Vốn dĩ thím của cô là Hà Lê, một người phụ nữ hiền lương thục đức, bởi vì tính cách có chút tiểu thư khuê các cho nên chú của Tiết Thanh Huyến không thích. Do đó, ông ta đã tìm ở bên ngoài một người khác.
Người này tên là Vệ Tú Khiết, lúc trước là một minh tinh nhỏ. Bà ta là một con hồ ly chân chính, hơn nữa là một con hồ ly thành tinh, bà ta đã sớm nhằm vào miếng thịt mỡ này.
Cả ngày thổi gió bên gối, nói chú của Tiết Thanh Huyến hạ thủ với cô.
Nếu như không phải vì ông của Tiết Thanh Huyến còn sống, số tiền này còn chưa chắc rơi vào tay cô.
Mà bây giờ cứng rắn không được, bà ta chuẩn bị tới mềm.
Giúp việc trưởng của nhà họ Tiết tên là Vệ Tú Lan, chính là em gái ruột của bà ta. Đồng thời bà ta còn muốn giới thiệu Tiết Thanh Huyến cho em trai ruột của mình là Vệ Trường Cẩm.
Nhà họ Tiết không cần hôn nhân chính trị. Nếu đã như vậy, dĩ nhiên không thể tiện nghi người ngoài, mà Vệ Trường Cẩm quả thật là một tên đần độn.
Tên cặn bã giống như hắn ta, không thể lọt vào mắt của Tiết Thanh Huyến.
Điều này dẫn đến quan hệ giữa Tiết Thanh Huyến và chú cô cũng càng ngày càng tồi tệ.
Tiết Thanh Huyến cảm giác chú cô đang nằm trong lòng bàn tay của Vệ Tú Khiết. Cuộc sống của cô sau này tuyệt đối không tốt đẹp được, cho nên cô cần phải đi trước vài bước.
Mà công ty này, thêm vào cổ phần của Cổ Dục, cũng là một phần trong bố cục của cô.
Nghe Tiết Thanh Huyến nói, mặc dù mặt của Cổ Dục không có thái độ gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu mắng thầm. Con mẹ nó, hắn vẫn luôn cho rằng hắn là sống trong cuốn sách điền văn, làm sao bây giờ chuyển hướng sang sách quan trường rồi?
Nhưng mà hắn nhanh chóng đè xuống nghi hoặc trong lòng mình, mặc kệ người khác như thế nào, hắn cứ như vậy là được.
“Vậy được, vậy anh sẽ nhận.” Sau khi nghe được đáp án của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục suy nghĩ một chút, cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn sẽ giữ 40% cổ phần này. . Ngôn Tình Hài
“Đây là biện pháp tốt nhất. Đi thôi, bộ phận pháp lý đã làm xong hợp đồng. Chúng ta đi ký hợp đồng, từ giờ anh chính là cổ đông thứ hai của công ty này.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng cười nói, đồng thời kéo Cổ Dục đi xuống tầng của bộ phận pháp lý.
Sau khi Cổ Dục ký tên trên bản hợp đồng, hắn cũng đã trở thành cổ đông thứ hai của Phi Tuyết Các. Ký tên xong Cổ Dục vốn định gọi Tiết Thanh Huyến cùng xuống dưới sảnh đi ăn với Triệu Hàn, nhưng Tiết Thanh Huyến không có thời gian.
Bởi vì Cổ Dục xuất hiện, kế hoạch của Tiết Thanh Huyến có chút lệch hướng, cho nên cô còn rất nhiều việc phải làm. Sau đó cô hẹn ngày mai đưa Cổ Dục đi chơi, Cổ Dục cũng chỉ đành đi xuống sảnh vậy.
Vừa đi ra khỏi thang máy, hắn đã thấy Triệu Hàn đang đứng cười ở đằng xa xa, mà bên cạnh Triệu hàn có một người đàn ông không lớn tuổi lắm đang nói gì đấy.
“Hà Dương! Đây là bạn trai tôi, tôi thực sự không có chút xíu hứng thú nào với anh.” Khi Triệu Hàn thấy được Cổ Dục, cô ấy nhanh chóng bước nhanh đến bên cạnh Cổ Dục. Tiếp đó rất tự nhiên kéo cánh tay của Cổ Dục. Sau đó nhìn người kia với sắc mặt nghiêm túc nói. Nhưng cái người tên Hà Dương lúc đầu nhìn động tác của Triệu Hàn thì có chút sững sờ, sau đó nhướng mày nở một nụ cười khinh thường.
“Tôi nói này Tiểu Hàn, cho dù cô muốn khảo nghiệm thành ý của tôi, cũng không cần tùy tiện kéo một người tới đây. Tên nhóc, ở đây không có chuyện của cậu, không nên làm bia đỡ đạn, cậu nhanh đi đi.” Nhìn thấy Cổ Dục, cái người tên Hà Dương này kiêu ngạo nói.
“Làm sao anh biết tôi không phải là bạn trai của cô ấy?” Nếu như trên đường đụng phải chuyện như vầy, chắc chắn Cổ Dục sẽ không quản. Bởi vì chưa chắc biết bọn họ có phải đang dàn dựng hay là đang quay mấy cái video ngắn với người qua đường hay không.
Nhưng bây giờ là Triệu Hàn, Cổ Dục vẫn tính là quen biết. Hắn biết cô gái này không thể nào bởi vì chuyện như vậy mà chỉnh hắn. Cho nên Cổ Dục nhìn người trước mặt, rồi sau đó hắn nhẹ nhàng vòng tay qua hông Triệu Hàn.
“Cậu!” Nhìn bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước của Cổ Dục, ánh mắt của Hà Dương như muốn sắp trợn ra. Phải biết rằng hắn ta theo đuổi Triệu Hàn đã ba năm rồi, đừng nói là ôm eo, tay cũng chưa từng có nắm qua. Kết quả tên này vậy mà đã trực tiếp ôm eo cô ấy, đây là chuyện quỷ quái gì vậy?
Mà nhìn thấy Triệu Hàn không có phản kháng, hắn ta càng thêm giận dữ.
“Được! Cậu nói cậu là bạn trai của Triệu Hàn đúng không, vậy cậu biết cô ấy là ai không.” Hà Dương trừng mắt nhìn Cổ Dục, tức giận quát.
“Triệu Hàn, người dân tộc Nga, nhà ở tỉnh Hắc Long, vị trí cụ thể… tôi không nói cho anh. Cô ấy là đồng hương của tôi, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, có biết không?” Nhìn thấy bộ dáng chưa từ bỏ của người đàn ông này, Cổ Dục khinh thường nói.
Nghe Cổ Dục dễ dàng nói ra tên của Triệu Hàn, dân tộc và quê quán. Lần này hắn ta không tin cũng phải tin, ngay cả hắn cũng chỉ mới biết quê của Triệu Hàn mới gần đây thôi. Vậy mà người này dường như đã biết điều đó từ rất lâu.
Cho nên gã này sau khi khiếp sợ thì trong nháy mắt đã tin tưởng lời Cổ Dục nói.
“Thanh mai trúc mã có gì ghê gớm, chúng ta tới đơn đấu, cậu thắng mới có thể theo đuổi tiểu Hàn.” Nhìn Cổ Dục trước mặt, người tên Hà Dương này có chút thẹn quá hóa giận. Hắn dùng sức ném bó hoa đã chuẩn bị đem tặng cho Triệu Hàn mà ném xuống đất, rồi rống to về phía Cổ Dục.
Mà nghe hắn ta nói như vậy, vẻ mặt khinh thường đối với hắn ta của Triệu Hàn ngày càng nhiều hơn.
Cô biết bản lãnh của Cổ Dục, tên này đánh thắng được cả lợn rừng, còn đánh qua hổ, bắt sống được mấy tên săn trộm. Nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ xíu của Hà Dương thì cô đã biết, tên này nhất định là tự tìm đường chết. Nhưng đồng thời cô cũng vô cùng bất mãn với việc Hà Dương lấy mình làm món hàng đặt cược.
Đồng thời trong lòng cô cũng thấy rất may mắn là mình không đồng ý Hà Dương quấn quít bên mình.
Người này tên là Vệ Tú Khiết, lúc trước là một minh tinh nhỏ. Bà ta là một con hồ ly chân chính, hơn nữa là một con hồ ly thành tinh, bà ta đã sớm nhằm vào miếng thịt mỡ này.
Cả ngày thổi gió bên gối, nói chú của Tiết Thanh Huyến hạ thủ với cô.
Nếu như không phải vì ông của Tiết Thanh Huyến còn sống, số tiền này còn chưa chắc rơi vào tay cô.
Mà bây giờ cứng rắn không được, bà ta chuẩn bị tới mềm.
Giúp việc trưởng của nhà họ Tiết tên là Vệ Tú Lan, chính là em gái ruột của bà ta. Đồng thời bà ta còn muốn giới thiệu Tiết Thanh Huyến cho em trai ruột của mình là Vệ Trường Cẩm.
Nhà họ Tiết không cần hôn nhân chính trị. Nếu đã như vậy, dĩ nhiên không thể tiện nghi người ngoài, mà Vệ Trường Cẩm quả thật là một tên đần độn.
Tên cặn bã giống như hắn ta, không thể lọt vào mắt của Tiết Thanh Huyến.
Điều này dẫn đến quan hệ giữa Tiết Thanh Huyến và chú cô cũng càng ngày càng tồi tệ.
Tiết Thanh Huyến cảm giác chú cô đang nằm trong lòng bàn tay của Vệ Tú Khiết. Cuộc sống của cô sau này tuyệt đối không tốt đẹp được, cho nên cô cần phải đi trước vài bước.
Mà công ty này, thêm vào cổ phần của Cổ Dục, cũng là một phần trong bố cục của cô.
Nghe Tiết Thanh Huyến nói, mặc dù mặt của Cổ Dục không có thái độ gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu mắng thầm. Con mẹ nó, hắn vẫn luôn cho rằng hắn là sống trong cuốn sách điền văn, làm sao bây giờ chuyển hướng sang sách quan trường rồi?
Nhưng mà hắn nhanh chóng đè xuống nghi hoặc trong lòng mình, mặc kệ người khác như thế nào, hắn cứ như vậy là được.
“Vậy được, vậy anh sẽ nhận.” Sau khi nghe được đáp án của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục suy nghĩ một chút, cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn sẽ giữ 40% cổ phần này. . Ngôn Tình Hài
“Đây là biện pháp tốt nhất. Đi thôi, bộ phận pháp lý đã làm xong hợp đồng. Chúng ta đi ký hợp đồng, từ giờ anh chính là cổ đông thứ hai của công ty này.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng cười nói, đồng thời kéo Cổ Dục đi xuống tầng của bộ phận pháp lý.
Sau khi Cổ Dục ký tên trên bản hợp đồng, hắn cũng đã trở thành cổ đông thứ hai của Phi Tuyết Các. Ký tên xong Cổ Dục vốn định gọi Tiết Thanh Huyến cùng xuống dưới sảnh đi ăn với Triệu Hàn, nhưng Tiết Thanh Huyến không có thời gian.
Bởi vì Cổ Dục xuất hiện, kế hoạch của Tiết Thanh Huyến có chút lệch hướng, cho nên cô còn rất nhiều việc phải làm. Sau đó cô hẹn ngày mai đưa Cổ Dục đi chơi, Cổ Dục cũng chỉ đành đi xuống sảnh vậy.
Vừa đi ra khỏi thang máy, hắn đã thấy Triệu Hàn đang đứng cười ở đằng xa xa, mà bên cạnh Triệu hàn có một người đàn ông không lớn tuổi lắm đang nói gì đấy.
“Hà Dương! Đây là bạn trai tôi, tôi thực sự không có chút xíu hứng thú nào với anh.” Khi Triệu Hàn thấy được Cổ Dục, cô ấy nhanh chóng bước nhanh đến bên cạnh Cổ Dục. Tiếp đó rất tự nhiên kéo cánh tay của Cổ Dục. Sau đó nhìn người kia với sắc mặt nghiêm túc nói. Nhưng cái người tên Hà Dương lúc đầu nhìn động tác của Triệu Hàn thì có chút sững sờ, sau đó nhướng mày nở một nụ cười khinh thường.
“Tôi nói này Tiểu Hàn, cho dù cô muốn khảo nghiệm thành ý của tôi, cũng không cần tùy tiện kéo một người tới đây. Tên nhóc, ở đây không có chuyện của cậu, không nên làm bia đỡ đạn, cậu nhanh đi đi.” Nhìn thấy Cổ Dục, cái người tên Hà Dương này kiêu ngạo nói.
“Làm sao anh biết tôi không phải là bạn trai của cô ấy?” Nếu như trên đường đụng phải chuyện như vầy, chắc chắn Cổ Dục sẽ không quản. Bởi vì chưa chắc biết bọn họ có phải đang dàn dựng hay là đang quay mấy cái video ngắn với người qua đường hay không.
Nhưng bây giờ là Triệu Hàn, Cổ Dục vẫn tính là quen biết. Hắn biết cô gái này không thể nào bởi vì chuyện như vậy mà chỉnh hắn. Cho nên Cổ Dục nhìn người trước mặt, rồi sau đó hắn nhẹ nhàng vòng tay qua hông Triệu Hàn.
“Cậu!” Nhìn bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước của Cổ Dục, ánh mắt của Hà Dương như muốn sắp trợn ra. Phải biết rằng hắn ta theo đuổi Triệu Hàn đã ba năm rồi, đừng nói là ôm eo, tay cũng chưa từng có nắm qua. Kết quả tên này vậy mà đã trực tiếp ôm eo cô ấy, đây là chuyện quỷ quái gì vậy?
Mà nhìn thấy Triệu Hàn không có phản kháng, hắn ta càng thêm giận dữ.
“Được! Cậu nói cậu là bạn trai của Triệu Hàn đúng không, vậy cậu biết cô ấy là ai không.” Hà Dương trừng mắt nhìn Cổ Dục, tức giận quát.
“Triệu Hàn, người dân tộc Nga, nhà ở tỉnh Hắc Long, vị trí cụ thể… tôi không nói cho anh. Cô ấy là đồng hương của tôi, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, có biết không?” Nhìn thấy bộ dáng chưa từ bỏ của người đàn ông này, Cổ Dục khinh thường nói.
Nghe Cổ Dục dễ dàng nói ra tên của Triệu Hàn, dân tộc và quê quán. Lần này hắn ta không tin cũng phải tin, ngay cả hắn cũng chỉ mới biết quê của Triệu Hàn mới gần đây thôi. Vậy mà người này dường như đã biết điều đó từ rất lâu.
Cho nên gã này sau khi khiếp sợ thì trong nháy mắt đã tin tưởng lời Cổ Dục nói.
“Thanh mai trúc mã có gì ghê gớm, chúng ta tới đơn đấu, cậu thắng mới có thể theo đuổi tiểu Hàn.” Nhìn Cổ Dục trước mặt, người tên Hà Dương này có chút thẹn quá hóa giận. Hắn dùng sức ném bó hoa đã chuẩn bị đem tặng cho Triệu Hàn mà ném xuống đất, rồi rống to về phía Cổ Dục.
Mà nghe hắn ta nói như vậy, vẻ mặt khinh thường đối với hắn ta của Triệu Hàn ngày càng nhiều hơn.
Cô biết bản lãnh của Cổ Dục, tên này đánh thắng được cả lợn rừng, còn đánh qua hổ, bắt sống được mấy tên săn trộm. Nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ xíu của Hà Dương thì cô đã biết, tên này nhất định là tự tìm đường chết. Nhưng đồng thời cô cũng vô cùng bất mãn với việc Hà Dương lấy mình làm món hàng đặt cược.
Đồng thời trong lòng cô cũng thấy rất may mắn là mình không đồng ý Hà Dương quấn quít bên mình.
Danh sách chương