Ngày hôm nay Noãn Thanh có đi siêu thị, cô không những mua được đồ ngon, đã vậy lại còn rẻ, được giảm giá rất nhiều.

Vì vậy cô đã vui vẻ trở về nhà, chuẩn bị nấu một bữa ăn thật thịnh soạn.

Tuy Trần Lục Diên không kén ăn nhưng mà cô lại phát hiện anh rất thích ăn thịt, không thích ăn rau, mà hôm nay cô lại mua được rất nhiều thịt tươi.

Cô nghĩ thầm trong đầu những món mà cô định làm, như, thịt kho, sườn xào chua ngọt, thịt ram, đậu phụ nhồi thịt, thịt hầm bắp cải,... Chỉ nghĩ một lát đã ra rất nhiều món, nhiều đến mức không thể đếm xuể.

Noãn Thanh cười tủm tỉm, cô bắt đầu bắt tay vào rửa thịt, lại thầm nghĩ, anh chắc chắn sẽ rất thích.

Thời gian trôi qua mười lăm phút, lúc này cô đang hầm canh lại vừa làm xườn chua ngọt.

Âm thanh trong bếp cứ vang lên "xèo xèo", "ùng ục", ngay cả có tiếng mở cửa cô cũng không nghe thấy.

Đến khi Trần Lục Diên trở về, anh vội vàng đi vào bếp, nhìn thấy cô đang bận rộn liền cau mày: "Cô đang làm gì đấy?"

Cô quay đầu sang tròn mắt nhìn anh, muốn hỏi sao hôm nay anh lại về sớm vậy, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì anh đã bước đến, nhanh tay tắt hết bếp, kéo cô ra ngoài.

"Cô cô không chịu nghe lời vậy? Vết thương của cô..."

Anh còn chưa nói xong, nhìn thấy băng gạc trên tay cô đã bị tháo xuống, chắc chắc đã đụng vào nước, anh liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp nát cổ tay cô.

Anh cố kiềm chế lại, gằn giọng gọi: "Úc Noãn Thanh!!!"

Cô không hiểu cho lắm, anh không biety vì sao anh lại tức giận. Vì đối với cô, mấy vết thương này chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới. Lúc trước cô bị thương, không phải vẫn phụ giúp dì như thường sao? Dì cũng đâu có nói gì, thậm chí còn bảo tay chân cô lề mề, bị thương vẫn phải vận động.

Lúc nhỏ cô còn cảm thấy ấm ức, nhưng lớn rồi, lại cảm thấy đâu chẳng phải là chuyện gì to tát, bị thương bị bệnh thì vẫn phải ăn, không làm sao mà có ăn.

Vì vậy, cô không biết là mình đã làm sao gì khiến anh tức giận, cô hơi bất an, muốn rút tay ra khỏi tay anh.

"Đã nói ở yên trong nhà đợi tôi về, sao lại không chịu nghe lời?" Anh quát.

Cô ngẩn ra một lúc thì hiểu ý anh ngay, thì ra anh đang tức giận vì cô tự ý ra ngoài? Noãn Thanh vội rút tay ra khỏi tay anh, cô đi tìm giấy ghi chú và viết, ghi ghi gì đó rồi đưa cho anh.

"Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi nên tôi mới ra ngoài mua, mua được rất nhiều đồ ăn ngon, còn mua được rất nhiều thịt sao? Không phải anh thích à? Tôi nấu cho anh ăn.

Vì tờ giấy nhỏ không đủ viết, cô lại đưa cho anh một tờ khác.

"Nên... anh đừng giận nữa được không? Lần sau tôi có đi ra ngoài sẽ nói với anh một tiếng."

Anh cầm tờ giấy trên tay, tức muốn xỉu, rõ ràng là cô không hiểu ý của anh.

Lúc này, cô lại định trở vào bếp, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài, ẩn cô ngồi xuống sofa, tuy hậm hực những vẫn cố nhẹ nhàng với cô một chút.

"Ngồi yên đó!" Anh lạnh giọng cảnh cáo cô, sau đó đi tìm hộp cứu thương đến.



Anh nửa quỳ trên sàn, nhẹ nhàng nâng bàn tay bị thương của cô lên, làm cho cô không biết làm sao, chỉ có ther tròn mắt nhìn.

Anh mân mê bàn tay cô, vô cùng xót xa, bàn tay đẹp như vậy lại người khác không chút thương tiếc mà đạp lên.

Tuy anh cũng không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc gì, nhưng... lại đặc biệt đau lòng vì cô.

Mày anh hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cô, anh nói: "Sau này cô không cần làm gì cả, đã bị thương thì nên nghỉ ngơi, tại sao phải cứng đầu như vậy? Cũng đâu ai bắt ép cô phải tự hành xác bản thân."

Noãn Thanh chớp chớp mắt nhìn anh, lúc này mới hiểu đại ý trong lời nói của anh.

Anh lo lắng cho cô?

Mặt Noãn Thanh hơi đỏ lên, ngượng ngùng mím môi.

Anh giúp cô xử lí lại vết thương, cẩn thận dán băng gạc, nhẹ tay hết sức có thể, vì sợ cô đau.

Nhưng cô lại bị chìm trong ngọt ngào đến ngốc ra, cũng chẳng cảm thấy đau nữa, dù đau vẫn cảm thấy hạnh phúc. Lần đầu... đây là lần đầu có người quan tâm cô nhiều như vậy.

Cho dù anh có làm gì, cho dù là anh đã dùng tiền để mua cô về, cô vẫn cảm thấy anh là người tốt, rất tốt.

Cơ mà Trần Lục Diên lại ngược lại, anh căng thẳng cau mày: "Có đau không?"

Cô bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu.

Lúc này Trần Lục Diên mới thả lỏng, anh còn sợ sẽ làm cô đau.

Anh nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa đầu cô, trên môi hé nở nụ cười: "Ngoan lắm."

Chợt, cô nhớ đến nồi canh và chảo xườn xào chua ngọt vẫn đang hầm dở bên trong, cô lại gấp gáp đứng dậy, bội muốn vào lại trong bếp. Dù sao cũng đã làm rồi, bỏ đi thì tiếc lắm.

Trần Lục Diên day day trán, đúng là hết chịu nổi cô: "Lúc nãy cô có thật sự nghe tôi nói không vậy?"

Lần này anh thật sự bị cô chọc cho điên lên, trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ: Cô gái này thật phiền phức, sao mình lại lo lắng cho cô ấy kia chứ?

Trần Lục Diên đứng phắt dậy, mạnh bạo đẩy cô ngồi xuống ghế, ánh mắt đầy sát khí, chỉ cần cô phản kháng, anh nhất định sẽ bóp nát bả vai cô.

"Ngồi yên, để tôi làm." Anh nhàn nhạt nói, sau đó đi vào bếp.

Noãn Thanh cả kinh nhìn anh.

Anh làm? Anh biết nấu ăn sao?

Noãn Thanh không an tâm lắm, cô muốn ngăn cản anh, nhưng vừa bước vào bếp cô lại bị anh quát mắng cho một trận, cuối cùng phải ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ anh.

Một lúc sau, chính là hơn một giờ, Noãn Thanh ngồi chống tay lên cằm, lâu đến mức sắp ngủ gục.

Chợt, có một mùi thơm phức vờn quanh mũi, là mùi của thức ăn.

Anh bưng thành quả cuat mình mới làm xong ra, ngoài thịt hầm và xườn xào chua ngọt mà cô đang làm dở ra thì vẫn còn nhiều món khác, thịt bò xào ớt chuông, thịt kho, cá hấp, thịt chiên.



Cô ngớ ngẩn nhìn bàn thức ăn trên bàn, không khỏi há hốc mồm, anh vậy mà thật sự biết nấu ăn.

"Thế nào?" Anh đắc ý nhếch môi hỏi.

Noãn Thanh mỉm cười, vội vỗ tay tán thưởng.

Trần Lục Diên giúp cô bới cơm, sau đó cũng tự bới cơm cho mình.

Anh ngồi xuống bàn, không vội ăn mà chống tay lên cằm nhìn cô: "Nếm thử đi!"

Noãn Thanh mỉm cười, cô muốn gắp một cục thịt kho, nhưng tay phải cô lại bị thương, có chút run rẩy, gắp mấy lần đều không gắp được, cuối cùng đành thu đũa lại, đổi sang uống canh.

Trần Lục Diên thấy vậy, anh liền gấp một cục thịt kho, đưa đến trước mặt cô: "Há miệng!"

Noãn Thanh ngẩn người ra, cô nâng bát lên, muốn anh bỏ vào bát cơm giúp cô.

Nhưng anh như không quan tâm, lại nói: "Há miệng, tôi đút cô."

Cô hơi chần chừ, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn: "Không muốn ăn thì thôi vậy."

Noãn Thanh hoảng hốt, cô sợ anh lại nổi giận nên có hơi lúng túng.

Trần Lục Diên lén cười, anh bắt được thóp của cô, lại không ngại lặp lại thêm một lần: "Ngoan nào, mau há miệng ra."

Lúc này Noãn Thanh mới ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ăn cục thịt kho mà anh đút cho, sau đó đỏ mặt, cúi đầu xuống ăn cơm.

Nhưng có lần một đương nhiên sẽ có lần hai, anh gấp cho cô mọt miếng thịt bò xào, lại nói: "Há miệng!"

Vậy là cả buổi, anh không ăn gì nhiều, chỉ lo bón cho cô ăn nhiều thêm một chút, dạo gần đây mới mập lên một chút lại gầy đi rồi.

Chợt, Trần Lục Diên nhìn cô một lúc lại nảy ra ý nghĩ xấu, anh nhìn đôi môi bóng dầu của cô đến xuất thần, anh liếm đôi môi khô khốc của mình, một ý tà niệm bỗng thoáng qua trong đầu.

Anh vươn tay ra, nắm lấy gáy cô, kéo cô về phía mình, gấp gáp chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô, tham luyến tiến sâu vào trong khoang miệng cô.

Noãn Thanh hơi hoảng, đũa trên tay cũng rớt xuống từ lâu, cô ưỡng lưng, khẩn trương phối hợp với anh nhưng... vẫn không thể theo kịp, nước bọt cứ vậy tràn ra bên khoé miệng.

Sau khi dứt ra, anh thoả mãn liếm môi, vậy mà lại bị đôi mắt mơ màng này làm cho điên đảo lần nữa, hạ thân... thế mà lại... cứng rồi.

Anh dùng ngón cái lau đi nước bọt bên khoé miệng cô, thở dốc vùi đầu vào hõm cổ cô, hai tay nắm chặt lấy cổ tay cô, anh muốn bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc để anh ức hiếp cô.

Noãn Thanh ngồi im bất động, cô vẫn chưa biết là anh đang có ý đồ xấu, cứ nghĩ đi làm mệt còn phải giúp cô nấu cơm nên mới như vậy.

Bên dưới trướng đến phát đau, dfungx quần đã phònh to, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Anh khẽ giọng: "Cô giúp tôi... sờ nó, được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện