"Úc Noãn Thanh, làm gì mà lề mề vậy? Còn không mau bưng ra cho khách."
Dì của cô lớn giọng phàn nàn, cô liền vội vội vàng vàng bưng cơm ra cho khách.
Thật ra đây là quán cơm của dì cô, bình thường cũng chẳng phải đông khách gì, nhưng dạo gần đây quán cơm bên cạnh nghỉ bán vì có đám tang nên là đột nhiên bùng nổ.
Chỉ có cô và dì nên có làm luôn tay luôn chân cũng không kịp bán.
Mà cô còn là một người câm nên không thể nào giao tiếp bình thường với khách, ít nhiều cũng khiến bọn họ khó chịu.
Cô tên là Úc Noãn Thanh, là một cô gái nhà nghèo, từ nhỏ cha mẹ cô đã đi sang thành phố khác kiếm tiền, gửi cô cho bà ngoại nuôi dưỡng, thỉnh thoảng thì gửi tiền về.
Nhưng sau đó thì họ gặp tai nạn ở nơi đất khách quê người, bỏ mạng tại đó.
Khi ấy cô mới bốn tuổi, bọn họ lại không thường xuyên về thăm nên cũng không biết đau lòng hay khóc lóc, chỉ im lặng nhìn linh vị của cha mẹ.
Sau khi lớn lên, biết chuyện rồi cũng chỉ hơi buồn một chút.
Vào năm cô mười tuổi, bà ngoại mất, vậy là cô được giao cho dì nuôi dưỡng.
Thật ra cũng không phải dì cô tốt bụng hay gì đâu, chỉ là bà ngoại đã để lại cho dì ấy một số tiền nên dì mới chịu nhận nuôi cô.
Cô cũng rất biết ơn về điều đó, mặc dù dì vẫn hay mắng cô, dượng vẫn hay say xỉn đánh cô nhưng cô thật sự rất cảm kích vì họ không bỏ rơi cô.
Khi ở trường cô bị bạn bè cười nhạo, bị bạn bè bắt nạt dì cũng hay ra mặt dạy dỗ mấy người bạn xấu đó của cô.
Suy cho cùng, dù sao cũng là dì ruột nên dì vẫn rất thương cô, chỉ là vẫn không thương bằng con ruột của mình, hơn nữa cô còn là một đứa bị khiếm khuyết khiến người ta chán ghét.
Năm Úc Noãn Thanh học lớp mười hai, gia đình túng thiếu, dượng bị bệnh, hơn nữa hai đứa em vẫn còn phải đi học.
Khi ấy cô mới thật sự là một gánh nặng khiến dì cô vứt không được, giữ lại cũng không xong, nên cô đã phải nghỉ học và bắt đầu đi làm thuê. Tuy chỉ là những việc vặt như rửa bát, nhặt ve chai, giữ trẻ cho hàng xóm,... nhưng ít ra vẫn có tiền.
Sau này gia đình dư giả hơn một xíu thì mở quán cơm, cô cũng không cần đi làm nữa, phụ bán cơm không lương cho dì.
Tuy không có tiền lương nhưng mỗi ngày cô đều được ăn no ba bữa, tuy là cơm thừa canh cặn nhưng cô vẫn biết ơn vì dì chưa bao giờ có ý định bỏ rơi cô, cho cô được ăn, được ở.
Úc Noãn Thanh bưng cơm ra cho khách sau đó định trở vào tiếp tục công việc, không ngờ lại có một đám giang hồ bước vào.
Tên cầm đầu ngông cuồng phả một làn khói trắng, sau đó quăng xuống đất, dùng chân dập tắt.
Hắn lớn giọng: "Kiều Mẫn đâu? Kiều Mẫn đâu rồi?"
Kiều Mẫn là tên của dì cô. Thật ra bọn họ chính là chủ nợ của dì ấy, lúc trước quán không có khách nên đã vay không ít tiền, mà dượng của cô còn là một người hay bài bạc, rượu chè, nên... chắc tính tiền lãi thôi cũng là một con số lớn rồi.
Không nhìn thấy Kiều Mẫn bước ra, hắn ra bắt đầu phá quán, lật bàn ăn của khách, không sợ trời không sợ đất mà làm loạn.
Khách bị hắn doạ sợ, cứ vậy mà bỏ đi, có người còn chưa trả tiền đã tháo chạy.
Dì của cô bước ra, cô sợ hãi núp phía sau dì, nhìn cũng không dám nhìn gương mặt hung tợn đó.
"Anh Lưu, anh lưu bớt giận." Dì cô hơi run rẩy, gương mặt đã tái xanh.
"Bớt giận? Trả tiền cho tao thì tao sẽ liền bớt giận ngay." Hắn nghênh mặt, đàn em ở đằng sau lại tiếp tục đạp đổ bàn ghế, tạo ra một âm thanh rất lớn.
"Tiền... tiền sao?" Giọng của Kiều Mẫn lắp bắp, bàn ray run run sợ sệt: "Anh Lưu có thể cho chúng tôi thong thả vài hôm không?"
Hắn chau mày lại, trên gương mặt xuất hiện một cơn giận dữ, đá dì cô một cái ngã xuống đất: "Mẹ nó! Không có tiền trả mà còn mặt dày đi mượn làm đéo gì? Tao nói cho mày biết, hôm nay không trả, tao phá quán."
Noãn Thanh sợ hãi muốn đỡ dì cô dậy nhưng dì cô lại quỳ gối lên, nắm lấy ống quần của hắn: "Đừng... đừng mà anh Lưu."
Sau đó dì cũng kéo cô quỳ xuống, cô liền ngoan ngoãn quỳ xuống cùng dì cầu xin.
"Anh Lưu thương tình tha cho chúng tôi lần này, lần sau chúng tôi nhất định sẽ trả mà."
Hắn ra không nương tình đá Kiều Mẫn ra: "Mày nghĩ tao là người mềm lòng?"
Nói xong hắn vừa ra hiệu vừa quát to: "Đập hết cho tao."
Sau khi bọn họ rời đi, quán cơm cơ hồ thành một bãi phế liệu, đồ đạc đều bị đập nát không chừa cái gì.
Cảnh tượng này thật sự quá thê thảm.
Dì cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể dựa vào cô mà nức nở.
Còn cô thì ôm lấy dì, sợ hãi rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc, cô cắn chặt răng, ép cho bản thân phải mạnh mẽ.
Vì cô biết, bản thân mình quá yếu đuối, quá mỏng manh, mà cô lại không muốn bất kì ai nhìn thấy con người thật đó của mình.
Dì của cô lớn giọng phàn nàn, cô liền vội vội vàng vàng bưng cơm ra cho khách.
Thật ra đây là quán cơm của dì cô, bình thường cũng chẳng phải đông khách gì, nhưng dạo gần đây quán cơm bên cạnh nghỉ bán vì có đám tang nên là đột nhiên bùng nổ.
Chỉ có cô và dì nên có làm luôn tay luôn chân cũng không kịp bán.
Mà cô còn là một người câm nên không thể nào giao tiếp bình thường với khách, ít nhiều cũng khiến bọn họ khó chịu.
Cô tên là Úc Noãn Thanh, là một cô gái nhà nghèo, từ nhỏ cha mẹ cô đã đi sang thành phố khác kiếm tiền, gửi cô cho bà ngoại nuôi dưỡng, thỉnh thoảng thì gửi tiền về.
Nhưng sau đó thì họ gặp tai nạn ở nơi đất khách quê người, bỏ mạng tại đó.
Khi ấy cô mới bốn tuổi, bọn họ lại không thường xuyên về thăm nên cũng không biết đau lòng hay khóc lóc, chỉ im lặng nhìn linh vị của cha mẹ.
Sau khi lớn lên, biết chuyện rồi cũng chỉ hơi buồn một chút.
Vào năm cô mười tuổi, bà ngoại mất, vậy là cô được giao cho dì nuôi dưỡng.
Thật ra cũng không phải dì cô tốt bụng hay gì đâu, chỉ là bà ngoại đã để lại cho dì ấy một số tiền nên dì mới chịu nhận nuôi cô.
Cô cũng rất biết ơn về điều đó, mặc dù dì vẫn hay mắng cô, dượng vẫn hay say xỉn đánh cô nhưng cô thật sự rất cảm kích vì họ không bỏ rơi cô.
Khi ở trường cô bị bạn bè cười nhạo, bị bạn bè bắt nạt dì cũng hay ra mặt dạy dỗ mấy người bạn xấu đó của cô.
Suy cho cùng, dù sao cũng là dì ruột nên dì vẫn rất thương cô, chỉ là vẫn không thương bằng con ruột của mình, hơn nữa cô còn là một đứa bị khiếm khuyết khiến người ta chán ghét.
Năm Úc Noãn Thanh học lớp mười hai, gia đình túng thiếu, dượng bị bệnh, hơn nữa hai đứa em vẫn còn phải đi học.
Khi ấy cô mới thật sự là một gánh nặng khiến dì cô vứt không được, giữ lại cũng không xong, nên cô đã phải nghỉ học và bắt đầu đi làm thuê. Tuy chỉ là những việc vặt như rửa bát, nhặt ve chai, giữ trẻ cho hàng xóm,... nhưng ít ra vẫn có tiền.
Sau này gia đình dư giả hơn một xíu thì mở quán cơm, cô cũng không cần đi làm nữa, phụ bán cơm không lương cho dì.
Tuy không có tiền lương nhưng mỗi ngày cô đều được ăn no ba bữa, tuy là cơm thừa canh cặn nhưng cô vẫn biết ơn vì dì chưa bao giờ có ý định bỏ rơi cô, cho cô được ăn, được ở.
Úc Noãn Thanh bưng cơm ra cho khách sau đó định trở vào tiếp tục công việc, không ngờ lại có một đám giang hồ bước vào.
Tên cầm đầu ngông cuồng phả một làn khói trắng, sau đó quăng xuống đất, dùng chân dập tắt.
Hắn lớn giọng: "Kiều Mẫn đâu? Kiều Mẫn đâu rồi?"
Kiều Mẫn là tên của dì cô. Thật ra bọn họ chính là chủ nợ của dì ấy, lúc trước quán không có khách nên đã vay không ít tiền, mà dượng của cô còn là một người hay bài bạc, rượu chè, nên... chắc tính tiền lãi thôi cũng là một con số lớn rồi.
Không nhìn thấy Kiều Mẫn bước ra, hắn ra bắt đầu phá quán, lật bàn ăn của khách, không sợ trời không sợ đất mà làm loạn.
Khách bị hắn doạ sợ, cứ vậy mà bỏ đi, có người còn chưa trả tiền đã tháo chạy.
Dì của cô bước ra, cô sợ hãi núp phía sau dì, nhìn cũng không dám nhìn gương mặt hung tợn đó.
"Anh Lưu, anh lưu bớt giận." Dì cô hơi run rẩy, gương mặt đã tái xanh.
"Bớt giận? Trả tiền cho tao thì tao sẽ liền bớt giận ngay." Hắn nghênh mặt, đàn em ở đằng sau lại tiếp tục đạp đổ bàn ghế, tạo ra một âm thanh rất lớn.
"Tiền... tiền sao?" Giọng của Kiều Mẫn lắp bắp, bàn ray run run sợ sệt: "Anh Lưu có thể cho chúng tôi thong thả vài hôm không?"
Hắn chau mày lại, trên gương mặt xuất hiện một cơn giận dữ, đá dì cô một cái ngã xuống đất: "Mẹ nó! Không có tiền trả mà còn mặt dày đi mượn làm đéo gì? Tao nói cho mày biết, hôm nay không trả, tao phá quán."
Noãn Thanh sợ hãi muốn đỡ dì cô dậy nhưng dì cô lại quỳ gối lên, nắm lấy ống quần của hắn: "Đừng... đừng mà anh Lưu."
Sau đó dì cũng kéo cô quỳ xuống, cô liền ngoan ngoãn quỳ xuống cùng dì cầu xin.
"Anh Lưu thương tình tha cho chúng tôi lần này, lần sau chúng tôi nhất định sẽ trả mà."
Hắn ra không nương tình đá Kiều Mẫn ra: "Mày nghĩ tao là người mềm lòng?"
Nói xong hắn vừa ra hiệu vừa quát to: "Đập hết cho tao."
Sau khi bọn họ rời đi, quán cơm cơ hồ thành một bãi phế liệu, đồ đạc đều bị đập nát không chừa cái gì.
Cảnh tượng này thật sự quá thê thảm.
Dì cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể dựa vào cô mà nức nở.
Còn cô thì ôm lấy dì, sợ hãi rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc, cô cắn chặt răng, ép cho bản thân phải mạnh mẽ.
Vì cô biết, bản thân mình quá yếu đuối, quá mỏng manh, mà cô lại không muốn bất kì ai nhìn thấy con người thật đó của mình.
Danh sách chương