Đáy mắt Tố Tố dâng trào cuồn cuồn lửa giận, hôm nay con mẹ nó thật là nghẹn khuất.

Ban ngày bị Long Ứng Uyên lăn lộn chuyện sính lễ, buổi tối lại tới một tên Thần Dạ Minh, hiện tại lại tới thêm một tên Sở Thương.

Thật đúng là không biết sau này còn có bao nhiêu thế lực ngầm tìm đến!
Nhưng xem nam nhân này vẻ mặt hiểu rõ như vậy, nàng lập tức thấy có chút chán nản.

Vốn dĩ còn định cho nam nhân này thử một chút "thứ đồ tốt", ai dè hiện tại nàng lại trở thành người bị khống chế.
Hai mắt Sở Thương dừng trên người Tố Tố, môi mỏng hơi cong lên, cười nói:
- Như thế nào? Bảo bối, hiện tại còn tự tin như vậy sao? Còn dám khẳng định bổn vương không đủ bản lĩnh mang ngươi rời đi sao?
Đáy mắt nàng chợt loé qua tia giảo hoạt, sau đó liền nở cười đáp:
- Ha hả, hiện tại hết thảy vẫn còn sớm, không bằng chúng ta đánh cược đi.

Như thế nào? Phần thưởng là bản thân Thượng Quan Tố ta được không?
- Nếu ngươi thắng, ta liền cam tâm tình nguyện cùng ngươi đi Nam Hạ làm Dạ phi của ngươi.

Nhưng nếu là ta thắng, người lập tức rời đi, sau này không được vào phủ tướng quân nửa bước.
- Được, bổn vương đánh cược cùng ngươi! Nếu như bổn vương thật sự đủ bản lĩnh mang ngươi rời đi nơi này đến Nam Hạ, ngươi cũng tuyệt đối đừng có nuốt lời, phải cam tâm tình nguyện gả cho bổn vương.

Trở thành Dạ vương phi của Sở Thương ta!
Hai mắt Sở Thương lập loè ánh sáng như trăng rằm.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Tố Tố cam tâm tình nguyện gả cho mình, hắn liền thấy hưng phấn không thôi, trên mặt tràn đầy tự tin, chắc chắn hắn có thể thắng cược.
Tâm tình Sở Thương rất tốt, vì hắn giống Long Ứng Uyên, đều thấy được Tố Tố không phải là người thường.

Hắn dám chắc nữ nhân thú vị này là một bảo kiếm chưa rút khỏi vỏ, không chỉ có thể trợ giúp hắn thống nhất thiên hạ, còn gây hứng thú cho hắn.


Nữ tử thú vị như vậy, hắn nhất định phải khiến nàng trở thành nữ nhân của hắn! Tối nay nhất định phải thành công!
- Được, một lời đã định!
Tố Tố cười cười nói với Sở Thương, hai mắt cười như trăng lưỡi liền cùng với hàng mi cong vút như chú bướm cất cánh bay khiến cổ họng Sở Thương có chút khô khốc, làm tâm thần hắn chợt run lên.
Dường như mặt hồ tĩnh lặng trong tim Sở Thương bị ném vào một hòn đá, từng trận gợn sóng nổi lên.

Hắn thế nhưng lại suy nghĩ trong đầu, hiện tại thả ra nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện theo mình đi Nam Hạ.
Nhưng mà suy nghĩ này chỉ trong chốc lát, nghĩ đến một tháng sau Tố Tố sẽ trở thành hoàng hậu của Long Ứng Uyên, sự tình quá khẩn cấp, hắn chỉ có thể bắt nàng về Nam Hạ trước.
Tuy rằng hắn đường đường là Dạ vương Nam Hạ quốc, đêm hôm khuya khoắt lại cướp nữ nhân, thật là một chuyện không vinh quang gì.

Nhưng mà, trước mắt chỉ có biện pháp này là thoả đáng nhất.
Sở Thương nhếch môi cười, cánh tay khẽ động liền bế lên Tố Tố.
Đúng lúc này, Yên Nhiên đang tính đi ngủ liền nghe được trong phòng Tố Tố có giọng nói nam nhân, nàng ta vội đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy tiểu thư bị nam tử ngày trước ôm vào trong ngực, Yên Nhiên đột nhiên rùng mình, căm tức nhìn Sở Thương:
- Cuồng đồ lớn mật, mau buông ra tiểu thư nhà ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Dứt lời, Yên Nhiên liền ra tay, kiếm mềm trong không trung vẽ ra một độ cung lạnh băng, hướng thẳng đến Sở Thương.
Sở Thương lạnh lùng liếc Yên Nhiên, nhếch môi cười ra tiếng, đáy mắt chứa đầy ý cười mỉa mai, một cái nha hoàn cỏn con mà dám mạnh miệng.
Sau đó Sở Thương lạnh lùng cất tiếng:
- Phong Dạ.
- Có, chủ tử.
Sở Thương vừa dứt lời, một bóng đen lập tức xuất hiện trước mắt Yên Nhiên.

Thân ảnh kia xuất hiện một cách quỷ dị, quanh thân lạnh băng, dưới ánh nến huyễn hoá ra vài thân ảnh.

Yên Nhiên nhanh chóng múa kiếm tận lực chống trả.
Ở trong lòng Sở Thương, Tố Tố trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:

- Sở Thương, kêu hắn dừng tay.

Nếu làm thương nha hoàn của ta, ta liền tìm ngươi liều mạng.
Sở Thương nhìn khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ của Tố Tố, chóp mũi hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nói với thân ảnh kia:
- Phong Dạ, lui xuống.
Theo Sở Thương ra lệnh một tiếng, thân ảnh kia lập tức biến mất không thấy.

Tố Tố thầm khen trong lòng, thân thủ như vậy quả nhiên lợi hại, một tên thuộc hạ liền có thân thủ tốt như vậy, e rằng tên Dạ vương Sở Thương này thân thủ càng thêm đáng sợ.

Hắn quả nhiên là có chuẩn bị mới đến.
Tố Tố khẽ rơi vào trầm tư, hai mắt lập loè ánh sáng.

Sở Thương nàu có chuẩn bị mới đến, chẳng lẽ Long Ứng Uyên kia lại không có tâm phòng bị.

Nếu như Long Ứng Uyên trơ mắt nhìn Sở Thương này mang nàng đi, người như vậy căn bản không xứng làm nam nhân của nàng, mà nàng cũng không muốn gả cho Long Ứng Uyên kia.
Nhưng mà trong lòng Tố Tố vẫn hướng về Long Ứng Uyên hơn, nàng cảm thấy Long Ứng Uyên này sẽ khônh để người khác dễ dàng mang nàng đi như vậy.

Nếu hắn đã tung ra mồi, dẫn ra thế lực ngầm này, như vậy hắn tất nhiên sẽ có phòng bị.
Tố Tố không phải tự tin với mị lực của mình, mà là tin tin với tâm cơ phúc hắc của Long Ứng Uyên.
Yên Nhiên còn muốn tiến lên, Tố Tố liền nhìn thoáng động tác của nàng, vội nói:
- Yên Nhiên, lui ra.
- Nhưng mà, tiểu thư?
Yên Nhiên cầm nhuyễn kiếm, hai tròng mắt gắt gao trừng Sở Thương như muốn cướp Tố Tố lại từ trong lòng ngực hắn.
Trên mặt Yên Nhiên tràn đầy vẻ không cam lòng, nàng lo lắng cho tiểu thư nhà mình, cho nên không muốn lui ra.

Kỳ thực, Yên Nhiên trên giang hồ cũng coi như là cao thủ thượng đẳng, chỉ là Yên Nhiên không nghĩ tới thuộc hạ của nam nhân này lại có thân thủ lợi hại như vậy.

Tuy rằng lo lắng, nhưng nàng cũng không dám tuỳ tiện động thỉ với nam nhân trước mắt này.

Nàng tin tưởng thân thủ người nam nhân này càng đáng sợ hơn nữa.
- Yên Nhiên, lui ra.

Yên tâm, ta sẽ không có việc gì.
Tố Tố trấn an Yên Nhiên.
Nhưng mà Yên Nhiên sao có thể yên tâm, bảo nàng mở to hai mắt nhìn người nam nhân này mang đi tiểu thư, nàng làm không được! Yên Nhiên căm tức nhìn Sở Thương, muốn bước lên cướp về Tố Tố.
Hai mắt Sở Thương cồn cuồn bão táp, mà Yên Nhiên bên này cũng không từ bỏ ý định, theo sau đột nhiên tiến lên, nhưng mà Sở Thương cả người vẫn bất động, quanh thân chợt nổi lên kình phong đánh thẳng về khiến Yên Nhiên lùi về từng bước.
Yên Nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Thương mang Tố Tố đi.

Trong lòng hối hận cực kỳ, sau đó Yên Nhiên lập tức lăng không theo sát phía sau Sở Thương.
Sau khi ra khỏi phủ tướng quân, Sở Thương liền đi vào một chiếc xe ngựa đã sắp xếp trước, để Tố Tố vào trong xe ngựa, hắn đang định tiến vào thì một giọng nữ đầy châm chọc vang lên:
- Nguyên lai là Dạ vương đại giá quang lâm Bắc Yến quốc của chúng ta chỉ để trộm người sao?
Thanh âm kiều mị vừa dứt, ngay sau đó vài bóng đen cũng liền xuất hiện.

Nữ tử kia nói với giọng đầy trào phúng, là trào phúng hành vi vô sỉ của Sở Thương.
Sở Thương bị nữ tử trào phúng như vậy, mắt đen càng thêm u ám, toàn bộ thân mình toả ra khí thế lạnh băng, trong mắt cuồn cuộn huyết tinh giết chóc lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt.
Sở Thương hắn hôm nay đã hạ quyết tâm nhất định phải mang Tố Tố đi, nữ nhân trước mắt này lại dám chặn đường hắn.
Hừ, nữ nhân như vậy đáng chết!
Ý cười bên môi Sở Thương dần biến mất, giờ phút này trên mặt hắn chỉ còn lại cuồn nộ, ngoan tuyệt, ánh mắt u lãnh cực kỳ quỷ mị.
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, dám chắn đường bổn vương, quả thực là tìm chết!
Thanh âm lạnh lùng vang lên, hai mắt tràn đầy vẻ âm độc nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.
- Tiểu nữ Như Ý, là ám vệ trong cung Bắc Yến quốc.

Phụng mệnh hoàng thượng đến bảo hộ hoàng hậu nương nương của Bắc Yến ta.

Hy vọng Dạ vương điện hạ có thể thả ra hoàng hậu Bắc Yến ta.

Như Ý cười cười nói, đáy mắt lại lạnh lẽo tột độ.
- Bổn vương chưa từng nghe nói đương kim thánh thượng Bắc Yến thành hôn.

Các ngươi lấy đâu ra hoàng hậu.
- Hiện tại bổn vương mang người này đi là Dạ vương phi chưa qua cửa của bổn vương!
Sở Thương nhếch miệng cười lạnh lùng.
- Nghe đồn Dạ vương điện hạ Nam Hạ quốc là một người quân tử.

Hôm nay Như Ý lại không ngờ, một quân tử như vậy lại có thể làm ra chuyện xấu xa như này, đêm hôm thế nhưng đi trộm người.

Còn nói xằng bậy hoàng hậu Bắc Yến ta là vương phi chưa qua cửa của ngươi.
Như Ý cười trào phúng, Sở Thương này làm vậy thật là đáng giận, lại dám cướp đoạt hoàng hậu nương nương Bắc Yến các nàng.

Thật là vô sỉ!
Dám khi dễ Bắc Yến bọn họ không có người sao? Đáng chết! Càng nghĩ Như Ý càng khó kìm nén lửa giận trong lòng.
Hôm nay Sở Thương này đừng hòng mang người đi!
Sở Thương vừa động, nháy mắt ám vệ bốn phương tám hướng liền bao vây hắn.
Vốn dĩ Sở Thương còn đang nghĩ sao một cái ám vệ lại tự động bại lộ thân phận, nhưng nhìn thấy ám ảnh bốn phía, hắn lập tức hiểu rõ.
Nữ tử này quả nhiên thông minh, thế nhưng cố ý tự phơi bày thân phận, kéo dài thời gian chờ đợi cứu binh.
Sở Thương trầm mặt xuống, sau đó thân ảnh chợt động, lạnh lùng nói:
- Phong Dạ, chặn bọn họ lại cho bổn vương.
Sở Thương nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, cánh tay ở không trung chém ra một độ cung, sau đó lạnh lùng nói:
- Mau, đi.
- Vâng.
Thuộc hạ lái xe cung kính đáp, sau đó giơ lên roi ngựa.

Con ngựa chạy như điên, nghênh diện tới một nhóm người, động tác nhất trí ngăn cản đường ngựa đi, lái xe vội ghìm dây cương.
Sở Thương nhìn người trên ngựa phía trước, trong lòng thầm kêu không tốt, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện