Màn đêm bao trùm lấy Thiết Huyết Bảo. Bỗng một bóng đen nhanh như điện xẹt lướt vào trong Thiết Huyết Bảo, thân pháp của người này vô cùng nhanh.

Người này chính là Thạch Kiếm, chàng liên tiếp phóng qua mấy bức tường cao, không gặp một trở ngại nào cả.

Chàng bất giác hoài nghi, nghĩ thầm:

- Thiết Huyết Bảo là một trong Võ Lâm Tử Cấm Địa sao phòng bị bất cẩn như vậy, cả một động tĩnh cũng không có, quái lạ thật! Chàng đang nghĩ ngợi thì đến một tòa lầu cao.

Đưa mắt nhìn chỉ thấy trong ấy tối om, không biết mọi người đã ngủ hay không có ai ở đây, chàng giơ chưởng đánh nhẹ vào cánh cửa sổ.

Một âm thanh nhỏ vang lên, nhưng vẫn không có động đậy gì cả.

Chàng đang nghi ngờ thì nghe một tiếng quát tháo và tiếng chưởng mạnh mẽ vang lên, thì ra có người đang đấu nhau rất kịch liệt.

Chàng ngẩn người, theo âm thanh đó mà lướt đi.

Chàng đưa mắt nhìn, trong đêm chỉ thấy hai bóng người lướt qua lướt lại, đánh nhau rất kịch liệt, hình như họ đang quyết sống mái với nhau.

Vì chàng đứng xa nên không nhìn được mặt của họ.

Nhưng chàng cảm thấy kỳ lạ, chàng không hiểu tại sao họ lại đấu sanh tử với nhau như thế, người của Thiết Huyết Bảo không một ai dám ra xem.

Bỗng! Một tiếng sáo ai oán vang lên, chàng đưa mắt nhìn thì hai người đã ngừng đánh, bên tả là một vị thân hình to lớn, bên hữu là một vị thân hình thon thả thổi một khúc sáo xúc động lòng người.

Chàng kinh ngạc kêu to:

- A! Cô ta là Thổi Địch Tiên Tử Trì Hồng Hà! Từ lúc Thiên Phật Thủ bị lão bịt mặt giết, Thổi Địch Tiên Tử nghe theo lời dặn của Thiên Phật Thủ cuối cùng đã tìm được Huyết Thảo và một lần tình cờ được quyển Thất Khổng Phổ, luyện tập Thất Khổng Ma Khúc.

Thất Khổng Ma Khúc vừa cất lên, nghe tiếng sáo như chim Đỗ Quyên hót, như người mẹ mất con...

Công lực chàng thâm hậu, vả lại cách quá xa, bất giác cũng sầu bi, toàn thân yếu ớt mềm đi.

Bỗng nhiên một tiếng kêu thê thảm vang lên, xé tan bầu không trung yên tĩnh này.

Thổi Địch Tiên Tử thấy đối thủ đã thất bại, bèn thu Thất Khổng Địch lại.

Thạch Kiếm cũng phấn chấn tinh thần, chân điểm nhẹ đất tung người đến.

Thổi Địch Tiên Tử thấy thế thất kinh, nhìn kỹ thì vui mừng nói:

- Là huynh đấy à! Thạch Kiếm tinh thần thất thường, nói:

- Hừm! Ta là Thạch Kiếm đã tiến bộ không ít, khúc địch đó suýt nữa làm ta mất mạng.

Thổi Địch Tiên Tử bước khập khiễng đến, nói:

- Không sao đâu, ta thổi Thất Khổng Ma Khúc này là theo ý mình thôi, tuy người ngoài cũng bị ảnh hưởng nhưng không sao cả.

- Nhưng không biết kẻ đấu với cô nương lúc nãy là ai?

- Hôm nay ta đến phục thù đấy...

- Phục thù sao?

- Trả thù cho thân phụ.

Chàng giật mình vội hỏi:

- Người đó là Ngọc Diện Tú Sĩ sao?

- Đúng vậy! Là lão bịt mặt!

- Thật là lão ta...

- Ngọc Diện Tú Sĩ giết chết thân phụ ta thề giết chết hắn mới hả dạ!

- Cô nương không được giết lão ta.

Thổi Địch Tiên Tử nghe chàng nói thì thất kinh thối lui mấy bước, sắc mặt thay đổi, hỏi:

- Tại sao huynh không cho ta giết lão?

- Ta không cho cô giết lão ta.

- Huynh nên biết, lão ta chính là người đã giết chết thân phụ ta.

- Dù thế nào, ta cũng không cho cô giết lão ta.

- Tại sao? Chàng giận dữ nói:

- Điều này cô khỏi phải hỏi.

Thổi Địch Tiên Tử cười nhạt nói:

- Hừm! Có lẽ lão đã chết rồi.

- Nếu lão ta chết, thì cô nương khó sống đấy! Thổi Địch Tiên Tử sắc mặt thay đổi, nàng không ngờ chàng lại ngăn cản nàng phục thù.

Trong lòng bất giác lạnh đi, nàng cảm thấy thất vọng vô cùng.

Thạch Kiếm đến bên cạnh Ngọc Diện Tú Sĩ chỉ thấy lão hơi thở thoi thóp, khăn bịt mặt đã rơi xuống, khóe miệng chảy ra hai hàng máu tươi làm ướt đẫm cả ngực áo.

Thạch Kiếm dùng lòng bàn tay để lên Linh Đài Đại Huyệt của lão, hỏi:

- Các hạ chính là Ngọc Diện Tú Sĩ Khương Quang Tông sao? Ngọc Diện Tú Sĩ nghe chàng hỏi, khẽ mở đôi mắt ra, vừa nhìn thấy chàng thì giật mình không biết tính làm sao, vì thế lão không trả lời.

Chàng lại tưởng rằng lão bị trọng thương, bàn tay chàng lại tăng thêm công lực, lại hỏi:

- Các hạ là Khương Quang Tông tiền bối sao? Lần này Ngọc Diện Tú Sĩ nghe chàng gọi là "tiền bối" biết chàng không có ý xấu, nhưng lão không hiểu tại sao Thạch Kiếm lại cứu lão.

Ngọc Diện Tú Sĩ suy nghĩ rồi trầm ngâm nói:

- Lão phu chính là Khương Quang Tông.

Chàng lại hỏi:

- Mong tiền bối hãy nói về việc hai mươi năm trước vào Bồng Lai Tiên Cung.

Ngọc Diện Tú Sĩ nghe chàng nhắc đến việc xưa nơi Bồng Lai Cung, biết rằng nếu nói không khéo thì sẽ toi mạng, bèn giả vờ thở dài nói:

- Việc xưa nay đã như mây khói, tốt nhất đừng nhắc nữa.

- Mong Khương tiền bối nói tại sao!

- Ngươi muốn biết được điều gì tiểu hài?... Ta không muốn nhắc lại việc xưa.

- Năm xưa Võ Lâm Bạo Quân, Giang Hồ Lãng Tử vào Bồng Lai Tiên Cung, Khương lão tiền bối như thế nào mà vào Bồng Lai Tiên Cung.

Ngọc Diện Tú Sĩ bị thương nặng, nội tạng đã tan nát, tự biết là không còn sống được nữa, lão ta gian xảo, âm thầm quyết bắt lấy cơ hội này để có thể phục thù, nên lão lập tức lên tiếng:

- Năm xưa ta dùng Thánh Nữ Kiếm, kiếm của ta đã bị ngươi cướp đi rồi mà! Chàng lại hỏi:

- Khương tiền bối, có phải vì thế mà lọt vào mắt xanh của Bồng Lai Cung Chủ không? Ngọc Diện Tú Sĩ nhớ đến việc năm xưa có lúc đắc ý cũng có lúc thất vọng, Thạch Kiếm lại hỏi đến càng làm cho lão cảm thấy khó xử.

Lão thận trọng hỏi:

- Ngươi hỏi việc này để làm gì?

- Bồng Lai Cung Chủ có một đứa con...

- Ngươi muốn điều tra thân phận của đứa trẻ ấy sao?

- Đúng vậy.

- Đứa trẻ ấy chính là ngươi sao? Chàng ngạc nhiên, gật đầu.

Ngọc Diện Tú Sĩ cười gian xảo nói:

- Ngươi thật không biết thân phụ của ngươi là ai sao? Chàng thê lương nói:

- Ta muốn điều tra rõ ràng.

- Ngươi thật là con của Bồng Lai Cung Chủ sao?

- Ta cần phải biết Khương tiền bối...

Sắc mặt của Ngọc Diện Tú Sĩ sầu thảm, lão liền nghĩ ngay kế phục thù, vì thế lão nói nhỏ:

- Ta chính là thân phụ của ngươi...

- Các hạ quả thật là...

- Trời xanh có mắt, trong lúc ta sắp chết để cho phụ tử chúng ta gặp nhau, nhớ năm xưa ta đã từng vang động một thời, nay lại thất bại thảm hại như thế.

Chàng vô cùng xúc động, chàng không ngờ Ngọc Diện Tú Sĩ lại là thân phụ của chàng.

Ngọc Diện Tú Sĩ bi thương nói:

- Con hãy đi đi! Ta có thể gặp con là đã mãn nguyện lắm rồi.

Thạch Kiếm ngây người hỏi:

- Thân phụ muốn đuổi con đi sao?

- Đúng vậy! Ta không muốn con chết dưới tay của Thổi Địch Tiên Tử.

Câu nói này làm chàng cảm động, chàng nghĩ: "Đây mới là thân phụ thật sự của ta, tình thương của thân phụ rất vĩ đại. Lời nói của Giang Hồ Lãng Tử quả không sai, Võ Lâm Bạo Quân tuyệt không phải là thân phụ ta, nếu không "Hổ độc không ăn thịt con" tại sao lão lại muốn mổ bụng lấy tim ta chứ? Điều này tuyệt đối không phải là việc làm của một người thân phụ." Chàng nghĩ xong bèn nói:

- Thân phụ đừng sợ, con sẽ trả thù cho thân phụ.

- Trả thù sao? Không! Không! Không! Con hãy nhanh chóng chạy đi thôi! Con tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta.

- Thân phụ hãy an tâm, con sẽ giết chết cô ta.

- Con có thế đánh thắng cô ta sao?

- Đương nhiên rồi.

- Thật sao? Như vậy ta rất mừng...

Ngọc Diện Tú Sĩ mắt đẫm lệ, lại nói:

- Con quả là đứa con ngoan của ta, trước khi ta chết con hãy giết chết cô ta đi! Thạch Kiếm cắn răng nói:

- Đây là sự hiếu thảo của con, con nên làm như thế.

Nói xong, liền đứng dậy đi đến trước mặt Thổi Địch Tiên Tử.

Thổi Địch Tiên Tử không ngờ Ngọc Diện Tú Sĩ lại là thân phụ của chàng, thấy chàng căm hờn bước đến, khẽ rùng mình, hỏi:

- Lão chính là thân phụ của huynh sao?

- Điều này cô không cần phải hỏi.

- Nên biết, nếu nhận giặc làm thân phụ thì sẽ hại cả đời huynh đấy.

Đôi mắt chàng nảy lửa. Hừm một tiếng giận dữ, song chưởng quét ra.

Thổi Địch Tiên Tử không ngờ chàng lại ra tay, vả lại luồng chưởng phong mạnh tuyệt luân có tránh cũng không kịp vì thế bị chàng đánh một chưởng.

Thân hình nàng bay ra xa ngoài mười trượng xa.

Thạch Kiếm phóng người đến, Thổi Địch Tiên Tử cố gắng vùng dậy, miệng thổ ra một ngụm máu, thê thảm nói:

- Huynh xuất thủ thật sao?

- Ta phải giết ngươi.

Chàng vừa dứt lời song chưởng lại đánh ra. Chàng xuất thủ nhanh như điện, Thổi Địch Tiên Tử quét chưởng chống đỡ, nhưng nàng đã bị thương nặng, vì thế luồng kình đạo bị hạn chế, bất giác cảm thấy cánh tay tê liệt thân hình lui ra mười mấy bước.

Thổi Địch Tiên Tử thê lương nói:

- Nếu ngươi không hỏi cho rõ ràng thì sau này sẽ hối hận đấy.

- Hừm! Ngươi giết chết thân phụ ta, ta giết ngươi thì có gì là hối hận chứ.

- Ngọc Diện Tú Sĩ là thân phụ ngươi sao? Ngươi phải suy nghĩ kỹ mới được.

- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nhất định phải trả thù cho thân phụ.

- Ngươi không nghĩ đến tình xưa sao? Thạch Kiếm giận dữ nói:

- Mối thù giết thân phụ không đội trời chung ta làm sao mà nghĩ đến tình cảm riêng tư của mình.

- Ngươi không suy nghĩ gì sao?

- Ta đã quyết định rồi.

Thổi Địch Tiên Tử rơi lệ nói:

- Như vậy thì đừng trách ta vô tình đấy!

- Hừm! Thổi Địch Tiên Tử giơ Thất Khổng Địch lên, mím môi thổi, một luồng âm thanh như cuồng phong bão táp vang lên.

Thạch Kiếm như bị đánh một chưởng mạnh, thân hình lay động...

Thổi Địch Tiên Tử thổi ra Thất Khổng Ma Khúc, âm thanh nghe bi tráng não nề, Thạch Kiếm cảm thấy tứ chi lạnh băng, định giơ tay lên nhưng cảm giác có cái gì đó buộc lại rồi.

Sức mạnh của Thất Khổng Ma Khúc mạnh mẽ vô cùng, như trăm con linh xà đang cắn vào tim chàng, như trăm nghìn mạng lưới vây lấy thân hình chàng.

Thần trí của chàng mê man, cảnh tượng trước mặt chàng trở nên mông lung, huyền ảo, chàng loạng choạng mấy bước, suýt nữa vấp ngã xuống đất, chàng cắn răng cố gắng đứng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện