Khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân nhìn thấy cửa hàng này một cái áo khoác đã bán hơn 30 ngàn, một cái áo vest hơn 20 ngàn, một cái váy hơn 7,8 ngàn. Chân của mấy cô có chút phát run, trong lòng muốn đi ra thế nhưng bị Tống Mính đè trở lại.
“Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng, hôm nay toàn bộ mấy người không tiêu hết một nửa tiền thì không thể được. Đi thôi, tôi sẽ gọi người đến lấy số đo của mấy người”. Nhìn Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân có chút hoảng hốt, Tống Mính nở nụ cười.
Số tiền này ban đầu là cô muốn tự mình bỏ ra, nhưng mà bây giờ có Cổ Dục bỏ tiền. Vậy cô càng có nghĩa vụ đem hai cô em gái này ăn mặc cho thật xinh đẹp.
Sau đó cô gọi nhân viên tới lấy số đo cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân.
Khi từng số đo xuất hiện, Tống Mính không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Trước đó cô chỉ biết là Lâm Lôi và Lý Vân Vân có giá trị nhan sắc rất cao, dù sao bình thường hai cô ấy mặc nhiều nhất chính là các loại quần áo thể thao không thể hiện dáng người. Kết quả số đo hình thể, khá lắm, đột nhiên Tống Mính cảm thấy có chút xíu cảm giác nguy cơ.
Lâm Lôi cao 1m65, nặng 48 ký, chân dài 103cm, ba vòng 101(G)-56-83, thân hình ma quỷ thế này làm cho người ta giận sôi cả máu.
Lại phối hợp thêm gương mặt tinh xảo trời sinh của Lâm Lôi, có chút lạnh lùng nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ.
Mà bên Lý Vân Vân cũng không lo lắng.
Lý Vân Vân cao 1m7, nặng 51 ký, chân dài 102cm, ba vòng 99(F)-55-86, đôi chân dài cũng khủng bố, vóc dáng người này cũng rất bá đạo.
Nhìn số đo này, Tống Mính không khỏi lấy số đo của mình và Lý Vân Vân so một chút.
Tống Mính cao 1m77, 48 ký, chân dài 106cm, ba vòng 93(D)-56-84.
Lúc bình thường cô đối với dáng người của mình rất có tự tin, nhưng mà nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân, hai cô ngoài trừ khí tràng có chút không đủ, có vẻ như chỉ luận về giá trị nhan sắc và dáng người thì đúng là thật sự rất BUG.
Đồng thời cô cũng cân nhắc, Cổ Dục tìm mấy cô gái, dáng người đều có chút khủng bố như vậy. Hắn có phải hay không đối với dáng người cảm thấy rất hứng thú.
Trong lúc Tống Mính đang suy đoán, Phùng Thư Nhân cũng lấy số đo xong cũng đi ra.
Cao 1m63, nặng 45 ký, ba vòng……. 82(B)-52-79.
Tốt rồi, xem ra Phùng Thư Nhân muốn uy hiếp mấy cô còn sớm ….
Lấy số đo xong, Tống Mính đứng lên chọn đồ phù hợp cho các cô.
Phụ nữ mua quần áo, mấy ngày đều chưa chắc có thể phối xong. Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tất cả đều là do Tống Mính tính toán.
Rất nhanh, Tống Mính mua cho Lâm Lôi một cái váy liền thân không tay có hoa văn, sau đó cũng mua cho Lý Vân Vân một cái váy đen không tay, lại đi qua cửa hàng LV mua 1 túi xách. Lại qua tiếp Dior mua một đôi giày, sau đó lại đi qua cửa hàng khác mua một cái áo khoác. Chỉ với bốn trang bị này đã tiêu gần 100 ngàn.
Ban đầu Tống Mính nhìn mấy đồ này vẫn chưa đủ đâu, nhưng Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói gì cũng không mua. Tiêu số tiền này các cô sắp lên cơn đau tim rồi.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ đồ trang sức, sau đó đi cửa hàng nước hoa và mỹ phẩm, mua một ít nước hoa và đồ trang điểm. Cũng may Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không có thói quen trang điểm.
Chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là được
Còn Phùng Thư Nhân Tống Mính cũng không có cho cô phối cái gì, cô bé vẫn là một đứa nhỏ 17 tuổi, cho nên ăn mặc tùy tiện một chút, tươi tắn một chút là được.
Một cái quần jean, một áo khoác Prada, một đôi giày thể thao là được rồi.
Nhưng mà đừng tưởng như thế này là xong, ngoại trừ đồ các cô mặc, còn cần phải mua quà cho cha mẹ Cổ Dục nữa. Tống Mính làm chủ, cô mua cho cha Cổ Dục một cái thắt lưng Emma, mua cho một cái cặp táp.
Quà của Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng do cô hỗ trợ chọn, hai cô một người tặng cha Cổ Dục một cái bật lửa, một người thì một cái đồng hồ.
Cho mẹ hắn thì một người mua một cái áo khoác, một người thì tặng một bộ mỹ phẩm, hoàn mỹ. Nhưng mà phải nói, Cổ Dục là con trai quả thật không quá chú trọng những thứ này.
Chính hắn cũng không đeo đồng hồ, không mang thắt lưng, còn trông cậy hắn mua quần áo cho cha mẹ sao. Đó là điều không có khả năng, tặng quà hắn sẽ không, hắn chỉ cho tiền.
Nhưng mà lần trở về, mấy vấn đề này tự động đã được giải quyết rồi.
“Anh lái xe đi!” Hơn 10 giờ sáng, cuối cùng các cô ấy cũng vội vàng trở về nhà, khi Cố Dục xuống thì đã thấy mọi người đang đứng bên cạnh xe Tống Mính.
“Sao em không mua bộ quần áo nào vậy?” Quan sát Tống Mính một chút, Cố Dục tò mò hỏi.
Lúc này Tống Mính vẫn mặc bộ đồ lúc cô đến vẫn là một bộ tây trang nữ màu trắng, kết hợp với một cái quần dài, có lẽ đây là một phong cách gì đó. Nhưng Cố Dục là một tên thẳng nam, hắn có thể biết cái gì về phong cách thời trang, hắn chỉ biết là Tống Mính không có thay quần áo mà thôi.
“Em không thiếu quần áo, mau lên xe đi có bất ngờ.” Nghe lời Cổ Dục nói, Tống Mính nở nụ cười, sau đó nhướng lông mày nói.
“Có bất ngờ sao?” Nhìn bộ dạng của cô ấy, Cố Dục nghi hoặc rồi ngồi lên vị trí lái, sau đó quay đầu nhìn sang, kết quả thật sự hai mắt tỏa sáng.
Châm ngôn nói rất hay, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Dáng vẻ của Lâm Lôi và Lý Vân Vân vốn dĩ rất dễ nhìn, nhưng bởi vì ăn mặc bình thường cho nên nhìn thật sự rất đơn giản chất phát. Nhưng mà bây giờ Tống Mính giúp cho các cô ấy thay đổi một chút, hai cô gái này trong nháy mắt từ mỹ nữ nông thôn đã biến thành mỹ nhân thời thượng rồi.
Thật là xinh đẹp, trước kia hai cô cùng Tống Mính có kém hơn một chút. Thế nhưng bây giờ hầu như không có chút khác biệt gì.
“Đẹp không?” Nhìn ánh mắt của Cố Dục, lúc này Lâm Lôi rụt rè hỏi một câu.
“Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng, hôm nay toàn bộ mấy người không tiêu hết một nửa tiền thì không thể được. Đi thôi, tôi sẽ gọi người đến lấy số đo của mấy người”. Nhìn Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân có chút hoảng hốt, Tống Mính nở nụ cười.
Số tiền này ban đầu là cô muốn tự mình bỏ ra, nhưng mà bây giờ có Cổ Dục bỏ tiền. Vậy cô càng có nghĩa vụ đem hai cô em gái này ăn mặc cho thật xinh đẹp.
Sau đó cô gọi nhân viên tới lấy số đo cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân.
Khi từng số đo xuất hiện, Tống Mính không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Trước đó cô chỉ biết là Lâm Lôi và Lý Vân Vân có giá trị nhan sắc rất cao, dù sao bình thường hai cô ấy mặc nhiều nhất chính là các loại quần áo thể thao không thể hiện dáng người. Kết quả số đo hình thể, khá lắm, đột nhiên Tống Mính cảm thấy có chút xíu cảm giác nguy cơ.
Lâm Lôi cao 1m65, nặng 48 ký, chân dài 103cm, ba vòng 101(G)-56-83, thân hình ma quỷ thế này làm cho người ta giận sôi cả máu.
Lại phối hợp thêm gương mặt tinh xảo trời sinh của Lâm Lôi, có chút lạnh lùng nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ.
Mà bên Lý Vân Vân cũng không lo lắng.
Lý Vân Vân cao 1m7, nặng 51 ký, chân dài 102cm, ba vòng 99(F)-55-86, đôi chân dài cũng khủng bố, vóc dáng người này cũng rất bá đạo.
Nhìn số đo này, Tống Mính không khỏi lấy số đo của mình và Lý Vân Vân so một chút.
Tống Mính cao 1m77, 48 ký, chân dài 106cm, ba vòng 93(D)-56-84.
Lúc bình thường cô đối với dáng người của mình rất có tự tin, nhưng mà nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân, hai cô ngoài trừ khí tràng có chút không đủ, có vẻ như chỉ luận về giá trị nhan sắc và dáng người thì đúng là thật sự rất BUG.
Đồng thời cô cũng cân nhắc, Cổ Dục tìm mấy cô gái, dáng người đều có chút khủng bố như vậy. Hắn có phải hay không đối với dáng người cảm thấy rất hứng thú.
Trong lúc Tống Mính đang suy đoán, Phùng Thư Nhân cũng lấy số đo xong cũng đi ra.
Cao 1m63, nặng 45 ký, ba vòng……. 82(B)-52-79.
Tốt rồi, xem ra Phùng Thư Nhân muốn uy hiếp mấy cô còn sớm ….
Lấy số đo xong, Tống Mính đứng lên chọn đồ phù hợp cho các cô.
Phụ nữ mua quần áo, mấy ngày đều chưa chắc có thể phối xong. Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tất cả đều là do Tống Mính tính toán.
Rất nhanh, Tống Mính mua cho Lâm Lôi một cái váy liền thân không tay có hoa văn, sau đó cũng mua cho Lý Vân Vân một cái váy đen không tay, lại đi qua cửa hàng LV mua 1 túi xách. Lại qua tiếp Dior mua một đôi giày, sau đó lại đi qua cửa hàng khác mua một cái áo khoác. Chỉ với bốn trang bị này đã tiêu gần 100 ngàn.
Ban đầu Tống Mính nhìn mấy đồ này vẫn chưa đủ đâu, nhưng Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói gì cũng không mua. Tiêu số tiền này các cô sắp lên cơn đau tim rồi.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ đồ trang sức, sau đó đi cửa hàng nước hoa và mỹ phẩm, mua một ít nước hoa và đồ trang điểm. Cũng may Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không có thói quen trang điểm.
Chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là được
Còn Phùng Thư Nhân Tống Mính cũng không có cho cô phối cái gì, cô bé vẫn là một đứa nhỏ 17 tuổi, cho nên ăn mặc tùy tiện một chút, tươi tắn một chút là được.
Một cái quần jean, một áo khoác Prada, một đôi giày thể thao là được rồi.
Nhưng mà đừng tưởng như thế này là xong, ngoại trừ đồ các cô mặc, còn cần phải mua quà cho cha mẹ Cổ Dục nữa. Tống Mính làm chủ, cô mua cho cha Cổ Dục một cái thắt lưng Emma, mua cho một cái cặp táp.
Quà của Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng do cô hỗ trợ chọn, hai cô một người tặng cha Cổ Dục một cái bật lửa, một người thì một cái đồng hồ.
Cho mẹ hắn thì một người mua một cái áo khoác, một người thì tặng một bộ mỹ phẩm, hoàn mỹ. Nhưng mà phải nói, Cổ Dục là con trai quả thật không quá chú trọng những thứ này.
Chính hắn cũng không đeo đồng hồ, không mang thắt lưng, còn trông cậy hắn mua quần áo cho cha mẹ sao. Đó là điều không có khả năng, tặng quà hắn sẽ không, hắn chỉ cho tiền.
Nhưng mà lần trở về, mấy vấn đề này tự động đã được giải quyết rồi.
“Anh lái xe đi!” Hơn 10 giờ sáng, cuối cùng các cô ấy cũng vội vàng trở về nhà, khi Cố Dục xuống thì đã thấy mọi người đang đứng bên cạnh xe Tống Mính.
“Sao em không mua bộ quần áo nào vậy?” Quan sát Tống Mính một chút, Cố Dục tò mò hỏi.
Lúc này Tống Mính vẫn mặc bộ đồ lúc cô đến vẫn là một bộ tây trang nữ màu trắng, kết hợp với một cái quần dài, có lẽ đây là một phong cách gì đó. Nhưng Cố Dục là một tên thẳng nam, hắn có thể biết cái gì về phong cách thời trang, hắn chỉ biết là Tống Mính không có thay quần áo mà thôi.
“Em không thiếu quần áo, mau lên xe đi có bất ngờ.” Nghe lời Cổ Dục nói, Tống Mính nở nụ cười, sau đó nhướng lông mày nói.
“Có bất ngờ sao?” Nhìn bộ dạng của cô ấy, Cố Dục nghi hoặc rồi ngồi lên vị trí lái, sau đó quay đầu nhìn sang, kết quả thật sự hai mắt tỏa sáng.
Châm ngôn nói rất hay, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Dáng vẻ của Lâm Lôi và Lý Vân Vân vốn dĩ rất dễ nhìn, nhưng bởi vì ăn mặc bình thường cho nên nhìn thật sự rất đơn giản chất phát. Nhưng mà bây giờ Tống Mính giúp cho các cô ấy thay đổi một chút, hai cô gái này trong nháy mắt từ mỹ nữ nông thôn đã biến thành mỹ nhân thời thượng rồi.
Thật là xinh đẹp, trước kia hai cô cùng Tống Mính có kém hơn một chút. Thế nhưng bây giờ hầu như không có chút khác biệt gì.
“Đẹp không?” Nhìn ánh mắt của Cố Dục, lúc này Lâm Lôi rụt rè hỏi một câu.
Danh sách chương