Bên Hứa Cẩm là 15 triệu, mà bên Vạn Vũ Dương có tổng cộng tất cả là 51 con. Tính giá mỗi con 3 triệu 100 ngàn, tổng cộng khoảng chừng 558 triệu 100 ngàn.

Vạn Vũ Dương cũng đem tiền chuyển đến.

Tiền tới tài khoản, Cổ Dục mới cho xe của bọn họ rời đi. Bọn họ cũng lập tức chở mấy con cá này đến Cáp Nhĩ Tân. Trong vòng năm tiếng bọn họ phải đưa cá đến sân bay, sau đó lập tức vận chuyển máy bay đến chỗ muốn đến.

Mọi người đều biết ướp lạnh chỉ giữ tươi được trong khoảng 7 ngày, trong nhà Cổ Dục đã qua 12 tiếng. À, thực ra thì chỉ mới qua hơn 2 tiếng. Nhưng mà bọn họ không biết điều này, cho nên thời gian còn lại đúng là cần tranh đoạt từng phút từng giây.

Bên Vạn Vũ Dương thì khỏi cần lo bán.

Bởi vì khi vừa rời khỏi nhà của Cổ Dục ngày hôm đó, Kentoro Aikawa đã muốn ăn hết lô hàng này. Phải biết rằng, nhà ông ấy mở cửa hàng đồ ăn Nhật khắp cả nước Nhật Bản, mẻ cá này ông ấy có thể tiêu hóa hết. Nhưng Vạn Vũ Dương không có nhả ra toàn bộ.

Hắn ta chỉ cho Kentoro Aikawa 30 con, trứng gà không thể đặt trong cùng một cái giỏ.

Cổ Dục không biết chuyện giữa bọn họ, bây giờ hắn chỉ cần thu tiền vui vẻ là được. Sau khi đem cửa đóng lại, hắn vươn eo một cách lười biếng rồi vui vẻ nhìn số dư tài khoản ngân hàng của mình trên điện thoại.

Số dư hiện có trong tài khoản của Cổ Dục là hơn 700 triệu, tiền mua nhà đã đều trở về toàn bộ, còn kiếm lời thêm 100 triệu, Cổ Dục rất vui.

Thực ra hắn chỉ cần dựa vào số tiền này ăn lãi ngân hàng là đủ rồi.

Vài ngày trước, hắn đem gửi 500 triệu vào trong ngân hàng, mặc dù lợi tức không phải quá nhiều, 100 ngàn mỗi ngày cũng chỉ lãi có 4 tệ.

Nhưng đây là 500 triệu, 100 ngàn là 4 tệ, 1 triệu là 40, 10 triệu là 400, 100 triệu chính là 4 nghìn, 500 triệu chính là 20 ngàn.

Theo lý thuyết mỗi ngày Cổ Dục không làm gì cũng có thể kiếm được 20 ngàn tiền lãi.

Huống chi hắn cũng không phải không làm gì, thu nhập của Cổ Dục thu vào vẫn rất khả quan.

Mỗi tuần bán cá hầu như đều có thể kiếm được hơn 1 triệu 800 ngàn, mỗi tháng chính là 7 triệu 200 ngàn. Ngẫu nhiên Hứa Cẩm sẽ lấy một ít Cá Huyết Long đi bán, bình quân mỗi tháng 5 con. Gần đây thì lại lên giá, 1 triệu một con, một tháng có thể thu vào 5 triệu.

Ngoài ra lá trà mỗi tháng thu hơn 100 triệu. Bây giờ một tháng Cổ Dục kiếm lời hơn 170, 180 triệu không phải là chuyện rất khó.

Cổ Dục thậm chí còn chưa bán những thứ khác mà hắn còn có thể bán.

Ví dụ như…….nghệ tây và long diên hương trong không gian của hắn.

Hiện tại long diên hương của Cổ Dục có hơn 400 ký trong kho và tính theo giá 300 tệ/g thì đã có giá 1,2 tỷ.

Mà cây nghệ tây hắn thu hoạch 6 ngày một lần, bây giờ đã qua hơn một tháng, thu hoạch được 6 lần. Hiện tại số lượng cũng khá lớn, cũng có thể bán giá hơn chục triệu.

Nếu những thứ này được bán, chắc chắn sẽ là một số tiền lớn.

Nhưng những thứ này cũng có một chút vấn đề, đó là Cổ Dục không biết tìm ai để bán đây.

Nhìn những người bên cạnh mình, Hứa Cẩm kinh doanh trái cây và thủy sản, gia đình Khổng Hạo Văn chủ yếu tham gia chính trị, gia đình Tống Mính làm trà. Nước hoa và nghệ tây đúng là bán không tốt lắm, nhưng cũng may những thứ này cũng không phải quá vướng víu, tạm thời còn cất được.

“Chú Dục! Chú Dục!” Lúc Cổ Dục bán cá xong, Lâm Lôi và Lý Vân Vân dọn dẹp hồ cá. Hắn chuẩn bị trở về phòng đi chơi game thì Cổ Dũng và Cổ Vận chạy tới của nhà hắn.

Nghe tiếng kêu của bọn nó, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang chơi cầu trượt cũng tò mò nhìn sang. Vì bình thường Cổ Dũng và Cổ Vận đều tìm hai đứa chơi, nhưng sao hôm nay lại muốn gọi chú Dục?

“Có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng trẻ con kêu, Cổ Dục cũng từ trong nhà đi ra, hiếu kỳ nhìn hai đứa nhỏ hỏi.

“Chú Dục, ruộng cua nhà cháu đã có thể bắt được rồi, ông của cháu bảo cháu tới gọi chú qua bắt ít cua ăn.” Nhìn Cổ Dục, Cổ Dũng cũng cười hì hì nói.

Cua có thể nuôi trong thôn, chỉ có thể là cua đồng.

Thực ra bên Đông Bắc có lịch sử nuôi cua đồng từ rất sớm. Trước đây mấy năm, khi nuôi cá còn chưa phổ biến, người nông dân nuôi cua trong ruộng sau đó đến mùa thu thì bán ra. Nhưng mà mấy năm gần đây căn bản đã không có ai nuôi cua trong ruộng nước.

Thật ra cũng có thể lý giải, chủ yếu là bởi vì cua không có giống cá, cá có thể gầy và nhỏ một chút, nhưng chỉ cần sản lượng nhiều thì có thể bán được giá tốt.

Nhưng mà còn cua, thì số lượng ít lại quá gầy thì không bán được giá tốt.

Mà mấy con cua nuôi ở trong ruộng đều rất gầy và nhỏ, chu kỳ sinh trưởng ngắn, hơn nữa không có đồ ăn, có thể lớn được mới là lạ.

Đồng thời chủ yếu nhất là cua có ý thức lãnh địa, bọn chúng mà gặp nhau thì sẽ tấn công lẫn nhau.

Cho nên nuôi cua trên ruộng để bán lấy tiền còn không bằng một nửa so với nuôi cá. Vì vậy từ từ cũng không có người nuôi cua trong ruộng nữa.

Tuy nhiên những năm gần đây giá cua trên thị trường càng ngày càng cao, đã có một số người chuyên môn dành hẳn một mảnh ruộng để nuôi cua.

Trong thôn Cổ gia có tổng cộng hai nhà nuôi cua, một nhà ở phía nam thôn, Cổ Dục cũng không quen, một nhà khác chính là nhà trưởng thôn.

“Bắt cua? Cua đồng sao?” Nghe Cổ Dũng và Cổ Vận nói, Cổ Dục sờ cằm một cái. Nói thật, hắn đối với chuyện bắt cua cảm thấy có hứng thú hơn chuyện ăn cua.

Bởi vì hắn chưa có bắt cua bao giờ, mà ăn cua, thực ra hắn thích ăn cua biển hơn.

Không phải vì nguyên nhân gì, cũng bởi vì nó lớn….

Có người nói, thực ra cua đồng tươi ngon hơn cua biển, giống như cá sông mềm hơn cá biển, nhưng Cổ Dục thích uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to. Cua đồng rõ ràng rất khó thỏa mãn nhu cầu này của hắn.

Thật sự Cổ Dục cũng không hiểu rõ lắm, cua đồng thật ra là cua biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện