Võ Lâm Bạo Quân nói không nên lời, Chương lâu mới hỏi:
- Lời ngươi nói là sự thật sao? Thạch Kiếm ngạo mạn nói:
- Ta gạt ngươi để làm gì chứ? Võ Lâm Bạo Quân nảy ra nghi ngờ, nghĩ thầm: "Lẽ nào ta trúng vào quỷ kế của kẻ khác.. " Lão vừa nghĩ vừa hỏi:
- Ngươi không tin lời ta nói sao?
- Bán tín bán nghi!
- Con...
Thạch Kiếm quả nhiên nói:
- Ngươi không xứng đáng làm thân phụ ta! Võ Lâm Bạo Quân đau lòng, cúi mặt suy nghĩ.
Lão nghe lời nói của Thạch Kiếm biết rằng tất có ai đã bày ra quỷ kế này, vì thế mối thù đối với Bồng Lai Cung Chủ tiêu tan đi.
Tự nhiên lão cảm thấy đối với Thạch Kiếm nảy sinh tình phụ tử.
Tuy sự thật còn chưa rõ ràng.
Thạch Kiếm thì lại nghĩ khác, chàng cho rằng lão dùng lời lẽ đẹp đẽ để ngụy biện.
Trong thiên hạ không có ai nói ra cái lỗi của mình cả, chỉ là muốn biện hộ cho mình mà thôi.
Thạch Kiếm khẳng khái, phẫn nộ nói:
- Mười mấy năm nay, ngươi một trách nhiệm làm thân phụ cũng không có. Vả lại còn nhiều lần bức hại ta, giết chết Cổ Ngọc Hổ thúc thúc, còn muốn mổ tim ta, những điều này là ngươi nên làm hay sao? Võ Lâm Bạo Quân có vẻ hối hận, nhưng lão có thể làm như thế trước mặt môn hạ của mình sao? Vả lại lão còn không cho rằng là mình sai.
Trong lòng lão thầm quyết định: "Bất luận thế nào, con không có tội. Tuy hắn là con của Thạch Na Na, nhưng một phần nào cũng là con ta, ta làm sao có thể hại hắn chứ?" Nhưng lão không thể mãi mãi bại liệt như vậy.
"Không, ta còn có biện pháp khác... nói như vậy, ta có thể đồng ý với điều kiện của Bạc Tình Lang đổi lấy Kim Liên Tử mới đúng!" Võ Lâm Bạo Quân nghĩ tiếp: "Nhưng mà điều kiện của hắn hà khắc đến thế!" Thạch Kiếm lại lên tiếng nói:
- Tuy ngươi sanh ra ta, nhưng Cổ thúc thúc đã nuôi dưỡng ta, ta nhất định phải phục thù! Võ Lâm Bạo Quân nói lắp bắp:
- Ngươi thật muốn mang ác danh sát phụ sao?
- Hừm, ngươi tuyệt tình tuyệt nghĩa không xứng đáng làm thân phụ ta.
Thạch Kiếm đau lòng nói tiếp:
- Huống hồ ta vì ngươi mà chịu kích thích đến nỗi đoạn Não Thần Mạch không còn sống lâu được nữa rồi! Võ Lâm Bạo Quân giật mình, nhưng sắc mặt vẫn điềm đạm nói:
- Như thế sanh mạng của ngươi chỉ còn lại một trăm ngày sao?
- Không, chỉ còn chín mươi ngày!
- Não Thần Mạch đứt rồi thì còn thuốc gì để cứu không?
- Tuy có thuốc, cũng không cần ngươi giả tình giả nghĩa.
Thạch Kiếm sát khí bừng bừng, giơ chưởng lên nói:
- Hôm nay ngươi phải nộp mạng thôi!
- Ngươi tin rằng có thể địch nổi ta sao?
- Hãy thử xem sao, tiếp chiêu.
Thạch Kiếm vừa nói xong vận công vào song chưởng, chưởng tâm hướng về phía Võ Lâm Bạo Quân mà quét tới.
Võ Lâm Bạo Quân vung ống tay áo, quét trả lại một luồng công lực mạnh mẽ tuyệt luân.
Nhưng Thạch Kiếm từ khi phục Ngũ Sắc Dâm Quả công lực gia tăng rất nhiều, vả lại chiêu này của chàng là liều mạng quét ra, mang theo luồng kình phong như bài sơn đảo hải, oai lực kinh người.
Không ngờ Võ Lâm Bạo Quân chỉ muốn đối phó và lần trước đối chiêu với chàng lão đã đoán được công lực của chàng, vì thế chỉ quét ra năm thành công lực mà thôi. Lão tưởng rằng như vậy có thể ngăn chặn luồng kình phong của Thạch Kiếm.
Không ngờ vừa đối chưởng lão liền phát hiện không hay, trong lúc kinh ngạc, vội vàng cắn răng vận hết toàn bộ chân khí quét ra.
Ầm! Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Chiếc xe gấm thối lui nửa thước Võ Lâm Bạo Quân lay động mấy cái, mới miễn cưỡng ngồi vững, đưa mắt nhìn bất giác thất kinh.
Thì ra sắc mặt Thạch Kiếm sa sầm đi, đứng như một tượng đồng, không động đậy chút nào.
Võ Lâm Bạo Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng, nghĩ thầm: "Công lực của hắn đã tăng tiến thần tốc đến thế!" Thạch Kiếm lãnh đạm nói:
- Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót nữa.
- Thạch Kiếm, ngươi đừng tưởng rằng công lực cao thâm. Thật ra trong chiêu thứ nhất bổn Thánh Quân đoán sai thực lực của ngươi, chưa dốc hết sức mà thôi!
- Như vậy thì ngươi hãy dốc hết sức mà xuất thủ đi.
- Nhưng ta đã thay đổi chủ ý rồi!
- Ngươi đã chịu nộp mạng rồi?
- Không, ta không muốn tạo nên bi kịch cốt nhục tương tàn lẫn nhau.
- Nhưng ngươi đã muộn rồi! Võ Lâm Bạo Quân trợn tròn mắt.
Thạch Kiếm lại thốt thêm một câu:
- Vì Cổ thúc thúc đã không thể sống lại được!
- Thạch Kiếm, ngươi đừng tưởng rằng bổn Thánh Quân sợ ngươi...
- Không sợ ta thì hãy xuất thủ đi! Võ Lâm Bạo Quân cắn răng, sắc mặt trắng bệch nói:
- Đã như vậy thì đừng trách ta đấy! Mọi người Chương hộp theo dõi cuộc ác đấu sắp xảy ra.
Thạch Kiếm giơ nhẹ song chưởng lên, chuẩn bị quét xuống.
Võ Lâm Bạo Quân cũng thủ thế chờ đợi.
Một tiếng rít dài xé tan màn không vang đến.
Mọi người giật mình, định quay người lại đưa mắt nhìn thì một bóng người đã lướt tới.
Võ Lâm Bạo Quân và Thạch Kiếm đồng thời quay đầu lại nhìn, người thì đoán trước được sự việc liền giật mình, người thì biến sắc mặt xạ nộ quang.
Kẻ vừa đến là Bạc Tình Lang.
Thạch Kiếm bước lên hai bước, song chưởng đồng loạt đưa ra hộ thân nói:
- Chúng ta nên thanh toán nợ máu Thiết Huyết Bảo rồi! Bạc Tình Lang xua tay nói:
- Hôm nay ta không phải vì các hạ mà đến đây...
Nói xong mạnh dạn bước đến trước mặt Võ Lâm Bạo Quân cúi đầu thi lễ nói:
- Không biết Thánh Quân đã suy nghĩ thế nào rồi? Võ Lâm Bạo Quân chau mày nói:
- Điều kiện trao đổi, có lẽ quá hà khắc đấy!
- Nhưng mà vật ấy là vật duy nhất có trong thiên hạ, đối với Thánh Quân rất có ích.
- Nhưng hai món bảo vật đó cũng là tuyệt bảo cái thế đấy!
- Đây là kỳ hạn cuối cùng, muốn hay không đều do Thánh Quân quyết định! Võ Lâm Bạo Quân trầm ngâm giây lát mới lên tiếng:
- Ta đồng ý với ngươi, nhưng mong rằng hủy bỏ điều kiện kèm theo.
Bạc Tình Lang cười đau khổ nói:
- Làm sao có thể trả giá nữa chứ?
- Lẽ nào không còn nơi khác để mua tạm sao?
- Quả thật đây là điều kiện thấp nhất, đừng bao giờ muốn thấp nữa.
- Ta làm sao bán rẻ Trung Nguyên võ lâm, để lưu lại tiếng xấu cho người đời mắng chửi chứ?
- Làm sao có thể nói là bán rẻ chứ. Huống hồ sau này cũng do Thánh Quân thống ngự thiên hạ, làm một Thánh Quân thật danh, còn tốt hơn bây giờ nghìn lần.
Võ Lâm Bạo Quân khẽ động lòng nói:
- Tốt thì tốt đấy! Nhưng cái giá phải trả của ta quá lớn đấy!
- Khỏi đầu của sự việc có hy sinh cũng là điều không tránh khỏi.
- Hy sinh phải có mức độ thôi!
- Đây là mức độ thấp nhất rồi, lợi người lợi ta, tại sao lại không làm.
- Tuy lợi người lợi ta, nhưng cũng hại người hại ta.
Bạc Tình Lang bực dọc nói:
- Đây là việc của hai tấm lòng, ta cũng không miễn cưỡng được, mong rằng các hạ suy nghĩ kỹ nếu không sau này hối hận thì không kịp.
Nói xong, quay người bỏ đi.
Võ Lâm Bạo Quân gọi lại nói:
- Xin hãy dừng chân một lúc.
Bạc Tình Lang cười nham hiểm một tiếng rồi quay người lại, nhưng không tiến đến gần lão.
Võ Lâm Bạo Quân sắc mặt trầm ngâm quét mắt nhìn Thạch Kiếm, tràn đầy thân thiết quan tâm, nhưng sau cái liếc mắt nhanh chóng quay lại, giọng có vẻ hoài nghi hỏi:
- Vật ấy đích thật có thể trị bệnh của bổn Thánh Quân sao? Thạch Kiếm thầm nghĩ: "Không biết họ nói vật ấy là gì thế?" Bạc Tình Lang điềm đạm nói:
- Không những trị bệnh mà còn có thể tăng thêm chân khí.
Thạch Kiếm cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm: "Có lẽ họ không có ý định lấy tim ta để trị bệnh rồi. Tại sao lão lại thay đổi nhanh như thế?" Lúc này Thạch Kiếm liếc nhìn mặt Võ Lâm Bạo Quân nghĩ thầm: "Xem vẻ mặt u uất của lão hình như có tâm sự gì, xem ra lão có nỗi tâm sự thầm kín lớn." Võ Lâm Bạo Quân chậm rãi nói:
- Được thôi! Bạc Tình Lang cười to nói:
- Như thế thì Thánh Quân lập tức lên đường ngay đi! Võ Lâm Bạo Quân ra lệnh cho thuộc hạ mang hai cái xác của Độc Vương Chi Vương và Tứ Tiên Chi đi theo, sau một tiếng hiệu lệnh xe gấm từ từ di động.
Thạch Kiếm suy nghĩ, liền tung người đến trước Bạc Tình Lang nói:
- Ngươi đừng hòng chạy! Bạc Tình Lang ngạc nhiên, cười nói:
- Ngươi giữ ta lại có ý gì?
- Hãy để lại Âm Dương Quạt rồi nói.
- Nếu không thì sao?
- Đương nhiên ta phải lấy mạng ngươi.
- Thử xem! Thạch Kiếm quát to một tiếng, song chưởng ào ạt công tới.
Bạc Tình Lang đã đề phòng sẵn, nên thấy chàng xuất chưởng kình lực mãnh liệt bất giác rùng mình, liền vận hết toàn thân công lực chống trả.
Nhanh như chớp, một luồng bụi cát mù mịt bao trùm không trung.
Tiếp theo là tiếng hự.
Bạc Tình Lang chao đảo thối lui.
Thạch Kiếm phẫn nộ nhìn theo, tung người phóng đến, quét ra một chưởng.
Bạc Tình Lang thấy thế chưởng lực đến mạnh mẽ kỳ dị, bất giác rợn tóc gáy, miễn cưỡng xuất chiêu chống đỡ.
Hắn cho rằng ắt chết không sai, nhắm nghiền mắt lại.
Phút chốc bên mình hắn một tiếng nổ lớn vang lên, như có một luồng kình phong quét ngang thân mình.
Bạc Tình Lang đưa mắt nhìn, thầm kêu may mắn.
Thì ra lúc Thạch Kiếm xuất chiêu Võ Lâm Bạo Quân từ bên hông chàng quét ra một luồng kình phong đẩy lui chưởng lực của Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm mắt lộ sát quang nói:
- Ngươi ngăn cản ta có ý gì? Võ Lâm Bạo Quân nói:
- Hãy để cho bổn Thánh Quân nói rõ một câu! Có được không?
- Xin cứ nói!
- Hôm nay tạm thời bỏ qua, trong nửa năm ta nhất định tìm ngươi thanh toán!
- Nửa năm sao? Không được.
- Tại sao thế?
- Nửa năm quá dài rồi! Võ Lâm Bạo Quân đổi giọng nói:
- Như vậy thì hai tháng vậy, như thế nào?
- Nhưng nhất định phải có điều kiện.
- Điều kiện gì thế?
- Ngươi hãy đem theo Thiết Huyết Kỳ và Thánh Nữ Kiếm trả lại cho ta!
- Điều này...
Võ Lâm Bạo Quân suy nghĩ, bỗng nói:
- Có thể để lần sau gặp mặt giải quyết luôn thể được không? Thạch Kiếm trong lòng bất ổn, thở dài bi thương nói:
- Được thôi! Võ Lâm Bạo Quân ra lệnh thuộc hạ, cùng Bạc Tình Lang rời khỏi nơi này.
Thạch Kiếm vô cùng đau đớn, cái chết của Tứ Tiên Chi làm chàng thêm áy náy, càng không ngờ họ lại là huynh muội cùng cha khác mẹ...
Chàng vô cùng đau khổ, nghĩ thầm: "Sinh mạng ta chỉ còn lại chín mươi chín ngày, quả là quá ngắn ngủi đây!" Bỗng chàng trở nên tham sống sợ chết, đối với thế giới này chàng còn mang nhiều nợ.
Nợ máu, nợ tình cảm... còn rất nhiều việc đang đợi chàng để hoàn tất, nhưng sinh mạng của chàng còn lại quá ngắn rồi! Sự bi thương bao trùm trái tim của chàng.
Bỗng một luồng địch thanh ai oán theo gió bay đến.
Tâm trạng của chàng vốn rất nặng nề và càng trở nên nặng trĩu, bất giác chàng bước hướng về phía có địch thanh mà đi.
Xuyên qua một khu rừng, đến một tuyệt cốc.
Bỗng một thân hình mảnh mai đập vào mắt chàng.
Chàng mở to đôi mắt, bất giác thất kinh gọi thầm: "Là cô ta!" Chàng cảm thấy có lỗi, tiếng sáo biết bao sầu thương, ai oán tràn đầy bi thiết của thiếu nữ! Thạch Kiếm lẩm bẩm nói:
- Ta đã phụ nàng quá nhiều rồi! Bỗng tiếng sáo ngừng bặt, thiếu nữ quay người lại, hai hàng lệ chảy dài trên má, mắt nhìn chàng chằm chằm, Chương lâu mới mấp máy đôi môi đào nói:
- Thạch Kiếm! Chàng hãy giết ta đi! Thạch Kiếm kinh hoàng nói:
- Trì cô nương...
- Những ngày tháng này ta luôn không yên trong lòng, bị lương tâm dày vò, ta không nên giết chết thân phụ chàng, nhưng ta không thể không phục thù.
- Trì cô nương, cô giết đúng, cô là một người dũng cảm và hiếu thảo.
- Ta...
- Trong lòng không yên, người đó chính là ta, mà không phải là cô! Thổi Địch Tiên Tử hình như không dám tin vào tai mình nữa, nói:
- Thạch Kiếm, hình như chàng đã thay đổi rất nhiều.
- Không, ta vẫn là ta, chỉ có điều là ta đã điều tra ra thân phụ ta không phải là Ngọc Diện Tú Sĩ, lão chỉ mạo danh để ta cứu mạng cho lão mà thôi.
- Thật sao?
- Ta nên xin lỗi cô, nếu như lần trước lầm lỗi thì ta suốt đời sẽ bị lương tâm trừng phạt.
Bỗng Thổi Địch Tiên Tử nước mắt ràn rụa, sà vào lòng chàng run rẩy nói:
- Ta rất mừng, chàng không hận ta chứ! Thạch Kiếm dìu nàng dậy, an ủi nói:
- Ta đâu có lý gì để hận cô...
Bỗng Thổi Địch Tiên Tử như con nai hốt hoảng, khập khiễng bước đi mười mấy bước rồi dừng lại nói:
- Thạch Kiếm chàng hãy tha lỗi cho thái độ của ta! Thạch Kiếm giật mình nói:
- Trì cô nương...
- Hãy gọi ta là Hồng Hà có được không?
- Hồng Hà...
Thổi Địch Tiên Tử nước mắt nói:
- Ta rất cảm kích chàng, Thạch Kiếm... tuy thân phụ ta đã hứa gả cho chàng, nhưng ta tự cảm thấy không xứng đáng với chàng, chỉ cần ta có thể lưu lại cho chàng một đoạn Hồi ức là mãn nguyện rồi.
Chân tàn phế của nàng đã làm cho nàng tự ti một cách nghiêm trọng.
Còn Thạch Kiếm thì không có lý do gì không thích vị cô nương, tội nghiệp và hiền dịu đa tình này, huống hồ chàng đã đồng ý với thân phụ nàng.
Nhưng mà chàng run rẩy nghĩ thầm: "Sanh mạng của ta chỉ còn lại chín mươi chín ngày, ta không thể yêu nàng..." Chàng liền điềm đạm nói:
- Hồng Hà, ta có lỗi với nàng, ta không xứng đáng để yêu nàng, mong nàng có thể tìm được một đấng lang quân như ý, chúc nàng có thể hạnh phúc!
- Hạnh phúc sao? Ta có thể làm được sao?
- Nàng có thể làm được, Hồng Hà!
- Không, tuy ta là nữ nhi võ lâm, cũng biết đạo lý "Lương mã bất phối song yên, liệt nữ bất giá nhị phu" ta làm sao có thể làm việc có lỗi với chàng chứ.
Thạch Kiếm vội nói:
- Hồng Hà! Ta không xứng đáng để nàng yêu! Chàng nghĩ thầm: "Sau chín mươi chín ngày nàng sẽ hiểu thôi!" Thổi Địch Tiên Tử nói:
- Cho dù xứng đáng hay không, ta cũng đã có một quyết định, ta cũng chúc cho chàng hạnh phúc!
- Hạnh phúc, ta sẽ tìm được, đồng thời nàng cũng có thể hạnh phúc! Bỗng Thổi Địch Tiên Tử đưa Thất Khổng Địch cho chàng nói:
- Bảo vật này chàng hãy giữ lấy.
Thạch Kiếm định từ chối.
Thổi Địch Tiên Tử nghiêm túc nói:
- Ta muốn nhờ chàng chuyển lại cho Tống Thanh Sơn lão tiền bối, lẽ nào chàng muốn mất chữ tín với Tống Thanh Sơn lão tiền bối sao? Chàng cảm kích nhận lấy.
Thổi Địch Tiên Tử quả bước đi, Thạch Kiếm muốn mở miệng nói lời an ủi nàng nhưng rồi thôi, mắt ngắm nhìn thân hình nàng khuất dần trong ánh tà dương.