Thì ra trên mảnh giấy ấy ghi rằng: "Hào hiệp Trung Nguyên công giám! Ta là dân ngoại tộc nơi thôn dã, xưa nay vốn mến mộ kỳ bảo, trân khí trong Trung Nguyên, chỉ tiếc vàng thau lẫn lộn, nhìn mắt cá hóa chân châu.

Nay quyết định vào ngày trùng cửu bên bờ hồ Thủy Tiên Trì mở một tòa Càn Khôn Dung Bảo Lư để cử hành Dung Bảo Đại Hội vì thế mời tôn giá tham gia.

Càn Khôn Dung Bảo Lư có khả năng dung hòa vật tầm thường hư ảo, nếu binh đao bảo khí của tôn giá không phải là thần khí ngàn năm thì đừng bao giờ mạo muội tham gia.

Đặc biệt chuẩn bị một viên Thủy Tiên Nguyên Tâm tặng cho kẻ nào bảo khí không tan trong Càn Khôn Dung Bảo Lư.

Kính hầu tôn giá mang bảo khí tham gia.

Thủy Tiên Phi Tử." Thạch Kiếm lảm nhảm đọc:

- Thủy Tiên Phi Tử, Thủy Tiên Phi Tử...

Cái tên lạ làm sao, từ cách xưng hô của nàng biết không phải người Trung Nguyên rồi.

Dung Bảo Đại Hội đã hấp dẫn chàng.

Càn Khôn Dung Bảo Lư thật lợi hại như thế có thể hòa tan vật tầm thường thành hư ảo ra sao? Thủy Tiên Phi Tử tự tin như thế tất không phải không có lý do.

Còn vật tặng phẩm Thủy Tiên Nguyên Tâm của Thủy Tiên Phi Tử có tác dụng gì? Thạch Kiếm quyết định tham gia Dung Bảo Đại Hội.

Thạch Kiếm có một thanh Đoạt Hồn Kỳ trong người đủ để tham gia Dung Bảo Đại Hội và lần này chàng có thể thừa cơ hội mà thu Chương bát bảo.

Bỗng chàng nghi ngờ nghĩ thầm: "Đoạt Hồn Kỳ của ta không biết có thể chịu đựng nổi Càn Khôn Dung Bảo Lư không? Vạn nhất chữa tốt thành xấu, Đoạt Hồn Kỳ tan thành hư ảo, thì ăn nói làm sao với Quỷ Cốc Bát Tuyệt đây?" Chàng do dự rồi nói:

- Đoạt Hồn Kỳ vốn là bảo khí nghìn năm thần khí, làm gì mà sợ Càn Khôn Dung Bảo Lư, ta quả là kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái vả lại lần này là một cơ hội tốt tuy không biết Thủy Tiên Nguyên Tâm là vật gì nhưng có lẽ là linh dược hiếm có, người trong võ lâm sẽ ào ạt tham gia...

Bỗng trước mặt chàng một bóng đen phóng tới cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng, chàng thất kinh thối lui ra ngoài sáu, bảy trượng xa.

Một tiếng quát the thé vang lên:

- Thạch Kiếm! Thủ đoạn của ngươi rất độc ác! Tiếng nói vừa dứt thì người cũng đáp xuống, người này đã đứng trước mặt Thạch Kiếm khoảng mười trượng.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn thì ra là Vô Diệm Ma Cơ, bất giác rùng mình đáp:

- Tiền bối nói như thế là ý gì? Tóc của Vô Diệm Ma Cơ rung lên, nộ khí bừng bừng nói:

- Việc ngươi làm lẽ nào lại không biết sao?

- Vãn bối thật không biết tiền bối ám chỉ việc gì?

- Hừm! Ngươi tự chuốc lấy cái chết.

Nét mặt của Vô Diệm Ma Cơ trở nên xấu xí như xú quỷ, tung người phóng tới, quét ra một chưởng kỳ dị vô song.

Thạch Kiếm thấy chưởng phong của bà vô cùng lợi hại, liền thối lui.

Vô Diệm Ma Cơ kinh ngạc vì bà thấy thân pháp của chàng kỳ dị nhanh tuyệt luân so với lần gặp trước quả là như hai người khác nhau.

Mặt đầy sát khí, lãnh đạm nói:

- Thì ra ngươi ỷ vào võ công, nên mới ngông cuồng độc ác như vậy.

Thạch Kiếm run giọng nói:

- Tiền bối một mực ép buộc văn bối là ý gì?

- Quả không thẹn là Thiên Hạ Cuồng Nhân.

- Vãn bối tuy cuồng, không đến nỗi không biết phân biệt tôn ti là gì.

- Hừm! Ngươi quả là người mang tính thú, thủ đoạn tàn nhẫn.

- Đây là ý gì?

- Còn phải ta nói ra sao? Thạch Kiếm ngây người nói:

- Vãn bối thật không biết gì cả.

- Thật sao?

- Vãn bối nào dám nói dối.

Vô Diệm Ma Cơ trầm ngâm một lát, Chương lâu ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của chàng, sát khí bừng bừng như cũ, hỏi:

- Hãy nói thẳng cho ta biết, ngươi có thật lòng yêu Chi nhi không? Thạch Kiếm giật mình, mối tình của chàng và Giang Ngọc Chi vô cùng thiêng liêng cao cả không chỉ vì dung mạo của nàng giống Bạch Tuyết Công Chúa vả lại nàng đã nhiều lần cứu chàng, mỗi nụ cười của nàng có thể làm chàng mềm lòng, điều sâu xa nhất là giữa hai người họ rất tâm đầu ý hợp.

Vô Diệm Ma Cơ hỏi như vậy, chàng không một chút do dự nói:

- Ta yêu nàng tha thiết, đến chết cũng không đổi thay.

- Không ngờ ngươi là một nhân tài mà lại học đâu ăn nói ngọt ngào như vậy...

- Tiền bối không tin lời vãn bối sao?

- Còn phải nói!

- Vãn bối không biết tại sao tiền bối lại nói như thế? Vô Diệm Ma Cơ nói:

- Đương nhiên là có căn cứ! Thạch Kiếm giật mình nói:

- Xin hãy nói rõ!

- Hừm! Ngươi mở miệng là nói yêu con ta, nhưng tại sao ngươi móc đôi mắt của Chi nhi? Thủ đoạn tàn nhẫn này duy chỉ có ngươi mới làm như thế.

Chàng ngây người không biết làm thế nào để biện bạch.

Vô Diệm Ma Cơ nộ hỏa xung thiên nói:

- Tục ngữ nói: "Mẹ nào con nấy." Không ngờ vận mệnh của mẹ con ta lại hủy trên tay mẫu tử ngươi, kiếp này ta thề không đội trời chung với ngươi...

Vừa dứt lời song chưởng quét ra một chiêu.

Thạch Kiếm đang ngơ ngẩn thì Vô Diệm Ma Cơ xuất thủ nhanh như điện chớp kình phong tựa sơn băng hải đảo, vạn mã bôn đằng ập đến.

Một luồng bụi cát đầy trời, gió thổi ào ạt.

Ngực Thạch Kiếm như va phải chùy nặng nghìn cân, thân hình loạng choạng thối lui ra ngoài một trượng.

Chàng biến sắc, khóe miệng chảy ra một luồng máu tươi.

Vô Diệm Ma Cơ tung người đến liên tiếp quét ra bảy, tám chưởng.

Lần này Thạch Kiếm đã đề phòng trước, chàng tung người tránh ra hai chiêu của bà, liền quát song chưởng ra một luồng chưởng lực mạnh mẽ.

Bùng! Một tiếng nổ chấn động trời đất, hai người lại tan ra.

Vô Diệm Ma Cơ là một trong Hồng Trần Ngũ Tuyệt võ công trác tuyệt, nhưng vẫn không chịu nổi luồng kình đạo mạnh tuyệt luân của chàng, thân người chao đảo thối lui hai bước.

Vô Diệm Ma Cơ kêu lên nói:

- Ồ! Thì ra ngươi mình mang tuyệt học nên mới cao ngạo vô lễ như thế.

Tinh thần của Thạch Kiếm bị đả kích mạnh, lúc thì tốt lúc thì xấu, Vô Diệm Ma Cơ cứ ép buộc mãi, càng làm cho chàng nổi giận tính ngông cuồng lại bộc phát, tung người nhảy bổ tới.

Phút chốc, bóng người bay loạn xạ, tiếng kêu xé tan màn không, bụi cát mịt mù.

Thạch Kiếm phát điên xuất chưởng như mưa.

Vô Diệm Ma Cơ đau lòng vì ái nữ bị mù lòa, vì thế liều mạng xuất chưởng.

Quả là một cuộc đấu quyết liệt hiếm có trên võ lâm.

Chớp mắt hai người đã đấu hơn trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Bỗng! Một tiếng quát từ xa vang đến.

Tiếp theo là một bóng nhanh như chớp đã phóng tới.

Người này quát song chưởng đẩy lui Vô Diệm Ma Cơ và Thạch Kiếm.

Trận đấu quyết liệt lắng đi để lại đầy trời là bụi cát.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn a lên một tiếng sắc mặt khẽ thay đổi.

Vô Diệm Ma Cơ nhướng mắt nhìn, khuôn mặt khô gầy phút chốc trở nên khó coi, giận đến run người.

Bỗng! Vô Diệm Ma Cơ môi đào khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo, tiếp đến gần người vừa đến.

Người này bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Vô Diệm Ma Cơ làm thất kinh thối lui hai bước.

Vô Diệm Ma Cơ nói từng chữ một:

- Hoàng Thiên Long, ta phải giết ngươi! Thì ra người này chính là đương kim Hoàng Thượng và cũng là Thái Tử ngao du giang hồ Hoàng Thiên Long Hoàng Bào Thư Sinh.

- Ngươi là người đàn ông vô lương tâm! Hoàng Bào Thư Sinh kinh ngạc nói:

- Dung muội...

- Im ngay! Ai là Dung muội của ngươi?

- Ồ! Hoàng Bào Thư Sinh kinh ngạc, hổ thẹn vô cùng.

Vô Diệm Ma Cơ liên tiếp cười ngất, nói lạnh lùng như băng giá:

- Không ngờ ngươi là vua một nước mà làm việc đê tiện như thế, ngươi có biết ngươi bỏ rơi mẹ con ta, mười mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ cực không...

Hoàng Bào Thư Sinh ngạc nhiên nói:

- Muội biết rồi sao?

- Lẽ nào ngươi muốn gạt ta suốt đời?

- Dung muội, hãy để ta giải thích có được không? Vô Diệm Ma Cơ kiên quyết nói:

- Giải thích cái gì? Sao mười mấy năm nay không đến giải thích? Nói xong thân hình nhẹ như bông gòn, tung đến quét ra một chiêu.

Hoàng Bào Thư Sinh kinh ngạc thối lui.

Nhưng Vô Diệm Ma Cơ đã phẫn nộ tột độ hét lên một tiếng, quét chưởng ra, phút chốc một luồng chưởng phong chụp lấy trước ngực của Hoàng Bào Thư Sinh.

Hoàng Bào Thư Sinh vừa cảm giác ra thì một chưởng đã quét tới.

Hự! Một tiếng vang lên, Hoàng Bào Thư Sinh thối lui mười bước nói lắp bắp:

- Dung muội, nàng...

Vô Diệm Ma Cơ nói:

- Ta thề phải giết ngươi để hả giận trong lòng.

- Lẽ nào nàng không nghĩ đến tình phu thê sao?

- Tình phu thê?... Ha... Ha...

Vô Diệm Ma Cơ cười to, tiếng cười nghe mà rùng mình.

Bỗng! Tiếng cười vừa dứt lại nói tiếp:

- Nếu như ngươi còn nghĩ đến tình phu thê, thì làm gì bỏ rơi mẹ con ta chứ? Hoàng Bào Thư Sinh kinh ngạc nói:

- Bỏ rơi sao? Không có mà!

- Không có sao? Quân chủ không hư ngôn, không ngờ đường đường là vua của một nước cũng nói dối như thế quả là đáng cười!

- Dung muội, ý của muội ta không hiểu.

- Ngươi lấy cắp Mỹ Nhân Phối và mang theo Ngọc Cầm đi tham gia Sái Bảo Đại Hội do Bồng Lai Cung Chủ tổ chức, còn giả vờ không hiểu sao? Hoàng Bào Thư Sinh ngẩn người nói:

- Nàng nói thế là thế nào?

- Lẽ nào muốn ta nói rõ hơn?

- Ta không hiểu thật mà!

- Hừm! Ngươi mê đắm sắc đẹp của Thạch Na Na Bồng Lai Cung Chủ.

- Không có!

- Còn gạt ta ư!

- Nàng đã hiểu lầm ta rồi! Vô Diệm Ma Cơ khẽ giật mình.

- Ta hiểu nhầm sao?

- Đúng vậy.

Hoàng Bào Thư Sinh nghiêm sắc mặt nói:

- Ta không có tham gia Sái Bảo Đại Hội.

Thạch Kiếm nghe họ đối đáp, nghe Hoàng Thượng nói như vậy cảm thấy giật mình biến sắc nghĩ thầm: "Nếu sự thật như Hoàng Thượng nói thì Bạch Tuyết Công Chúa chết oan uổng." Vô Diệm Ma Cơ càng kinh ngạc, toàn thân run rẩy nói:

- Lời nói này không ai tin cả.

- Dung muội, ta là vua một nước lẽ nào lại nói dối...

- Như vậy tại sao ngươi bỏ đi không từ biệt?

- Lúc ấy ta nhận được mật báo, Phụ Vương long thể bất an, đã đến lúc nguy kịch, đúng lúc ấy nàng dắt Ngọc Chi đi xa, ta vốn không kịp từ biệt dắt theo Ngọc Cầm và mang theo Mỹ Nhân Phối về kinh thành.

Vô Diệm Ma Cơ vẫn không chịu tin nói:

- Ngươi dắt theo Ngọc Cầm là do tình phụ tử sâu xa, vẫn có lý do. Nhưng ngươi lấy Mỹ Nhân Phối của ta thì là lý gì?

- Điều này...

Hoàng Bào Thư Sinh như có uẩn khúc trong lòng không tiện nói ra.

Vô Diệm Ma Cơ hừ một tiếng lạnh lẽo nói:

- Trừ đi tham gia Sái Bảo Đại Hội thì hỏi còn lý do gì để giải thích chứ?

- Dung muội, không thể tin ta sao?

- Ta chỉ tin sự phán đoán của ta thôi.

Hoàng Bào Thư Sinh cười thê lương, liếc mắt nhìn thấy ngoài Thạch Kiếm ra không còn có ai, bèn đi đến bên cạnh Vô Diêm Ma Cơ nói:

- Dung muội, đó là một bí mật.

- Đương nhiên là bí mật của ngươi.

- Bí mật trong cung cấm.

- Bí mật nơi cung cấm sao?

- Ta có tất cả mười sáu huynh đệ, ta đứng thứ ba, ý của phụ vương không chọn con trưởng nối dõi ngôi vua, muốn huynh đệ chúng ta cải trang vào giang hồ, dùng tài trí của mình đi tìm một bảo khí võ lâm kỳ hạn sau ba năm, xem bảo vật của ai có giá trị nhất thì lập người đó làm Thái Tử...

Hoàng Bào Thư Sinh ngừng một lúc lại nói tiếp:

- Không ngờ sau hai năm, bỗng được tin phụ vương bệnh nặng ta mới mang Mỹ Nhân Phối vào cung.

Vô Diệm Ma Cơ lãnh đạm nói:

- Ngươi nhờ Mỹ Nhân Phối mà kế vị Hoàng Đế sao? Hoàng Bào Thư Sinh gật đầu.

Vô Diệm Ma Cơ khinh thường nói:

- Ngươi làm Hoàng Đế, có cung mỹ nữ hầu hạ, thì quên sạch mẹ con ta sao?

- Không phải...

- Không phải sao? Hừm...

- Dung muội, năm đầu vì phụ vương mới băng hà, bận rộn việc đăng cơ, không thể đi tìm nàng nhưng đến năm thứ hai ta ba lần phái ngự lâm quân đến Thính Tuyền Tiểu Lư tìm nàng, nhưng chỉ thấy lầu không.

Đến đây Vô Diệm Ma Cơ mới hiểu được tấm lòng của Hoàng Bào Thư Sinh cảm động sa vào lòng chàng nói nhỏ:

- Mẹ con muội đợi chàng một năm tại Thính Tuyền Tiểu Lư sau đó đau lòng rời đến Xú Nhân Cốc không ngờ chàng...

Bà như trở về tuổi thanh xuân ngày nào giọng nói chứa chan tình cảm.

Hoàng Bào Thư Sinh như bừng tỉnh sau cơn mưa an ủi bà:

- A! Tạo hóa trêu ngươi...

Bỗng trong khu rừng bên cạnh cái quan vang lên tiếng cười nhỏ.

Hoàng Bào Thư Sinh tung người lướt đi nhanh như điện quát:

- Ai trong rừng thế? Vô Diệm Ma Cơ cũng khẽ giật mình, tung người đuổi theo thân pháp của hai người vô cùng ảo diệu.

Thạch Kiếm đang do dự đuổi theo họ hay không thì bỗng thanh âm của một thiếu nữ vang lên.

Chàng thất kinh định quay người lại thì tiếng cười lại vang lên như pháo nổ, làm cho lòng chàng dao động. Phút chốc tiếng cười im bặt, một câu nói như chuông ngân vang lên bay tới:

- Không được quay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện