“Cái kia… vậy được rồi! Tôi ở nhà còn có một số việc, vậy tôi đi trước. Nếu cậu đã thích ăn dưa muối, vậy buổi trưa tôi sẽ mang tới.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Lý Vân Vân cũng không đắn đo nữa. Quả thật, nếu hắn đã nói muốn tặng quần áo cho bọn trẻ, không cần trả lại tiền. Vậy thì… không trả lại tiền nữa.

“Được! Trưa nay chị cũng ở đây ăn đi. Hôm nay tôi làm cũng không ít món ăn.” Nhìn thấy Lý Vân Vân đã không còn đắn đo nữa, Cổ Dục cũng mỉm cười, tiếp đó nói trả lời Lý Vân Vân.

“Ài…” Đối với lời mời của Cổ Dục, nếu là trước đây thì Lý Vân Vân nhất định sẽ cự tuyệt, thế nhưng hiện tại cô lập tức đồng ý. Bởi vì cô cho rằng, bản thân đến ăn bữa cơm sẽ có thể tiện giúp Cổ Dục quét dọn nhà cửa một chút. Dù sao thì cái nhân tình này cũng phải có qua có lại.

Sau khi Lý Vân Vân rời đi, Cổ Dục lập tức dẫn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bắt đầu chơi trò chơi. Nơi này của hắn có rất nhiều thứ để chơi, hắn kết nối XBOX rồi tiện thể hướng dẫn cho hai cô bé bắt đầu tham gia trò chơi. Một lúc sau, cả phòng khách tràn ngập tiếng cười.


Sắp đến buổi trưa, Cổ Dục nhường cho hai cô bé tự chơi, còn hắn thì bắt đầu nghiên cứu cơm trưa. Buổi trưa hôm nay hắn muốn nấu cho bốn người ăn, còn có cả một con chó và một con heo tham ăn. Cho nên bữa ăn này số lượng cũng không phải ít. Hắn quyết định buổi trưa làm một con cá Mú lớn, tên khoa học gọi là cá Mú Dẹt. Kỳ thực con cá này không thuộc nhóm cá Mú, mà là thuộc về nhóm cá Vược Biển.

Loài cá này hiện tại đã có thể nuôi, thế nhưng đối với cá nuôi thì giá cả của chúng khoảng 800 tệ 1 kg, cá tự nhiên thì giá cả cũng gấp đôi, khoảng 1600 tệ.

Đương nhiên, nếu là cá của Cổ Dục thì giá cả sẽ đắt hơn. Loại cá này hắn bán cho Hứa Cẩm là 6,200 tệ/kg, Hứa Cẩm bán ra bên ngoài đại khái cũng 7,000 tệ/kg. Hơn nữa con cá này kích thước cũng không nhỏ, ước chừng cũng 3 - 4 kg một con. Theo lý thuyết thì Hứa Cẩm kiếm lời từ một con cá chừng 4 - 5 ngàn tệ. Thế nhưng so với Cổ Dục, không cần vốn cũng không mua thì chả so sánh làm gì.

Loài cá này hấp lên ăn là ngon nhất, Cổ Dục quyết định đem nó đi hấp. Tất nhiên, hắn còn muốn làm những món ăn khác. Thịt chiên chắc chắn là món không thể thiếu. Đã mấy ngày rồi hắn chưa ăn, chắc hẳn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng muốn ăn. Tiếp đó là món đậu phụ khô kèm với hành lá. Kế tiếp là món trứng gà xào với Mộc Nhĩ thái lát. Kết hợp với một nồi canh trứng với rong biển nữa thì đúng là chuẩn không cần chỉnh.

Tuyệt đối đừng xem thường nồi canh rong biển này, loại rong biển này là do Cổ Dục cố ý câu lên chứ không phải ngẫu nhiên. Rong biển này có tên là Kombu, sinh sống ở vùng biển lạnh. Nó thường được các ngư dân Nhật Bản phơi khô rồi đem bán, một túi 150g có giá bán mấy trăm tệ chứ đừng đùa. Thế nhưng loại này sản lượng không nhiều, cho nên Cổ Dục cũng không có đem bán. Hắn giữ lại để cho mình ăn.

Lúc Cổ Dục làm xong cơm trưa thì Lý Vân Vân ở bên kia cũng đã đến gõ cửa, trong tay còn mang theo một tô dưa muối.

“Chị dâu đến đúng lúc lắm, nhanh vào rửa tay ăn cơm!” Nhìn thấy Lý Vân Vân đã đến, Cổ Dục vừa nói vừa mở cửa ra. Nghe được lời nói của Cổ Dục, mặc dù Lý Vân Vân có chút khách sáo nhưng cũng mỉm cười đáp lại. Sau khi đem dưa muối để vào tủ lạnh, cô cũng ngồi vào bàn ăn cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.


Lúc trước cô đã từng ăn qua món ăn của Cổ Dục. Không thể không thừa nhận, mỗi lần ăn món ăn của Cổ Dục đều có cảm giác giống như lần đầu tiên được ăn, cảm thấy rất ngon và kinh ngạc.

Mà Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ở bên cạnh cũng tự nhiên vén tay áo lên. Trẻ em ăn nhiều một chút là chuyện tốt, như vậy mới có thể nhanh lớn. Dựa theo sinh hoạt và lượng hoạt động hằng ngày của bọn nhóc thì không cần phải lo lắng việc nó bị béo phì. Huống chi rau quả nơi này của Cổ Dục được nước giếng bồi dưỡng, ăn những thực phẩm tự nhiên này chắc chắn sẽ không mập.

Bốn người ngồi quanh trên bàn ăn của Cổ Dục, lập tức tiến vào trạng thái ăn uống. Vua Núi có lẽ vì mấy ngày nay không thấy Cổ Dục, cho nên nó rất thích ở bên cạnh Cổ Dục. Trước đây Vua Núi rất kiêu ngạo, Cổ Dục không gọi nó thì nó sẽ không để ý đến Cổ Dục.

Nhưng hôm nay nó vẫn quanh quẩn ở trước bàn ăn, cũng không phải vì muốn ăn. Chỉ là nó thích loại cảm giác ở bên cạnh Cổ Dục.

Thế nhưng, lúc mọi người sắp ăn xong, đột nhiên Vua Núi trở nên bất động. Hai con mắt nó lập tức dựng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn về sân nhỏ phía sau, tiếp đó chân nhấp nhả như muốn chạy về bên đó. Vốn dĩ Cổ Dục còn cảm thấy kỳ quái về hành động của nó, thế nhưng vào lúc này bỗng nhiên trên không truyền đến một tiếng chim Đại Bàng kêu lên.


“Có Đại Bàng?”

Nghe được âm thanh này, Cổ Dục lập tức đứng lên đi về phía sân sau. Mà lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, còn có Lý Vân Vân cũng đứng lên đi theo Cổ Dục ra sân sau. Vừa đến nơi, bọn họ lập tức nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, trên thân có một mảng lông vàng cùng với đen hòa vào nhau. Nó đang lao xuống từ trên không, mà mục tiêu của nó chính là năm con gà Hắc Phong đang ăn sâu bọ trong vườn rau. Tuy nhiên, tốc độ của nó mặc dù nhanh, nhưng còn có thứ so với nó còn nhanh hơn.

Một cái bóng xám xẹt qua, thân thể khổng lồ của Vua Núi cũng bỗng nhiên xuất hiện. Cảnh kỳ lạ này diễn ra cũng tương tự như lần trước, vẫn là thứ ở trên không đang lao xuống, đến nửa đường bị thứ gì đó ở bên dưới chặn lại. Tình cảnh vẫn như cũ đó là thứ ở trên không trung bị đánh bay ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

Thế nhưng không giống nhau chính là… hôm nay ở đây trừ Vua Núi ra thì còn có Bạo Quân xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện