Vốn đang lo ngại cho Liễu Hận, Từ Kim luôn nơm nớp nhìn từng sắc thái một của chàng!
Và Từ Kim chẳng còn cách nào khác hơn là đành phải chạy theo Liễu Hận.
Liễu Hận vẫn lăm lăm trường kiếm chạy ngay đến chỗ gần nhất có bọn Ngũ Kỳ giáo.
Phát hiện hành vi của chàng, hai tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo với y phục màu hồng nhuận cùng hăm hở lao đến đón đầu :
- Lại có thêm hai tên nữa đến nạp mạng! Bọn ngươi muốn chết!
Vù... vù...
Trước chưởng pháp có đôi phần uy mãnh của hai tên Hồng y giáo đồ, Từ Kim cảm thấy nôn nao lạ trước phản ứng vô thường của Liễu Hận.
Liễu Hận vẫn giữ nguyên cước bộ và ung dung chọc thẳng mũi kiếm vào một trong hai luồng chưởng phong kia :
- Không phải ta, là ngươi phải chết! Đỡ!
Véo...
Còn lại một chưởng buộc lòng Từ Kim phải xuất lực đối phó.
Tuy thế, Từ Kim vẫn không ngớt dõi nhìn Liễu Hận.
Bởi cách xuất thủ như Liễu Hận là điều Từ Kim chưa bao giờ thấy qua.
Vì với lối dùng cứng chạm cứng như Liễu Hận đang hành động, trừ phi Liễu Hận chưa mang thương thế, hoặc có mang nhưng chỗ chân nguyên còn lại của chàng phải thừa sức áp đảo ngọn chưởng lực được phóng mới mong thủ thắng.
Nhưng như Từ Kim đã lẳng lặng dò xét, Liễu Hận rõ ràng là chưa khôi phục chân nguyên.
Bằng chứng, Liễu Hận hãy còn mang sắc diện nhợt nhạt, thêm nữa, qua cách quay trở lại Vô Mộc Giác của chàng, chàng không di chuyển bằng khinh thân pháp, mà chỉ là những bước chạy bình thường như những kẻ chưa từng luyện qua võ công, tất cả nói lên rằng vết nội thượng trước đó đã làm cho Liễu Hận hoàn toàn suy kiệt chân nguyên.
Và điều này còn nói lên rằng Liễu Hận đang vì mối thâm thù đại hận, quyết chí báo thù, nên không kể gì đến sinh mạng bản thân, đang muốn liều chết với kẻ thù.
Nghĩ như thế, Từ Kim vội chấn thêm chân lực, đẩy bật tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đang cùng y giao đấu.
Ầm!
Hự!
Ngay khi tên giáo đồ bị chấn lùi, sợ không kịp viện thủ cho Liễu Hận, Từ Kim vội hô hoán :
- Lùi lại nào, Liễu huynh!
Cũng vội như vậy, Từ Kim bất ngờ vươn tay ra, định đẩy Liễu Hận qua một bên.
Tuy nhiên, Từ Kim vừa hoang mang vừa mừng rỡ khi đúng lúc đó y phát hiện có điều lạ đang xảy ra.
Tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đang cật lực chưởng vào Liễu Hận, phát hiện thủ pháp của Liễu Hận tuy liều lĩnh nhưng rất có thể đưa đến tình trạng lưỡng bại câu thương!
Y sẽ mất mạng dưới kiếm chiêu quá lợi hại của Liễu Hận, cho dù chưởng của y chắc chắn sẽ đắc thủ trước.
Không muốn mất mạng một cách vô lý, tên giáo đồ bất ngờ dịch người thu chưởng trước khi chạm phải kiếm chiêu của Liễu Hận.
Không một lần tỏ ra bối rối và cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, Liễu Hận thần tốc biến chiêu, đưa nhanh mũi kiếm theo bóng nhân ảnh đang dịch chuyển của tên nọ.
- Trúng!
Phập!
Lối biến chiêu quá thần tốc của Liễu Hận lập tức lưu lại một vết kiếm thương khá sâu cho tên nọ.
Nhân đó Từ Kim thay vì dùng tay xô Liễu Hận qua một bên như đã định, y nhanh nhẹn dùng tay đó hất luôn một kình vào tên giáo đồ vừa bị kiếm thương :
- Lui lại nào!
Ào...
Ầm!
Chướng ngại bị loại trừ, Liễu Hận vẫn với tâm trạng phẫn hận hối hả tiến sâu thêm vào Vô Mộc Giác.
Từ Kim hoang mang đi theo, không thể đoán thắng lợi vừa có là do Liễu Hận còn khá nhiều chân lực hay nhờ định lực hơn người nên đến lúc tối hậu đã chuyển bại thành thắng? Và lần hồi Từ Kim càng có dịp hiểu rõ thêm về Liễu Hận.
Một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đột ngột lao đến :
- Tiểu tử mau báo danh để rồi nạp mạng!
Vút!
Tên giáo đồ vừa hỏi xong lập tức biến sắc và ân hận.
Trường kiếm trên tay Liễu Hận nhanh như chớp xuất hiện thay cho lời đáp :
- Trúng!
Véo...
Phập!
Với lối xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn xác của Liễu Hận lập tức điểm vào tấm thân nhục thể của tên giáo đồ.
Y trợn mắt nhìn xuống và phải bủn rủn tứ chi do nhìn thấy máu huyết của chính y đang chảy ra từ vết kiếm thương.
Từ Kim đi ở phía sau chợt nghĩ :
- “Tuy Liễu Hận vẫn đủ lực xuất chiêu thật nhanh nhưng để lấy mạng đối phương thì không thể. Mũi kiếm phải thọc sâu hơn nữa mới hy vọng đạt kết quả! Lạ thật!”
Đang nghĩ Từ Kim chợt có phản ứng theo bản năng do nhìn thấy tên giáo đồ nọ bất ngờ hất mạnh một chưởng vào Liễu Hận.
Ào...
Từ Kim bật quát :
- Nằm xuống!
Ầm!
Tên giáo đồ vì muốn báo thù một kiếm do Liễu Hận vừa gây ra, y hoàn toàn bất phòng nên phải lãnh nhận trọn một kình của Từ Kim hạ thủ.
Hai tên hắc y nhân khác cũng là giáo đồ Ngũ Kỳ giáo, phát hiện Liễu Hận và Từ Kim tuy chỉ mới nhập cuộc nhưng trong thoáng mắt đã biểu lộ thân thủ cao minh, cả hai cùng lao đến.
- Cẩu tiểu tử mau nạp mạng!
Vút! Vút!
Vù... vù...
Khí thế của hai tên này có phần lợi hại hơn hai tên đầu tiên đã lao đến.
Tuy nhiên dù có nhận định giống với Từ Kim hay không, Liễu Hận vẫn giữ nguyên đấu pháp liều lĩnh và khác thường của chàng.
Hữu kiếm của chàng liền chớp động với tiếng quát phẫn nộ :
- Bọn ngươi độc ác đã thành thói, mở miệng ra là đòi người phải nạp mạng. Đáng chết!
Véo...
Từ Kim cũng phải xuất lực đón đỡ ngọn kình của tên hắc y nhân thứ hai. Vừa xuất kình Từ Kim vừa thán phục nhìn theo chiêu kiếm của Liễu Hận.
Dù biết Liễu Hận do mang thương thế trầm trọng nên lực đạo của chiêu kiếm là không đáng kể nhưng dưới cái nhìn của Từ Kim, chiêu kiếm nọ vẫn được thi triển vừa thần tốc vừa chuẩn xác một cách kỳ lạ.
Và mức độ chuẩn xác đó thật đáng kinh ngạc chọc ngay vào chỗ hở duy nhất trong chưởng lực của gã hắc y nhân.
Ầm!
Hự!
Và kết quả thật chẳng khác nào đối với hai tên Hồng Kỳ Giáo đồ lúc đầu. Một tên thì bị Từ Kim dụng lực đẩy lùi, tên thứ hai do tự cảm thấy không hơn nổi chiêu kiếm của Liễu Hận nên phải thu chiêu.
Từ Kim nhanh chóng chớp lấy cơ hội, tung một kình sấm sét vào tên thứ hai :
- Nằm xuống!
Ầm...
Mức độ lợi hại của cả hai ngay lập tức gợi sự chú tâm cho một nhân vật vào hàng thượng cấp của bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Nhân vật này tức giận gầm lên, đồng thời tung người lao đến đón đầu Liễu Hận và Từ Kim :
- Lại là hai tên tiểu tử không biết tự lượng sức! Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Phát hiện nhân vật lao đến chính là Lam Kỳ đường chủ mới vừa giao chiến ở bên ngoài Vô Mộc Giác, Từ Kim mười phần không dè hết bảy phần.
Ngược lại, hoặc Liễu Hận quyết tâm liều chết hoặc do quá phẫn hận nên bất chấp thương thế vẫn còn, chàng chớp động nhanh hữu kiếm với tiếng rít qua kẽ răng :
- Gặp lại lão thật may! Lần này đố lão thoát! Đỡ!
Véo...
Càng thêm hoang mang trước một Liễu Hận không biết sống chết là gì, Từ Kim đành phải liên tay liên thủ, hất một kình tận lực bình sinh vào lão Đường chủ Lam Kỳ của Ngũ Kỳ giáo.
- Đỡ chưởng!
Ào... ào...
Lão Lam Kỳ nhất định không thể quên một Liễu Hận đang kém về lực đạo, đã một lần bị trúng cước phải bay mất kiếm.
Giờ thấy hành vi liều lĩnh của chàng, lão vùng cười lên ngạo mạn :
- Đúng là hạng không biết thế nào là trời cao đất dày. Hai ngươi phải chết! Ha...
ha... ha...
Cùng với tràng cười, lão tăng thêm chân lực vào ngọn chưởng, quyết phải đoạt mạng cả hai chỉ bằng một chiêu duy nhất.
Nào ngờ, lão phải hoảng kêu lên khi phát hiện Liễu Hận cũng đẩy nhanh chiêu kiếm với vỏn vẹn một tiếng gầm thịnh nộ :
- Trúng!
Véo...
Đầu mũi kiếm liền xuất hiện ngay tâm chưởng của lão Lam Kỳ :
- Ôi chao! Kiếm pháp quả lợi hại! Hừ!
Lão buộc phải thu chiêu nếu không muốn hữu thủ của lão bị tàn phế! Đồng thời do chiêu chưởng của Từ Kim vẫn còn đó, lão Lam Kỳ đường chủ đành phải quật ngang ngọn tả chưởng vào Từ Kim.
Ào...
Liễu Hận thêm phẫn nộ do đối phương vẫn thoát kiếm đúng vào lúc tối hậu.
Chàng hoành kiếm và biến đổi chiêu thức :
- Lão thử tránh một lần nữa xem! Đỡ!
Véo...
Tiếng quát của Liễu Hận vừa dứt, Linh Đài huyệt của lão Lam Kỳ lập tức bị mũi kiếm quá nhanh của chàng uy hiếp.
Chẳng đặng đừng, vì muốn chi trì sinh mạng, lão Lam Kỳ một lần nữa phải lo tránh kiếm của Liễu Hận, vô tình phải buông tha Từ Kim.
Hai lần bị hụt chiêu, Liễu Hận nộ khí xung thiên, chàng loang kiếm vùn vụt, thi triển đôi ba chiêu kiếm cùng lúc.
- Đỡ! Đỡ! Đỡ!
Véo...
Véo...
Dù phải thi triển nhiều chiêu kiếm cùng lúc, nhưng mức độ lợi hại vẫn không vì thế bị suy giảm. Liễu Hận vẫn thi triển nhanh và chuẩn xác như khi thi triển chỉ một chiêu.
Điều đó chính lão Lam Kỳ đường chủ là người có cảm nhận rõ rệt nhất. Bởi để lẩn tránh những chiêu kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác của Liễu Hận, lão phải liên tiếp thoái hậu và cũng phải trải qua đôi ba phen hoảng vía do ngỡ sắp nạp mạng dưới kiếm của đối phương.
Thoát chết, phần thì đường đường là một Đường chủ của Ngũ Kỳ giáo lại phải rơi vào thế hạ phong, phần thì thẹn vì lão cứ nghĩ lão thoát chết là do Liễu Hận nhân nhượng nhiều hơn là do chàng không có đủ lực đạo. Hai tâm trạng này cùng xảy đến khiến lão phát sinh cuồng nộ.
Lão giảm chân và tung bổng người lên cao.
Vút!
Từ bên trên nhìn xuống, lão Lam Kỳ đường chủ quát lên lồng lộng :
- Hay cho tiểu tử quá khinh thường ta. Hãy xem Ngũ Âm Đoạt Mạng trảo!
Vù... vù...
Một luồng âm kình mang theo một lực đạo chấn kình uy mãnh liền dồn dập đổ ào xuống chỗ Liễu Hận đứng.
Liễu Hận ngẩng mặt trông lên và thần sắc của chàng lập tức biến đổi liên tục.
Nếu qua sự biến đổi sắc diện đó để nhận định tâm trạng của chàng, phải chăng chàng đang tuần tự trải qua những tâm trạng như thất vọng, luyến tiếc, phẫn nộ và hoang mang.
Thất vọng và luyến tiếc vì đã bỏ qua không ít cơ hội hạ thủ đối phương?
Phẫn nộ và hoang mang vì với tình thế này chàng vô phương thi triển những thức kiếm lợi hại của chàng?
Đoán định như thế, Từ Kim càng thêm thất kinh khi nhận thấy rằng ở Liễu Hận dường như không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ chàng đang muốn xuất lực ngăn đỡ chưởng kình của lão Lam Kỳ đường chủ, hoặc có dấu hiệu dịch người tránh kiếm.
Liễu Hận vẫn phẫn nộ và hoang mang nhìn lão Lam Kỳ đường chủ đang lơ lửng ở trên cao.
Từ Kim động thân thật nhanh :
- Liễu huynh mau tránh!
Vừa kêu, Từ Kim vừa vội tung một kình lực như hòa vào Liễu Hận.
Ào...
Ầm!
Sự can thiệp dù chậm của Từ Kim cuối cùng vẫn đưa được Liễu Hận thoát khỏi phạm vi uy lực hung hãn của ngọn chưởng do lão Lam Kỳ đường chủ thi triển.
Thay vì giận dữ trước việc Liễu Hận may mắn thoát chết, lão Lam Kỳ đường chủ bỗng nhiên bật cười rộ :
- Ha... ha... ha...! Tiểu tử ngoài kiếm pháp không hề luyện môn công phu nào khác!
Đã vậy, ngươi phải nạp mạng!
Vút!
Từ trên cao lão Lam Kỳ đường chủ lao bổ xuống như cánh chim ưng chuẩn bi vồ mồi. Lão hăm hở quật một ngọn Ngũ Âm Trảo vào Liễu Hận đang có sắc thái cực kỳ bối rối.
Vù... vù...
Từ Kim thất sắc :
- Âm kình này rất lợi hại, Liễu huynh còn chờ gì nữa không chạy đi!
Vừa hô hoán Từ Kim vừa vận dụng toàn bộ chân lực hất thẳng hai chưởng vào ngay luồng âm kình của lão Lam Kỳ.
Lúc đó tiếng hô hoán của Từ Kim làm cho Liễu Hận choàng tỉnh. Và bằng một thái độ thật phản thường, chàng bất ngờ vũ lộng trường kiếm thi triển ngay một chiêu như muốn nhờ chiêu kiếm này chống chọi lại ngọn âm kình lợi hại của đối phương.
Véo... véo...
Từ Kim càng thêm thất kinh, cất tiếng kêu tuyệt vọng :
- Liễu huynh đừng...! Ôi chao!
Ầm!
Choang!
Ngọn âm kình của lão Lam Kỳ và song chưởng của Từ Kim cuối cùng phải chạm nhau.
Một kết quả thật thảm hại liền xảy đến. Từ Kim với huyết khí hoàn toàn nhộn nhạo phải lùi dần về phía sau, trong khi đó dư kình từ ngọn âm kình của lão Lam Kỳ đường chủ ngoài việc đẩy bật Liễu Hận khỏi vị trí những hai trượng còn có thừa năng lực chấn bay thanh trường kiếm khỏi tay chàng.
Thu được kết quả này, lão Lam Kỳ đường chủ cười đanh ác :
- Thiên đường muôn nẻo bọn ngươi không đến. Quỷ Môn quan không lối bọn ngươi lại muốn tìm vào. Nạp mạng!
Vù...
Mất kiếm, trông Liễu Hận luống cuống lạ, chàng không biết phải làm gì trong tình cảnh nguy ngập này.
Ngược lại, Từ Kim vì chưa ổn định chân nguyên, trước ngọn kình tối hậu của đối phương, y cũng bối rối không kém.
Trong lúc kể như chờ chết, Từ Kim bất ngờ nhìn thấy thanh kiếm của Liễu Hận rơi cạnh chân.
Y mím môi với một thoáng suy nghĩ thật nhanh.
Sau đó bằng thủ pháp cực nhanh Từ Kim bấm đầu ngọn chân vào mũi kiếm khiến thanh trường kiếm phải bất đứng lên.
Từ Kim vừa đẩy đưa tay chộp vào đốc kiếm và chưa kịp tiến hành ý định vừa nảy sinh trong đầu, một tiếng quát vang dội bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh :
- Vô lượng thọ Phật! Ngũ Kỳ giáo thật quá lộng hành! Xem chưởng!
Vù...
Ầm!
Tiếng chấn kình thật kinh thiên động địa, và sau tiếng chấn kình, tuy Từ Kim còn bị dư lực làm cho loạng choạng chưa thể đứng yên nhưng y vẫn tìm cách ném kiếm qua cho Liễu Hận :
- Mau đón kiếm này, Liễu huynh!
Vụt...
Cũng vậy, Liễu Hận cũng bị dư lực của tiếng chấn kình làm cho thân hình phải chao đảo ngã nghiêng. Tuy nhiên nghe tiếng kêu của Từ Kim và phát hiện việc Từ Kim đang ném kiếm qua, Liễu Hận vẫn hí hửng chộp lấy!
Có kiếm trong tay, Liễu Hận như lấy lại khí thế ban đầu!
Chàng bình thản nở một nụ cười với Từ Kim :
- Đa tạ Từ huynh! Đại ân cúu mạng tại hạ quyết không quên!
Tiếp đó không một lời đáp tạ vị đạo nhân vừa xuất hiện ứng cứu cũng không dám lưu tâm đến cuộc giao đấu bắt đầu khai diễn giừa vị đạo nhân và lão Đường chủ Lam Kỳ.
Liễu Hận điềm nhiên quay người xách kiếm đi tìm bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Cảm nhận được nguyên nhân khiến Liễu Hận cứ quyết liệt tìm bọn Ngũ Kỳ giáo là do mối đại thù bất cộng đái thiên, Từ Kim vừa vì nghi hoặc vừa vì lo lắng cho Liễu Hận nên cũng di động bám sát theo chàng.
Đúng như nhận định trước đó của Từ Kim và có khả năng hoàn toàn đúng với lời phán định của lão Đường chủ Lam Kỳ, Từ Kim nhìn thấy tuy kiếm chiêu của Liễu Hận vẫn cực nhanh và cực kỳ chuẩn xác nhưng lực đạo ở mỗi chiêu kiếm của Liễu Hận dường như là quá kém cỏi. Hay nói đúng hơn, hoặc Liễu Hận chưa từng luyện qua nội công hoặc có luyện nhưng quá kém và do vừa mang thương thế trầm trọng nên kiếm chiêu của Liễu Hận chỉ là những chiêu thức hữu dụng và vô lực!
Chàng đang thi triển một kiếm chiêu thật lợi hại nhắm vào một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo có sắc phục màu lam.
- Giáo đồ Ngũ Kỳ giáo là phải chết!
Véo...
Tên nọ không thể tưởng ở Liễu Hận lại có một chiêu kiếm nhanh đến vậy, và y dễ dàng tin rằng một người có chiêu kiếm nhanh như vậy hẳn phải có một lực đạo kiếm theo cực kỳ uy mãnh. Vì thế chiêu chưởng y đang phát ra nửa vời phải thu lại để tìm cách tránh kiếm.
Vút!
Y thu chiêu như vậy là cầm chắc thất bại. Và y dù đang dịch bộ lẩn tránh nhưng đâu thể nhanh bằng chiêu kiếm còn nhanh hơn thập bội của Liễu Hận đang hất ra.
- Trúng!
Véo...
Phập!
Cũng như đôi ba lần trước đó, mũi kiếm sắc bén của Liễu Hận tuy cắm đúng vào người đối phương nhưng do lực đạo không đủ dầy nên vẫn không thể đưa đối phương đến chỗ thiệt mạng!
Tên giáo đồ sau một thoáng bàng hoàng, vừa nhận ra là chưa chết lập tức phát kình trả đũa :
- Tiểu tử ngươi...
Ào...
Y kêu nửa vời và chiêu chưởng của y cũng chỉ vượt qua mức khởi đầu, Từ Kim lẹ tay hơn y :
- Nằm xuống!
Ầm!
Hự!
Nhờ có Từ Kim nên loại được một đối thủ, Liễu Hận nhoẻn cười thích thú :
- Từ huynh nhanh tay lắm! Tại hạ...
Liễu Hận chưa nói dứt câu, Từ Kim bật kêu hoảng :
- Ở phía sau, Liễu huynh!
Liễu Hận lập tức ngoặc thanh kiếm về phía hậu!
- Ám toán ta à?
Véo...
Từ Kim sững sờ trước chiêu kiếm một lần nữa tỏ ra quả lợi hại của Liễu Hận.
Chàng tuy không hề ngoái đầu nhìn lại để có thể nhận biết chính xác phương vị của kẻ đang ám toán chàng một cách lén lút, nhưng đầu mũi kiếm của chàng như có mắt, vẫn có thể ung dung tìm đúng nhược điểm của kẻ ám toán để đâm vào.
Phập!
Tên ám toán do không ngờ có việc này nên chiêu chưởng lặng lẽ của y vì thế phải dừng lại trước khi đổ ập vào hậu tâm Liễu Hận.
Từ Kim lạnh người vì lo sợ cho sinh mạng của Liễu Hận. Y nhanh chóng tung người lao đến và hất mạnh một cước vào thân hình đang bất động vì sửng sốt của tên nọ.
Binh!
Hự!
Sợ Liễu Hận lại sơ tâm, Từ Kim vội căn dặn :
- Liễu huynh muốn làm gì cũng được và hãy chú tâm ở phía trước, tại hạ sẽ đi sau yểm hộ cho Liễu huynh.
Gật đầu tỏ ý tán thành, Liễu Hận hăm hở tiến mãi về phía trước và chàng luôn tìm đến bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Đi sát phía sau, Từ Kim ngoài một hành động duy nhất là hạ thủ những tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo bị kiếm của Liễu Hận đâm phải, y còn có dịp đứa mắt quan sát khắp cục trường.
Vô Mộc Giá vẫn đang tràn ngập bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo, nhưng lúc này do đã cận kề ngày khai diễn Võ Lâm Kiếm Hội, ngoài lực lượng các tay kiếm khách đến từ trước, các phái kiếm nổi danh trên giang hồ cũng đang tuần tự xuất hiện và cùng lo đối phó với Ngũ Kỳ giáo.
Vị đạo nhân đang giao đấu với Lam Kỳ đường chủ, như Từ Kim biết, chính là sư đệ của Chưởng môn Võ Đang phái.
Đang giao đấu với Hồng Kỳ đường chủ là Đại kiếm khách Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật.
Ba vị Chưởng môn của ba kiếm phái khác là Côn Luân, Hoa Sơn, Nga My đang phân khai cầm cự với ba nhân vật Đường chủ: Thanh Kỳ, Bạch Kỳ và Hắc Kỳ của Ngũ Kỳ giáo.
Những nhân vật chủ chốt của Ngũ Kỳ giáo đều bị các nhân vật hữu danh thuộc danh môn chánh phái cầm chân. Điều đó khiến bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo dù có nhân số đông hơn nhưng vẫn phải khốn đốn trước những nhân vật có sở trường là kiếm pháp.
Chưa hết, bọn chúng còn phải kinh tâm tán đởm trước những chiêu kiếm quá lợi hại, quá chuẩn xác của Liễu Hận.
Chàng đi đến đâu, thi triển bất kỳ chiêu kiếm nào cũng gây tình huống hoảng loạn cho nơi ấy.
Một kiếm của Liễu Hận kèm theo một kình tối hậu của Từ Kim, ngay sau đó là một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo phải ngã gục.
Can? lúc, mỗi bước chân di chuyển của Liễu Hận càng mang theo một bầu tử khí nặng nề.
Sau cùng, bầu tử khí đó cũng bắt đầu phủ chụp lấy toàn bộ những tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Liễu Hận vẫn không ngớt tay thi triển những chiêu kiếm cực nhanh, cực chuẩn xác.
Và chàng càng thi triển như càng đạt mức độ biến ảo khác thường.
Điều đó không riêng gì Từ Kim nhìn thấy, năm nhân vật Đường chủ của Thanh Kỳ, Lam Kỳ, Hồng Kỳ, Bạch Kỳ và Hắc Kỳ của Ngũ Kỳ giáo do không ít lần đưa mắt quan sát khắp cục diện nên cũng nhận ra điều đang đến với Liễu Hận.
Liễu Hận gần như là nhân vật duy nhất tạo mối kinh hoàng cho Ngũ Kỳ giáo. Bọn giáo đồ sau cùng dù đang giao chiến với bất kỳ ai mỗi khi nhìn thấy Liễu Hận tiến đến gần liền tìm cách tránh thật xa.
Toàn trường càng lúc càng hoảng loạn và sự hoảng loạn này luôn xuất hiện mỗi khi có sự hiện diện của đôi hung thần Liễu Hận và Từ Kim.
Lão Lam Kỳ không thể không lo lắng cho mối hiểm họa đang đến với Ngũ Kỳ giáo của lão.
Lão phẫn nộ gào to :
- Tiểu tử không có nội lực! Giáo đồ bổn giáo bất tất phải hãi sợ tiểu tử! Hãy đứng cách xa và tận lực quật chưởng vào tiểu tử.
Nghe được lời điểm chỉ của Lam Kỳ đường chủ, có hai tên giáo đồ thuộc Lam Kỳ đường chủ, với sắc phục tuyền lam, lập tức tung người lao đến chỗ Liễu Hận.
Hai tên này ngay khi lao đến đủ tầm lập tức phát chưởng.
- Tiểu tử chớ hung hăng! Đỡ!
Vù...
Ào... ào...
Liễu Hận chưa kịp xuất kiếm chiêu, Từ Kim từ phía sau lướt tới!
- Hai người chậm mất rồi! Đỡ!
Ào...
Ầm! Ầm!
Hự! Hự!
Có tiếng gầm điểm chỉ của lão Lam Kỳ :
- Tập trung vây hãm cả hai. Phải chế ngự cho bằng được tiểu tử đang dùng kiếm.
Đã một lần điểm chỉ và đã đưa đến hai cái chết oan uổng cho hai tên giáo đồ, lần điểm chỉ này của lão Lam Kỳ gần như không nhận được bất kỳ sự đáp ứng nào của bọn chúng thuộc hạ.
Bọn giáo đồ đang trong tâm trạng thập phần kinh.
Lão Lam Kỳ bật lên tiếng than :
- Lão Giáo chủ đến lúc này vẫn chưa xuất hiện. Sự chậm trễ này phải chăng là điềm báo Ngũ Kỳ giáo đã đến ngày cáo chung?
Vị đạo nhân đang giao đấu với lão Lam Kỳ đắc ý hô to :
- Thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Bọn bàng môn tà đạo các ngươi đã đến lúc phải gánh chịu hậu quả từ những hành vi độc ác do các ngươi gây ra! Xem kiếm!
Véo... Véo...
Kiếm pháp của vị đạo nhân dù mang theo nhiều lực đạo nhưng không gây chút khó khăn nào cho lão Lam Kỳ.
Lão điềm tỉnh chiết chiêu chống trả bằng song trảo Ngũ Âm.
Vừa chống trả lão Lam Kỳ vừa rít lên giận dữ :
- Cái gì là hành vi độc ác chứ? Chính bọn ngươi tuy tự xưng là danh môn chính phái nhưng là những kẻ vừa có những lời lẽ hồ đồ vừa luôn tỏ ra quá độc ác với bổn giáo.
Hãy đỡ Ngũ Âm Trảo của ta.
Vụt! Vụt!
Ầm! Choang!
Lão nhân Hắc Kỳ đường bất ngờ gầm vang :
- Lão Lam bất tất phải phí lời! Giáo chủ chậm trễ như thế này chắc hẳn có chuyện bất ổn. Để bảo toàn lực lượng, tất cả chúng ta nên tìm cách tháo lui thì hơn.
Có tiếng Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật cười lạnh :
- Hừ! Đến lúc người bọn Ngũ Kỳ giáo các ngươi nghĩ đến chuyện tháo lui là muộn rồi. Diệt trừ Ngũ Kỳ giáo chính là công đầu của Võ Lâm Kiếm Hội bọn ta. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Hồng Kỳ đường chủ là nhân vật đang giao đấu với Thiên Di Thần Kiếm, lão phẫn nộ quát lên inh ỏi :
- Muốn diệt trừ bổn giáo ư? Họ Lưu ngươi chớ quá vọng tưởng. Đỡ chưởng!
Ào...
Ầm! Choang! Choang!
Từ khi lão nhân Hắc Kỳ đường chủ có đề xuất tháo lui, năm nhân vật Đường chủ của năm đường: Thanh, Lam, Hồng, Bạch, Hắc cùng tận lực thi triển sở học, họ gây khó khăn không ít cho năm nhân vật đối thủ đều dùng kiếm, thuộc hàng danh môn chánh phái.
Trong khi đó bọn giáo đồ vì đang hoang mang trước một Liễu Hận có kiếm chiêu quá lợi hại, giờ lại vì đề xuất tháo lui của Hắc Kỳ đường nên càng tỏ ra hoang mang nhiều hơn bội phần.
Có không ít tên đang tìm cách lẻn thoát đi, gây cảnh kẻ chạy trốn người truy đuổi thật hỗn loạn.
Bất ngờ từ vách núi chốt chặn khu vực Vô Mộc Giá, một bóng nhân ảnh xuất hiện ở trên cao và buông ra một tràng cười dài ngạo nghễ :
- Tất cả dừng lại! Bọn Ngũ Kỳ giáo ác ma hãy xem đây là ai? Ha... ha... ha...
Mọi người đều dừng lại và cùng đưa mắt nhìn lên vách núi đá, nơi đang có một nhân vật bị một nhân vật thứ hai đứng ngay bên cạnh khống chế.
Vừa nhìn thấy nhân vật bị khống chế, năm vị Đường chủ của Ngũ Kỳ giáo tuy không hẹn nhưng đã cùng một lúc kêu lên...
Và Từ Kim chẳng còn cách nào khác hơn là đành phải chạy theo Liễu Hận.
Liễu Hận vẫn lăm lăm trường kiếm chạy ngay đến chỗ gần nhất có bọn Ngũ Kỳ giáo.
Phát hiện hành vi của chàng, hai tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo với y phục màu hồng nhuận cùng hăm hở lao đến đón đầu :
- Lại có thêm hai tên nữa đến nạp mạng! Bọn ngươi muốn chết!
Vù... vù...
Trước chưởng pháp có đôi phần uy mãnh của hai tên Hồng y giáo đồ, Từ Kim cảm thấy nôn nao lạ trước phản ứng vô thường của Liễu Hận.
Liễu Hận vẫn giữ nguyên cước bộ và ung dung chọc thẳng mũi kiếm vào một trong hai luồng chưởng phong kia :
- Không phải ta, là ngươi phải chết! Đỡ!
Véo...
Còn lại một chưởng buộc lòng Từ Kim phải xuất lực đối phó.
Tuy thế, Từ Kim vẫn không ngớt dõi nhìn Liễu Hận.
Bởi cách xuất thủ như Liễu Hận là điều Từ Kim chưa bao giờ thấy qua.
Vì với lối dùng cứng chạm cứng như Liễu Hận đang hành động, trừ phi Liễu Hận chưa mang thương thế, hoặc có mang nhưng chỗ chân nguyên còn lại của chàng phải thừa sức áp đảo ngọn chưởng lực được phóng mới mong thủ thắng.
Nhưng như Từ Kim đã lẳng lặng dò xét, Liễu Hận rõ ràng là chưa khôi phục chân nguyên.
Bằng chứng, Liễu Hận hãy còn mang sắc diện nhợt nhạt, thêm nữa, qua cách quay trở lại Vô Mộc Giác của chàng, chàng không di chuyển bằng khinh thân pháp, mà chỉ là những bước chạy bình thường như những kẻ chưa từng luyện qua võ công, tất cả nói lên rằng vết nội thượng trước đó đã làm cho Liễu Hận hoàn toàn suy kiệt chân nguyên.
Và điều này còn nói lên rằng Liễu Hận đang vì mối thâm thù đại hận, quyết chí báo thù, nên không kể gì đến sinh mạng bản thân, đang muốn liều chết với kẻ thù.
Nghĩ như thế, Từ Kim vội chấn thêm chân lực, đẩy bật tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đang cùng y giao đấu.
Ầm!
Hự!
Ngay khi tên giáo đồ bị chấn lùi, sợ không kịp viện thủ cho Liễu Hận, Từ Kim vội hô hoán :
- Lùi lại nào, Liễu huynh!
Cũng vội như vậy, Từ Kim bất ngờ vươn tay ra, định đẩy Liễu Hận qua một bên.
Tuy nhiên, Từ Kim vừa hoang mang vừa mừng rỡ khi đúng lúc đó y phát hiện có điều lạ đang xảy ra.
Tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đang cật lực chưởng vào Liễu Hận, phát hiện thủ pháp của Liễu Hận tuy liều lĩnh nhưng rất có thể đưa đến tình trạng lưỡng bại câu thương!
Y sẽ mất mạng dưới kiếm chiêu quá lợi hại của Liễu Hận, cho dù chưởng của y chắc chắn sẽ đắc thủ trước.
Không muốn mất mạng một cách vô lý, tên giáo đồ bất ngờ dịch người thu chưởng trước khi chạm phải kiếm chiêu của Liễu Hận.
Không một lần tỏ ra bối rối và cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, Liễu Hận thần tốc biến chiêu, đưa nhanh mũi kiếm theo bóng nhân ảnh đang dịch chuyển của tên nọ.
- Trúng!
Phập!
Lối biến chiêu quá thần tốc của Liễu Hận lập tức lưu lại một vết kiếm thương khá sâu cho tên nọ.
Nhân đó Từ Kim thay vì dùng tay xô Liễu Hận qua một bên như đã định, y nhanh nhẹn dùng tay đó hất luôn một kình vào tên giáo đồ vừa bị kiếm thương :
- Lui lại nào!
Ào...
Ầm!
Chướng ngại bị loại trừ, Liễu Hận vẫn với tâm trạng phẫn hận hối hả tiến sâu thêm vào Vô Mộc Giác.
Từ Kim hoang mang đi theo, không thể đoán thắng lợi vừa có là do Liễu Hận còn khá nhiều chân lực hay nhờ định lực hơn người nên đến lúc tối hậu đã chuyển bại thành thắng? Và lần hồi Từ Kim càng có dịp hiểu rõ thêm về Liễu Hận.
Một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đột ngột lao đến :
- Tiểu tử mau báo danh để rồi nạp mạng!
Vút!
Tên giáo đồ vừa hỏi xong lập tức biến sắc và ân hận.
Trường kiếm trên tay Liễu Hận nhanh như chớp xuất hiện thay cho lời đáp :
- Trúng!
Véo...
Phập!
Với lối xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn xác của Liễu Hận lập tức điểm vào tấm thân nhục thể của tên giáo đồ.
Y trợn mắt nhìn xuống và phải bủn rủn tứ chi do nhìn thấy máu huyết của chính y đang chảy ra từ vết kiếm thương.
Từ Kim đi ở phía sau chợt nghĩ :
- “Tuy Liễu Hận vẫn đủ lực xuất chiêu thật nhanh nhưng để lấy mạng đối phương thì không thể. Mũi kiếm phải thọc sâu hơn nữa mới hy vọng đạt kết quả! Lạ thật!”
Đang nghĩ Từ Kim chợt có phản ứng theo bản năng do nhìn thấy tên giáo đồ nọ bất ngờ hất mạnh một chưởng vào Liễu Hận.
Ào...
Từ Kim bật quát :
- Nằm xuống!
Ầm!
Tên giáo đồ vì muốn báo thù một kiếm do Liễu Hận vừa gây ra, y hoàn toàn bất phòng nên phải lãnh nhận trọn một kình của Từ Kim hạ thủ.
Hai tên hắc y nhân khác cũng là giáo đồ Ngũ Kỳ giáo, phát hiện Liễu Hận và Từ Kim tuy chỉ mới nhập cuộc nhưng trong thoáng mắt đã biểu lộ thân thủ cao minh, cả hai cùng lao đến.
- Cẩu tiểu tử mau nạp mạng!
Vút! Vút!
Vù... vù...
Khí thế của hai tên này có phần lợi hại hơn hai tên đầu tiên đã lao đến.
Tuy nhiên dù có nhận định giống với Từ Kim hay không, Liễu Hận vẫn giữ nguyên đấu pháp liều lĩnh và khác thường của chàng.
Hữu kiếm của chàng liền chớp động với tiếng quát phẫn nộ :
- Bọn ngươi độc ác đã thành thói, mở miệng ra là đòi người phải nạp mạng. Đáng chết!
Véo...
Từ Kim cũng phải xuất lực đón đỡ ngọn kình của tên hắc y nhân thứ hai. Vừa xuất kình Từ Kim vừa thán phục nhìn theo chiêu kiếm của Liễu Hận.
Dù biết Liễu Hận do mang thương thế trầm trọng nên lực đạo của chiêu kiếm là không đáng kể nhưng dưới cái nhìn của Từ Kim, chiêu kiếm nọ vẫn được thi triển vừa thần tốc vừa chuẩn xác một cách kỳ lạ.
Và mức độ chuẩn xác đó thật đáng kinh ngạc chọc ngay vào chỗ hở duy nhất trong chưởng lực của gã hắc y nhân.
Ầm!
Hự!
Và kết quả thật chẳng khác nào đối với hai tên Hồng Kỳ Giáo đồ lúc đầu. Một tên thì bị Từ Kim dụng lực đẩy lùi, tên thứ hai do tự cảm thấy không hơn nổi chiêu kiếm của Liễu Hận nên phải thu chiêu.
Từ Kim nhanh chóng chớp lấy cơ hội, tung một kình sấm sét vào tên thứ hai :
- Nằm xuống!
Ầm...
Mức độ lợi hại của cả hai ngay lập tức gợi sự chú tâm cho một nhân vật vào hàng thượng cấp của bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Nhân vật này tức giận gầm lên, đồng thời tung người lao đến đón đầu Liễu Hận và Từ Kim :
- Lại là hai tên tiểu tử không biết tự lượng sức! Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Phát hiện nhân vật lao đến chính là Lam Kỳ đường chủ mới vừa giao chiến ở bên ngoài Vô Mộc Giác, Từ Kim mười phần không dè hết bảy phần.
Ngược lại, hoặc Liễu Hận quyết tâm liều chết hoặc do quá phẫn hận nên bất chấp thương thế vẫn còn, chàng chớp động nhanh hữu kiếm với tiếng rít qua kẽ răng :
- Gặp lại lão thật may! Lần này đố lão thoát! Đỡ!
Véo...
Càng thêm hoang mang trước một Liễu Hận không biết sống chết là gì, Từ Kim đành phải liên tay liên thủ, hất một kình tận lực bình sinh vào lão Đường chủ Lam Kỳ của Ngũ Kỳ giáo.
- Đỡ chưởng!
Ào... ào...
Lão Lam Kỳ nhất định không thể quên một Liễu Hận đang kém về lực đạo, đã một lần bị trúng cước phải bay mất kiếm.
Giờ thấy hành vi liều lĩnh của chàng, lão vùng cười lên ngạo mạn :
- Đúng là hạng không biết thế nào là trời cao đất dày. Hai ngươi phải chết! Ha...
ha... ha...
Cùng với tràng cười, lão tăng thêm chân lực vào ngọn chưởng, quyết phải đoạt mạng cả hai chỉ bằng một chiêu duy nhất.
Nào ngờ, lão phải hoảng kêu lên khi phát hiện Liễu Hận cũng đẩy nhanh chiêu kiếm với vỏn vẹn một tiếng gầm thịnh nộ :
- Trúng!
Véo...
Đầu mũi kiếm liền xuất hiện ngay tâm chưởng của lão Lam Kỳ :
- Ôi chao! Kiếm pháp quả lợi hại! Hừ!
Lão buộc phải thu chiêu nếu không muốn hữu thủ của lão bị tàn phế! Đồng thời do chiêu chưởng của Từ Kim vẫn còn đó, lão Lam Kỳ đường chủ đành phải quật ngang ngọn tả chưởng vào Từ Kim.
Ào...
Liễu Hận thêm phẫn nộ do đối phương vẫn thoát kiếm đúng vào lúc tối hậu.
Chàng hoành kiếm và biến đổi chiêu thức :
- Lão thử tránh một lần nữa xem! Đỡ!
Véo...
Tiếng quát của Liễu Hận vừa dứt, Linh Đài huyệt của lão Lam Kỳ lập tức bị mũi kiếm quá nhanh của chàng uy hiếp.
Chẳng đặng đừng, vì muốn chi trì sinh mạng, lão Lam Kỳ một lần nữa phải lo tránh kiếm của Liễu Hận, vô tình phải buông tha Từ Kim.
Hai lần bị hụt chiêu, Liễu Hận nộ khí xung thiên, chàng loang kiếm vùn vụt, thi triển đôi ba chiêu kiếm cùng lúc.
- Đỡ! Đỡ! Đỡ!
Véo...
Véo...
Dù phải thi triển nhiều chiêu kiếm cùng lúc, nhưng mức độ lợi hại vẫn không vì thế bị suy giảm. Liễu Hận vẫn thi triển nhanh và chuẩn xác như khi thi triển chỉ một chiêu.
Điều đó chính lão Lam Kỳ đường chủ là người có cảm nhận rõ rệt nhất. Bởi để lẩn tránh những chiêu kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác của Liễu Hận, lão phải liên tiếp thoái hậu và cũng phải trải qua đôi ba phen hoảng vía do ngỡ sắp nạp mạng dưới kiếm của đối phương.
Thoát chết, phần thì đường đường là một Đường chủ của Ngũ Kỳ giáo lại phải rơi vào thế hạ phong, phần thì thẹn vì lão cứ nghĩ lão thoát chết là do Liễu Hận nhân nhượng nhiều hơn là do chàng không có đủ lực đạo. Hai tâm trạng này cùng xảy đến khiến lão phát sinh cuồng nộ.
Lão giảm chân và tung bổng người lên cao.
Vút!
Từ bên trên nhìn xuống, lão Lam Kỳ đường chủ quát lên lồng lộng :
- Hay cho tiểu tử quá khinh thường ta. Hãy xem Ngũ Âm Đoạt Mạng trảo!
Vù... vù...
Một luồng âm kình mang theo một lực đạo chấn kình uy mãnh liền dồn dập đổ ào xuống chỗ Liễu Hận đứng.
Liễu Hận ngẩng mặt trông lên và thần sắc của chàng lập tức biến đổi liên tục.
Nếu qua sự biến đổi sắc diện đó để nhận định tâm trạng của chàng, phải chăng chàng đang tuần tự trải qua những tâm trạng như thất vọng, luyến tiếc, phẫn nộ và hoang mang.
Thất vọng và luyến tiếc vì đã bỏ qua không ít cơ hội hạ thủ đối phương?
Phẫn nộ và hoang mang vì với tình thế này chàng vô phương thi triển những thức kiếm lợi hại của chàng?
Đoán định như thế, Từ Kim càng thêm thất kinh khi nhận thấy rằng ở Liễu Hận dường như không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ chàng đang muốn xuất lực ngăn đỡ chưởng kình của lão Lam Kỳ đường chủ, hoặc có dấu hiệu dịch người tránh kiếm.
Liễu Hận vẫn phẫn nộ và hoang mang nhìn lão Lam Kỳ đường chủ đang lơ lửng ở trên cao.
Từ Kim động thân thật nhanh :
- Liễu huynh mau tránh!
Vừa kêu, Từ Kim vừa vội tung một kình lực như hòa vào Liễu Hận.
Ào...
Ầm!
Sự can thiệp dù chậm của Từ Kim cuối cùng vẫn đưa được Liễu Hận thoát khỏi phạm vi uy lực hung hãn của ngọn chưởng do lão Lam Kỳ đường chủ thi triển.
Thay vì giận dữ trước việc Liễu Hận may mắn thoát chết, lão Lam Kỳ đường chủ bỗng nhiên bật cười rộ :
- Ha... ha... ha...! Tiểu tử ngoài kiếm pháp không hề luyện môn công phu nào khác!
Đã vậy, ngươi phải nạp mạng!
Vút!
Từ trên cao lão Lam Kỳ đường chủ lao bổ xuống như cánh chim ưng chuẩn bi vồ mồi. Lão hăm hở quật một ngọn Ngũ Âm Trảo vào Liễu Hận đang có sắc thái cực kỳ bối rối.
Vù... vù...
Từ Kim thất sắc :
- Âm kình này rất lợi hại, Liễu huynh còn chờ gì nữa không chạy đi!
Vừa hô hoán Từ Kim vừa vận dụng toàn bộ chân lực hất thẳng hai chưởng vào ngay luồng âm kình của lão Lam Kỳ.
Lúc đó tiếng hô hoán của Từ Kim làm cho Liễu Hận choàng tỉnh. Và bằng một thái độ thật phản thường, chàng bất ngờ vũ lộng trường kiếm thi triển ngay một chiêu như muốn nhờ chiêu kiếm này chống chọi lại ngọn âm kình lợi hại của đối phương.
Véo... véo...
Từ Kim càng thêm thất kinh, cất tiếng kêu tuyệt vọng :
- Liễu huynh đừng...! Ôi chao!
Ầm!
Choang!
Ngọn âm kình của lão Lam Kỳ và song chưởng của Từ Kim cuối cùng phải chạm nhau.
Một kết quả thật thảm hại liền xảy đến. Từ Kim với huyết khí hoàn toàn nhộn nhạo phải lùi dần về phía sau, trong khi đó dư kình từ ngọn âm kình của lão Lam Kỳ đường chủ ngoài việc đẩy bật Liễu Hận khỏi vị trí những hai trượng còn có thừa năng lực chấn bay thanh trường kiếm khỏi tay chàng.
Thu được kết quả này, lão Lam Kỳ đường chủ cười đanh ác :
- Thiên đường muôn nẻo bọn ngươi không đến. Quỷ Môn quan không lối bọn ngươi lại muốn tìm vào. Nạp mạng!
Vù...
Mất kiếm, trông Liễu Hận luống cuống lạ, chàng không biết phải làm gì trong tình cảnh nguy ngập này.
Ngược lại, Từ Kim vì chưa ổn định chân nguyên, trước ngọn kình tối hậu của đối phương, y cũng bối rối không kém.
Trong lúc kể như chờ chết, Từ Kim bất ngờ nhìn thấy thanh kiếm của Liễu Hận rơi cạnh chân.
Y mím môi với một thoáng suy nghĩ thật nhanh.
Sau đó bằng thủ pháp cực nhanh Từ Kim bấm đầu ngọn chân vào mũi kiếm khiến thanh trường kiếm phải bất đứng lên.
Từ Kim vừa đẩy đưa tay chộp vào đốc kiếm và chưa kịp tiến hành ý định vừa nảy sinh trong đầu, một tiếng quát vang dội bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh :
- Vô lượng thọ Phật! Ngũ Kỳ giáo thật quá lộng hành! Xem chưởng!
Vù...
Ầm!
Tiếng chấn kình thật kinh thiên động địa, và sau tiếng chấn kình, tuy Từ Kim còn bị dư lực làm cho loạng choạng chưa thể đứng yên nhưng y vẫn tìm cách ném kiếm qua cho Liễu Hận :
- Mau đón kiếm này, Liễu huynh!
Vụt...
Cũng vậy, Liễu Hận cũng bị dư lực của tiếng chấn kình làm cho thân hình phải chao đảo ngã nghiêng. Tuy nhiên nghe tiếng kêu của Từ Kim và phát hiện việc Từ Kim đang ném kiếm qua, Liễu Hận vẫn hí hửng chộp lấy!
Có kiếm trong tay, Liễu Hận như lấy lại khí thế ban đầu!
Chàng bình thản nở một nụ cười với Từ Kim :
- Đa tạ Từ huynh! Đại ân cúu mạng tại hạ quyết không quên!
Tiếp đó không một lời đáp tạ vị đạo nhân vừa xuất hiện ứng cứu cũng không dám lưu tâm đến cuộc giao đấu bắt đầu khai diễn giừa vị đạo nhân và lão Đường chủ Lam Kỳ.
Liễu Hận điềm nhiên quay người xách kiếm đi tìm bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Cảm nhận được nguyên nhân khiến Liễu Hận cứ quyết liệt tìm bọn Ngũ Kỳ giáo là do mối đại thù bất cộng đái thiên, Từ Kim vừa vì nghi hoặc vừa vì lo lắng cho Liễu Hận nên cũng di động bám sát theo chàng.
Đúng như nhận định trước đó của Từ Kim và có khả năng hoàn toàn đúng với lời phán định của lão Đường chủ Lam Kỳ, Từ Kim nhìn thấy tuy kiếm chiêu của Liễu Hận vẫn cực nhanh và cực kỳ chuẩn xác nhưng lực đạo ở mỗi chiêu kiếm của Liễu Hận dường như là quá kém cỏi. Hay nói đúng hơn, hoặc Liễu Hận chưa từng luyện qua nội công hoặc có luyện nhưng quá kém và do vừa mang thương thế trầm trọng nên kiếm chiêu của Liễu Hận chỉ là những chiêu thức hữu dụng và vô lực!
Chàng đang thi triển một kiếm chiêu thật lợi hại nhắm vào một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo có sắc phục màu lam.
- Giáo đồ Ngũ Kỳ giáo là phải chết!
Véo...
Tên nọ không thể tưởng ở Liễu Hận lại có một chiêu kiếm nhanh đến vậy, và y dễ dàng tin rằng một người có chiêu kiếm nhanh như vậy hẳn phải có một lực đạo kiếm theo cực kỳ uy mãnh. Vì thế chiêu chưởng y đang phát ra nửa vời phải thu lại để tìm cách tránh kiếm.
Vút!
Y thu chiêu như vậy là cầm chắc thất bại. Và y dù đang dịch bộ lẩn tránh nhưng đâu thể nhanh bằng chiêu kiếm còn nhanh hơn thập bội của Liễu Hận đang hất ra.
- Trúng!
Véo...
Phập!
Cũng như đôi ba lần trước đó, mũi kiếm sắc bén của Liễu Hận tuy cắm đúng vào người đối phương nhưng do lực đạo không đủ dầy nên vẫn không thể đưa đối phương đến chỗ thiệt mạng!
Tên giáo đồ sau một thoáng bàng hoàng, vừa nhận ra là chưa chết lập tức phát kình trả đũa :
- Tiểu tử ngươi...
Ào...
Y kêu nửa vời và chiêu chưởng của y cũng chỉ vượt qua mức khởi đầu, Từ Kim lẹ tay hơn y :
- Nằm xuống!
Ầm!
Hự!
Nhờ có Từ Kim nên loại được một đối thủ, Liễu Hận nhoẻn cười thích thú :
- Từ huynh nhanh tay lắm! Tại hạ...
Liễu Hận chưa nói dứt câu, Từ Kim bật kêu hoảng :
- Ở phía sau, Liễu huynh!
Liễu Hận lập tức ngoặc thanh kiếm về phía hậu!
- Ám toán ta à?
Véo...
Từ Kim sững sờ trước chiêu kiếm một lần nữa tỏ ra quả lợi hại của Liễu Hận.
Chàng tuy không hề ngoái đầu nhìn lại để có thể nhận biết chính xác phương vị của kẻ đang ám toán chàng một cách lén lút, nhưng đầu mũi kiếm của chàng như có mắt, vẫn có thể ung dung tìm đúng nhược điểm của kẻ ám toán để đâm vào.
Phập!
Tên ám toán do không ngờ có việc này nên chiêu chưởng lặng lẽ của y vì thế phải dừng lại trước khi đổ ập vào hậu tâm Liễu Hận.
Từ Kim lạnh người vì lo sợ cho sinh mạng của Liễu Hận. Y nhanh chóng tung người lao đến và hất mạnh một cước vào thân hình đang bất động vì sửng sốt của tên nọ.
Binh!
Hự!
Sợ Liễu Hận lại sơ tâm, Từ Kim vội căn dặn :
- Liễu huynh muốn làm gì cũng được và hãy chú tâm ở phía trước, tại hạ sẽ đi sau yểm hộ cho Liễu huynh.
Gật đầu tỏ ý tán thành, Liễu Hận hăm hở tiến mãi về phía trước và chàng luôn tìm đến bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Đi sát phía sau, Từ Kim ngoài một hành động duy nhất là hạ thủ những tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo bị kiếm của Liễu Hận đâm phải, y còn có dịp đứa mắt quan sát khắp cục trường.
Vô Mộc Giá vẫn đang tràn ngập bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo, nhưng lúc này do đã cận kề ngày khai diễn Võ Lâm Kiếm Hội, ngoài lực lượng các tay kiếm khách đến từ trước, các phái kiếm nổi danh trên giang hồ cũng đang tuần tự xuất hiện và cùng lo đối phó với Ngũ Kỳ giáo.
Vị đạo nhân đang giao đấu với Lam Kỳ đường chủ, như Từ Kim biết, chính là sư đệ của Chưởng môn Võ Đang phái.
Đang giao đấu với Hồng Kỳ đường chủ là Đại kiếm khách Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật.
Ba vị Chưởng môn của ba kiếm phái khác là Côn Luân, Hoa Sơn, Nga My đang phân khai cầm cự với ba nhân vật Đường chủ: Thanh Kỳ, Bạch Kỳ và Hắc Kỳ của Ngũ Kỳ giáo.
Những nhân vật chủ chốt của Ngũ Kỳ giáo đều bị các nhân vật hữu danh thuộc danh môn chánh phái cầm chân. Điều đó khiến bọn giáo đồ Ngũ Kỳ giáo dù có nhân số đông hơn nhưng vẫn phải khốn đốn trước những nhân vật có sở trường là kiếm pháp.
Chưa hết, bọn chúng còn phải kinh tâm tán đởm trước những chiêu kiếm quá lợi hại, quá chuẩn xác của Liễu Hận.
Chàng đi đến đâu, thi triển bất kỳ chiêu kiếm nào cũng gây tình huống hoảng loạn cho nơi ấy.
Một kiếm của Liễu Hận kèm theo một kình tối hậu của Từ Kim, ngay sau đó là một tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo phải ngã gục.
Can? lúc, mỗi bước chân di chuyển của Liễu Hận càng mang theo một bầu tử khí nặng nề.
Sau cùng, bầu tử khí đó cũng bắt đầu phủ chụp lấy toàn bộ những tên giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Liễu Hận vẫn không ngớt tay thi triển những chiêu kiếm cực nhanh, cực chuẩn xác.
Và chàng càng thi triển như càng đạt mức độ biến ảo khác thường.
Điều đó không riêng gì Từ Kim nhìn thấy, năm nhân vật Đường chủ của Thanh Kỳ, Lam Kỳ, Hồng Kỳ, Bạch Kỳ và Hắc Kỳ của Ngũ Kỳ giáo do không ít lần đưa mắt quan sát khắp cục diện nên cũng nhận ra điều đang đến với Liễu Hận.
Liễu Hận gần như là nhân vật duy nhất tạo mối kinh hoàng cho Ngũ Kỳ giáo. Bọn giáo đồ sau cùng dù đang giao chiến với bất kỳ ai mỗi khi nhìn thấy Liễu Hận tiến đến gần liền tìm cách tránh thật xa.
Toàn trường càng lúc càng hoảng loạn và sự hoảng loạn này luôn xuất hiện mỗi khi có sự hiện diện của đôi hung thần Liễu Hận và Từ Kim.
Lão Lam Kỳ không thể không lo lắng cho mối hiểm họa đang đến với Ngũ Kỳ giáo của lão.
Lão phẫn nộ gào to :
- Tiểu tử không có nội lực! Giáo đồ bổn giáo bất tất phải hãi sợ tiểu tử! Hãy đứng cách xa và tận lực quật chưởng vào tiểu tử.
Nghe được lời điểm chỉ của Lam Kỳ đường chủ, có hai tên giáo đồ thuộc Lam Kỳ đường chủ, với sắc phục tuyền lam, lập tức tung người lao đến chỗ Liễu Hận.
Hai tên này ngay khi lao đến đủ tầm lập tức phát chưởng.
- Tiểu tử chớ hung hăng! Đỡ!
Vù...
Ào... ào...
Liễu Hận chưa kịp xuất kiếm chiêu, Từ Kim từ phía sau lướt tới!
- Hai người chậm mất rồi! Đỡ!
Ào...
Ầm! Ầm!
Hự! Hự!
Có tiếng gầm điểm chỉ của lão Lam Kỳ :
- Tập trung vây hãm cả hai. Phải chế ngự cho bằng được tiểu tử đang dùng kiếm.
Đã một lần điểm chỉ và đã đưa đến hai cái chết oan uổng cho hai tên giáo đồ, lần điểm chỉ này của lão Lam Kỳ gần như không nhận được bất kỳ sự đáp ứng nào của bọn chúng thuộc hạ.
Bọn giáo đồ đang trong tâm trạng thập phần kinh.
Lão Lam Kỳ bật lên tiếng than :
- Lão Giáo chủ đến lúc này vẫn chưa xuất hiện. Sự chậm trễ này phải chăng là điềm báo Ngũ Kỳ giáo đã đến ngày cáo chung?
Vị đạo nhân đang giao đấu với lão Lam Kỳ đắc ý hô to :
- Thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Bọn bàng môn tà đạo các ngươi đã đến lúc phải gánh chịu hậu quả từ những hành vi độc ác do các ngươi gây ra! Xem kiếm!
Véo... Véo...
Kiếm pháp của vị đạo nhân dù mang theo nhiều lực đạo nhưng không gây chút khó khăn nào cho lão Lam Kỳ.
Lão điềm tỉnh chiết chiêu chống trả bằng song trảo Ngũ Âm.
Vừa chống trả lão Lam Kỳ vừa rít lên giận dữ :
- Cái gì là hành vi độc ác chứ? Chính bọn ngươi tuy tự xưng là danh môn chính phái nhưng là những kẻ vừa có những lời lẽ hồ đồ vừa luôn tỏ ra quá độc ác với bổn giáo.
Hãy đỡ Ngũ Âm Trảo của ta.
Vụt! Vụt!
Ầm! Choang!
Lão nhân Hắc Kỳ đường bất ngờ gầm vang :
- Lão Lam bất tất phải phí lời! Giáo chủ chậm trễ như thế này chắc hẳn có chuyện bất ổn. Để bảo toàn lực lượng, tất cả chúng ta nên tìm cách tháo lui thì hơn.
Có tiếng Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật cười lạnh :
- Hừ! Đến lúc người bọn Ngũ Kỳ giáo các ngươi nghĩ đến chuyện tháo lui là muộn rồi. Diệt trừ Ngũ Kỳ giáo chính là công đầu của Võ Lâm Kiếm Hội bọn ta. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Hồng Kỳ đường chủ là nhân vật đang giao đấu với Thiên Di Thần Kiếm, lão phẫn nộ quát lên inh ỏi :
- Muốn diệt trừ bổn giáo ư? Họ Lưu ngươi chớ quá vọng tưởng. Đỡ chưởng!
Ào...
Ầm! Choang! Choang!
Từ khi lão nhân Hắc Kỳ đường chủ có đề xuất tháo lui, năm nhân vật Đường chủ của năm đường: Thanh, Lam, Hồng, Bạch, Hắc cùng tận lực thi triển sở học, họ gây khó khăn không ít cho năm nhân vật đối thủ đều dùng kiếm, thuộc hàng danh môn chánh phái.
Trong khi đó bọn giáo đồ vì đang hoang mang trước một Liễu Hận có kiếm chiêu quá lợi hại, giờ lại vì đề xuất tháo lui của Hắc Kỳ đường nên càng tỏ ra hoang mang nhiều hơn bội phần.
Có không ít tên đang tìm cách lẻn thoát đi, gây cảnh kẻ chạy trốn người truy đuổi thật hỗn loạn.
Bất ngờ từ vách núi chốt chặn khu vực Vô Mộc Giá, một bóng nhân ảnh xuất hiện ở trên cao và buông ra một tràng cười dài ngạo nghễ :
- Tất cả dừng lại! Bọn Ngũ Kỳ giáo ác ma hãy xem đây là ai? Ha... ha... ha...
Mọi người đều dừng lại và cùng đưa mắt nhìn lên vách núi đá, nơi đang có một nhân vật bị một nhân vật thứ hai đứng ngay bên cạnh khống chế.
Vừa nhìn thấy nhân vật bị khống chế, năm vị Đường chủ của Ngũ Kỳ giáo tuy không hẹn nhưng đã cùng một lúc kêu lên...
Danh sách chương