khóc như mưa mà xốc trướng mành xoay người trở vào.
Thủ vệ ngoài trướng nhìn công chúa bưng mặt khóc chạy đi mà líu lưỡi, thấp giọng hỏi phó quan A Nguyên: “Ngay cả mỹ nhân thế này mà Tướng quân cũng không vừa mắt, chắc Thiên Diệp công chúa mà Chúa công chúng ta hứa gả cho ngài ấy hấp dẫn hơn nhiều lắm hả?”
A Nguyên cố ý nói thật to vọng vào trong trướng: “Đúng vậy! Thiên Diệp công chúa của chúng ta được xưng là quốc sắc thiên hương, nữ tử Hán quốc cỡ này sao sánh nổi, nàng ta và công chúa quả thực là khác nhau một trời một vực!”
Trong trướng bồng vang lên tiếng ho khan hài lòng của Tướng quân.
Lúc này A Nguyên mới thở ra, thiếp thân đi theo Tướng quân lâu như vậy, hắn dần dần hiểu được tính tình của tướng quân.
Chúa công và Thiên Diệp công chúa chính là nghịch lân của Tướng quân, không thể động chạm vào.
Trái lại, chỉ cần ca ngợi Chúa công hoặc Thiên Diệp công chúa, mặc dù tướng quân đang nổi giận đùng đùng thì cũng sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
——
Biện Kinh - Triều Ngô điện, Trương Phức vội vàng bước vào điện.
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn y.
“Khởi bẩm Chúa công, mấy ngày trước Mặc Tướng quân chiếm được thủ đô Hán quốc, chiêu hàng Hán vương Hàn Toàn Lâm.”
“Ồ? Việc này không phải đã biết rồi sao? Tin chiến thắng hai ngày trước đã đến rồi.” Trình Thiên Diệp có chút kỳ quái.
“Hôm nay thần thu được cấp báo, Mặc Kiều Sinh mặt ngoài chiêu hàng, nhưng khi đã vào thành và khống chế được thế cục ở Nam Trịnh thì hắn âm thầm dùng một ly rượu độc giết chết Hán vương Hàn Toàn Lâm.”
Trương Phức thầm nói, theo bí báo ta thu được, Hàn Toàn Lâm còn bị chết cực kỳ đau đớn.
“À? Thật tốt quá, tên này đáng giết.” Trình Thiên Diệp nhướng mày: “Ngươi đừng lưu tâm, Mặc Tướng quân tuân theo ý chỉ của ta, xử tử Hàn Toàn Lâm.”
Trương Phức biết rõ nàng đang bao vệ Mặc Kiều Sinh: “Chúa công, giết hàng không cát [1].”
[1] cát: ở đây là may mắn thuận lợi, ý nói giết kẻ đầu hàng rồi sẽ không phải là điều lành.
“Vậy phải xem là ai. Trương đại nhân, Hàn Toàn Lâm là xà thử lưỡng đoan [2], không hề có uy tín, giữ lại chỉ vô ích, ta chính là muốn hắn chết.”
[2] xà thử lưỡng đoan: rắn chuột hai đầu. Ý nói tham lam như rắn và nhút nhát như chuột.
Trương Phức nghẹn lời, năm đó y tận mắt thấy lão thất phu Hàn Toàn Lâm kia làm nhục Mặc Kiều Sinh khi còn là nô lệ như thế nào, y còn không rõ tâm tính quan báo tư thù của Chúa công hay sao? “Được rồi, Trương đại nhân, ta hiểu ý ngươi mà.” Trình Thiên Diệp dừng bút: “Nhưng hôm nay Kiều Sinh có thể lấy được công tích như thế, tuy có một phần thiên vị của ta nhưng chẳng lẽ không phải do năng lực và nỗ lực của hắn tạo nên sao? Ta là quân vương một nước, thì không thể có lòng tin tưởng với các tướng quân của mình sao?”
Trương Phức thở dài: “Mặc Tướng quân quả thực là một vị tướng tài xuất thế. Nhưng thần lo lắng...”
Trình Thiên Diệp bước ra, vỗ vỗ vai Trương Phức: “Hôm nay mặc dù Hán vương đã đền tội, nhưng người Hán Trung còn chưa phục, nơi nơi đều có dư nghiệt quân Hán. Tóm lại, phải chờ thế cục Hán Trung ổn định, ta mới có thể gọi Kiều Sinh về lại Biện Kinh.”
“Mặt khác, ta định sẽ cho Du Tướng quân lĩnh quân chinh phạt Tống quốc.” Trình Thiên Diệp đứng trước địa đồ.
“Phạt Tống?” Mắt Trương Phức sáng rực lên.
“Đúng, phạt Tống. Lúc này đây ta muốn nắm trọn Tống quốc.” Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn về phía Trương Phức: “Đại Tấn chúng ta nhân tài đông đúc, vĩnh viễn sẽ không chỉ có một vị Tướng quân tài năng thiện chiến như Kiều Sinh thôi.”
Mặc dù Chúa công nặng tình nghĩa, nhưng cũng không phải không nghe khuyến cáo của y, thậm chí đang cố gắng dùng một phương thức thích hợp hơn để giải quyết các tai hoạ ngầm.
Trương Phức cúi đầu, chân tâm thật ý thi lễ.
——
Lần thi này có ba mươi học tử được đánh giá là thượng đẳng đang tiến vào vương cung Biện Kinh, cùng đợi Tấn vương Trình Thiên Vũ triệu kiến.
Trong lòng Lý Khuyết hơi thấp thỏm, hắn và Đổng Văn Bác đều là người Định Đào, Định Đào vốn là đất cũ của Tống quốc.
Gần đây Biện Kinh thịnh truyền, bởi vì năm trước thái tử Cơ Ngang Tống quốc phái thích khách hành thích Chúa công, Chúa công lửa giận ngút trời, quyết ý phát binh phạt Tống.
“Văn Bác.” Lý Khuyết thấp giọng nói: “Huynh nghĩ Chúa công có thể vì chúng ta đã từng là người Tống quốc mà có thành kiến với chúng ta, không yên lòng dùng người Tống không.”
Đổng Bác Văn im lặng lắc đầu, ý bảo hắn ta không nên nhiều lời ở nơi thế này.
Chúa công là một người thế nào, gặp rồi sẽ biết. Trong bài thi của mình, hắn đã trình bày và phân tích về chiến lược ưu tiên hàng đầu của Tấn quốc là mạnh mẽ thúc đẩy nền nông nghiệp. Nếu Chúa công thật sự là một người hiểu biết, chắc hẳn sẽ không bởi vì mâu thuẫn vùng miền mà buông bỏ thượng sách này của hắn.
Đoàn người leo lên bậc thang đài tạ, đi qua hành lang thật dài, đầu tiên là trông thấy một túc vệ trưởng mặc hồng y.
Người nọ mặt mày tuấn dật, trông rất có uy, cản đoàn người bọn họ lại, lệnh cho người hầu trong nội cung kiểm tra từng người, rồi mới cho qua.
Đi về phía trước, đến cổng Triều Ngô điện, lại có một vị nữ quan đứng chắp tay canh gác, nữ quan kia toàn thân hùng mạnh, eo giắt hai lưỡi đao, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi vào điện bẩm báo.
Sau khi nhập điện, mọi người phục hành lễ.
Trên án cao, bên tay phải là một quan văn tuấn dật, nho nhã ngồi trên xe lăn. Bên tay trái là một người đứng thẳng, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Sau án thấp thoáng một bóng người mặc hoa phục đầu đội kim quan, đó chính là Chúa công của bọn họ, vua của Tấn quốc.
Danh sách chương