CHƯƠNG 6
Trong các quán ăn, Hứa Đại Chí ưa nhất là quán Trần mập.
Trần mập là biệt danh của chủ quán, cũng dùng luôn làm tên quán. Hứa Đại Chí đánh giá: trông ngoài thì tầm thường mà bên trong không hề tầm thường. Quán ở ngay gần khu nhà Hứa Đại Chí ở, xe Jeep xả khói dọc đường đi rồi dừng lại trước cửa quán, Hứa Đại Chí chỉ vào biển hiệu dào dạt đắc ý mà giới thiệu với Tần Tri Nghi:”Mập là bạn thân của tôi, vào trong đừng khách khí! Mập này rất thoải mái!”
Để chứng minh, còn chưa vào đến trong quán, Trần mập đã đích thân ra đón, thân thiết chào hỏi một phen:”Ô! Tiểu tử này toàn chọn đúng thời điểm mà đến ăn thôi, hôm nay vừa về một mẻ cua lớn, đang tính điện thoại gọi chú đến ăn đây! Thế mà lập tức đã tới rồi? Đây là bạn chú hả? Nhĩ hảo! Nhĩ hảo! Không cần khách sáo, bạn của Đại Chí cũng chính là bạn của mập này. Lần sau lại đến tôi sẽ chiết khấu cho tám phần trăm!”
Hứa Đại Chí hết sức thông thạo dẫn Tần Tri Nghi thẳng đến nhã gian (là phòng riêng, phòng VIP đấy >v<~):”Anh mập! Cho em thêm ít salad trộn ngon ngon chút, còn lại cứ như cũ đi. Mở trước ba bình Lão Khẩu Tử đi” Mấy món nhắm quả thực rất được, cua to cũng rất tươi. Nồi lẩu sôi sục tỏa hơi nước, Hứa Đại Chí ăn uống no say mới mĩ mãn ợ một cái:”Vậy nên tôi nói, muốn ăn ngon vẫn là nên đến quán ăn. Mấy cái nhà hàng tây to đùng đấy thỉnh thoảng rủng rỉnh thì đi chơi chút. Đều không phải chỗ thường ngày đến được.” Tần Tri Nghi chỉ mỉm cười gật đầu. Hai bình rượu đã thấy đáy, Hứa Đại Chí cũng thấy mặt mình cũng đã có chút đỏ, Tần Tri Nghi kia khuôn mặt trắng nõn lại chẳng đổi sắc. Nhìn không ra tiểu bạch kiểm này cũng có thể uống! Hứa Đại Chí bắt đầu dần thấy tiểu tử này cũng có chút thuận mắt. Nhìn cũng văn nhã, đáng tiếc lại là đồng tính luyến ái. Tôi không tin không chuốc say được cậu! Hứa Đại Chí tiếp tục hướng chén Tần Tri Nghi rót rượu:”Lại tới lại tới nào!” Tần Tri Nghi che lấy miệng chén:”Uống tiếp sẽ không về nhà nổi!” “Uống rượu thì phải uống cho đã!” Hứa Đại Chí cầm bình rượu trên tay, hăng hái gấp đôi, thuận miệng:”Nhà tôi ở ngay gần đây, hôm nay không về được thì ngủ lại nhà tôi!” Một câu liền quyết định. Tần Tri Nghi dường như cũng bị tâm tình phóng khoáng của Hứa Đại Chí nhiễm qua, cầm bình rượu tự dốc vào chén:”Tôi liền liều mạng bồi quân tử.” Hứa Đại Chí tán thưởng:”Thẳng thắn! Uống thế mới có ý nghĩa. Không như mấy thằng cha bị lão bà suốt ngày trông coi quản thúc!” Bình Lão Khẩu Tử thứ ba dần thấy đáy. Ánh mắt Tần Tri Nghi qua hơi khói từ nồi lẩu bốc lên bắt đầu ngẩn ngơ:”Hắn, hắn cũng có vợ.” Hứa Đại Chí vểnh tai lên nghe:”A, là thật?” Tần Tri Nghi lắc đầu:”Không đề cập tới chuyện này nữa.” Chết tiệt, lại đến thời khắc mấu chốt thì giậm chân tại chỗ! Hứa Đại Chí cười xòa:”Vậy thì không đề cập tới, chúng ta mở rượu, tiếp tục uống!” Tần Tri Nghi mơ hồ một câu hảo. đột nhiên hạ mí mắt, chậm rãi ngã nhào xuống từ trên ghế. Hứa Đại Chí quýnh quáng:”Này này, cậu đừng có ngã!” Kháo, sớm biết vậy đã không chuốc cậu ta nhiều như vậy! “Này này, cậu đừng có ngủ chứ!”
Danh sách chương