Sáng hôm sau, khi cô thức giấc, bên cạnh đã không còn ai, cứ như những chuyện hôm qua là một giấc mơ vậy

Nhưng là một giấc mơ rất chân thật, cô nhớ, đã có một người phụ nữ đẩu cô xuống nước, mặc dù cô không nhìn rõ mặt cô ta nhưng cô lại nhớ rất rõ nụ cười đáng sợ kia.

Cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy, cô đã khiến cho bọn họ chướng mắt đến thế sao? Rõ ràng cô vẫn luôn yên phận mà sống, vậy mà bọn họ cũng không tha cho cô.

Cô nhớ, mình đã vùng vẫy dưới nước rất lâu, cảm giác như có ai đó đang kéo chân cô, đang kéo cô xuống nước, vô cùng chật vật và tuyệt vọng, không thể kêu cứu cũng không thể hít thở, cô như bị chìm vào hố đen tử thần không lối thoát, từng sinh từng phút đều phải đấu tranh cho sinh mệnh.

Khi cơ thể không còn chóng cự được nữa, khi cô rơi xuống đáy hồ, bị dòng nước lạnh lẽo chiếm lấy thể xác, cô như được tự do tự tại, như được giải thoát.

Lúc chưa mất đi ý thức, cô đã có một suy nghĩ, nếu như cứ vậy mà chết đi, có phải sẽ tốt hơn không, có phải sẽ không còn khổ sở sống qua ngày như một con kiến nữa, giây phút nào cũng cẩn thận, sợ một ngày nào đó sẽ có người giẫm chết. Nếu có thể ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại, cô cảm thấy... cũng khá tốt.

Cô thật sự đã nghĩ như vậy, nhưng không ngờ, cô vẫn chưa chết, trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng có chút hụt hẫng.

Thì ra... cô đã mệt mỏi đến vậy rồi sao? Hai mươi bốn năm sống trên đời khiến cô đau khổ đến vậy? Phải chăng đó là một sự trừng phạt vì cô đã quá tham lam, tham lam được hạnh phúc, tham lam muốn có một người yêu thương cô? Cô thật sự không xứng sao? Noãn Thanh vội gạt đi giọt nước mắt bên má, không biết đã rơi xuống từ khi nào, cũng như gạt đi những suy nghĩ tieu cực kia.

Cô hít vào một hơi thật sâu, mệt mỏi lê bước xuống lầu, bước đi có chút loạng choạng không vững.

Xuống dưới lầu, cô đã ngửi được mùi thơm phức của thức ăn, còn có tiếng sôi ùng ục.

Cô vào bếp xem thử thì thấy Trần Lục Diên đang nấu cháo.

Cô không thể lên tiếng gọi anh nên đã đi đến, dùng ngón trỏ khều khều vào lưng anh.

Anh quay sang nhìn cô, sắc mặt vẫn còn rất xanh xao, cơ thể gầy gò đến vai áo cũng hơi tuột xuống.



"Tỉnh rồi à? Không ngủ thêm sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Noãn Thanh chỉ chỉ vào nồi cháo, muốn hỏi anh nấu cháo làm gì, cô cũng không dám suy nghĩ là anh đang nấu cho cô.

Anh cười cười: "Đúng rồi, tôi đang nấu cháo cho cô đó, đợi một lúc nữa là có thể ăn rồi."

Noãn Thanh hơi sững ra, đây là lần đầu tiên, đã rất lâu rồi, khi cô bệnh đã không còn ai nấu cháo cho cô, anh chính là người đầu tiên.

Không ngờ, chỉ một sự quan tâm nhỏ này thôi đã khiến cô xúc động đén đỏ mắt. Cũng không biết là cô đã thiếu tình thương đến cỡ nào.

Anh lại nói: "Hôm nay cô không cần làm gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho tốt là được rồi."

Nói rồi anh lại phát hiện ra đôi chân cô đang run run, như là không thể đứng nổi, anh liền bước đến bế cô lên.

Noãn Thanh có hơi giật mình, cô sợ bị ngã nên theo phản xạ liền ôm chặt lấy cổ anh.

Trần Lục Diên hài lòng con môi, đôi mắt mang theo ý cười nhưng rồi lại không thể nói ra lời nào châm chọc cô. Vì cô thật sự quá nhẹ, còn không bằng cục tạ 50kg, cô như vậy khiến anh vô cùng đau lòng.

"Sao nuôi hoài mà vẫn không mập vậy? Lần sau tôi rảnh phải dẫn cô đi đến bệnh viện kiểm tra thử mới được."

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa, lại cẩn thận dặn dò: "Sau này đừng đi chân trần nữa, không thấy lạnh sao?"

Vừa nói xong anh đã xoa xoa bàn chân của cô, thật sự là rất lạnh, nên anh đã đem bàn chân của cô giấu kín trong lớp áo của mình, ủ ấm cho cô.

Noãn Thanh bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, cô nhìn chăm chăm vào anh, muốn nói anh đừng làm vậy nhưng lại không thể nói được, cổ họng chỉ phát ra âm thanh kì quặc.



Sau đó anh đi lấy cho cô một chiếc chăn dày, đắp lên cho cô: "Ngồi ở đây chờ tôi, nếu chán thì bật tivi lên xem, đừng có đi lung tung, biết chưa?"

Noãn Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Một lúc sau anh đã bưng một tô cháo thịt bằm ra, nhưng Noãn Thanh đã ngủ quên mất.

Trần Lục Diên nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống bàn, ngồi ở bên cạnh vuốt ve mái tóc cô, ngắm nhìn người con gái đang thiếp đi, cảm giác vô cùng yên bình, cứ như trên thế giới này chỉ tồn tại hai người, không có những âm mưu, không có sự miệt thị từ người khác, cũng không có ai có thể làm tổn thương cô gái nhỏ của anh.

Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, định bế cô trở về phòng thì cô đã tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn anh.

"Anh cháo xong uống thuốc rồi ngủ tiếp, có được không?" Anh nhẹ giọng, thanh âm trầm thấp nhưng lại ấm áp.

Nhưng cô lại sợ anh thấy phiền, sợ anh sẽ nói cô suốt ngày chỉ biết ngủ, không biết làm gì nên cô đã vội lắc đầu, ngồi dậy vươn tay muốn lấy tô cháo.

Nhưng anh đã ngăn cô lại: "Để tôi đút cô."

Noãn Thanh nhất quyết không chịu, cô có thể tự mình ăn được, không cần phiền anh, cô giành tô cháo từ trong tay anh.

Giằng co một lúc, không ngờ tô cháo lại bị cô làm đổ xuống sàn, cô hoảng loạn, tay chân luống cuống, cô sợ anh sẽ tức giận.

"Được rồi." Anh nắm chặt hai tay cô, mày hơi nhíu lại: "Không sao, trong bếp vẫn còn." Anh lại xoa đầu cô: "Tôi cũng không có mắng cô, cô sợ cái gì? Hửm?"

Anh dọn xong tô cháo bị đổ lại múc một tô cháo khác đem ra, lần này cô không dám làm loạn nữa, để yên cho anh đúc mình ăn.

"Có ngon không?" Anh hỏi.

Noãn Thanh gật đầu, đây là tô cháo ngon nhất mà cô từng ăn, ngon đến mức khiến cô phải nghẹn ngào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện