Nhìn thấy Đại Bàng lớn ngã xuống ở phía xa, Bạo Quân lập tức hừ lên một tiếng tức giận rồi lao đến.

Nếu là bị Bạo Quân đụng trúng mà nói, con Đại Bàng này không biến thành đống thịt nát mới là lạ.

“Bạo Quân, đừng gi ết chết nó!” Nhìn thấy cảnh này, Cổ Dục quyết đoán hô lên. Mà khi nghe được giọng nói của Cổ Dục, Bạo Quân mới cưỡng ép phanh xe lại. Thế nhưng dù đã làm như vậy, nó cũng không muốn tha cho tên đột nhập bất hợp pháp này. Lúc này, Bạo Quân bước tới đặt mông ngồi xuống người của con chim Đại Bàng.

“Ha ha ha...... Quẹc quẹc......” Bị Bạo Quân đặt mông ngồi lên người, con Đại Bàng Vàng này không khỏi phát ra những tiếng kêu quẹc quẹc như con Gà mái. Nhìn thoáng qua thì sức nặng mà nó bị đè lên người không nhẹ.

“Tình huống này là gì vậy?” Đi tới bên cạnh con Đại Bàng Vàng, Cổ Dục có chút nghi ngờ hỏi. Thôn Cổ Gia mặc dù ở gần dãy Đại Hưng An Lĩnh, nhưng không ai nói là ở sâu bên trong cả. Loài Đại Bàng Vàng này sống ở cách xa nơi sinh hoạt của quần thể con người, tại sao lại đi tới nhà mình? Nhưng càng nhìn, hắn lại càng thấy con Đại Bàng Vàng này quen mắt.

“Bạo Quân, mày đứng lên đi.” Nghĩ tới ở đây, Cổ Dục đi tới chỗ cái giếng múc một chén nước tới. Sau đó gọi Bạo Quân nhấc mông lên một chút. Song song với việc Bạo Quân nhấc mông lên, con Đại Bàng Vàng này không có chút giữ gìn hình ảnh nào mà xòe cánh, mặt hưng phấn chạy tới phía Cổ Dục và cái chén nước giếng kia của hắn.


Thấy được cảnh này, Cổ Dục nhíu mày một cái.

“Mày chính là con Đại Bàng Vàng ở trong rừng hôm đó sao?” Nhìn con vật này, Cổ Dục có chút không dám tin mà hỏi.

Mà khi nghe xong câu hỏi của Cổ Dục, con vật này xem ra cũng nghe hiểu. Nhưng Vua Núi thì lại hoàn toàn hiểu được. Nó đi tới bên cạnh Cổ Dục và cọ cọ vào cái chân của hắn rồi gật đầu một cái.

Biết rằng Vua Núi có thể nhớ rõ mùi cơ thể, cho nên vừa nãy mới có thể cảm nhận được con chim kia lao từ trên không xuống, kịp thời cứu được gà Hắc Phong của Cổ Dục.

Quả thật suy đoán của Cổ Dục không sai. Con Đại Bàng Vàng này chẳng phải con nào khác, mà chính là con đã đụng mặt với Cổ Dục và Cổ Kiến Quân ở trong rừng và muốn bắt Hổ và Gấu con hôm đó. Kể từ sau khi uống nước giếng của Cổ Dục, con chim này hồi phục trong hai ngày. Nó vô cùng nhớ nhung cái mùi hương này. Dù sao nó cũng không ngu, nó biết nước giếng này tốt với nó như thế nào. Cho nên nó bắt đầu tìm dấu vết của Cổ Dục ở gần đó.

Vừa hay hôm nay nó nó tìm được thôn Cổ Gia. Ở xa xa trên bầu trời, nó liền cảm nhận được hương vị của nước giếng phảng phất trên người của mấy con Gà và chim Đa Đa. Nhưng nó đã cẩn thận lượn vòng trên không trung mấy lần rồi. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, nó mới lao xuống định quặp mấy con gà này.

Nhưng cũng chính bởi vì vậy, nó cũng vô tình tạo ra thời gian cho Vua Núi kịp phản ứng. Nếu như nó trực tiếp lao xuống thì Cổ Dục chẳng có cách nào để đối phó cả.

“Tiểu Dục ơi, bây giờ phải làm sao?” Nhìn con Đại Bàng Vàng nhảy tới nhảy lui giống con Chó ở bên cạnh Cổ Dục như muốn uống nước giếng kia, lúc này Lý Vân Vân cũng do dự hỏi.

Mặc dù cô không phải là người có học thức, nhưng cô cũng biết con vật này hẳn là động vật bảo vệ cấp quốc gia. Coi như nó có tự mình chủ động bay xuống, bọn họ cũng không thể tự mình xử lý.


“Cứ để một lúc xem nó có đi không đã. Nếu không đi thì báo cảnh sát!” Nhìn con Đại Bàng Vàng vẫn còn đang nhảy nhót bên cạnh mình, Cổ Dục nhíu mày một cái. Đừng nói là bọn họ đã quen biết lâu, kể cả không biết, Cổ Dục cũng không có khả năng đem con Đại Bàng Vàng này đi nấu lên?

Cho nên sau khi đưa bát nước giếng cho Cổ Tú Tú cầm lấy, Cổ Dục cũng bế con Đại Bàng Vàng lên, sau đó dùng lực ném mạnh nó lên trời. Nhưng con Đại Bàng Vàng tới là vì nước giếng, bây giờ đã tìm Cổ Dục rồi thì nó còn về làm gì nữa. Cho nên sau khi bay lòng vòng trên không một lúc, nó lại đậu xuống giữa sân nhà Cổ Dục.

Tiếp đó nó lân la lại gần Cổ Tú Tú giống như con Chó kia. Trí khôn cho nó biết rằng, nếu như muốn uống nước giếng thì không được làm bị thương cô bé này. Cho nên nhảy nhót như con Chó cũng không có gì là không thể.

Thả đi mấy lần liền, con Đại Bàng Vàng này cũng không muốn đi. Cổ Dục đành phải báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát nghe thấy một loài động vật được bảo vệ cấp độ một của quốc gia là Đại Bàng Vàng thì lập tức đi tới cùng kiểm lâm. Khi bọn họ tới nhà Cổ Dục thì thấy có cả Bạo Quân.

Chuyện Bạo Quân quay lại, Cổ Dục cũng đã sớm nói cho cảnh sát. Lợn rừng vốn chỉ là một loài động vật bảo vệ cấp độ ba, sự bảo hộ rất thấp, thêm cả trong nước cũng có rất nhiều nơi nuôi dưỡng. Cho nên khi biết nó không làm ai bị thương thì những người này cũng không có ý kiến gì.

Nhưng Đại Bàng Vàng thì lại khác. Nó là một loài chim dữ, tất nhiên khi bay ra ngoài thì bọn họ phải mang nó đi mới được. Nhưng con Đại Bàng Vàng này thấy những người kia tới gần, nó lập tức xòe cánh bay lên trời. Tiếp đó, nó đậu xuống ngọn cây Hương Xuân nhà Cổ Dục.


Những người này đến gần thì nó bay đi, nhưng khi họ vừa lùi lại thì nó lại bay về. Trông rất giống mấy tên vô lại đánh lén. Kiểm lâm ở phía này cũng không có cách nào. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================

Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là dùng súng gây mê bắn cho nó ngất. Nhưng cách này cũng tạo ra thương tổn cho bản thân Đại Bàng Vàng. Mà Đại Bàng Vàng cũng không làm hại gì đến con người, thậm chí còn chưa đụng tới gia cầm. Việc bọn họ làm như vậy đúng là không tốt cho lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện