Đang nằm bò trên mặt đất, Thượng Quan Ngọc nhìn thấy Thượng Quan Tố khoa trương kêu la thì càng tức giận:
- Thượng Quan Tố, đồ phế vật xấu nữ nhà ngươi! Ngươi đừng giả vờ trước mặt bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư hoàn toàn không dùng lực cắn ngươi...
Thượng Quan Ngọc dùng sức muốn bò dậy nhưng vừa dùng chút lực liền đau khiến ả nhe răng trợn mắt.
Ngay sau đó liền mắng:
- Nô tài chết tiệt, đứng ngẩn đó làm gì? Còn không mau đỡ bổn tiểu thư lên!
Thượng Quan Ngọc được mọi người nâng dậy, nhìn Thượng Quan Tố còn đang khoa trương kêu ở một bên, trong mắt lập tức lửa giận bừng bừng, tức giận tiến lên, nâng chân dùng sức đá Thượng Quan Tố.
Thượng Quan Tố tựa như không đề phòng, dưới chân lảo đảo một cái, lập tức kêu lên sợ hãi, cả người nghiêng về một phía.
- Tiểu thư...
Yên Nhiên nhanh chóng duỗi tay đi đỡ, dường như một chân kia của Thượng Quan Ngọc quá mạnh, chủ tớ hai người đều ngã nhào trên mặt đất.
Thượng Quan Tố nước mắt càng tuôn trào, thút tha thút thít nói:
- Nhị muội, ngươi đối với ta dập đầu...!hành đại lễ...!ta một mực khuyên bảo ngươi, muốn đỡ ngươi dậy...!ngươi vì sao lại cắn rồi đá ta? Ta tự hỏi mình làm trưởng tỷ, hôm nay hồi phủ, chưa từng đắc tội ngươi chỗ nào...
Thượng Quan Tố khóc lóc kể lể, cố ý còn giơ lên ngón tay đang chảy máu của mình, dùng khăn tay trắng lau đi máu tươi, lập tức khăn tay trắng bị màu máu làm đỏ một mảng, nhìn mà thấy ghê người, làm người xem không khỏi đau xót.
- Thượng Quan Tố, ngươi bớt nói hươu nói vượn! Nhất định là ngươi phá rối, hại ta ngã trên mặt đất, còn ngầm dẫm bàn tay ta...
Hai mắt Thượng Quan Ngọc tức giận như có thể phun ra lửa, oán hận nói.
Thượng Quan Tố rưng rưng hai tròng mắt vô tội, nhìn Thượng Quan Ngọc nói:
- Nhị muội, ngươi sao lại có thể ngậm máu phun người như vậy! Không phải chính ngươi hành đại lễ với trưởng tỷ sao? Ngươi xem này...!ngón tay của ta sắp bị ngươi cắn đứt rồi...
Vừa nói Thượng Quan Tố còn không ngừng dùng khăn tay trắng lau miệng vết thương.
Máu trên mu bàn tay còn chưa ngừng chảy, ngược lại làm khắn trắng biến thành màu đỏ tươi của máu.
Lúc này người đứng bên ngoài xem đều cho rằng là Thượng Quan Ngọc ức hiếp Thượng Quan Tố, nhưng một đám nô tỳ ma ma bên ngoài phủ Tướng Quân đều là người của Thượng Quan Ngọc.
Hơn nữa phủ Tướng Quân hiện nay lại do mẫu thân của Thượng Quan Ngọc - Liễu di nương làm chủ.
Thượng Quan Ngọc nhìn Thượng Quan Tố cố ý giơ lên khăn tay trước mặt mọi người, ả cũng vén tay áo lên, lộ ra mu bàn tay.
Nhưng mu bàn tay ả trừ bỏ hơi đỏ ửng một chút thì không có bất thường nào.
- Thượng Quan Tố...!tiện nhân ngươi...!mới về phủ đã làm chuyện xấu...!ta đá chết ngươi...
Thượng Quan Ngọc oán hận lại tiến lên, nhấc chân hung hăng đá về phía Thượng Quan Tố đang ngồi dưới đất.
- A...
Thượng Quan Ngọc dùng sức rất lớn, có thể nghe rõ tiếng gió rít khi nhấc chân, nhưng chỉ đá vào ống tay áo của Thượng Quan Tố.
Thượng Quan Tố ngược lại lập tức chật vật kêu đau.
Hôm nay háo hức ra ngoài phủ đợi chính là muốn ra oai trước mặt phế vật xấu nữ này.
Ai ngờ đang êm đẹp lại ngã chật vật như thế, làm ả mất mặt trước đám nô bộc và Thượng Quan Nguyệt.
Cảm giác đau đớn ở mu bàn tay vẫn còn rõ mồm một, trong lòng Thượng Quan Ngọc cực kỳ tức giận, hận không thể dùng sức đá chết Thượng Quan Tố này.
Yên Nhiên đứng bên cạnh vội dùng thân mình che chở Thượng Quan Tố, lớn tiếng cầu xin:
- Nhị tiểu thư...!mong ngài lưu tình.
Thân thể tiểu thư còn yếu...!người đá như vậy...!e rằng sẽ xảy ra án mạng...
Đột nhiên một thanh âm truyền đến:
- Ngọc Nhi...
Thượng Quan Ngọc vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng khẽ chột dạ một chút.
Vẻ mặt tức giận đùng đùng khi nãy cũng biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hiền thục, hai mắt đẫm lệ.
Thượng Quan Ngọc nhìn thấy Thượng Quan Hạo vẻ mặt uy nghiêm mà đi tới, đáy mắt loé lên một tia gian xảo.
- Hu hu hu...!phụ thân...!người phải làm chủ thay nữ nhi...!đại tỷ nàng...!nàng bắt nạt Ngọc Nhi...
Thượng Quan Ngọc lập tức khóc như hoa lê dính hạt mưa, làm người nhìn mà thương.
Thượng Quan Tố thầm than trong lòng.
Kỳ thật Thượng Quan Ngọc tuyệt đối là một cái phôi mỹ nhân.
Chỉ cần giả yếu đuối liền có thể khiến nam nhân mềm lòng, hận không thể ôm ả vào ngực mà an ủi một trận.
Thượng Quan Hạo mới vừa rồi chính là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc tức giận, đứng ở cổng lớn phủ Tướng Quân đá trưởng tỷ, nên trầm mặt chuẩn bị muốn mở miệng răn dạy.
Đi theo sát phía sau Thượng Quan Hạo, Liễu di nương cướp lời hắn mà kêu to lên:
- Ngọc Nhi, nữ nhi của ta, cái trán ngươi bị làm sao vậy?
Bị giọng nói kêu to của Liễu di nương gây chú ý, Thượng Quan Hạo lúc này mới bình tĩnh lại, đôi mắt sắc bắn quét về cái trán của Thượng Quan Ngọc.
Quả nhiên thấy trán nàng đỏ bừng, sưng lên một cục u.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống, hỏi:
- Ngọc Nhi, đây là có chuyện gì?