Lúc này Đại Hải Chi Kình đã đứng dậy, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm.
Bỗng từ trong không trung, xoẹt đến hai bóng người đỏ, Thạch Kiếm đưa mắt nhìn, bất giác thất kinh thối lui hai bước.
Thì ra hai kẻ vừa đến là hai quái nhân tóc đỏ xõa ngang vai, đầy mình là lông lá, thân hình cao hơn người thường một cái đầu, thân pháp lại nhanh đến dị thường.
Đại Hải Chi Kình vừa gặp liền mừng rỡ bước đến chắp tay nói:
- Hai vị sư huynh đến đúng lúc thật.
Vị quái nhân tóc đỏ bên tả toét miệng cười nói:
- Sư đệ, đã lấy được Thủy Tiên Nguyên Tâm chưa? Thạch Kiếm không ngờ họ nói tiếng Hán một cách lưu loát như thế.
Chỉ nghe Đại Hải Chi Kình đáp:
- Thật xấu hổ, vẫn chưa lấy được.
Hai vị quái nhân tóc đỏ nghe nói mày rậm khẽ chau lại, cất bước đi đến trước mặt Thủy Tiên Phi Tử không một chút chần chừ, nói:
- Hãy lấy Thủy Tiên Nguyên Tâm ra! Thủy Tiên Phi Tử như nói qua mũi:
- Hải Ngoại Dã Nhân, các ngươi cả gan đến Trung nguyên mà ăn nói bừa bãi như thế sao? Vị quái nhân tóc đỏ bên hữu giận dữ quát:
- Cô dám thóa mạ Đệ Cửu Ma Tôn ta, có lẽ cô chán sống rồi đấy!
- Thóa mạ bọn dã nhân các ngươi thì làm sao nào? Đệ Cửu Ma Tôn giận bừng bừng, song thủ to và dài đầy lông lá chụp đến.
Gã xuất thủ như điện, nhưng Thủy Tiên Phi Tử không phải là tay vừa, làm gì để gã dễ dàng đắc thủ như thế, lay động thân hình một cái đã tránh ra được.
Đệ Cửu Ma Tôn giận trợn tròn đôi mắt giơ song thủ ra chụp tiếp.
Vì quái nhân tóc đỏ bên cạnh là Đệ Bát Ma Tôn trong Thập Đại Ma Tôn gã thấy sư đệ thất thế, liền tung người nhảy đến, giơ chưởng quét vào người Thủy Tiên Phi Tử.
Thủy Tiên Phi Tử trước sau đều có địch, chân tay có vẻ rối loạn.
Thạch Kiếm thấy vậy vận mười hai thành công lực quét ra hai luồng chưởng lực vào hai Ma Tôn này.
Hai vị quái nhân tóc đỏ chỉ lo nghĩ đến Thủy Tiên Phi Tử không ngờ bên hông lại xuất hiện luồng công lực mạnh mẽ đến thế, vừa muốn chặn lại thì đã muộn.
Hai người họ bị Thạch Kiếm đánh trúng chưởng chao đảo thối lui nửa bước.
Thạch Kiếm thầm thất kinh, một chưởng của chàng mạnh ngàn cân lại chỉ làm cho hai vị quái nhân tóc đỏ này thối lui nửa bước mà thôi, quả là không thể tưởng tượng nổi.
Hai vị quái nhân tóc đỏ bị đánh một chưởng giận phát điên lên, miệng lẩm bẩm kêu lên, liền liên thủ xuất chưởng, Đại Hải Chi Kình thấy thế cũng đi đến bên mình họ vận công phát chưởng.
Thạch Kiếm thấy ba người vận công phát chưởng hai bàn tay trở nên đỏ chói, chàng biết đó là một loại võ công độc môn kỳ dị.
Nhưng Thạch Kiếm vốn có cá tính cuồng ngạo, không chịu né tránh, thủ thế đón chưởng.
Ba luồng chưởng lực đột nhiên phát ra, như lôi phong động vân.
Thủy Tiên Phi Tư kêu to một tiếng:
- Hồng Mao Chưởng! Nhanh như chớp kéo lấy tay Thạch Kiếm nhảy ra ngoài bảy, tám trượng vừa đúng lúc tránh khỏi luồng chưởng lực mạnh như bão táp do bao luồng chưởng lực hội tụ mà thành.
Thạch Kiếm bị Thủy Tiên Phi Tử kéo ra ngoài trong lòng có vẻ không bằng lòng.
Nhưng lúc nhìn thấy nơi luồng chưởng phong giáng xuống tạo thành một mảnh đất cỏ cây hoa lá bị đốt cháy thành tro bụi, phút chốc giật mình toát mồ hôi hột.
Chàng thầm nghĩ: "Nếu không phải cô ta kịp thời kéo ra, có lẽ ta đã chôn thân dưới Hồng Mao Chưởng rồi." Chàng nghĩ xong nhìn Thủy Tiên Phi Tử với ánh mắt cảm kích.
Lúc này ba Ma Tôn lại xuất thủ công đến.
Một luồng bão táp đỏ chói, cuồn cuộn ập đến.
Thủy Tiên Phi Tử quát nhỏ:
- Chúng ta tạm thời tránh sự lợi hại của chúng.
Nói xong thân hình nàng như chim yến vút lên không trung, Thạch Kiếm lướt theo nàng.
Chớp mắt họ đã rơi vào Loạn Thạch Trận.
Thạch Kiếm thấy nàng ngồi trên một tảng đá to, tư thế vô cùng an nhàn, chỉ thấy ba vị Ma Tôn như chim ưng, nhằm loạn thạch mà đuổi đến.
Thạch Kiếm đối với thái độ lúc thì lạnh nhạt, lúc thì ôn hòa của cô ta bất giác mà nảy sinh tình cảm, vì thế chàng đối với cử động của nàng rất có lòng tin.
Bỗng! Ba vị ma đầu đứng ngoài đống loạn thạch nhìn mà không tiến bước.
Thạch Kiếm thấy kỳ lạ, đưa mắt quan sát tứ phía, mới phát hiện đống loạn thạch này được sắp đặt theo phương vị Kỳ Môn bất giác thán phục, liền nói:
- Nếu mắt ta không bị mờ thì đống loạn thạch này là một Kỳ Trận.
Thủy Tiên Phi Tử khẽ lộ vẻ đắc ý, nói:
- Ai không biết đây là trận thế, nếu có bản lĩnh thì hãy nói ra sanh môn tử khắc của trận thế này.
Thạch Kiếm ngắm nghía Chương lâu nói:
- Điều này tại hạ phục thôi.
- Như vậy thì ngươi ở mãi trong loạn thạch trận này thôi.
Thạch Kiếm biết nàng nói đùa, cười đau khổ vỗ tay hỏi:
- Tại hạ có một việc muốn hỏi không biết cô nương có chịu nói cho tại hạ biết không?
- Việc gì vậy?
- Không biết lai lịch của Thập Đại Ma Tôn này từ đâu?
- Hừm! Cả việc như thế cũng không biết thì nói gì là dấn thân giang hồ chứ? Thập Đại Ma Tôn chính là mười tên đệ tử của Đảo Chủ Hồng Mao Đảo.
- Như vậy công lực của đảo chủ Hồng Mao Đảo không phải là thường.
Thủy Tiên Phi Tử nói:
- Võ công của Đảo Chủ Hồng Mao Đảo như thế nào ta cũng chưa gặp qua, nhưng từ công lực của Thập Đại Ma Tôn có thể biết được công lực của lão như thế nào rồi.
Thạch Kiếm lại hỏi tiếp:
- Còn Hồng Mao Chưởng thì sao?
- Hồng Mao Chưởng là võ công độc môn của Hồng Mao Đảo vừa rồi Kim Ngọc Thoa đã chết dưới võ công tà độc này.
Thạch Kiếm ồ lên một tiếng nghĩ thầm:
- Như vậy Bạch Diện Lang Quân không phải chết dưới tay của Võ Lâm Bạo Quân mà là chết dưới tay của môn hạ Hồng Mao Đảo đáng căm hờn...
Nghĩ đến đây chàng mặt lộ sát khí, cất bước tiến ra.
Bỗng Thủy Tiên Phi Tử nắm lại cánh tay chàng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì thế? Lúc này mắt Thạch Kiếm nảy lửa nói:
- Ta phải đánh tan xương nát thịt ba tên ma đầu này.
- Ngươi không nên động thủ thì hơn.
- Tại sao thế?
- Nếu nói công lực của ngươi, đấu một trong ba người họ thì quả là có dư thừa, nhưng ba người họ liên thủ với nhau, ngươi chỉ có đi đến cái chết mà thôi!
- Nhưng tội ác của họ đầy trời, không giết họ quả là không yên lòng.
- Đành phải thừa cơ mà hành động thôi, hay là sau này công lực của ngươi có tăng tiến thêm, thì có thể yên tâm mà giết chúng.
- Lẽ nào để họ ngông cuồng vô lễ thế sao? Thủy Tiên Phi Tử cười khẽ một tiếng, nói:
- Họ hoành hành không được bao lâu đâu.
- Nhưng ta khó mà nhịn được...
Thạch Kiếm chưa dứt lời thì Thủy Tiên Phi Tử đã ộc một tiếng, mửa ra một đống nước, mặt chảy mồ hôi hột, thân hình có vẻ yếu ớt.
Thạch Kiếm có vẻ tiếc thương nàng, vội vàng chạy đến dìu nàng.
Thạch Kiếm nhìn đôi má của nàng ửng hồng đẹp như ánh tà dương, mùi hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ đập vào mũi chàng.
Thạch Kiếm bất giác ôm chầm lấy nàng, bỗng chàng nhanh chóng tỉnh ngộ ngay, vội thả nàng ra, nắm lấy nàng quan tâm hỏi:
- Phi Tử, cô đã bị thương rồi sao? Thủy Tiên Phi Tử nghe chàng hỏi, mặt đỏ lên vì thẹn, cúi mặt, không nói gì.
Thạch Kiếm thấy lạ kỳ, thấy dáng vẻ của nàng mệt mỏi, như là bị trúng chưởng lực của Ma Tôn bị thương đâu đó, bèn quan tâm hỏi tiếp:
- Phi Tử, cô có phải là đã bị thương không? Thủy Tiên Phi Tử khẽ lắc đầu.
Nàng không nói, nhưng trong lòng thầm cảm kích: "À! Tính tình của chàng ôn hòa biết bao, nhân cách của chàng cao cả biết bao, chàng tuyệt không làm việc xấu xa kia!" Bỗng Thủy Tiên Phi Tử nghĩ đến khuôn mặt nham hiểm của Đại Hải Chi Kình nàng thầm nghĩ: "Nhất định là Cổ Phi Long bày mưu, hắn muốn đoạt trinh tiết của ta, lại không ngờ Thạch Kiếm..." Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy buồn nôn, lại mửa ra một ngụm nước.
Thạch Kiếm thất kinh hỏi:
- Phi Tử, cô bị làm sao thế? Thủy Tiên Phi Tử sắc mặt kiều diễm, nói nhỏ:
- Không việc gì cả, ta đã có mang.
Như một tiếng sấm giáng vào đầu Thạch Kiếm, chàng thất kinh thối lui bảy, tám bước nghĩ thầm: "Không ngờ cô ta lại là một phụ nữ hạ tiện, có mang, mà cô ta nói ra được..." Chàng liền lạnh lùng nói:
- Chúc mừng cho Phi Tử.
Kẻ ngu ngốc cũng nghĩ ra trong khẩu khí chàng bao hàm sự nhạo báng.
Thủy Tiên Phi Tử cảm thấy mũi chua cay, hai hàng lệ rơi xuống.
Thạch Kiếm cười nhạt, nghĩ thầm: "Nay hối hận thì đã muộn rồi." Trong lòng chàng vị nữ thần cao cả, thanh khiết, phút chốc biến thành một dâm phụ quả làm cho chàng vô cùng thất vọng.
Chàng điềm đạm nói:
- Phi Tử, tại hạ cáo từ thôi.
Nói xong cất bước bỏ đi.
Bỗng Thủy Tiên Phi Tử gọi chàng nói:
- Xin hãy dừng chân đôi lúc.
- Phi Tử, có việc gì thế?
- Hãy cho ta nói một lời rồi hãy đi có được không? Thạch Kiếm ngang nhiên nói:
- Có việc gì Phi Tử cứ việc nói không sao cả! Thủy Tiên Phi Tử lặng lẽ nói:
- Ngươi có biết cái thai trong bụng ta là của ai không? Thạch Kiếm bất giác ngây người, thầm tức cười, lẽ nào cô gái này phát điên rồi hay sao, cô ta quan hệ với ai mà lại đi hỏi ta, nhưng lòng chàng vốn nhân hậu, bèn nói:
- Điều này có lẽ Phi Tử hỏi nhầm người rồi chăng? Thủy Tiên Phi Tử ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm hỏi:
- Ngươi muốn phủ nhận sao?
- Làm gì có việc này!
- Khu vườn nhỏ ở hoang sơn việc ta và ngươi lỡ ăn Ngũ Sắc Dâm Quả lẽ nào ngươi quên hết rồi sao?
- Khu vườn nhỏ ở hoang sơn nào, sao ta không biết gì cả.
- À! Không ngờ ngươi là một kẻ bạc tình.
- Mong Phi Tử nói chuyện tôn trọng kẻ khác.
Bỗng Phi Tử nhớ đến lời nói của Bồng Lai Cung Chủ lúc đó Thạch Kiếm đã đứt Não Thần Mạch mất hết tri giác, đương nhiên là không biết, nhưng nàng nghĩ: "Lẽ nào Bồng Lai Cung Chủ không có nói cho hắn nghe sự việc đã xảy ra như thế nào sao?" Nàng liền hỏi:
- Lệnh đường không có nói cho ngươi nghe về việc của ta và ngươi hay sao? Thạch Kiếm ngạc nhiên nói:
- Không có!
- Vậy thì sau khi ngươi khỏi bệnh Não Thần Mạch, lệnh đường đã nói gì với ngươi?
- Não Thần Mạch của ta vẫn chưa khỏi hết.
Thủy Tiên Phi Tử không tin nói:
- Ngươi không phải đã hoàn chỉnh...
- Không, sanh mạng của ta nhờ vào một viên Định Não Thần của Bác Thông Lão Nhân chỉ có thể duy trì một trăm ngày, đến nay chỉ còn lại mấy ngày thôi, ta sắp biến thành một đống xương tàn rồi.
Lúc này Thủy Tiên Phi Tử mới nghĩ ra, việc này không thể trách Bồng Lai Cung Chủ vì Thạch Kiếm đã chịu đựng sự đả kích lớn lao, nên mới không kể đoạn nghiệt duyên cho chàng nghe.
Nàng nghe Thạch Kiếm nói tính mạng chỉ còn lại mấy ngày bèn hỏi:
- Lẽ nào vô phương cứu chữa sao?
- Có thì có, nhưng chỉ sợ cô không chịu.
Thủy Tiên Phi Tử vội nói:
- Nếu như ta cứu được ngươi thì làm gì mà không chịu chứ.
- Chỉ cần có Thủy Tiên Nguyên Tâm của cô là lập tức có thể cứu chữa được.
- Thủy Tiên Nguyên Tâm làm sao có thể cứu chữa Não Thần Mạch được chứ?
- Không phải thế, ta dùng Thủy Tiên Nguyên Tâm kích thích Kim Liên Hoa sớm kết trái thành Kim Liên Tử, Kim Liên Tử có thể trị bệnh cho ta.
Thủy Tiên Phi Tử thầm mừng rỡ: "Kim Liên Tử có thể trị bệnh đoạn Não Thần Mạch của chàng và đồng thời cũng có thể trị bệnh bại liệt sau một năm, vì chàng phục Ngũ Sắc Dâm Quả quả là nhất cử lưỡng tiện." Nàng lộ vẻ vui mừng nói:
- Nếu ngươi muốn Thủy Tiên Nguyên Tâm thì hãy lấy đi.
Vừa nói vừa lấy ra một viên Thủy Tiên Nguyên Tâm màu đỏ chói.
Thạch Kiếm nằm mộng cũng không nghĩ lại dễ dàng có được Thủy Tiên Nguyên Tâm như vậy. Nhưng chàng lại sợ Thủy Tiên Phi Tử có điều kiện gì bèn nói:
- Có phải cô vô điều kiện tặng cho ta?
- Đương nhiên.
Thủy Tiên Phi Tử ưu oán nói:
- Nhưng ta mong rằng ngươi đừng bỏ rơi ta.
- Bỏ rơi sao?
- Đúng vậy.
- Chúng ta vốn không có quan hệ gì, cô tặng Thủy Tiên Nguyên Tâm cho ta, ta sẽ cảm kích cô mãi, nhưng nếu cô đổ cái thai trong bụng lên đầu ta thì ta không dám tiếp nhận lòng tốt của cô.
Thủy Tiên Phi Tử thở dài một tiếng nói:
- Ta tặng Thủy Tiên Nguyên Tâm cho ngươi là vô điều kiện, còn đoạn nghiệt duyên đó, ngươi hoàn toàn không hay biết, hiện giờ thì ngươi đương nhiên là không thừa nhận rồi, nhưng sau này, ngươi có gặp lệnh đường hỏi rõ mọi việc, sau đó thì hãy làm theo lương tâm của mình, ta nghĩ ngươi không phải là kẻ vô tình.
Chàng nghe nói có vẻ động lòng, nhận lấy Thủy Tiên Nguyên Tâm nói:
- Ta sẽ làm như lời cô nói.
- Mong chàng bảo trọng.
- Thời gian không còn nhiều, ta còn phải đến Kim Liên Trì ngay thôi.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn thấy ba vị Ma Tôn không biết đã bỏ đi tự lúc nào, chàng theo sự chỉ dẫn của Thủy Tiên Phi Tử rời khỏi Loạn Thạch Trận.
Thạch Kiếm lặng lẽ chia tay nàng trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Lúc chia tay Thủy Tiên Phi Tử nói:
- Mong chàng đừng quên việc của hai chúng ta!