Lãnh Phong Nhất Tẩu là cốc chủ của Lãnh Phong Cốc là một trong Võ Lâm Tứ Đại Cấm Địa không xem ai vào đâu, vô cùng ngông cuồng, vốn muốn chưởng ra năm thành công lực để kết liễu Bạc Mệnh Nữ.
Không ngờ sắp thành công thì Thạch Kiếm xen vào, lại nhẹ nhàng làm cho chưởng lực của mình phải tan biến đi.
Làm cho lão vừa giận vừa thất kinh.
Liền lạnh lùng nói:
- Thạch Kiếm, nếu ngươi xuất thủ ngăn vào nữa thì lão sẽ xem như kẻ thù đấy.
Nói xong đánh ra một luồng lãnh phong ập đến người Bạc Mệnh Nữ.
Thạch Kiếm hừ một tiếng lạnh lùng, song chưởng quát ra chống trả.
Lãnh Phong Nhất Tẩu thấy vậy thu chưởng phẫn nộ nói:
- Nếu ngươi muốn chết thì lão phu sẽ chu toàn cho ngươi.
Nói xong lão quay lại nói với bốn vị đại hán phía sau:
- Tứ vị Hộ pháp, lập tức bày ra Lãnh Phong Trận chưởng chết hai tên ngoan tặc này cho ta.
Thạch Kiếm biết lợi hại, nói nhỏ:
- Cô nương hãy lui xuống, để một mình ta ra đỡ.
Nói xong lập tức tiến lên hai bước.
Tứ vị đại hán vây lấy Thạch Kiếm. Phân chia ra, đồng loạt hét lên một tiếng, bốn luồng lãnh phong lạnh thấu xương từ bốn phía ập đến.
Chiêu vừa xuất quả là sát thủ tuyệt chiêu.
Thạch Kiếm thấy họ xuất thủ độc ác, quát to một tiếng.
- Tuyệt tình như thế thì đừng trách ta vô tình đấy! Thạch Kiếm quát xong thì thân hình tung lên nhẹ như bông gòn, song hổ chưởng nhanh như bay bao trùm lấy bốn phía.
Loại thân pháp thần kỳ này quả là làm cho mọi người hồn bay phách lạc, Lãnh Phong Nhất Tẩu đứng xem, bất giác rùng mình, trong lòng thầm nghĩ: "Không ngờ lại có tài năng như thế trong võ lâm." Tiếp đó liền nghĩ: "Lẽ nào hắn là môn hạ của Thiên Ngoại Phái, lão phu không chịu gia nhập Thiên Ngoại Phái xem ra vô cùng nguy hiểm, nhân lúc hôm nay hắn một mình yếu thế ta giết hắn để khỏi nuôi hổ thành họa." Lãnh Phong Nhất Tẩu sát khí nổi lên lay động thân hình phóng nhanh đến, nhắm sau lưng Thạch Kiếm quét ra một chưởng.
Lúc này Thạch Kiếm đang bị bao vây trong luồng chưởng phong chằng chịt.
Bỗng chàng phát hiện phía sau lưng có một luồng gió rít mạnh, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
Bốp! Một tiếng nổ, Thạch Kiếm bắn tung ra ngoài ba trượng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nói thì chậm làm thì nhanh, bốn tên đại hán, cùng nhau phát ra một luồng chưởng phong mạnh mẽ như bài sơn đảo hải, nhằm Thạch Kiếm mà phát ra.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm ấy, Thạch Kiếm vận khí kiềm nén vết thương sau lưng, một tiếng rú dài vang lên, quay người phát ra một luồng kình khí mạnh mẽ như sơn băng hải đảo.
Luồng chưởng phong xé tan màn không bay đến, vô cùng kinh người.
Luồng kình đạo do bốn vị đại hán quét ra bị công lực mạnh vô song của Thạch Kiếm [Mất # trang] Lãnh Phong Nhất Tẩu giận dữ vô cùng, quát to:
- Tiểu tử, Lãnh Phong Cốc thề không đội trời chung với Thiên Ngoại Phái.
Nói xong nhảy vọt người lên, phóng đi nhẹ như một làn khói mỏng, phút chốc đã mất dạng.
Thạch Kiếm lúc này mới hiểu lão đã hiểu lầm mình là môn hạ của Thiên Ngoại Phái, thấy lão bỏ đi, vừa muốn mở miệng giải thích thì ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình lay động, Bạc Mệnh Nữ vội vàng chạy đến đỡ chàng dậy.
Thạch Kiếm cảm kích nhìn nàng, rồi từ từ ngồi xuống đất, vận khí điều tức.
Bạc Mệnh Nữ ngồi bên cạnh bảo hộ cho chàng.
Lúc này nàng hoàn toàn kinh ngạc trước công lực của chàng, vả lại khí phách và sự can đảm của chàng quả làm cho nàng kính phục.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời lặn về phía tây.
Bỗng Thạch Kiếm đứng dậy, tinh thần phấn chấn, liếc nhìn ánh tà dương, giật mình hỏi:
- Ta ngồi ở đây vận công được bao lâu rồi? Bạc Mệnh Nữ nói:
- Nửa ngày đúng! Thạch Kiếm ồ lên một tiếng lo lắng nói:
- Ta ở đây đã hơn nửa ngày rồi, e rằng không kịp rồi! Bạc Mệnh Nữ thấy chàng chau mày suy nghĩ, ánh mắt lộ ra vẻ bất an, bất giác hỏi:
- Thiếu hiệp không kịp việc gì vậy?
- Không kịp đến tham gia Dung Bảo Đại Hội bên bờ Thủy Tiên Trì vào ngày Trùng Cửu.
- Ồ! Không tham gia thì thôi.
- Không! Ta nhất định phải tham gia.
- Tại sao vậy?
- Ta nhất định đoạt cho bằng được Thủy Tiên Nguyên Tâm.
- E rằng không kịp rồi.
Thạch Kiếm chau mày hỏi:
- Nếu ta đi cả ngày lẫn đêm thì có kịp không?
- Thiếu hiệp nhất định lấy cho bằng được Thủy Tiên Nguyên Tâm sao?
- Đúng vậy! Bạc Mệnh Nữ chau mày suy nghĩ, bỗng mừng rỡ nói:
- Ta biết một đường tắt đến Thủy Tiên Trì, nếu như thi triển tuyệt đỉnh khinh công, với thân pháp của thiếu hiệp có thể có lẽ đến đó vào giờ ngọ ngày Trùng Cửu.
- Mong cô nương chỉ giáo.
Bạc Mệnh Nữ thuận tay bẻ một cành cây khô vẽ một bản địa đồ lên mặt đất.
Thạch Kiếm ngắm nhìn Chương lâu, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau đó chàng chắp tay thi lễ với Bạc Mệnh Nữ, nói:
- Đa tạ cô nương, hẹn gặp lại.
Nói xong tung người lên nhanh như điện xẹt, vội vàng phóng đi.
Thạch Kiếm thi triển khinh công cả ngày lẫn đêm, chàng đi nhanh như điện xẹt, không dám nghỉ ngơi, sợ rằng lỡ cơ hội không thể lấy được Thủy Tiên Nguyên Tâm, như vậy thì cuộc sống của chàng chỉ còn lại mấy mươi ngày ngắn ngủi thôi.
Bỗng chàng nghĩ đến Thủy Tiên Phi Tử thầm nghĩ: "Không biết cô ta có xinh đẹp không?" Nhưng ngay sau đó chàng lại cảm thấy xấu hổ, thầm mắng mình quá tầm thường.
Vừa đúng vào sáng ngày Trùng Cửu, Thạch Kiếm đến Thủy Tiên Sơn theo sự chỉ dẫn của Bạc Mệnh Nữ vòng qua ngọn Thủy Tiên Sơn tất đến được Thủy Tiên Trì.
Lúc này trong sơn lộ có không ít người đi vào Thủy Tiên Trì.
Chàng nhìn họ, ai nấy đều mang theo một loại binh đao.
Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Không ngờ lại có nhiều người tham gia đến thế." Nhưng chàng đoán không ra tại sao, sự hấp dẫn của Thủy Tiên Nguyên Tâm hay là sức mạnh hiệu triệu của Thủy Tiên Phi Tử.
Đi vào trong núi trên một tiểu lộ có hai bạch y thiếu nữ vận kỳ trang dị phục đứng kiểm tra.
Thạch Kiếm thấy những người trước mặt đã nhanh chóng được đi qua.
Chàng liền ngẩng đầu, đứng thẳng người đi tới.
Vị bạch y thiếu nữ bên tả chặn lại mỉm cười nói:
- Mong đại hiệp xuất trình thiệp mời.
Thạch Kiếm khẽ ngây người nói:
- Thiệp mời gì? Bạch y thiếu nữ nói:
- Vì tránh sự hỗn tạp trên hội trường, nên bất đắc dĩ phải kiểm tra thiệp mời, mong đại hiệp tha lỗi.
- Ta không có thiệp mời.
- Như vậy thì mong đại hiệp Chương giá cho.
Thạch Kiếm trợn tròn đôi mắt hổ, nói:
- Chương giá sao? Không dễ dàng như thế.
Bạch y thiếu nữ biến sắc nói:
- Nơi này không phải là nơi để ngươi ngông cuồng, hãy biết điều một chút.
Thạch Kiếm nói:
- Dung Bảo Đại Hội là vì võ lâm mà mở, ta mang theo thanh tuyệt thế kỳ bảo đến đây tham dự, cô nương ngăn cản quả là vô lý.
- Ngươi mang theo bảo vật gì đến tham gia vậy?
- Đoạt Hồn Kỳ.
Bạch y thiếu nữ có vẻ không tin nói:
- Thiếu hiệp đem ra xem có được không?
- Đương nhiên là được.
Thạch Kiếm lấy trong người ra thanh Đoạt Hồn Kỳ quét lên không một vòng.
Bạch y thiếu nữ lộ vẻ cung kính, nhường đường nói:
- Mời vào.
Thạch Kiếm hừ lên một tiếng lạnh lẽo, thu Đoạt Hồn Kỳ lại rồi bước vào trong.
Men theo sơn lộ uốn khúc đi vào, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cảnh tượng mỹ lệ.
Thì ra trước mặt có một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, trước cung điện là một mảnh đất rộng lớn, trên quảng đình người đông như kiến, náo nhiệt vô cùng.
Những người này vây xung quanh một cái lư to bằng một con bò, cao khoảng bảy thước.
Thạch Kiếm thầm nghĩ: "Cái lư to kia tất là Càn Khôn Dung Bảo Lư rồi." Chàng vừa suy nghĩ vừa cất bước, lúc này Thạch Kiếm lại nhìn thấy mé tả cung điện có một đầm nước trong xanh, trồng những cây Thủy Tiên hoa trắng như tuyết, bông hoa thẳng đứng trông xinh xắn.
Thạch Kiếm bước đến bên gần lư, lúc này hai bên lư đã được giăng những mảnh lều lên.
Và có mấy bạch y thiếu nữ, ân cần chiêu đãi khách mời.
Bỗng mắt Thạch Kiếm sáng lên, chàng nhìn kỹ rồi nghĩ thầm: "Đại Hải Chi Kình cũng đã đến đây rồi." Thì ra cuối lều có một vị thiếu niên vận áo gấm đầu chít khăn nho nhã, chính là Cổ Phi Long Đại Hải Chi Kình.
Thạch Kiếm lập tức nghĩ ngay: "Không biết lần này hắn mang theo bảo vật gì để tham gia đây." Thạch Kiếm mang theo Đoạt Hồn Kỳ đến tham dự, nhưng chàng lại lo lắng có người mang Bát Bảo đến như vậy sẽ rất phiền phức.
Một mặt khác chàng lại mong có người mang Bát Bảo đến tham gia, như vậy chàng khỏi phải đi truy sát tông tích của Bát Bảo, vì Lục Tình Kiếm cho đến nay chàng vẫn không tìm ra tông tích.
Trong lòng chàng rất mâu thuẫn. Chàng nhất định đoạt được Thủy Tiên Nguyên Tâm, đó là điều kiện quan trọng để chàng cứu vãn tính mạng.
Lúc này Thạch Kiếm nghe được âm thanh của một vị lão nhân bàn cạnh nói:
- Không ngờ ngươi với địa vị chưởng môn Huyết Đao Môn cũng đến đây tham dự đại hội.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn vị Chưởng Môn Huyết Đao Môn Huyết Đao Nhân Ảnh lão mày rậm, tai dài, trán cao má rộng nói với vị lão nhân gầy ốm và thấp:
- Bác Thông Lão Nhân, chúng ta đều như nhau cả, biết thì đừng nói ra.
Thạch Kiếm không ngờ lão nhân ốm nhỏ kia là Bác Thông Lão Nhân danh chấn giang hồ.
Chỉ thấy Bác Thông Lão Nhân cười híp mắt nói:
- Lão phu đến đây xem náo nhiệt mà thôi.
- Gì thế? Lão không phải đến để tham gia sao?
- Lão phu lòng đã cạn khô, làm gì còn có hứng thú để đoạt lấy vật ấy chứ.
- Nói như thế là ta chưa dứt lòng tham.
- Như vậy cũng chưa chắc.
Huyết Đao Nhân Ảnh khẽ giật mình trợn mắt nhìn lão.
Bác Thông Lão Nhân cười nói:
- Lão phu muốn nói là một thanh sắt làm sao chịu nổi sự hòa tan của cái lư kia chứ? Huyết Đao Nhân Ảnh không phục nói:
- Ta không tin.
- Tin hay không thì một lát sẽ biết, lão phu không tranh cãi với ngươi.
Huyết Đao Nhân Ảnh vừa muốn mở miệng nói thì Bác Thông Lão Nhân đã giơ cánh tay gầy guộc ra nói:
- Không cần nói nhiều, ngươi xem có ai đi ra kìa.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc.
Thì ra lúc đó từ trong cung điện có hai hàng bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng bước thong thả đi ra, dáng đi uyển chuyển như tiên nữ giáng trần vậy.
Tiếp theo là một luồng âm nhạc du dương nổi lên.
Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Thủy Tiên Phi Tử sắp sửa ra đấy." Chàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong lòng có vẻ lo lắng Chương hộp.
Bỗng từ trong cung điện như một ngôi sao từ từ di động ra ngoài, hội trường phút chốc trở nên im lặng có thể nghe được hơi thở của nhau.
Dần dần bóng người như ngôi sao sáng lạng kia đã bước ra ngoài.
Bỗng nhiên như một tiếng sấm gầm vang tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những luồng chưởng thanh làm chàng cau mày lại.
Tiếng chưởng thanh ngưng lại tiếp theo là những tiếng hô tụng vang lên.
Thạch Kiếm đưa mắt nhìn, chỉ thấy bóng người đó đã đi đến trước thềm cửa cung điện chàng vừa nhìn thấy bất giác kêu lên:
- Ồ! Thì ra là cô ta!