Quả thật loại cá này có thể nói là do số lượng rất ít, cũng có thể là do quá khó bắt. Đây là một trong những loài cá nước ngọt có hương vị thơm ngon, nhưng lại không thể nuôi và còn bị con người ăn đến mức sắp tuyệt chủng.

Loài cá này quá hiếm, đến mức ở Trung Quốc giá của nó cũng khoogn có. Về cơ bản đều phải xem duyên phận mới câu được loài cá này.

Khi Cổ Dục nhìn thấy con cá này, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng xem như là ở nhà mỗi ngày đều câu cá. Nhưng mà cũng không có câu lên được loại cá này, có thể thấy được loại cá này quá thưa thớt.

"Thứ này phải cầm về nuôi mới được, để xem còn có thể câu được thêm mấy con nữa không, tốt nhất là câu được cả một nhóm nhỏ.” Gỡ móc câu cho con cá chai, Cổ Dục cố ý bỏ riêng nó ào một cái lưới bảo vệ khác, xem ra hắn đã có hứng thú với loài cá này.

Lại một lần nữa chính xác ném móc câu vào khu vực vừa rồi.

Quả nhiên, trong hồ chứa này có cá chai, bởi vì sau khi câu được một con cá lóc, một con cá nheo thì sau đó Cổ Dục lại câu lên được một con cá chai. Kế tiếp hắn lại lên sân khấu biểu diễn tiếp, hắn liên tục câu lên cá có lẽ khoảng một giờ đồng hồ nữa.

Lưới bảo vệ cá dường như sắp rách mất vì không chứa hết cá, tiếp đó hắn nhìn đồng hồ cùng với nhìn lưới bảo vệ cá ở dưới nước một chút. Cổ Dục cũng chuẩn bị đi về.

Nhưng mà khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau đang có nhiều người vây xung quanh xem.

Nhìn thấy Cổ Dục nhìn lại, một số người có da mặt mỏng thì lập tức rời đi. Vừa rồi bọn họ nhìn Cổ Dục câu cá rồi lại nhìn cần câu trong tay. Quả thật họ không thể không bội phục cái tên nhóc này, tay nghề đúng là thật sự quá mạnh.

Mà còn có một ít lão thủ câu cá hoặc là người da mặt tương đối dày thì vẫn còn ở lại chỗ này.

"Nhóc con, những con cá này một mình cậu ăn cũng không hết. Tặng cho tôi mấy con đi!” Trong nhóm có một ông chú khoảng 50 tuổi nhìn Cổ Dục rồi cười hì hì nói.

“Đúng thế! Cái đập nước này không phải là một mình cậu câu hết cá sao, chúng ta có câu được cái gì đâu?”

“Tặng cho chúng ta mấy con đi, nhìn xem bọn tôi thảm không nè!”

Sau khi có người lên tiếng, không ít người đều có một chút không biết xấu hổ cũng mở miệng nói.

Không thể không nói, nơi nào cũng có loại người không biết xấu hổ như thế này.

Mà bên kia Phùng Thư Nhân đang livestream, khán giả trong phòng sau khi nghe được những lời nói của những người này thì cũng muốn nổ tung, mưa bình luận bay đầy màn hình. Đa phần mọi người đều đang mắng chửi, họ chưa từng thấy ai vô sỉ như mấy người này hoặc là nói những người này không biết xấu hổ.

Nhưng cũng có một số người trong phòng phát sóng không nghĩ như vậy.

"Dù sao những con cá này hắn cũng không có tốn công, cho nên tặng vài con cho người khác cũng đúng mà!”

“Đúng thế, cái hồ chứa này cũng không phải của nhà hắn, dựa vào cái gì để cho một mình hắn ta lấy hết cá này đi!”

"Nhìn mấy người kia xem, thật là thảm! Truyền thống người Trung Quốc rất đẹp biết hay không? Nên tặng vài con đi!”

"Nếu như không tặng, tôi lập tức huỷ theo dõi, huỷ theo dõi luôn!”

Ở đâu cũng có người bệnh mắt đỏ (tham lam), nhìn những lời này xen lẫn trong đám bình luận, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh nhíu mày một chút. Đối với những ông chú trung niên không biết xấu hổ này, cô không có biện pháp gì, nhất là Cổ Dục còn ở đây, không tới phiên cô nói chuyện.

Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp thì cô có tiếng nói. Cho nên trực tiếp cho mấy người bình luận rao giảng đạo đức bắt cóc này nọ, cho tất cả bọn họ bị chặn hết.

Bây giờ cô mở livestream này, thật sự chỉ là mở cho vui, Cổ Dục thiếu tiền sao?

Đùa à!

Chỉ dựa vào quan hệ của Cổ Dục và cô. Ặc! Được rồi, Cổ Dục hiện tại còn chưa có quan hệ thực chất gì với cô, nhưng chỉ dựa vào quan hệ giữa Cổ Dục và Lâm Lôi thì cũng không cần cô lo lắng chuyện tiền hay không tiền, cô chính là cứng rắn như vậy.

"Ha ha, không đưa." Mà Cổ Dục ở bên kia, tự nhiên cũng cực kỳ cứng rắn, nhìn mấy người không biết xấu hổ đến đòi cá, Cổ Dục nở nụ cười một chút rồi sau đó rất lạnh nhạt nói.

"Ài, cái này cậu ăn một mình là không đúng rồi đó nha. Cậu câu được nhiều cá như vậy, một mình cũng không ăn hết thì sau đó định làm gì?”

"Đúng vậy, nếu không cho chúng tôi một ít, cậu đừng hòng đi khỏi đây!”

Nghe được lời nói dứt khoát của Cổ Dục, sắc mặt của đám người bên này cũng lập tức thay đổi. Có mấy người từ nói đạo lý bây giờ cũng đổi giọng thành uy hiếp.

"Hắc hắc, tôi muốn nhìn xem, các người làm sao để cho tôi không thể đi!” Nghe được những lời uy hiếp mình, Cổ Dục cũng đứng lên, nhìn về phía những người này mỉa mai.

Nghe Cổ Dục còn dám mỉa mai, một gã đàn ông thoạt nhìn khoảng 30 tuổi cũng trực tiếp đi tới.

"Không cho mày đi đấy, làm gì tao nào!” Nói xong người này định đẩy Cổ Dục một cái, nhưng mà Cổ Dục là ai chứ. Nhìn bàn tay hắn đưa tới, Cổ Dục không nói hai lời trực tiếp dùng sức chợp tay gã rồi dùng sức hất qua lưng. Người này nhìn qua cũng nặng 80-90kg nhưng trong nháy mất đi bị hắn hất bay ra ngoài, gã này ở trên không trung còn có chút không hiểu vì sao mình đang bay nữa? Nhưng mà đáng tiếc là gã còn chưa cảm thụ đủ cái cảm giác này thì đã rơi vào trong nước.

“Đùng!”

Cổ Dục ra tay là đâu sẽ vào đó, hắn ném gã này rơi vào trong nước ở đúng khu vực lần trước đám nhóc tỳ ở đó chơi, nơi này nước cũng không quá sâu. Sau khi gã rơi vào thì uống hai ngụm nước cũng đã đứng thẳng người lên được, nước chỉ mới đến thắt lưng của gã.

Nhưng phải biết rằng, hiện tại đã là cuối tháng mười rồi. Gã ta rơi vào trong nước thế này chắc chắn là sẽ không quá dễ chịu. Nhìn thân thể của hắn không tệ, nhưng mà khi về nhà chắc chắn sốt vài ngày là chạy không thoát rồi. Mà khi người này còn đang ở trong nước thì Cổ Dục đã xoay người nhìn về phía mấy người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện