Bởi vì mấy con cua này chỉ sinh sản ở cùng biển cạn, chỉ có điều lớn lên trong sông, cho nên mọi người mới gọi nó là cua đồng.

“Đi bắt cua sao? Được được, cua nhà trưởng thôn có kích thước cũng không nhỏ, chủ yếu là gạch cua đặc biệt nhiều. Hơn nữa còn có thể bắt một ít về để chúng ta nuôi.” Nhưng ngay lúc Cổ Dục do dự, Phùng Thu Nhân lập tức nhảy ra ngoài, một mặt hưng phấn nói.

“Đi thôi!” Nhìn vẻ mặt háo hức muốn thử của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục không nhịn được nở nụ cười. Đúng vậy, hắn không thích ăn món này, không có nghĩa là người khác không thích ăn phải không?

Hơn nữa chủ yếu chỉ là hắn lười mà thôi, chứ không hẳn là không thích.

Thực sự không được thì tự mình mua về, sau đó cắt ra làm thành món cua cay là có thể ăn được. Hơn nữa còn có thể tự mình nuôi một ít, khẳng định sẽ ngon hơn nhiều so với cua nước trong hồ.

Đúng vậy, cua nước cũng chính là cua đồng, đừng nghe những người khác nói mò linh tinh. Mấy con cua này có cách gọi khác nhau là bởi vì nuôi ở chỗ khác nhau, thực ra cua nước ngọt, cua lông, cua đồng đều là cũng một loại cua.

Tên khoa học của cua là Eriocheir (cua găng), do sinh sống ở môi trường khác nhau cho nên tên gọi cũng có chút khác nhau mà thôi.

Tất nhiên đã quyết định đi, nên Cổ Dục vào nhà lấy một cái thùng nhỏ, sau đó đi theo Cổ Dũng và Cổ Vận đi tới chỗ nuôi cua của nhà bọn nó.

Khi bọn người Cổ Dục tới nơi, chỗ này đã tụ tập không ít người rồi.

Nhưng khi nhìn thấy động tác của bọn họ, tâm trạng đến bắt cua của Cổ Dục cũng đã dần phai nhạt.

Nghĩ lại cũng đúng, cũng không thể thật sự để cho người ta vào mò bắt từng con cua một nha, bắt như vậy không biết năm tháng nào mới xong đây. Ở đây bắt cua đồng cũng giống như kéo cá đều là dùng lưới.

Hơn nữa bây giờ còn có máy móc, ngay cả nhân lực đều giảm bớt đi.

Mọi người chỉ cần kéo lưới lên sau đó hỗ trợ phân loại là được.

Loại nhỏ trực tiếp ném vào trong túi, cỡ trung ném vào trong chậu, cỡ lớn thì giao cho những người phụ nữ ở sau dùng dây thừng buộc lại.

Giá cua đồng cỡ to nhỏ có sự khác biệt long trời lở đất.

Loại nhỏ nhất, một con khoảng 24g thì về cơ bản có giá là một ký 20 tệ. Còn loại càng nhỏ hơn thì càng rẻ, về cơ bản không ai mua.

Trọng lượng lớn hơn 24 - 75 gram thì bán với giá 40 tệ một ký.

Khoảng 75 - 200 gram thì bán với giá 80 tệ một ký, cua có trọng lượng 200 gram trở lên thì phải buộc lại. Những con cua này sẽ được lái buôn đến thu mua, cua đực có trọng lượng từ 200 gram trở lên thì sẽ bán được với giá 110 tệ một ký, cua cái thì cao hơn một chút là 122 tệ một ký.

Về cơ bản bọn họ sẽ đem mấy con cua này trộn lại với nhau, 14 con cua gồm 7 đực, 7 cái sẽ bán được hơn 170 tệ, từ chỗ này có thể thấy giá cua không hề rẻ chút nào.

Mà con cua từ 300 gram trở lên, bất luận là đực hay cái đều tính giá 162 tệ một ký, có thể nói là giá khá cao.

Ví dụ như nhà trưởng thôn nuôi tổng cộng tất cả là ba mẫu đất cua đồng, một năm bán được 50-60 ngàn là chuyện bình thường.

Nhưng đừng chỉ nhìn giá cua đắt như vậy, mấy con này không dễ nuôi chút nào. Hơn nữa chi phí cao, lại vất vả, lỡ gặp thời tiết mưa gió là cua chết hàng loạt. . Truyện Tổng Tài

Cua giống như tôm, mặc dù thị trường không nhỏ và lợi nhuận lớn, nhưng mà rủi ro cũng rất cao. Vì bọn họ đều cùng một thôn, nên đã thấy nhà trưởng thôn từng có lãi, cũng đã thấy ông ấy thiệt hại, vì vậy nhiều người không dám nuôi cua.

“Này! Tiểu Dục tới rồi à, mau đến đây đi. Mấy con cua vừa bắt lên, tới chọn một ít về ăn đi.” Nhìn Cổ Dục đi tới, lúc này trưởng thôn vẫy tay cười nói.

Gần đây ông ấy cũng có chút xuân phong đắc ý, trong thôn vì có quan hệ tốt với Cổ Dục nên không chỉ giải quyết được vấn đề sức lao động, hơn nữa còn thu được tiền thuê của một số lớn đất.

Bọn họ dùng số tiền cho thuê đất này sửa lại đường, sau đó không ít nhà đều nghĩ cách làm thế nào để kiếm tiền. Thôn Cổ gia có thể nói bây giờ là một khung cảnh thịnh vượng.

Vài ngày trước đi họp trên trấn, trưởng trấn còn đặc biệt gọi tên và biểu dương thôn Cổ Gia.

Mà trưởng thôn cũng tự hiểu, là ai mang những thay đổi này cho thôn.

Cho nên hôm nay thu hoạch cua, ông đã kêu Cổ Dũng và Cổ Vận gọi Cổ Dục tới chọn cua.

Những người tới đây là để giúp đỡ, sau khi làm xong họ mới có thể mang một ít cua về ăn, mà Cổ Dục thì chính là trực tiếp được tặng.

Nhưng mà Cổ Dục cũng không thể lấy không, sau khi phất tay chào hỏi với trưởng thôn. Lúc này hắn đã đi vào trong ao cua, chuẩn bị tới giúp đỡ.

“Chú! Phải bắt thế nào?” Nhìn Cổ Dục xuống ruộng, đám người bên trong ruộng cũng không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đều nở nụ cười. Với số tài sản của Cổ Dục mà còn nguyện ý xuống ruộng cua khiến cho người trong thôn rất có cảm giác gần gũi đối với hắn.

Mà người Cổ Dục hỏi cũng cười và giải thích cho hắn cách bắt.

“Thì nhìn kích thước to nhỏ của nó là được, loại nhỏ ném vào trong chậu kia, loại trung ném vào trong chậu này, lớn thì ném vào chậu trong đó. Nếu bắt được con nào thiếu chân thì ném vào cái chậu nhỏ nhất kia, loại đó không bán được.

“Được rồi.” Nghe được lời chỉ dẫn của chú đó, Cổ Dục gật đầu một cái.

Hắn đương nhiên hiểu được nhu cầu của người dân trong thành phố bây giờ. Mặc dù trên chân cua cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng trong lòng người ta chính là như vậy. Nếu thiếu chân, bọn họ sẽ luôn cảm thấy dường như bị thiếu một cái gì đó nên không thích. Muốn buộc lại để bán cua giá cao hơn thì cần phải đầy đủ bộ phận, điều này rất quan trọng.

Cổ Dục lập tức làm theo chỉ dẫn của người đó nói, bắt đầu bắt cua.

Tuy nhiên bắt cua không chỉ bắt không, mà còn phải chú ý để không bị cua kẹp vào tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện