Trần Lục Diên đưa Noãn Thanh trở về, anh bế cô lên phòng, đặt cô xuống chiếc giường lớn, cẩn thận đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối rồi lại nhỏ giọng: "Ngủ ngon."
Sau đó ra ngoài, một mạch đi đến phòng làm việc, bên cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm hiện lên rất đẹp, rất yên tĩnh. Anh đứng bên cửa sổ, chậm một điếu thuốc.
Anh ngậm điếu thuốc rít một hơi, phun ra làn khói trắng nồng nặc mùi hương nam tính, đồng thời tay anh lấy ra chiếc điện thoại kiểm tra lại, nhưng Đào Tử Khí cũng đâu phải kẻ ngốc, sao anh ta có thể để lại chứng cứ, cho dù có kiểm tra dấu chân tay cũng không thể làm gì.
Nhưng Trần Lục Diên biết, Noãn Thanh chắc chắn không nói dối, với cái tính cà lơ phất phơ của Đào Tử Khí, có chuyện gì mà không dám làm.
Anh nhấn nhấn trên điện thoại, gọi cho Đào Tử Khí, có lẽ bây giờ anh ta vẫn còn đang tụ tập ăn chơi.
Quả nhiên, vừa nhấc máy thì bên kia đã vang lên âm thanh ồn ào.
"Cậu đợi một chút, để tôi đi ra ngoài đã." Dừng một chút, âm thanh ồn ào đã không tồn, chắc anh ta đã tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện điện thoại: "Cậu gọi là có chuyện gì sao?"
Trần Lục Diên trầm mặc, tay vẫn đang cầm điếu thuốc, một lúc sau anh mới lạnh giọng: "Đừng đụng vào người của tôi. Cậu đừng tưởng là tôi sẽ không làm gì cậu."
Ở phía bên kia, Đào Tử Khí đang cau mày khó hiểu: "What? Cậu nói gì cơ?"
Trần Lục Diên gằn giọng: "Đừng giả ngu với tôi."
Đào Tử Khí cười một tiếng, chắc chắn vẻ mặt bây giờ của anh ta đang rất ngứa đòn: "Cô ta mách lẽo với cậu rồi à?" Chậm rãi suy nghĩ vài giây, anh ta lại lên tiếng: "Nói sao đây ta? Cậu vì một con nhỏ câm không đáng một xu mà cáu gắt với tôi? Trần Lục Diên, tôi thấy cậu hơi quá đáng rồi đó, không phải cô ta cũng chỉ là một cô tình nhân thôi à!?"
"Cậu..." Trần Lục Diên cảm thấy tức giận nhưng chưa nói được gì đã bị Đào Tử Khí lớn giọng đánh gãy lời.
"Tôi thì làm sao? Không lẽ cậu thấy xót cho cô ta? Tôi nói cậu hay, đừng để phụ nữ vắt mũi, đặc biệt là loại đàn bà đó. Cô ta chỉ đang tỏ ra đáng thương cho cậu xem thôi, không chừng còn đang ấp ủ âm mưu gì đó cũng nên. Cậu còn lạ gì loại đàn bà đó nữa, cô ta ở bên cạnh cậu không phải vì tiền, vì cậu là ông chủ, một người có quyền lực? Không nói đến những vấn đề đó, chỉ việc cô ta bị câm thôi tôi đã cảm thấy cô ta không thuận mắt rồi, không nói được còn muốn quyến rũ đàn ông, rốt cuộc cậu thích cô ta ở điểm nào vậy?"
Những lời khó nghe của Đào Tử Khí khiến anh vô cùng không vui, hai mày anh nhíu chặt, ánh mắt nhìn về xa xăm càng thêm lạnh lẽo: "Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn nói với cậu, hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu cậu dám dụng vào cô ấy tôi sẽ không để yên đâu. Nên... cậu đừng có mà quá quắt."
Vừa dứt lời, Trần Lục Diên đã cúp máy, không muốn nghe thêm một lời nào nữa từ Đào Tử Khí, càng nghe lại càng cảm thấy bực mình.
Trần Lục Diên rít một hơi rồi lại phả ra làn khói mờ nhạt, tuy chỉ trong phút chốc đã không còn nhìn thấy nhưng cả căn phòng lại lưu lại một mùi hương của thuốc lá.
Anh khẽ mấp máy môi: "Cô ấy không giống như những người phụ nữ đó."
Không hiểu sao anh lại bất giác nói ra lời này chứ không đơn giản là nghĩ vậy.
Anh đồng ý, những người phụ nữ trước đây đến bên cạnh anh đều là vì tiền, nhưng cô thì không, cô chưa bao giờ xoè tay ra xin tiền anh, cũng không xin xỏ anh mua cái này cái kia. Lúc nào cũng ngoan ngoãn nấu cơm chờ anh đi làm về, còn quan tâm anh một cách chân thành không chú giả dối hay lấy lòng, điều này anh có thể cảm nhận được rất rõ.
Cô thật sự... là một cô gái quá tốt, tốt đến đỗi anh cảm thấy mình là một người xấu xa, cảm thấy áy náy, cảm thấy lòng đau nhói.
Nhưng hết thảy, đây gọi là gì? Anh đặt tay vào ngực trái, cảm nhận từng nhịp đập của bản thân, có chút nặng nề, có chút khó chịu. Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc nhưng cũng không hiểu đây rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Thương hại, là vậy sao?
...
Vài ngày sau, Trần Lục Diên đang ở trên xe, đi đến buổi đấu giá vào tối nay.
Ngoài mảnh đất kia ra thì nghe nói ở đó vẫn có rất nhiều thứ đồ quý giá và thú vị.
Vừa bước xuống xe, anh đã trở thành tâm điểm của mọi người, các ông chủ lớn cũng phải cảm thấy e ngại.
Thật ra đa số những ông chủ lớn đến đây đều nhắm vào mảnh đất kia, không ngờ Trần Lục Diên vậy mà cũng có hứng thú với nó. Mấy ông chủ nhỏ vốn có chút hy vọng, bây giờ chỉ muốn trở về, ở lại chỉ tốn thời gian lại không được gì.
Một người chủ động đi đến bắt chuyện với anh, ông ta cũng là một ông chủ có tiếng trong lĩnh vực này: "Trần tổng, không ngờ lại gặp cậu ở đây, đúng là vinh hạnh."
Ông ta đưa tay ra muốn bắt tay với anh nhưng anh lại bỏ tay vào túi quần, một chút kính nể cũng không có, vô cùng ngạo nghễ: "Vinh hạnh? Ông thật sự đang cảm thấy vinh hạnh sao? Ông nên sợ hãi mới đúng chứ."
Ông ta tái mặt, nụ cười trên môi dần khó coi.
Trần Lục Diên nhếch mép một cái sau đó đi lướt qua ông ta, không ngờ lại vô tình gặp được người quen.
Cô ta nhìn thấy anh liền mỉm cười: "Trần tổng, lâu rồi không gặp, anh còn nhớ em không vậy?"
Anh nheo mắt lại, định nói không quen, nhưng nốt ruồi lệ dưới mắt lại khiến anh nhớ ra, thì ra cô ta cũng từng làm tình nhân của anh một thời gian - Khánh Tiên.
Nhớ năm đó anh đã rất thích cô ta, cho cô ta những loại ân sủng mà những người phụ nữ khác không có, và cô ta cũng chính là người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất - nửa năm.
Nhưng đó cũng là chuyện của hai năm trước rồi, bây giờ gặp lại, anh cũng không biết cô ta có gì đặc biệt.
"Ừm, còn nhớ." Anh nhàn nhạt nói.
Cô ta nghe vậy liền mỉm cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng là anh quên em rồi." Cô ta bước đến, nhẹ nhàng chỉ vào ngực trái của anh: "Xem ra, ở chỗ này, vẫn còn một vị trí chừa cho em."
Trần Lục Diên không nói gì, chỉ cảm thấy cô ta đúng là bị ảo tưởng, còn muốn dùng ánh mắt đó mê hoặc anh? Cô ta nghĩ anh sẽ lại thích cô ta như hai năm trước, bị vẻ thuần khiết này làm cho mụ mị?
Sau đó ra ngoài, một mạch đi đến phòng làm việc, bên cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm hiện lên rất đẹp, rất yên tĩnh. Anh đứng bên cửa sổ, chậm một điếu thuốc.
Anh ngậm điếu thuốc rít một hơi, phun ra làn khói trắng nồng nặc mùi hương nam tính, đồng thời tay anh lấy ra chiếc điện thoại kiểm tra lại, nhưng Đào Tử Khí cũng đâu phải kẻ ngốc, sao anh ta có thể để lại chứng cứ, cho dù có kiểm tra dấu chân tay cũng không thể làm gì.
Nhưng Trần Lục Diên biết, Noãn Thanh chắc chắn không nói dối, với cái tính cà lơ phất phơ của Đào Tử Khí, có chuyện gì mà không dám làm.
Anh nhấn nhấn trên điện thoại, gọi cho Đào Tử Khí, có lẽ bây giờ anh ta vẫn còn đang tụ tập ăn chơi.
Quả nhiên, vừa nhấc máy thì bên kia đã vang lên âm thanh ồn ào.
"Cậu đợi một chút, để tôi đi ra ngoài đã." Dừng một chút, âm thanh ồn ào đã không tồn, chắc anh ta đã tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện điện thoại: "Cậu gọi là có chuyện gì sao?"
Trần Lục Diên trầm mặc, tay vẫn đang cầm điếu thuốc, một lúc sau anh mới lạnh giọng: "Đừng đụng vào người của tôi. Cậu đừng tưởng là tôi sẽ không làm gì cậu."
Ở phía bên kia, Đào Tử Khí đang cau mày khó hiểu: "What? Cậu nói gì cơ?"
Trần Lục Diên gằn giọng: "Đừng giả ngu với tôi."
Đào Tử Khí cười một tiếng, chắc chắn vẻ mặt bây giờ của anh ta đang rất ngứa đòn: "Cô ta mách lẽo với cậu rồi à?" Chậm rãi suy nghĩ vài giây, anh ta lại lên tiếng: "Nói sao đây ta? Cậu vì một con nhỏ câm không đáng một xu mà cáu gắt với tôi? Trần Lục Diên, tôi thấy cậu hơi quá đáng rồi đó, không phải cô ta cũng chỉ là một cô tình nhân thôi à!?"
"Cậu..." Trần Lục Diên cảm thấy tức giận nhưng chưa nói được gì đã bị Đào Tử Khí lớn giọng đánh gãy lời.
"Tôi thì làm sao? Không lẽ cậu thấy xót cho cô ta? Tôi nói cậu hay, đừng để phụ nữ vắt mũi, đặc biệt là loại đàn bà đó. Cô ta chỉ đang tỏ ra đáng thương cho cậu xem thôi, không chừng còn đang ấp ủ âm mưu gì đó cũng nên. Cậu còn lạ gì loại đàn bà đó nữa, cô ta ở bên cạnh cậu không phải vì tiền, vì cậu là ông chủ, một người có quyền lực? Không nói đến những vấn đề đó, chỉ việc cô ta bị câm thôi tôi đã cảm thấy cô ta không thuận mắt rồi, không nói được còn muốn quyến rũ đàn ông, rốt cuộc cậu thích cô ta ở điểm nào vậy?"
Những lời khó nghe của Đào Tử Khí khiến anh vô cùng không vui, hai mày anh nhíu chặt, ánh mắt nhìn về xa xăm càng thêm lạnh lẽo: "Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn nói với cậu, hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu cậu dám dụng vào cô ấy tôi sẽ không để yên đâu. Nên... cậu đừng có mà quá quắt."
Vừa dứt lời, Trần Lục Diên đã cúp máy, không muốn nghe thêm một lời nào nữa từ Đào Tử Khí, càng nghe lại càng cảm thấy bực mình.
Trần Lục Diên rít một hơi rồi lại phả ra làn khói mờ nhạt, tuy chỉ trong phút chốc đã không còn nhìn thấy nhưng cả căn phòng lại lưu lại một mùi hương của thuốc lá.
Anh khẽ mấp máy môi: "Cô ấy không giống như những người phụ nữ đó."
Không hiểu sao anh lại bất giác nói ra lời này chứ không đơn giản là nghĩ vậy.
Anh đồng ý, những người phụ nữ trước đây đến bên cạnh anh đều là vì tiền, nhưng cô thì không, cô chưa bao giờ xoè tay ra xin tiền anh, cũng không xin xỏ anh mua cái này cái kia. Lúc nào cũng ngoan ngoãn nấu cơm chờ anh đi làm về, còn quan tâm anh một cách chân thành không chú giả dối hay lấy lòng, điều này anh có thể cảm nhận được rất rõ.
Cô thật sự... là một cô gái quá tốt, tốt đến đỗi anh cảm thấy mình là một người xấu xa, cảm thấy áy náy, cảm thấy lòng đau nhói.
Nhưng hết thảy, đây gọi là gì? Anh đặt tay vào ngực trái, cảm nhận từng nhịp đập của bản thân, có chút nặng nề, có chút khó chịu. Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc nhưng cũng không hiểu đây rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Thương hại, là vậy sao?
...
Vài ngày sau, Trần Lục Diên đang ở trên xe, đi đến buổi đấu giá vào tối nay.
Ngoài mảnh đất kia ra thì nghe nói ở đó vẫn có rất nhiều thứ đồ quý giá và thú vị.
Vừa bước xuống xe, anh đã trở thành tâm điểm của mọi người, các ông chủ lớn cũng phải cảm thấy e ngại.
Thật ra đa số những ông chủ lớn đến đây đều nhắm vào mảnh đất kia, không ngờ Trần Lục Diên vậy mà cũng có hứng thú với nó. Mấy ông chủ nhỏ vốn có chút hy vọng, bây giờ chỉ muốn trở về, ở lại chỉ tốn thời gian lại không được gì.
Một người chủ động đi đến bắt chuyện với anh, ông ta cũng là một ông chủ có tiếng trong lĩnh vực này: "Trần tổng, không ngờ lại gặp cậu ở đây, đúng là vinh hạnh."
Ông ta đưa tay ra muốn bắt tay với anh nhưng anh lại bỏ tay vào túi quần, một chút kính nể cũng không có, vô cùng ngạo nghễ: "Vinh hạnh? Ông thật sự đang cảm thấy vinh hạnh sao? Ông nên sợ hãi mới đúng chứ."
Ông ta tái mặt, nụ cười trên môi dần khó coi.
Trần Lục Diên nhếch mép một cái sau đó đi lướt qua ông ta, không ngờ lại vô tình gặp được người quen.
Cô ta nhìn thấy anh liền mỉm cười: "Trần tổng, lâu rồi không gặp, anh còn nhớ em không vậy?"
Anh nheo mắt lại, định nói không quen, nhưng nốt ruồi lệ dưới mắt lại khiến anh nhớ ra, thì ra cô ta cũng từng làm tình nhân của anh một thời gian - Khánh Tiên.
Nhớ năm đó anh đã rất thích cô ta, cho cô ta những loại ân sủng mà những người phụ nữ khác không có, và cô ta cũng chính là người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất - nửa năm.
Nhưng đó cũng là chuyện của hai năm trước rồi, bây giờ gặp lại, anh cũng không biết cô ta có gì đặc biệt.
"Ừm, còn nhớ." Anh nhàn nhạt nói.
Cô ta nghe vậy liền mỉm cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng là anh quên em rồi." Cô ta bước đến, nhẹ nhàng chỉ vào ngực trái của anh: "Xem ra, ở chỗ này, vẫn còn một vị trí chừa cho em."
Trần Lục Diên không nói gì, chỉ cảm thấy cô ta đúng là bị ảo tưởng, còn muốn dùng ánh mắt đó mê hoặc anh? Cô ta nghĩ anh sẽ lại thích cô ta như hai năm trước, bị vẻ thuần khiết này làm cho mụ mị?
Danh sách chương