Đại Hải Chi Kình bước từng bước đến chỗ quan tài nọ. Tiếng chân mỗi lúc một đến gần quan tài. Thạch Kiếm cũng mỗi lúc một Chương hộp lo lắng, nín thở chờ đợi nghiêm chỉnh phòng bị.
Đại Hải Chi Kình đến cạnh quan tài.
Bỗng nhiên Thiên Ngoại Thế Ma quát gọi:
- Thập đệ, không cần mở nắp quan nữa.
Đại Hải Chi Kình ngây ngươi hỏi:
- Tại sao thế? Thiên Ngoại Thế Ma nói:
- Người đã chết thì có gì để xem chứ.
Thạch Kiếm bất giác thở phào nhẹ nhõm nhưng mà mồ hôi trên trán toát xuống như mưa.
Đại Hải Chi Kình không hiểu gì cả, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên Ngoại Thế Ma có vẻ hoài nghi.
Thiên Ngoại Thế Ma đắc ý nói:
- Ta biết rõ lão ta tính tình rất là nóng nảy, hấp tấp, vì thế nếu lão ta giả vờ chết thì lúc nghe ta nói muốn mở nắp quan ra xem thi thể thì đã ngồi bật dậy từ lâu rồi.
Thạch Kiếm thầm cười nhạt nói: "Lần này ngươi bị trồng chuối rồi." Đại Hải Chi Kình cười nói:
- Mưu trí của sư huynh, tiểu đệ quả thật kém xa.
Đại Hải Chi Kình khen như thế càng làm cho Thiên Ngoại Thế Ma thêm đắc ý, lão buông tiếng cười to, âm thanh vang dội, tỏ ra nội lực rất ghê gớm.
Một lúc sau, Thiên Ngoại Thế Ma ngưng bặt tiếng cười nói:
- Khoái Đao Trương Nghĩa, Tuyệt Đao Ngô Nông! Phút chốc có hai gã đại hán đi ra chắp chưởng nói:
- Ma Tôn có gì dặn dò? Thiên Ngoại Thế Ma nói ỡm ờ:
- Hãy đem quan tài ra phía sau núi, nhớ chôn qua loa thôi đó.
Khoái Đao Trương Nghĩa, Tuyệt Đao Ngô Nông đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh! Hai người một trước một sau khiêng quan tài đi như bay về phía sau hoang sơn.
Thạch Kiếm nằm trong quan tài, lúc này chàng như trút được gánh nặng, chàng chỉ chờ cơ hội thoát khỏi quan tài, giết chết hai tên khiêng quan tài.
Lúc này chàng nghĩ đến việc phục thù...
Bỗng quan tài dừng lại, thì ra phía sau núi đã đào sẵn một cái hố, Trương Nghĩa và Ngô Nông chỉ việc đặt quan tài vào hố, rồi họ bắt đầu rải đất lên quan tài để chôn cất thì...
Đúng lúc ấy, một tiếng quát the thé vang lên như sấm:
- Khoan đã! Trương Nghĩa và Ngô Nông vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy, đưa mắt nhìn, liền chắp lễ nói:
- Hoàng Phủ cô nương! Thì ra kẻ vừa đến là Bạc Mệnh Nữ Hoàng Phủ Hà, đôi mắt nàng như hai luồng hàn tinh nhìn thẳng vào mặt hai người họ, Chương lâu mới hỏi:
- Hai vị chôn cất ai thế? Trương Nghĩa và Ngô Nông run rẩy nói:
- Thuộc hạ không biết! Bạc Mệnh Nữ sắc mặt xám xanh, hỏi:
- Các người không nói sao?
- Điều này...
- Đây có phải là Hoàng Phủ Sửu Thiên Lang Vương thân phụ của ta không, tại sao lại chết thế...
Câu nói này làm cho Thạch Kiếm tỉnh ngộ ra, thì ra Tái Lý Bạch lại là Thiên Lang Vương Hoàng Phủ Sửu.
Trương Nghĩa và Ngô Nông sợ đến biến sắc run rẩy nói không nên lời.
Lúc này sắc mặt Bạc Mệnh Nữ bừng bừng sát khí, vô cùng kinh người, nàng quát từng chữ một:
- Nợ máu phải trả bằng máu! Vừa dứt lời, nàng liền đưa cánh tay ngọc lên tấn công hai người nhanh như điện.
Hai tiếng thảm thiết vang lên, hai cái xác đầm đìa máu nằm sóng soài trên mặt đất.
Bạc Mệnh Nữ nước mắt đầm đìa bước đến gần quan tài.
Bỗng sau lưng có tiếng gọi:
- Hà muội.
Bạc Mệnh Nữ dừng chân, âm thanh quen thuộc này nàng không dừng chân cũng đã biết là Bạc Tình Lang rồi, nàng nghe tiếng gọi lửa giận bốc cao.
Bạc Tình Lang lại tiếp:
- Hà muội, hình như nàng đã thay đổi rồi! Bỗng Bạc Mệnh Nữ quay người lại. Bạc Tình Lang vừa thấy sắc mặt của nàng bất giác kinh hãi, thối lui hai bước, miệng lẩm bẩm nói không nên lời.
Bạc Mệnh Nữ nói một cách lạnh lùng và ẩn chứa sự phẫn nộ:
- Thủ đoạn của ngươi rất độc ác...
Nàng chỉ vào quan tài nói:
- Ai chết trong quan tài kia thế? Ngươi nói mau! Bạc Tình Lang lại thối lui ba bước, ôn tồn nói:
- Hà muội, điều này ta không biết...
- Đừng nói nhiều nữa!
- Hà muội, ta thật là không biết mà!
- Ngươi không biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết, người chết trong quan tài kia là Hoàng Phủ Sửu, thân phụ ta, không... phải nói là nghĩa phụ của ta, tại sao nghĩa phụ ta lại chết thê thảm, tại sao? Ngươi nói đi.
Bạc Tình Lang thấy lời nói của nàng lạnh như băng, biết là hôm nay khó làm cho nàng nguôi giận, bèn nói:
- Hà muội, điều này không liên quan đến ta.
Bạc Mệnh Nữ quát:
- Bạc Tình Lang hôm nay ngươi không nói thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
Bạc Tình Lang tiến đến bốn năm bước, nói:
- Đó, đó là Hải Nữ...
Bạc Tình Lang chưa dứt lời thì hữu thủ đã điểm vào Mê Huyệt của Bạc Mệnh Nữ nhanh như chớp.
Bạc Tình Lang xuất thủ vô cùng chính xác, vả lại khoảng cách giữa họ lại rất gần, Bạc Mệnh Nữ lại chìm đắm trong sự đau khổ nên gã mới đắc thủ dễ dàng như thế.
Sau khi đắc thủ, hắn cười khà khà.
Bỗng nhiên tiếng cười im bặt, gã đứng như trời trồng.
Thì ra trong lúc gã lén điểm vào Mê Huyệt của Bạc Mệnh Nữ thì Thạch Kiếm đã phá quan thoát ra, thân hình chàng nhanh như chớp phóng đến sau lưng Bạc Tình Lang và điểm vào Kỳ Môn Huyệt của gã, gã ngã phịch xuống đất.
Sau khi điểm vào Kỳ Môn Đại Huyệt của Bạc Tình Lang, Thạch Kiếm nhanh chóng đến giải huyệt cho Bạc Mệnh Nữ.
Bạc Mệnh Nữ tung ngươi đứng dậy nói:
- Lại được thiếu hiệp cứu, ơn đức này biết đền đáp thế nào đây? Thạch Kiếm ỡm ờ nói:
- Cô nương hà tất phải để bụng...
Bỗng Bạc Mệnh Nữ phát hiện quan tài trống rỗng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, mắt lộ vẻ không hiểu.
Thạch Kiếm hiểu ý liền nói:
- Người trong quan tài thật ra là tại hạ.
Bạc Mệnh Nữ không hiểu hỏi:
- Việc này là thế nào? Nghĩa phụ ta đâu? Có phải nghĩa phụ ta đã gặp điều không may chăng? Thạch Kiếm thở dài một tiếng, bèn thuật lại việc trong thạch lao, và cả phương pháp thoát ngục thế nào cho Bạc Mệnh Nữ nghe, sau cùng chàng nói:
- Hoàng Phủ lão tiền bối chết rất thê thảm! Bạc Mệnh Nữ được Hoàng Phủ Sửu dạy dỗ mấy chục năm nay, vừa nghe được tin dữ bất giác nước mắt ròng ròng chảy xuống, vô cùng đau khổ.
Thạch Kiếm đưa tay chỉ Bạc Tình Lang đang nằm trên mặt đất nói:
- Cô nương nên trị hắn mới phải.
Bạc Mệnh Nữ như tỉnh ngộ ra, nhìn Bạc Tình Lang một cái, đôi mắt nàng như hai lưỡi dao sắc bén, căm phẫn nói:
- Hắn là một người lòng lang dạ sói...
Nói xong, nhanh chóng giải huyệt cho Bạc Tình Lang.
Thạch Kiếm ngẩn người kinh ngạc trước hành động của cô ta, Bạc Tình Lang liền tung người đứng dậy, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi quay người bỏ chạy.
Nhưng Bạc Mệnh Nữ nhanh như một luồng khói mỏng, chặn lấy lối đi của gã nói:
- Kẻ bạc tình kia, hôm nay ngươi còn muốn thoát hay sao? Bạc Tình Lang giảo quyệt nói:
- Hà muội, một ngày là phu thê, ngàn năm ân tình, nàng đừng bao giờ bị kẻ khác mê hoặc mà phá hoại tình phu thê...
Bạc Mệnh Nữ sát khí bừng bừng, không để gã nói hết, quát:
- Im ngay! Bạc Tình Lang khẽ rùng mình, nhưng vẫn miễn cưỡng gọi:
- Hà muội...
Bạc Mệnh Nữ thịnh nộ quát:
- Ngươi là đồ súc sanh, Hà muội có phải để ngươi gọi hay sao? Bạc Tình Lang nín thinh, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Bạc Mệnh Nữ căm hờn nói:
- Ngươi hạ độc giết chết thân phụ ta là Thiết Huyết Truy Hồn, lại lừa gạt tình cảm của ta, lại còn muốn ta lập mưu hại người khác, tất cả các tội ác này, hôm nay ngươi phải nếm hậu quả của nó.
Bạc Tình Lang sắc mặt xám ngắt, gã biết rõ mình không phải là địch thủ của Bạc Mệnh Nữ, cái chết từng bước đến gần gã.
Bạc Mệnh Nữ lại nói:
- Nhưng ta không phải hạng tiểu nhân như ngươi nên mới giải huyệt đạo cho ngươi, để hai chúng ta công bằng mà quyết đấu một phen.
Bạc Tình Lang ấp úng nói:
- Phu thê trở mặt thì quả là đau khổ...
Bạc Mệnh Nữ quát đứt đoạn:
- Im ngay! Ai là hiền thê của ngươi.
Bạc Tình Lang ngây người một lúc, gã không muốn xuất thủ, vì gã không dám.
Bạc Mệnh Nữ lãnh đạm nói:
- Xuất thủ đi! Nhưng Bạc Tình Lang vẫn không động đậy.
Bạc Mệnh Nữ sắc mặt lạnh như tiền nói:
- Nếu ngươi không xuất thủ, thì ta không khách sáo đấy.
Một người đến giờ phút quyết định sự sống còn thì nhất định cố gắng hết sức để vùng vẫy, nhất là con người đê tiện như Bạc Tình Lang, gã làm gì mà bó tay chịu chết chứ? Bỗng Bạc Tình Lang nghiến răng ken két, song thủ mang theo một luồng công lực bình sanh bổ tới.
Bạc Mệnh Nữ điềm đạm chống trả một chiêu.
Chiêu thức của nàng tuy bình dị không có gì lạ nhưng chưởng phong lại mang theo một luồng sát khí kinh người.
Bạc Tình Lang quét ra một chiêu, liền lắc người tiến đến.
Bạc Mệnh Nữ lay động thân mình, hữu chưởng nhằm vào vai của Bạc Tình Lang mà quét xuống, nhanh như điện chớp.
Bạc Tình Lang kêu lên một tiếng thảm khốc, thân hình bắn ra ngoài mười trượng như diều đứt dây.
Bạc Mệnh Nữ ngây người kinh dị, nghĩ thầm: "Tại sao hắn lại yếu ớt đến thế?" Chưa nghĩ xong, thì thân người bắn ra của Bạc Tình Lang lại tung lên, phút chốc đã phóng ra ngoài mười trượng.
Bạc Mệnh Nữ giậm chân nói:
- Xảo quyệt thật! Không ngờ Bạc Tình Lang giả vờ bị thương, thừa cơ chạy thoát.
Thạch Kiếm cũng không ngờ gã lại như thế, liền tung người đuổi theo.
Bạc Tình Lang chạy thục mạng.
Bỗng một luồng kình phong ập đến người gã.
Bạc Tình Lang khiếp vía đứng lại.
Âm thanh thê lương vang lên:
- Tội ác của ngươi chất chồng, hôm nay đừng hòng thoát thân.
Gã đưa mắt nhìn thì ra là một vị ni cô đã chặn lối đi của gã.
Gã vừa đứng lại thì Bạc Mệnh Nữ đã đuổi kịp, giơ tay quét ra một chiêu. Chiêu này mang theo sức mạnh ngàn cân, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạc Tình Lang toàn thân máu bắn tung tóe ngã phịch xuống đất chết ngay.
Bạc Mệnh Nữ nhìn người vừa tới, liền chạy đến gọi:
- Thân mẫu! Thì ra người vừa đến là Ngộ Tâm Sư Thái, quả thật đúng lúc vô cùng. Hai mẫu tử trùng phùng vừa vui mừng vừa đau khổ.
Thạch Kiếm đứng trước hai mẫu tử này cũng bất giác cảm thán vô cùng, chàng lặng lẽ bỏ đi.