Lục y thiếu nữ biến sắc quát:

- Thạch Kiếm, ngươi nói phải khách khí một chút, Phụ Vương ta đã bị ngươi hại đến nằm liệt giường, ta đối với ngươi tử tế, không ngờ ngươi lòng lang dạ sói như thế! Trong lời của nàng chứa đầy sự uất ức.

Chàng ngây người một lúc mới nói:

- Cô nương, điều này tại hạ quả thật không hiểu.

Lục y thiếu nữ thở dài, định mở miệng thì nho y lão nhân đã nói với nàng:

- Công chúa, mục đích đêm nay là lấy tim tên tiểu tử này, trị bệnh cho Thánh Quân, không nên chậm trễ, hãy mau dùng Lục Tình Kiếm ra giải quyết hắn.

Lão vừa dứt lời thì lục y thiếu nữ đã rút toẹt thanh đoản kiếm trong người ra, nhằm vào bóng đen mà quét tới, phút chốc tỏa ra một luồng tinh quang sáng lòa.

Lục y thiếu nữ lãnh đạm nói:

- Thạch Kiếm, vì bệnh của Phụ Vương, đừng trách ta độc ác.

Chàng thấy nàng rút đoản kiếm ra, liền nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, lời nói của lục y thiếu nữ chàng không nghe thấy, nhìn một Chương lâu chàng mới kinh ngạc nói:

- Lục Tình Kiếm! Lục y thiếu nữ thấy chàng thất kinh tưởng lầm nói:

- Chính phải, đây là Lục Tình Kiếm của Từ Nguyên Bình lão tiền bối mười mấy năm trước, oai chấn võ lâm, quét sạch quần ma. Lẽ nào ngươi sợ rồi sao?

- Hừ! Trong lòng Thạch Kiếm ta chưa biết chữ sợ là gì... ta phải thu Chương Lục Tình Kiếm giúp Từ Nguyên Bình lão tiền bối.

- Ngươi không đùa đấy chứ? Từ Nguyên Bình đã chết mấy chục năm rồi, ngươi còn muốn giúp lão thu Chương Lục Tình Kiếm.

Chàng nói một cách mơ hồ:

- Điều này không can hệ gì tới cô nương! Thạch Kiếm chậm rãi tiến lên hai bước, bỗng lão vận nho y lắc mình tới chặn đường đi của chàng nói:

- Đồ chết tiệt, ngươi sắp chết đến nơi còn không biết nữa.

Toàn thân chàng run rẩy, mắt nảy lửa nói:

- Ta giết ngươi trước.

- Ha ha! Trước lúc giết ta ngươi nên biết danh hiệu của ta đã!

- Ngươi tên là gì?

- Độc Vương Chi Vương.

Chàng biến sắc mặt, rùng mình một cái, lùi ra sau ba bước.

Lão bận nho y cười khà khà nói:

- Ngươi khỏi phải lo, tuy ngươi đã trúng Hàn Âm Băng Độc của ta, nhưng không lập tức phát sinh, ít nhất là trong một canh giờ dược lực mới phát.

Chàng thử vận công chống trả cảm thấy toàn thân giá lạnh.

Độc Vương Chi Vương cười nhạt nói:

- Ngươi đừng hòng vận công chống lại, như thế chỉ làm dược lực mau chóng phát tán ra thôi.

Lục y thiếu nữ ra lệnh:

- Ngươi tránh ra, để ta lấy tim của hắn.

Độc Vương Chi Vương nghe lệnh lui ra mươi bước. Lục y thiếu nữ từ từ đi đến, Lục Tình Kiếm trong tay nàng sáng loáng, như tỏa ra một luồng hàn khí uy hiếp người.

Chàng chăm chú nhìn, đợi thời cơ mà hành động.

Lục y thiếu nữ đi đến trước mặt chàng, giơ thẳng Lục Tình Kiếm đến lấy tim chàng.

Chiêu này của nàng xem ra rất đơn giản nhưng thật ra vô cùng nguy hiểm, chàng không dám khinh địch, tả chưởng quét ra, một luồng kình phong tiến đến cánh tay phải của nàng.

Lục y thiếu nữ thân hình lay động cực nhanh không những tránh được một chưởng của chàng mà Lục Tình Kiếm đã quét đến trước mặt.

Chàng thất kinh, song chưởng giơ ra.

Bỗng chàng nghe lục y thiếu nữ nói nhỏ:

- Thạch Kiếm, ta đợi ngươi trong rừng.

Lục Tình Kiếm đâm lệch qua một bên nhưng song chưởng của chàng đã quét ra.

Luồng chưởng phong lợi hại đã quét vào vai trái của nàng. Thân hình nàng bay ra ngoài thảo nguyên, mất hút trong rừng sâu.

Bỗng chàng cảm thấy hối hận, chàng nhìn chỗ nàng rơi xuống mà ngơ ngác.

Bỗng bên mình chàng có một luồng kình phong quét tới.

Chàng đang ngơ ngác nên đã mất đi cơ hội, xem chiêu trước mắt chàng tất sẽ bị trọng thương.

Đúng lúc ấy, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, một luồng chưởng phong cuồn cuộn bay đến, đẩy lui chưởng lực của Độc Vương Chi Vương.

Thân hình người này vừa đáp xuống thì đã cười một tiếng thê thảm.

Chàng trong lòng thất kinh, đưa mắt nhìn, bất giác giật mình ra sau hai bước, kinh ngạc nói:

- A! Trì cô nương! Người này không để ý vẻ kinh ngạc trên mặt chàng, chống quải trượng đi đến trước mặt Độc Vương Chi Vương nói:

- Lão già kia, ám toán người khác không phải là việc hay ho gì đâu.

Độc Vương Chi Vương bị nàng nhạo báng đến đỏ mặt nói:

- Trì cô nương, thân mẫu của cô khỏe chứ?

- Đa tạ ngươi, nếu còn không đi thì ta dùng quải trượng đuổi ngươi thôi.

Độc Vương Chi Vương nghe lời, cùng những thiếu nữ và kiệu xe trống bỏ đi.

Thiếu nữ dùng quải trượng khập khiễng đi ra thảo nguyên.

Chàng ngậm ngùi nhìn theo bóng hình nàng gọi to:

- Trì cô nương, hãy dừng bước.

Thiếu nữ dùng quải trượng chống đỡ thân mình dừng bước, quay lại nói:

- Thạch Kiếm, may mắn là ngươi còn nhận được ta, nhưng mà Thổi Địch Tiên Tử Trì Hồng Hà hình như đã chết rồi.

Dứt lời, ánh mắt chứa chan lệ.

Chàng bước đến an ủi:

- Trì cô nương, mong cô nương hãy cố gắng lên.

Thổi Địch Tiên Tử Trì Hồng Hà mắt đỏ hoe nói:

- Ta sẽ kiên cường lên.

Một lúc sau Thổi Địch Tiên Tử nói:

- Nghe nói ngươi đã làm Phò Mã rồi, hạnh phúc lắm phải không? Chàng đỏ mặt, may mà đêm tối Thổi Địch Tiên Tử không nhìn thấy, Chương lâu Thạch Kiếm mới nói:

- Điều này bất đắc dĩ thôi!

- Không nên nói như thế. Ta chúc ngươi hạnh phúc.

Thổi Địch Tiên Tử nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nói:

- Ta phải đi thôi! Rồi dùng quải trượng khập khiễng bước đi.

Chàng gọi lại nói:

- Trì cô nương, cô định đến nơi nào? Thổi Địch Tiên Tử nhìn trời, Chương lâu mới nói:

- Thiên hạ bao la đến thế tất có đường cho ta đi... Đúng rồi... ta nên đi báo thù ai đã làm cho ta cụt chân, ta cũng nên cho kẻ đó thưởng thức mùi vị cụt chân.

- Trì cô nương...

Chàng kêu nhỏ một tiếng, rồi nghẹn lại, chàng không biết an ủi nàng thế nào đây cho tốt.

Lúc trước Thổi Địch Tiên Tử nhiều lần tỏ tình với chàng, nhưng đều bị chàng cự tuyệt, nay chàng đối với nàng lại nảy sinh một tình cảm thương tiếc.

Nhưng mà, sau ngày hôm nay chàng đã là một người có thê thiếp rồi, làm sao có thể...

Trời xanh đày đọa con người quả là tàn nhẫn.

Thổi Địch Tiên Tử lấy Thất Khổng Địch ra nói:

- Thạch Kiếm, đây là Thất Khổng Địch mà ngươi hằng quan tâm, nhưng ta còn phải dùng nó để phục thù, vì thế đợi ta phục thù xong, nhất định sẽ tặng cho ngươi.

- Trì cô nương cô tốt quá! Chàng nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta nên thay lão tiền bối Tống Thanh Sơn cảm ơn cô nương.

Thổi Địch Tiên Tử cười một tiếng thê lương, quải trượng điểm nhẹ mặt đất, phóng mình vào trong rừng rậm.

Đêm càng khuya, chàng cảm thấy buồn vô hạn, đối với hôn nhân ngày hôm nay chàng cảm thấy rất chán nản, hôn sự này hoàn toàn như bị bắt buộc.

Chàng không chủ định bước đi, bỗng chàng nhớ đến câu nói của lục y thiếu nữ vừa rồi.

Như có một sức mạnh không thể nào kháng cự, và nó thúc giục chàng đi vào trong rừng rậm, chàng đưa mắt nhìn thấy có một bóng người đang đứng tựa vào một cây to.

Chàng mừng rỡ bước đến, người kia quay lại nói:

- Ngươi quả là người giữ chữ tín.

- Cô nương hẹn ta đến đây có điều gì dặn dò? Lục y thiếu nữ cười mấy tiếng nói:

- Ngươi quả là thằng ngốc!

- Ta ngốc lắm sao? Chàng suy nghĩ rồi bỗng chàng lui ra sau một bước lớn lại nói:

- Ồ! Cô nương muốn lấy tim ta? Lục y thiếu nữ nghe chàng hỏi thế bất giác khóe mắt chứa chan lệ, như bị oan ức, vùi đầu vào gốc cây khóc thút thít.

Chàng vô cùng bối rối, tiến nhẹ lên phía trước hỏi:

- Cô nương, có phải ta đã làm cô nương phật ý không? Lục y thiếu nữ không thèm để ý đến chàng, chỉ cúi đầu mà khóc.

Chàng bất đắc dĩ cũng tựa vào thân cây, nói nhỏ:

- Cô nương, nếu ta có chỗ nào xúc phạm, xin cô nương hãy thứ lỗi, còn việc muốn mổ bụng lấy tim, cũng hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu thảo, tại hạ sẽ chu toàn cô nương thôi.

Bỗng lục y thiếu nữ tát chàng một bạt tai, giận hờn nói:

- Ngươi thật là ngốc hay giả ngốc...

Chàng bất thình lình bị đánh một bạt tai, rất ngạc nhiên hỏi:

- Ý cô nương quả thật tại hạ không hiểu.

- Ta thấy ngươi trúng Hàn Âm Băng Độc của Độc Vương Chi Vương nên rất lo lắng, ngươi lại không hiểu ý ta. Ái chà! Thật là uổng công ta.

Nàng nói một cách ai oán và rất thành khẩn, chàng thấy nàng quan tâm đến mình nên rất kinh ngạc.

Chàng vô cùng cảm kích nói:

- Đa tạ lòng tốt của cô nương, nhưng không biết giải độc thế nào đây.

- Ta đi lấy một phần thuốc giải độc cho ngươi, ngươi đợi ta ở đây, ta đi một lúc sẽ quay lại.

Lục y thiếu nữ phóng người đi.

Bỗng một bóng đen bay tới chặn lối của nàng, rồi quát to:

- Muốn đi không dễ, hãy để lại Lục Tình Kiếm.

Thạch Kiếm nhìn kỹ người này, thì ra là Thiên Độc Lão Nhân, biết lão độc dược rất lợi hại, liền cảnh tỉnh lục y thiếu nữ:

- Cô nương, đây là Thiên Độc Lão Nhân, chuyên âm thầm hạ độc, hãy cẩn thận.

Lục y thiếu nữ nghe thế giật mình thối lui mấy bước.

Thiên Độc Lão Nhân ngẩng đầu lên trời cười to, Chương lâu mới nói:

- Thạch Kiếm, ngươi quả là tinh ma, nhưng ngươi nên biết là có người còn tinh ma hơn ngươi, lần này các ngươi đều đã trúng vào Độc Dương Tán của ta rồi! Chàng không tin, Thiên Độc Lão Nhân lại nói:

- Ngươi không cần nghi ngờ. Lão phu sớm đã hạ Độc Dương Tán vào thân cây kia rồi, vừa rồi các ngươi tựa vào cây đã trúng độc của ta rồi.

Lời nói của lão làm hai người đều biến sắc, rùng mình.

Bỗng chàng quát to:

- Tuy rằng như thế, trong lúc ta chưa chết, thì sẽ đấu với ngươi trước.

Nói xong tung người đến, hữu chưởng giơ ra kèm theo một luồng kình phong mạnh mẽ quét tới.

Thiên Độc Lão Nhân cười nham hiểm nói:

- Ngươi quả là không thấy quan tài không rơi lệ hãy nằm xuống cho ta.

Nói xong lão phóng người ra xa ngoài mươi dặm, chỉ thấy lục y thiếu nữ thân hình lay động, rồi ngã lăn trên mặt đất.

Chàng thấy lục y thiếu nữ trúng độc ngã xuống, càng thêm căm phẫn, trên mặt lộ ra một luồng sát khí, song chưởng vung ra nhanh tuyệt luân, chưởng ảnh đã sắp bay đến trước mặt lão.

Thiên Độc Lão Nhân thấy vậy, mặt tái đi, kinh ngạc lui ra sau hai bước.

Lão vừa muốn lách mình tránh, thì bỗng hữu chưởng của chàng đã đánh vào vai.

Một chưởng của chàng mạnh vô cùng, Thiên Độc Lão Nhân lui ra mấy chục bước, rồi mới ngã xuống đất, thổ ra một ngụm máu tươi nói:

- Thì ra, ngươi đã trúng Hàn Âm Băng Độc lại thêm Độc Dương Tán của ta, nên dĩ độc trị độc, may mắn mà thoát độc.

Chàng nghe thế thầm mừng, tả thủ giơ ra nói:

- Mau đưa thuốc giải độc ra! Thiên Độc Lão Nhân sớm đã có phòng bị, tung người bay qua ngọn cây, phóng vào rừng sâu.

Đêm khuya tối âm u, gió lạnh thổi từng cơn, chàng đưa mắt nhìn thì đã không thấy bóng của Thiên Độc Lão Nhân.

Tìm một Chương lâu, chàng mới lủi thủi quay về.

Lục y thiếu nữ mắt khép lại, đôi mày chau lại như đang bị độc dược hành hạ một cách đau đớn.

Thạch Kiếm tiến lên gọi nhỏ:

- Cô nương, cô nương...

Một lúc sau, lục y thiếu nữ mới từ từ mở to đôi mắt, nhìn chàng có vẻ tha thiết rồi nhắm mắt lại, chàng vội hỏi:

- Cô nương có đau không? Chàng liên tiếp hỏi mấy câu, lục y thiếu nữ mới đáp nhỏ:

- Không sao, ta vẫn còn có thể chịu đựng được, ngươi hãy đi đi, đừng vì ta mà liên lụy đến thân.

- Cô nương, sao lại nói những lời như thế, cô nương vì muốn giải độc cho ta nên mới trúng độc, ân huệ của cô nương kiếp này ta không thể quên được...

Lục y thiếu nữ mở to đôi mắt nói:

- Thật sao?... Nhưng mà, ái chà! Ngươi đã kết hôn rồi...

Chàng dang tay ra ôm nàng dậy, rồi nói:

- Cô nương...

- Ta tên là Tiên Chi...

- Tiên Chi, ta sẽ tìm cách trị độc cho cô...

Chàng nghĩ đến Thiên Phật Thủ lại hỏi:

- Nhưng phải mượn cây Lục Tình Kiếm này.

Lục y thiếu nữ nói:

- Hãy đem cây Lục Tình Kiếm này đi đi, chỉ cần ngươi đừng quên ta là được rồi!

Buổi sáng đỉnh núi đang âm thầm tắm gội trong nắng sớm.

Thạch Kiếm bồng lục y thiếu nữ trên tay, đi suốt đêm và đến trước một ngọn sơn động.

Bỗng trong thạch động vang ra tiếng đánh nhau của giáo mác. Thạch Kiếm giật mình, bỏ lục y thiếu nữ ngoài thạch động ở chỗ kín đáo.

Bỗng tiếng đánh nhau im bặt và tiếp theo là một tiếng sáo inh tai.

Chàng thầm nghĩ: "Thổi Địch Tiên Tử thật là đến tìm Thiên Phật Thủ báo thù rồi." Chàng đang suy nghĩ thì đã đi vào trong thạch động và nghe tiếng lão già:

- Tiểu nữ, tại sao không phân minh bạch gì cả...

Tiếng sáo chợt im bặt chỉ nghe tiếng Thổi Địch Tiên Tử lãnh đạm nói:

- Ta chỉ đến trả thù thôi, muốn ngươi nếm thử mùi của người cụt chân.

- Ta chỉ là nhất thời làm ngươi bị thương. Đúng rồi, ngươi nói người đến cứu ngươi không phải là sư phụ ngươi, như thế thì người này có quan hệ gì đến ngươi chứ?

- Hừ! Đừng có dài dòng.

Chàng đã đi vào thạch động và núp ở một góc động, chỉ thấy Thiên Phật Thủ giơ những sợi xích trong tay lên rồi bi thảm nói:

- Cô nương có biết người cứu cô nương chính là người đã xích ta ở đây mấy chục năm không? Thử hỏi một người trong một thạch động vắng vẻ không có người qua mấy chục năm là biết bao bi thảm? Nói xong, rơi hai hàng lệ xuống.

Thổi Địch Tiên Tử hình như cảm thấy đồng cảm với lão, lời nói cũng không hà khắc lãnh đạm như trước nữa nói:

- Thân mẫu ta không tàn nhẫn như thế đâu!

- Bà ta là thân mẫu của cô nương sao? Nhưng mà bà ta lại làm việc mà người khác không dám tin! Bỗng Thổi Địch Tiên Tử giận dữ quát:

- Thiên Phật Thủ, ngươi không cần phải làm ra vẻ tội nghiệp như thế, để người khác đồng tình... bất cứ thế nào ngươi cũng đã làm cho một thiếu nữ đang độ xuân xanh trở thành tàn phế, thủ đoạn này còn tàn nhẫn hơn ngươi giết cô ta đi!

- Ta đã nhiều lần nói rõ là ta lỡ tay mà...

Thổi Địch Tiên Tử không nghe lão phân bua, dậm cây quải trượng một cái rồi quất Thất Khổng Địch ra, nhằm đầu lão đánh tới.

Thiên Phật Thủ bị xích trong thạch động, không gian hoạt động rất nhỏ, vả lại tay chân bị những sợi xích hạn chế.

Nhưng mà lão là tay cao thủ võ lâm, song chưởng quét ra kịch liệt.

Thổi Địch Tiên Tử bị lão đánh lui hai bước suýt nữa vấp ngã, điều này càng làm cho nàng phẫn nộ, mặt lộ sát khí, Chương lâu mới lãnh đạm nói:

- Ta dùng tiếng sáo khống chế ngươi trước! Thiên Phật Thủ nghe vậy sợ toát mồ hôi hột.

Thổi Địch Tiên Tử đôi môi đào, chậm rãi thổi lên.

Tiếng sáo biến đổi muôn vàn, lúc như sầu như thảm, lúc thì như sóng cuộn, lúc lại như hổ sầu vươn vai, ai nghe đều phải kinh động hồn phách.

Thiên Phật Thủ sắc mặt dần trở nên xanh xao, mồ hôi chảy xuống ròng ròng, và nét mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Thạch Kiếm lắng tai nghe, cũng cảm thấy kích động trong lòng.

Chàng đưa mắt nhìn Thiên Phật Thủ toàn thân run rẩy, như một cây non trước gió mạnh, tình thế vô cùng nguy cấp.

Bỗng Thổi Địch Tiên Tử thay đổi tiếng sáo, nghe như tiếng thiên binh vạn mã và tiếng giáo mác đang đánh nhau.

Trong lòng vô cùng kích động, chàng lần bước đến đẩy mạnh nói:

- Trì cô nương, đừng thổi nữa! Chàng vừa đẩy thì Thất Khổng Địch đã rơi khỏi tay Thổi Địch Tiên Tử tiếng sáo dừng hẳn.

Thiên Phật Thủ như trút được gánh nặng, chân khí liền được phục hồi, bỗng thấy Thất Khổng Địch rơi xuống liền giơ hữu thủ chụp lấy và quét ra một chưởng, một luồng kình phong quét đến người Thổi Địch Tiên Tử.

Lão ra tay rất mạnh, Thổi Địch Tiên Tử chưa kịp trở tay thì đã cảm thấy vai phải đau buốt.

Thiên Phật Thủ có lẽ bị nàng nhiếc mắng đến tức giận nên thừa thế vận khí vào song chưởng định đánh tiếp.

Chàng thấy thế, vừa muốn đến cứu thì bỗng một luồng chưởng phong lợi hại xé tan bầu không khí quét tới, đẩy lui chưởng lực của lão.

Thiên Phật Thủ càng thêm giận dữ đưa mắt nhìn, ngạc nhiên nói:

- Ồ! Thì ra là bà! Thạch Kiếm thấy một vị lão bà tóc xõa dìu Thổi Địch Tiên Tử dậy.

Thiên Phật Thủ thần sắc rất kích động nói:

- Trì Nương, thì ra là tên dâm phụ, bà không nghĩ đến tình phu thê mấy chục năm nay, khóa ta trong thạch động! Bà lão được gọi là Trì Nương cũng giận dữ nói:

- Hừ! Ngươi hãy im đi! Ngươi có phải là người không ngay cả con gái của mình cũng đánh gãy chân.

Thạch Kiếm lúc này mới biết họ là phu thê, và Thổi Địch Tiên Tử cũng chính là con gái của Thiên Phật Thủ cốt nhục tàn sát, quả là bi thảm.

Thiên Phật Thủ lãnh đạm nói:

- Nếu không phải là phế phụ ngươi, thì làm gì như thế chứ, sống trong động mười mấy năm nay đã làm cho ta hận chết bà đi được!

- Hừ! Nếu không phải ngươi thay lòng đổi dạ, muốn tham gia Sái Bảo đại hội để lấy lòng Thạch Na Na, thử hỏi ân tình phu thê, ta làm sao nỡ làm thế chứ! Trì Nương lắc mình đến trước mặt Thiên Phật Thủ quét chưởng ra.

Thiên Phật Thủ quét song chưởng ra nói:

- Phế phụ ngươi cùng Độc Vương Chi Vương âm thầm tư tình với nhau, còn tưởng là ta không biết sao...

- Hãy im miệng chó của ngươi lại, ta trong sạch như thế, làm gì mà ô uế kiểu như thế chứ! Trì Nương nộ khí xung thiên, hữu thủ quét ra.

Thiên Phật Thủ lắc nhẹ đôi vai, nhưng lão bị những sợi xích ngăn chặn lại, không tài nào tránh được một chưởng của Trì Nương.

Thạch Kiếm thấy thế tung người đến bên cạnh lão, giơ Lục Tình Kiếm ra nói:

- Lão tiền bối, ta đến đây cởi bỏ những sợi xích này cho lão tiền bối đây.

Nói rồi chàng vận kiếm như bay, Lục Tình Kiếm khắc ngọc đoản kim, phút chốc đã chặt đứt hết dây xích.

Thiên Phật Thủ mừng rỡ, đứng dậy nghiêng mình đánh tới.

Trì Nương quát to:

- Ta sống mái mới ngươi đây! Bà đẩy chưởng ra, thân hình đã sắp đến đầu của lão.

Hai người đấu thí mạng với nhau làm cho Thạch Kiếm cảm thấy rùng mình.

Trước mắt không ai chịu nhường ai, cách đánh này hai người tất sẽ bị thương nặng một chưởng của Thiên Phật Thủ có thể làm Trì Nương bị thương và cũng không tránh khỏi một chưởng của Trì Nương quét tới. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Bỗng Thổi Địch Tiên Tử tung người đến giữa Thiên Phật Thủ và Trì Nương không ngờ Thổi Địch Tiên Tử lại làm thế.

Hết phần # Phần bảy và chưởng lực của cả hai đều rơi vào mình Thổi Địch Tiên Tử, đến lúc phát hiện thì đã muộn.

Thổi Địch Tiên Tử làm sao mà chịu được song chưởng lợi hại của hai người, thân hình nàng ngã lăn xuống đất rồi nơi khóe miệng chảy ra dòng máu tươi.

Thiên Phật Thủ vội nói:

- Ngươi...

Vừa dứt lời đã nhảy đến bên cạnh Thổi Địch Tiên Tử cùng lúc đó Trì Nương cũng thế, tung mình đến nói:

- Hài nhi, đều tại ta không tốt.

Thạch Kiếm thấy thế cũng mủi lòng, hai giọt lệ rơi xuống gò má chàng.

Thổi Địch Tiên Tử bị thương nặng nằm trên mặt đất. Thiên Phật Thủ run run ôm lấy thân hình nàng, nàng bất giác cảm động gọi:

- Thân phụ, thân phụ...

Thiên Phật Thủ bi thương rơi lệ nói:

- Nữ nhi, đều tại ta cả, ta đã sai, ta... ta...

Lão kích động nói không nên lời.

Thổi Địch Tiên Tử nói:

- Không, không. Đều là thượng đế an bày... thân phụ, chỉ cần thân phụ đừng hiểu lầm thân mẫu, mười mấy năm nay, thân mẫu bị Độc Vương Chi Vương dụ dỗ, nhưng thân mẫu vẫn cương quyết chối từ, thân phụ đừng hiểu lầm thân mẫu...

Thiên Phật Thủ nghe Thổi Địch Tiên Tử nói thế ngây người, đưa mắt nhìn Trì Nương Chương lâu rồi nói:

- Trì Nương, ta đã hiểu lầm.

Câu nói này, bà ta đã mong đợi mười mấy năm rồi, bà kích động vô cùng, nắm lấy tay Thiên Phật Thủ nói:

- Không, ta cũng sai lầm mười mấy năm nay, ông ở trong động này cũng đủ khổ rồi.

- Không sao đâu...

Hai phu thê hiểu lầm mười mấy năm nay, giờ đã đoàn tụ, Thạch Kiếm cũng mừng cho họ.

Bỗng nghe Thổi Địch Tiên Tử thở dài như là bị kích động.

Chàng lướt đến bên Thiên Phật Thủ chắp tay nói:

- Lão tiền bối, tại hạ có việc phiền đến tiền bối.

- Mong tiền bối giải độc.

Thiên Phật Thủ ngắm nhìn chàng Chương lâu nói:

- Ngươi không có vẻ bị trúng độc mà.

- Không phải là tại hạ mà là một cô nương.

- Trúng độc của ai.

- Thiên Độc Lão Nhân.

- Độc gì?

- Độc Dương Tán.

Thiên Phật Thủ nghe vậy liền a lên một tiếng, đôi mày cau lại, trầm tư Chương lâu, nhưng không trả lời. Chàng bất giác hỏi:

- Có thuốc gì cứu không? Thiên Phật Thủ thở dài một tiếng nói:

- Độc này là một trong mười loại độc của Thiên Độc Lão Nhân, khó trị vô cùng, lại phải hao đi nhiều chân khí của ta.

Thạch Kiếm nhíu mày lại, bỗng chàng nghe tiếng Thổi Địch Tiên Tử nói:

- Thạch Kiếm! Ta... ta yêu chàng, chàng có biết nỗi lòng của ta không? Chàng đưa mắt nhìn Thổi Địch Tiên Tử nằm trên mặt đất, thần trí hôn mê, lảm nhảm, nhưng lại nói ra nỗi lòng mình.

Trì Nương ngồi bên cạnh nàng, nước mắt rơi lã chã.

Thạch Kiếm bước đến, Thổi Địch Tiên Tử lại gọi:

- Thạch Kiếm chàng ở nơi nào?...

Nàng gọi một cách bi ai, như là một nhát đao đâm vào tim chàng đau nhói.

Chàng cúi người xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng ôn tồn nói:

- Trì cô nương, ta ở đây này cô nương thế nào rồi?

- Chàng đừng rời xa ta! Chàng yêu ta chứ? Câu nói này làm chàng ngơ ngẩn, Thạch Kiếm chau đôi mày lại, sắc mặt sầu đau, Chương lâu không nói nên lời.

Thiên Phật Thủ bi thương nói:

- Thạch Kiếm, ta có lời muốn cùng ngươi thương lượng.

- Lão tiền bối việc gì thế? Thạch Kiếm đứng dậy, Thiên Phật Thủ nói nhỏ:

- Con gái của ta bị thương rất nặng, không thể chịu nổi kích thích, mong ngươi có thể tiếp nhận tình yêu của con gái ta, ta sẽ vui lòng hao phí chân khí mà thay quý bằng hữu trị độc.

Chàng ngây người, không biết trả lời thế nào.

Thiên Phật Thủ mắt hàm nỗi bi thương nói:

- Vốn không muốn thừa lúc người ta nguy khốn mà uy hiếp họ, nhưng bây giờ thì tình hình đã khác rồi. Ta có nhiều tội lỗi với con gái ta không thể làm khác được, âm thầm bù đắp tội lỗi ngày xưa...

Lão ngưng lại một lúc rồi tiếp:

- Vả lại ta trị độc cho quý bằng hữu, cũng phải mạo hiểm lớn.

- Lão tiền bối, tuy là như thế...

- Lão phu cũng không miễn cưỡng...

- Ta không phải ý này...

Bỗng Thổi Địch Tiên Tử kêu lên:

- Thạch Kiếm chàng đừng đi. Ta cần có chàng...

Thạch Kiếm quay mặt nhìn, chỉ thấy Thổi Địch Tiên Tử mày ngài khóa chặt, khuôn mặt hồng hào lộ vẻ chân tình, sự mong mỏi trong cái đau khổ, làm cho người khác phải đồng tình và thấy tội nghiệp.

Thổi Địch Tiên Tử vô cùng đau đớn nói:

- Thạch Kiếm, Thạch Kiếm, Thạch Kiếm... ta yêu chàng, Thạch Kiếm...

Thiên Phật Thủ rơi lệ nói:

- Thạch Kiếm, lẽ nào ngươi cả một chút đồng tình cũng không có sao? Lúc này chàng trong lòng rối bời, đầu óc như bị gậy đánh vào trở nên hôn mê, chàng ngơ ngẩn đứng đó như một pho tượng.

Thổi Địch Tiên Tử trở mình, đôi tay đưa vào không trung như muốn nắm lấy cái gì đó, nói một cách ai oán:

- Thạch Kiếm! Đời đời kiếp kiếp ta cũng nguyện hầu chàng...

Thiên Phật Thủ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chàng, bỗng chàng ngẩng đầu lên nói:

- Lão tiền bối, ta đồng ý.

Nói xong, chàng đi đến ôm chầm lấy Thổi Địch Tiên Tử nói:

- Hồng Hà, ta là Thạch Kiếm đây này.

Thổi Địch Tiên Tử hôn mê, hình như bị thương nặng lắm, toàn thân nàng run rẩy. Thiên Phật Thủ thò tay vào túi móc ra viên đơn dược, cho vào miệng nàng nói:

- Con của ta bị thương rất nặng, hãy để cho nàng nghỉ ngơi trong thạch thất một lúc, mau đến cứu nguy cho nàng bằng hữu trước.

Thạch Kiếm đặt nàng xuống rồi đi khỏi thạch thất.

Thiên Phật Thủ đi phía sau, chợt chàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, Thiên Phật Thủ liền hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Cô nương đó bị mất rồi.

- Ngươi đặt cô ta ở nơi nào? Chàng chỉ bụi cỏ nói:

- Ta đặt trong bụi cỏ này.

Thiên Phật Thủ tung người đến, lúc soát hai lượt phát giác bụi cỏ bị giẫm nát như có vết tích bị ai đó giày xéo, trầm ngâm một lúc nói:

- Cô nương này có thể bị người khác cắp đi rồi. Chúng ta hãy tìm xung quanh xem.

Hai người một đông một tây, chia nhau đi tìm.

Thạch Kiếm đi về hướng tây, vòng qua một cây to thì thấy không bao xa có một bụi cỏ cao hơn nửa thân người rất là rậm rạp.

Chàng liền tung mình phóng đi.

Gió nhẹ làm cho ngọn cỏ lay động.

Bỗng đôi mắt chàng xạ ra hai luồng lửa giận, tung người đến, quét chưởng đánh vào bụi cỏ.

Bỗng từ trong bụi cỏ đứng lên một thiếu niên vận hoa phục, mắt ưng mũi lân.

Thì ra gã đã đưa lục y thiếu nữ đến đây, điểm mê huyệt của nàng đang cởi bỏ xiêm y của nàng may mà Thạch Kiếm đến kịp.

Thiếu niên hoa phục vội vàng phóng tới đánh một chiêu lợi hại vào người chàng.

Nhưng mà, Thạch Kiếm vô cùng giận dữ, chàng tiến lên, ngũ chỉ xòe ra, nhằm thiếu niên hoa phục mà chụp tới.

Thiếu niên hoa phục bị thần công lợi hại của chàng đánh lui, vai trái bị vồ rách da chảy máu, gã không dám ham chiến, quét chưởng ra, thân hình lại tung lên.

Chàng thét lên một tiếng, không lui mà tiến tới, hữu chưởng đẩy ra, nói:

- Tên dâm tặc! Hãy nộp mạng! Thiếu niên hoa phục nghe thế rùng mình, cúi mình đánh ra một chưởng vào ngực chàng.

Hai luồng chưởng lực tiếp xúc nhau bùng một tiếng thân hình thiếu niên hoa phục như viên bi bay ra ngoài ba trượng xa.

Chàng tung người đến, quét chưởng và quát:

- Đồ bỉ ổi! Thiếu niên hoa phục kêu lên một tiếng thảm thiết bị tung ra ngoài bốn, năm trượng.

Thạch Kiếm tung người tới quát:

- Cả gan thừa nguy hành gian, hãy báo tên tuổi ra.

Thiếu niên hoa phục thổ ra một ngụm máu tươi, đôi mắt giận dữ nhìn chàng không nói.

Chàng thấy thế càng phẫn nộ, lửa giận bốc cao, hữu chưởng giơ cao, nói:

- Nếu mà không báo rõ danh tánh, ta cho ngươi một chưởng chết ngay.

Thiếu niên hoa phục cắn răng nói:

- Ngươi dám giết ta? Ta xem ngươi không có gan làm thế đâu.

- Ngươi ngoan cố như thế tưởng rằng ta không dám sao?

- Hừ! Ta nguyện xem gan của ngươi thế nào, ta chết rồi, tất có thân phụ ta tìm ngươi thanh toán!

- Thân phụ ngươi là ai?

- Hà tất phải hỏi? Có gan thì hãy đánh đi! Chàng giận tái mặt, vận hết mười thành công lực vào song chưởng, phút chốc đánh xuống.

Thiếu niên hoa phục chỉ kịp kêu ré một tiếng thê thảm máu bắn ra tung tóe.

Chàng hừ hai tiếng quay người bỏ đi.

Bỗng nhiên thấy Thiên Phật Thủ ôm lục y thiếu nữ chạy đến hỏi:

- Quý bằng hữu là vị cô nương này sao? Chàng gật đầu, Thiên Phật Thủ lại thở dài liên tiếp. Chàng vội hỏi:

- Không cứu được rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện