“Ừm, đẹp.” Mà nghe cô ấy rụt rè hỏi như vậy, Cổ Dục cảm giác khí chất ban đầu không có gì khác nhau, dường như bị phá vỡ ngay lập tức. Tốt rồi! Châm ngôn nói rất hay, phụ nữ xinh đẹp nhất là phụ nữ tự tin. Tống Mính đẹp như vậy, có liên quan rất lớn với khí tràng và sự tự tin của cô ấy.

Tự tin của cô ấy đến từ học thức, sự nghiệp và gia đình.

Mà những thứ này, người khác không có được.

Chuyện xưa có nói, mặc vào long bào cũng không giống thái tử, đây là nói Lâm Lôi và Lý Vân Vân bây giờ. Mặc dù nhan sắc 98 điểm nhưng không thể tiếp cận 99 điểm, nhưng kém một chút chính là vẫn kém một chút.

Nhưng mà Cổ Dục rất thích việc các cô vẫn kém một chút kia.

“Chú! Còn cháu?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân ở phía sau cũng mỉm cười bu lại. Mà nhìn cô, hắn cũng bắt đầu cười.

“Cháu? Còn kém xa lắm, quá gầy, xem hai cái chân đũa của cháu đi. Sau khi trở về phải ăn thêm nhiều thịt.” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục vừa cười vừa nói.

“Dừng! Chú thật là bất công, mẹ và thím Lý chân nhỏ cũng giống cháu, chị Tống so với cháu còn nhỏ hơn, cháu cũng đâu thấy chú ghét bỏ. Hừ!” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân không khỏi nhăn mũi một cái, sau đó vẻ mặt không vui nói.

Nghe cô bé nói, người trong xe không khỏi nở nụ cười, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ở phía sau cũng cười theo.

Hai đứa vừa rồi mặc dù chỉ đi theo, nhưng không có khả năng chỉ mua cho người lớn mà không mua cho hai đứa nhỏ. Nhưng mà cũng không phải mua ở mấy cửa hàng kia, mà mua ở cửa hàng quần áo trẻ em.

Bây giờ hai đứa nhỏ mặc hai bộ đồ này, thật đúng là dễ thương.

Ở trong xe cười đùa một lúc, Cổ Dục và mọi người lái xe đi về nhà cha mẹ hắn. Đến dưới nhà cha mẹ Cổ Dục, khi bọn họ đi lên lầu thì không ít người nhìn lại.

Không thể không nói, mấy người Tống Mính thật sự quá đẹp, làm cho không ít người đều có một chút ghen tị. Tuy nhiên bọn họ nghĩ như thế nào, những chuyện đó cùng bọn hắn không có quan hệ gì.

Dẫn theo mọi người, Cổ Dục đi lên lầu, khi hắn mở cửa vào nhà.

Cha mẹ của hắn đang ở trong nhà bận rộn.

Bởi vì biết hôm nay Cổ Dục muốn dẫn cả một nhà tới, cha mẹ Cổ Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy ngày trước. Nhất là hôm qua, một chút đồ ăn tương đối khó xử lý đã được bọn họ sớm chuẩn bị tốt, đợi đến hôm nay để nấu.

“Cha, mẹ, chúng con về rồi.” Nghe tiếng máy hút khói trong phòng bếp không ngừng vang lên, Cổ Dục lớn tiếng kêu, cha mẹ Cổ Dục cũng từ phòng bếp thò đầu ra.

Thời điểm nhìn thấy cả một nhà đầy người, bọn họ cũng ngây ngẩn cả người.

Không phải ngạc nhiên vì nhiều người, vì bọn họ biết sẽ đến nhiều người như vậy. Bọn họ kinh ngạc mấy người Lâm Lôi trông khác quá, còn có Tống Mính rất cao nữa chứ.

“Nào, nào nào! Nhanh vào đi, đồ ăn xong ngay thôi.” Sửng sốt một chút, mẹ Cổ Dục mới cười nói.

“Anh đi giúp mẹ.” Sau khi đưa dép lê cho mọi người, Cổ Dục cũng muốn đi phòng bếp giúp đỡ, nhưng bị Lâm Lôi và Lý Vân Vân kéo lại.

“Để bọn em đi.i” Nhìn Cổ Dục, hai cô nở nụ cười rồi sau đó đi vào phòng bếp giúp đỡ. Mà các cô đúng là dân chuyên nghiệp, so với cha Cổ Dục giúp đỡ thì chuyên nghiệp hơn nhiều. Thấy như vậy, cha hắn cũng đi ra ngoài hút thuốc.

Một bên hút thuốc, một bên nhìn con mình mang về những người con dâu này, ông càng thêm hài lòng. Thêm Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi vây bên người ông, gọi ‘ông ông ông’ không ngừng, ông lại càng thêm vui vẻ. Mặc dù không phải cháu gái ruột, nhưng cảm giác có cháu thế này quả thật là quá tuyệt vời.

Dưới sự giúp đỡ của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, đồ ăn rất nhanh đều dọn lên bàn. Khi mọi người đều ngồi xuống, Tống Mính cũng rất hào phóng giới thiệu trước chính mình cộng thêm tặng quà ra mắt.

“Chào chú, dì! Cháu là bạn gái của Cổ Dục, cháu gọi là Tống Mính. Lần đầu gặp mặt, đây là chút quà, còn xin hai người vui vẻ nhận.” Tống Mính nhìn cha mẹ Cổ Dục, tự nhiên hào phòng nói, trước đó Cổ Dục có nói qua tình huống của Tống Mính với cha mẹ.

Cho nên cha mẹ hắn biết, vị này chân chính là một người xuất thân giàu có. Lúc đầu bọn họ còn nghĩ kiểu người thế này có phải là sẽ ngang ngược càn rỡ giống như trên phim truyền hình hay không.

Ai biết… kết quả lại rất lịch sự, ít nhất ấn tượng ban đầu thật sự là không tệ.

“Dì chú…. Đây là chút tâm ý của cháu.”

“Đây là, của cháu…” Thấy Tống Mính đưa quà, lúc này Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng lập tức lấy quà của mình ra đưa qua.

Mặc dù hai cô không biết nói chuyện giống như Tống Mính, nhưng cha mẹ Cổ Dục cũng rất vui vẻ. Ưu tú, xinh đẹp, hiền duệ, còn có thể chăm sóc người khác. Hơn nữa cũng xem như là vợ của con mình, còn có cái gì mà không hài lòng đây? Còn bất mãn nữa thì sẽ bị trời phạt đó nha.

“Tốt tốt tốt, tốt tốt tốt, đây là lì xì dì chuẩn đi cho mấy cháu, cầm lấy nha.” Sau khi nhận quà, mẹ Cổ Dục cũng nói thật nhiều tiếng tốt, sau đó từ trên người lấy ra 3 bao lì xì đưa tới, cái này là tập tục của Đông Bắc.

Bạn gái lần đầu tiên đến nhà phải cho lì xì.

Cổ Dục cũng không để cho cha mẹ hắn thua thiệt, mấy ngày gần đây hắn cũng chuyển tiền cho cha mẹ. Không có chuyển hết một lần, là vì sợ chuyển một lần, cha mẹ hắn sẽ cầm đi tiết kiệm, không nỡ tiêu, cho từng chút từng chút thì bọn họ sẽ tiêu.

Trong ba phong bao lì xì đều có năm ngàn, không có bao nào gọi là nhỏ hết.

Nhưng mà khi bọn họ thấy quà của Tống Mính, bọn họ có cảm giác năm ngàn này có phải có chút ít quá hay không.

Nhưng mà Cổ Dục không để bọn họ suy nghĩ những chuyện này, đi ra chào sân khấu coi như kết thúc, vậy sẽ phải tiến vào chủ đề chính, chủ đề là cái gì? Ăn đó nha! Còn có thể là cái gì cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện