Nhị Thập Bát Tú kiếm trận của Thánh Kỳ giáo vốn là một kiếm trận lợi hại!

Thế nhưng, hiện giờ dù đã có thêm Thiếu giáo chủ với lợi khí vô cùng sắc bén là Ngũ Hành bảo kiếm nhưng Nhị Thập Bát Tú kiếm trận đang gặp phải khắc tinh.

Với lợi khí không kém phần lợi hại, Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ đang từng lúc bức dồn Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo vào chỗ khốn đốn. Bốn nhân vật bí ẩn còn lại là Đông vị, Tây vị, Nam vị, Bắc vị cùng với Tri Bất Nguyên dang thả sức dùng toàn độc chưởng, khiến kiếm trận Nhị Thập Bát Tú Kiếm phải hỗn loạn, sắp bị phá vỡ.

Từ một góc khuất, Liễu Hận tuy mục kích cảnh này nhưng vẫn chưa có ý nghĩ sẽ tiếp trợ Thánh Kỳ giáo! Chàng còn nghĩ :

- “Cứ để chúng lưỡng hổ tương tranh! Ta ở ngoài tọa sơn quan hổ đấu!”

Thật ra chàng muốn hiện thân và báo thù cho Quỷ Kiếm môn, vị Độc Ma Ảnh và bốn nhân vật kia đã từng để lộ cho chàng biết chính bọn chúng đã hủy diệt Quỷ Kiếm môn. Tuy nhiên, do chàng chưa nhìn thấy Cửu Ma Ma, Xuân Mai, Hạ Lan, cũng như Viên tam thúc mẫu và Trang Vô Nhận đại thúc, đến cả Viên Tử Quân đáng lẽ phải đến trước chàng cũng không nhìn thấy. Chàng cần phải kiếm tìm bọn họ trước, đó là điều hệ trọng.

Do thông thuộc địa hình, chàng tung người biến thành bóng nhân ảnh mờ ảo, vượt ngang qua kiếm trận Nhị Thập Bát Tú.

Vút!

Nhân lúc gã Thiếu giáo chủ đang chống đỡ hết sức khó khăn với chiêu kiếm quá lợi hại của Độc Ma Ảnh, Liễu Hận lao ngang qua, tiện tay gõ vào thân kiếm của Độc Ma Ảnh.

Coong...

Chiêu kiếm của Độc Ma Ảnh vì thế phải chậm lại, đủ thời gian cho gã Thiếu giáo chủ thoát hiểm và bình hòa nguyên khí.

Tuy nghi ngờ nhưng Độc Ma Ảnh vẫn không biết đã bị Liễu Hận phá bĩnh! Sau một lúc ngờ ngợ và chậm chiêu, Độc Ma Ảnh tiếp tục lao đến đọ kiếm với gã Thiếu giáo chủ.

Vượt qua phạm vi có kiếm trận với những tiếng la hét, tiếng động chạm váng tai, Liễu Hận tiến vào một động thất nhỏ hơn, vốn là nơi lão Vương Toàn có một lần đưa chàng vào!

Thoạt bước vào, chàng thất sắc.

Bạch Cốt Kiếm và Thái Tuế Diêm La đang ở đây. Cạnh đó, ở phần cuối động thất, những nhân vật chàng cần tìm đều bị chế trụ huyệt đạo, ngồi yên như phỗng đá.

Và đang giao đấu một cách bất lực với Bạch Cốt Kiếm và Thái Tuế Diêm La là ba nhân vật mà Liễu Hận không ngờ họ có mặt: Vô Danh Tẩu Bàng Điểu, Hoàng Tùng, và Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc!

Để một giao đấu với một, Vô Danh Tẩu và Diệp Mạc không là đối thủ của Bạch Cốt Kiếm hoặc Thái Thế Diêm La! Do đó, Hoàng Tùng khi thì tiếp ứng Vô Danh Tẩu khi thì chạy qua bên kia tiếp ứng cho Diệp Mạc!

Thoạt nhìn cảnh trạng này, chàng nghĩ và có phần cảm kích bọn Vô Danh Tẩu.

Họ đã kịp xuất hiện nên những nhân vật thân thuộc với chàng chỉ bị chế trụ huyệt đạo, chưa bị Bạch Cốt Kiếm và Diêm La Thái Tuế Diêm La sát hại.

Với ý nghĩ cảm kích đó, chàng tung thân lao vào, xuất hiện cạnh Vô Danh Tẩu.

Vút!

Sự xuất hiện của chàng khiến Vô Danh Tẩu kinh ngạc. Không để Vô Danh Tẩu kịp phát thoại, chàng vận lực biến âm, lên tiếng trước :

- Hãy để Bạch Cốt Kiếm cho tại hạ!

Bạch Cốt Kiếm quắc mắt nhìn chàng :

- Ngươi là ai? Chàng chậm rãi rút kiếm, nói như rót vào tai Bạch Cốt Kiếm :

- Ác ma, ngươi đã đến lúc đền tội rồi! Mộc Quan Linh nhờ ta giải quyết mọi ân oán với ngươi.

Bạch Cốt Kiếm biến sắc và hung hãn :

- Ngươi là gì của...

Chàng cười lớn :

- Ngươi chỉ cần biết ta là Xích Phát Kim Diện! Động thủ đi!

Bạch Cốt Kiếm uất hận gào lên :

- Xích Phát cũng chết, Kim Diện cũng chết! Đỡ!

Véo... Véo...

Nhìn cách phát chiêu của Bạch Cốt Kiếm đúng là chiêu Đinh Nhất Hải đã từng thi triển, chàng gầm lên vang dội :

- Bạch Vụ Liên Hoàn Kiếm ư? Xem đây!

Véo... Véo...

Choang! Choang! Choang!

Chiêu kiếm chàng đang vận dụng chính là kiếm pháp của Mộc Quan Linh! Với nội lực giờ quá tăng cao của chàng không những chàng đủ lực hóa giải những chiêu kiếm liên hoàn của Bạch Cốt Kiếm mà vẫn còn thừa lực để uy hiếp ngược trở lại.

Véo...

Bạch Cốt Kiếm kinh tâm tán đởm tìm cách hồi bộ :

- Ngươi thật sự là ai?

Một lần nữa Liễu Hận dưới lốt giả diện của một người tóc đỏ mặt vàng, cười lên sặc sụa :

- Ta đã nói rồi, Xích Phát Kim Diện là ta! Nạp mạng!

Véo... Véo...

Bị bức dồn vào tuyệt lộ chỉ trong vỏn vẹn hai chiêu, Bạch Cốt Kiếm không còn cách nào hơn đành phải liều mạng xông vào :

- Dù ta có chết ngươi cũng phải chết! Đỡ!

Véo...

Choang!

Phập!

Bạch Cốt Kiếm phát chiêu chưa trọn đã phải hồn du Địa phủ dưới kiếm chiêu mang nội lực quá thâm hậu của Liễu Hận!

Đang hưng phấn vì bản lãnh vượt quá sự mong đợi, chàng lướt đến Thái Tuế Diêm La.

Vút!

Đến nơi chàng gầm thật đanh gọn :

- Lui cả ra! Ác ma! Đỡ!

Vù...

Chàng thi triển Phục Hận chưởng ngay khi Vô Danh Tẩu, Diệp Mạc và Hoàng Tùng kịp lùi ra như chàng bảo!

Thái Tuế Diêm La ít nhiều gì cũng nhìn thấy điều đã xảy ra cho Bạch Cốt Kiếm.

Lão bàng hoàng gào lên :

- Ta có oán thù gì với ngươi? Đỡ!

Lão vung chưởng theo bản năng.

Vì thế lão phải chuốc lấy thảm họa.

Ào... Ào...

Ầm!

Oa!!

Diêm Vương đã điểm tử cho Thái Tuế Diêm La.

Công lực và thân thủ của chàng khiến Vô Danh Tẩu và mọi người còn lại không nhận ra chàng là ai đều phải bàng hoàng khiếp hãi.

Chàng vụt mỉm cười với Vô Danh Tẩu :

- Tiền bối sao phải kinh ngạc? Không nhận được vãn bối ư? Hãy giúp vãn bối giải huyệt cho mọi người đi nào!

Chàng tiến đến, định giải huyệt cho Cửu Ma Ma là người chàng quan tâm nhất!

Bất ngờ Vô Danh Tẩu ngăn chàng lại :

- Chậm tay đã nào, thiếu hiệp!

Qua câu nói này, chàng biết Vô Danh Tẩu đã nhận ra chàng!

Vì thế chàng càng ngạc nhiên :

- Sao thế, tiền bối? Có điều gì bất ổn sao?

Vô Danh Tẩu nghiêm mặt :

- Tại sao thiếu hiệp muốn giải huyệt cho họ?

Chàng hỏi ngược lại :

- Sao lại không? Chẳng phải họ bị Bạch Cốt Kiếm và Thái Tuế Diêm La khống chế sao?

Vô Danh Tẩu lắc đầu :

- Không phải! Họ là phạm nhân, bọn ta được lệnh canh giữ họ!

Chàng sửng sốt :

- Phạm nhân? Lệnh của ai?

Hoàng Tùng lên tiếng :

- Lệnh của Thiếu giáo chủ bổn giáo!

Chàng bị bất ngờ :

- Nói vậy, chư vị đều là người của...

Vô Danh Tẩu gật đầu :

- Đó là ẩn tình trước đây ta không thể nói! Thánh Kỳ giáo là xuất xứ của bọn ta!

Chàng vừa hoang mang vừa bực bội :

- Chủ ý của tiền bối bây giờ là thế nào? Nếu tại hạ nhất quyết giải huyệt, tiền bối ngăn cản hay không ngăn cản.

Hoàng Tùng lạnh giọng :

- Tôn giá tuy có bản lãnh tuyệt phàm, nhưng đây là thượng lệnh...

Vô Danh Tẩu đưa tay ngăn lại :

- Chớ nóng nảy thế, Hoàng Tùng! Hay hơn hết, hãy chờ ta và Đô Pháp đi thỉnh thị và bẩm trình Thiếu giáo chủ.

Chàng phì cười :

- Chư vị bất tất phải bẩm trình. Tại hạ do vội nên chưa kịp nói ở bên ngoài, lệnh Thiếu giáo chủ như đang vấp cường địch.

Vô Danh Tẩu kinh ngạc :

- Cường địch ư? Chúng là ai?

Chàng dằn giọng :

- Là những kẻ ba năm trước gieo thảm họa cho quý giáo tại cấm địa.

Vô Danh Tẩu chấn động, đưa mắt nhìn quanh rồi bảo :

- Ta tin ở thiếu hiệp! Bọn họ, tùy thiếu hiệp giải huyệt lúc nào cũng được! Bọn ta cần phải tiếp ứng Thiếu giáo chủ! Đi!

Hoàng Tùng dù không muốn nhưng nào dám trái lệnh Vô Danh Tẩu.

Chờ họ vừa đi ra ngoài, chàng nhanh tay giải huyệt cho tất cả!

Trang Vô Nhận do đã có lần nhìn thấy chàng qua lớp giả diện này nên kêu khẽ :

- Phải chăng là...

Chàng đưa tay lên miệng :

- Suỵt! Ngay khi chư vị điều nguyên ổn định chân khí. Có ra bên ngoài cần phải đề phòng cẩn mật! Những ác ma đó đều am tường độc chưởng, và đều là hung thủ đã hủy diệt Quỷ Kiếm môn năm xưa.

Trang Vô Nhận kinh nghi :

- Là người của Tứ đại kiếm phái ư?

Chàng vụt tỉnh ngộ :

- Không sai! Có lẽ họ chính là bốn tên Chưởng môn của Tứ đại kiếm phái. Tại hạ lập tức xem xét lại điều này!

Vút!

Chàng biến mất như bóng ma u linh khiến mọi người thêm một phen nữa phải bàng hoàng trước bản lãnh tối thượng này!

Viên Tử Quân vụt lên tiếng :

- Nhân vật Xích Phát Kim Diện đó là ai?

Mẫu thân nàng khẽ cười :

- Còn ai nữa nếu không phải Thiếu môn chủ của chúng ta?

Cửu Ma Ma, Xuân Mai và Hạ Lan nghe xong ngơ ngác vì không dám tin.

Riêng Viên Tử Quân thì phẫn nộ :

- Nếu là y, sao cố tình không nhận chúng ta? Hóa ra vì y muốn có đủ thời gian để dị dung nên không chịu đi chung với hài nhi và còn bảo hài nhi phải đi trước!

Mẫu thân nàng lấm lét nhìn mọi người :

- Tử Quân không được vô lễ! Dẫu sao đó vẫn là Thiếu môn chủ của mẫu thân!

Nàng ta hậm hực :

- Ai bảo y cố tình dối gạt hài nhi?

Mẫu thân nàng bật cười :

- Đó là tự hài tử gây ra, cớ sao trách người? Chẳng phải trước kia hài tử đã từng dối gạt Thiếu môn chủ đó sao?

Nàng ta phụng phịu :

- Khi trước khác, bây giờ khác!

- Khác như thế nào? Hài tử có thú nhận hài tử chính là Từ Kim chưa?

Nàng lắc đầu :

- Hài tử chưa có dịp!

Mẫu thân nàng nhoẻn cười :

- Chẳng trách Thiếu môn chủ có thái độ như lần này! Chuyện hài tử là Từ Kim, ta đã nói với Thiếu môn chủ lâu rồi.

Viên Tử Quân hốt hoảng :

- Y đã biết rồi ư? Vậy hóa ra bấy lâu nay y vẫn cười thầm hài nhi?

Sự hốt hoảng của Viên Tử Quân khiến Xuân Mai và Hạ Lan ngấm ngầm thở dài.

Phát hiện điều đó, Cửu Ma Ma khẽ bảo họ :

- Hai ngươi cứ yên tâm, chớ quá lo nghĩ! Chuyện của hai ngươi, ta đã có chủ trương rồi! Nào, hãy lo điều tức, ổn định chân nguyên! Sau đó còn tiếp tay Thiếu môn chủ nữa.

Hai nàng vâng lời, nhắm mắt lại điều nguyên.

Mọi người thấy thế vội làm theo với tâm trạng phấn khích.

...

Thoạt đầu Liễu Hận không thể nào tin vào những gì chàng đang mục kích.

Nhưng càng nhìn chàng càng tin, và càng tin chàng càng vỡ lẽ, tỉnh ngộ.

Mọi việc tưởng rất phức tạp, rất khó nghĩ nhưng khi đã thấu suốt lại hóa nên quá giản đơn.

Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ đang ung dung tả xung hữu đột, một mình giao chiến và có phần thắng thế với bốn nhân vật đang vây quanh y!

Độc Ma Ảnh nhờ có lợi khí và thanh bảo kiếm Ngũ Hành đã lấy của Liễu Hận nên không hề ngần ngại khi phải chạm vào lợi khí cũng sắc bén không kém là Ngũ Châu bảo kiếm của gã Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo.

Do đó, nếu thỉnh thoảng bị Diệp Mạc, Vô Danh Tẩu và Hoàng Tùng có dịp xông vào giao chiến, Độc Ma Ảnh hoặc dùng tả chưởng Độc công để bức bọn họ phải lùi xa, hoặc dùng hữu kiếm khi đã bứt thoái gã Thiếu giáo chủ để xuất chiêu lanh lẹ nhắm vào bọn Diệp Mạc ba người.

Và vì phải một mình đối phó với phe đối phương bốn người, Độc Ma Ảnh buộc phải tận lực thi triển sở học! Qua sở học thiên biến vạn hóa của Độc Ma Ảnh chàng phát hiện tung tích thật sự của Độc Ma Ảnh.

Độc Ma Ảnh thuận hữu kiếm với bàn tay hữu có sáu ngón, gọi là Phi Lục Chỉ! Và Độc Ma Ảnh không hiểu sao lại kiêm luyện quá nhiều loại kiếm pháp hữu danh!

Khi thì Độc Ma Ảnh cùng kiếm pháp quái dị của bản thân để giao đấu với gã Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo. Khi thì cần phải nhanh, Độc Ma Ảnh thi triển chính Vô Danh Kiếm của Liễu Hận, một loại kiếm do chàng tự thức ngộ từ Phích Lịch kiếm và kiếm quyết của Mộc Quan Linh, đồng thời là loại kiếm pháp nếu có ai khác am tường ngoài chàng thì chỉ là Đinh Nhất Hải, khi thì Độc Ma Ảnh vận dụng những chiêu kiếm của Quỷ Kiếm môn là Thất Thập Nhị Quỷ Kiếm. Và có lúc Độc Ma Ảnh sử dụng những chiêu kiếm hết sức tàn độc của Bạch Cốt Kiếm.

Nói tóm lại, Độc Ma Ảnh và Đinh Nhất Hải chỉ là một. Thảo nào vào lúc này Độc Ma Ảnh đã và đang vận dụng tất cả các loại kiếm pháp mà Đinh Nhất Hải đã từng am tường.

Đinh Nhất Hải cũng thuận hữu kiếm như Độc Ma Ảnh bây giờ. Điểm khác duy nhất khiến Liễu Hận khó hiểu là bằng cách nào Độc Ma Ảnh từ bàn tay hữu chỉ có năm ngón như Đinh Nhất Hải lại nghiễm nhiên hóa thành sáu ngón như điểm dị biệt trước đây Độc Ma Ảnh từng có!

Để kiểm nghiệm điềunày, Liễu Hận bất ngờ lao vào giữa trận Nhị Thập Bát Tú, nơi Tri Bất Nguyên và bốn nhân vật kia, rất có thể chính là bốn vị Chưởng môn của Tứ đại kiếm phái, đang ung dung dùng độc chưởng bức dồn kiếm trận của Thánh Kỳ giáo đến tơi tả rối loạn!

Vút!

Thoạt lao vào, chàng lập tức phát kình :

- Độc Ma Ảnh! Hãy tiếp ta một việc!

Vù...

Vốn biết thân thủ và nội lực của Liễu Hận hiện giờ là bất phàm, Diệp Mạc và Vô Danh Tẩu vội nhảy lùi và hô hoán :

- Thiếu giáo chủ mau lùi lại!

- Đối phương đã có Xích Phát Kim Diện đối phó. Tất cả hãy mau nghĩ cách giải nguy cho kiếm trận.

Vút! Vút!

Hoàng Tùng và gã Thiếu giáo chủ nghe thế cùng lùi lại! Tuy nhiên gã Thiếu giáo chủ hồ nghi lên tiếng hỏi :

- Nhị vị trưởng lão bá bá! Xích Phát Kim Diện vốn là ai? Sao lại giúp bổn giáo?

Cũng nghi vấn điều này, Độc Ma Ảnh vừa tung tả chưởng Độc công đỡ vào ngọn chưởng vừa đột ngột xuất hiện của chàng vừa bật ra câu quát hỏi :

- Thật ra ngươi là ai? Có oán thù gì với ta mà luôn tìm dịp đối đầu? Đỡ!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Độc Ma Ảnh bị lùi xa non trượng, đủ gây tin tưởng cho chàng là lúc này nhờ có thêm nội nguyên chân lực của Mộc Quan Linh, nội lực của chàng thừa năng lực trừ khử ác ma!

Chàng bật cười :

- Sao lạ vậy, Độc Ma Ảnh? Ta chỉ xuất hiện đúng hai lần, một lần là đối đầu với Đinh Nhất Hải, lần này chính là lần thứ hai. Độc Ma Ảnh ngươi hỏi như thế chẳng hóa đang tự nhận ngươi và Đinh Nhất Hải chỉ là một? Ha... ha... ha...

Chàng nói trúng tim đen Độc Ma Ảnh!

Y phẫn nộ, loang nhanh hữu kiếm với tiếng quát khỏa lấy :

- Chớ phí lời! Chờ thắng được kiếm của ta đã! Đỡ!

Véo...

Vẫn phải kiêng dè sự sắc bén ở thanh kiếm đang được Độc Ma Ảnh sử dụng, Liễu Hận dưới lốt Xích Phát Kim Diện đành phải từ xa phát xạ Phích Lịch kiếm với một câu châm biếm :

- Ái chà! Kiếm pháp này theo ta biết là do tiểu tử Liễu Hận đã trao kinh văn cho mỗi một Đinh Nhất Hải! Sao ngươi cũng biết! Đỡ!

Ù... ù...

Bùng... bùng...

Kình lực từ Phích Lịch kiếm bỗng xuất hiện, khiến Vô Danh Kiếm của Độc Ma Ảnh dù nhanh vẫn phải bị hóa giải ở khoảng cách xa!

Độc Ma Ảnh rúng động :

- Đây là Phích Lịch kiếm? Sao Xích Phát Kim Diện ngươi am tường kiếm pháp này và biết cả Vô Danh Kiếm? Xem đây!

Véo... Véo...

Chàng do muốn vạch mặt lão ma, nên ung dung đối phó và phát thoại :

- Ta còn biết được nhiều điều hơn Độc Ma Ảnh ngươi tưởng! Kiếm pháp ngươi đang thi triển, phải chăng là do lỏm học của Trang Vô Nhận, là Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm?

Lùi lại nào!

Chàng hất nhanh Vô Danh Kiếm với kiếm kình uy hiếp một phạm vi rộng.

Véo...

Ào... Ào...

Ầm!

Độc Ma Ảnh thật sự rúng động :

- Là Vô Danh Kiếm? Ngươi liên quan thế nào với Liễu Hận để cũng biết kiếm pháp này?

Do quá rúng động, Độc Ma Ảnh có phần chậm phát chiêu!

Liễu Hận lập tức lao vào.

Vút!

- Xem kiếm!

Véo...

Chàng thích nhanh mũi kiếm vào bờ vai bên tả của Độc Ma Ảnh với một chủ ý chợt nảy sinh!

Độc Ma Ảnh càng thêm hốt hoảng trước lối phát kiếm của đối phương cũng nhanh không kém gì Liễu Hận lão đã biết.

Chực nhớ có lợi khí thần vật trong tay, Độc Ma Ảnh vội xoay người, cố ý đưa kiếm ra cho hai kiếm chạm nhau :

- Trúng!

Véo...

Chàng bật cười vì Độc Ma Ảnh do không biết nên dễ dàng lọt vào ý đồ của chàng!

- Ha... ha... ha...! Hiện nguyên hình nào!

Chàng cấp tốc thu kiếm, đồng thời dùng ống tay áo bên tả khẽ lướt qua ngang mặt Độc Ma Ảnh đầy chủ định.

Vù...

Độc Ma Ảnh phát hiện thì đã muộn. Lão cố lùi người, đưa bo kiếm về bên hữu như muốn phạt đứt ống tay áo của chàng.

Quá chậm!

Soạt!

Toàn bộ lớp dị dung trên gương mặt của Độc Ma Ảnh liền bị ống tay áo của chàng lau sạch! Độc Ma Ảnh đành phải hậm hực với diện mạo thật sự của một Đinh Nhất Hải, Bắc Tung Sơn Ngũ Tuyệt Kiếm Luân Hồi.

Chàng đắc thắng trước sự thật này, phải cười sặc sụa :

- Ha... ha... ha...! Kế mưu quả tinh xảo! Độc Ma Ảnh là Đinh Nhất Hải, và Đinh Nhất Hải lại là Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo! Ha... ha... ha...

Tràng cười và câu nói cáo giác của chàng khiến bốn nhân vật kia phải lưu tâm và cùng kêu lên :

- Nói sao? Độc Ma Ảnh các hạ chính là Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải?

Bọn họ đang hùng hổ thi triển Độc công vì sự kinh ngạc này khiến phương vị và chưởng pháp phải chậm lại!

Gã Thiếu giáo chủ, Diệp Mạc, Vô Danh Tẩu và Hoàng Tùng được dịp này lập tức xông sát vào vũ lộng kiếm pháp :

- Lũ ác ma! Đỡ!

Véo...

Véo... Véo...

Thế chẳng đặng đừng do không kịp phát chưởng công, cả bốn nhân vật này đành phải chuyển kiếm tả thủ sang hữu thủ :

- Bọn tà giáo Tây Vực chớ đắc ý! Xem kiếm!

Véo...

Véo... Véo...

Choang! Choang!

Bọn họ dụng kiếm không dụng chưởng, đây là cơ hội ngàn vàng cho Nhị Thập Bát Tú kiếm trận có dịp phát huy uy lực vốn có.

Ào... Ào...

Chỉ còn lại một mình Tri Bất Nguyên dùng độc chưởng, y không thể bức dồn nổi uy lực vô song hãn thế của kiếm trận.

Y bối rối lùi dần, vô tình lùi đến gần Liễu Hận.

Nhanh tay, chàng khống chế y, ném ra khỏi kiếm trận :

- Cút đi! Nào!

Vút!

Hành vi của chàng vô tình tạo một kẽ hở cho Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải tận dụng. Lão di chuyển thật nhanh.

Vút!

Chàng phát hiện kịp, kêu lên :

- Chạy đi đâu cho thoát! Đỡ!

Chàng định phát chưởng nhưng phải bỏ ngay ý định!

Bởi Độc Ma Ảnh không hiểu sao lại nhảy xổ vào gã Thiếu giáo chủ.

Gã đang đắc ý vì vừa nhờ thần kiếm nên sắp sửa đoạn gãy kiếm của một trong bốn nhân vật thần bí kia!

Tuy không có chút hảo cảm nào đối với gã Thiếu giáo chủ nhưng chàng vẫn phải lên tiếng đề tỉnh do không nỡ nhìn gã bị Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải bất ngờ ám toán :

- Cẩn trọng ở phía sau!

Chàng hô hoán và không nêu rõ đích danh, tuy thế tiếng hô hoán của chàng buộc những ai đang giao chiến đều phải tự đề tỉnh!

Và Vô Danh Tẩu nhìn thấy sự thể sắp xảy đến cho Thiếu giáo chủ :

- Thiếu giáo chủ, mau!

Gã rùng mình và bất ngờ nhảy tạt tránh.

Vút!

Nhưng Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải một khi đã có ý đồ đâu dễ gì chịu thất bại!

Lão giận dữ gầm lên :

- Buông kiếm!

Véo...

Vẫn là Vô Danh Kiếm với lối xuất thủ cực nhanh của Liễu Hận. Hành vi của lão vừa nhanh vừa độc, khiến gã Thiếu giáo chủ đành phải buông kiếm nếu không muốn mất nguyên cánh tay hữu!

Choang!

Ngũ Châu bảo kiếm vừa rơi chạm đất, Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải lập tức dùng chân, hất bay lên.

Vèo...

Vươn tay tả chộp lấy, Độc Ma Ảnh bất ngờ cười lên một tràng cười ngạo mạn :

- Ha... ha... ha...! Ngũ Hành bảo kiếm! Ta đã có Ngũ Hành bảo kiếm! Ha... ha... ha...

Vừa cười, Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải vừa vũ lộng song kiếm, hóa thành một vầng kiếm quang bao bọc quanh thân, lao nhanh vào vòng vây người đang lập thành kiếm trận Nhị Thập Bát Tú!

Ào... Ào...

Chàng nhìn thấy và thật sự bàng hoàng. Đinh Nhất Hải và Độc Ma Ảnh dưới hai thân phận này, lão ác ma luôn dùng hữu kiếm! Riêng dưới lốt Ngũ Kỳ giáo chủ, lão lại thiên dụng tả kiếm. Giờ đây lão đã bộc lộ tất cả qua song thủ với song kiếm cùng có uy lực ngang nhau.

Đang khi còn bàng hoàng, chàng bất ngờ phát hiện sáu nhân vật thuộc phe chàng là Cửu Ma Ma và mọi người chợt xuất hiện.

Họ như muốn lao vào trận và hướng họ định lao vào cũng là phương vị Độc Ma Ảnh Đinh Nhất Hải đang lao đi!

Chàng vội tung người đến và hô hoán :

- Mọi người chớ đến gần!

Vút!

Đang lúc tung người lao đi, chàng không khỏi thất thần sợ hãi nhìn thấy lão Độc Ma Ảnh đạo nhân ung dung chạm song kiếm với kiếm trận.

Véo... Véo...

Cạch! Cạch! Cạch!

Hàng loạt những thanh kiếm của kiếm trận bị chạm vào đôi bảo kiếm của lão ma nên bị đoạn gãy. Lão ma nhân đó lao ập cả người lẫn kiếm vào đám người đang náo loạn.

- Ha... ha... ha...

Véo... Véo...

Phập! Phập!

Thây người gục ngã, máu huyết chan hòa, kiếm trận lập tức bị phá vỡ!

Lão vẫn tiếp tục lao đi, nhắm thẳng đến nhóm người Cửu Ma Ma đang bàng hoàng thất kinh!

Vút!

Chàng càng tận lực lao nhanh đến!

Chuyển kiếm sang tay tả, Liễu Hận dù còn cách lão ma khá xa nhưng vẫn tận lực phát hữu kình :

- Lão ác ma chớ chạy nữa! Đỡ!

Vù... vù...

Ào... Ào...

Như cảm nhận chưởng kình khá xa của chàng không gây phương hại gì, lão ma vẫn ung dung lao thẳng.

Tuy thế, nhờ có phần khiếp sợ chưởng kình với nội lực quá thâm hậu của nhân vật Xích Phát Kim Diện, lão ma tuy lao ngang nhóm người Cửu Ma Ma nhưng không một lần chậm chân để ra chiêu sát thủ hủy diệt họ!

Thoáng mừng vì điều này, Liễu Hận càng mừng hơn khi phát hiện lão ma không chạy đi đâu lại lao đầu vào một vách động sừng sững.

Chàng tăng thêm cước lực với tiếng gầm ngạo thị :

- Đã lâm vào tuyệt lộ rồi, lão đừng mong chạy thoát! Đỡ!

Vù... vù...

Ào... Ào...

Thật bất ngờ, dù đã biết phía trước mặt là vách đá sừng sững, lão ma vẫn không giảm cước lực!

Vút!

Đã thế, lão còn cười vang và tung cả song kiếm đâm thẳng vào vách đá :

- Ha... ha... ha...

Véo...

Véo...

Gã Thiếu giáo chủ bất ngờ gào lên thất thanh :

- Đó là lối dẫn vào Thánh địa! Đừng để lão đắc thủ kỳ thư!

Chàng bừng tỉnh, tả kiếm lập tức vẫy xạ ném vút đi.

- Nạp mạng!

Vụt!

Thanh kiếm trên tay chàng cứ như độc long xuất động, xé gió lao thẳng vào hậu tâm lão ma.

Bất ngờ khi hai kiếm đã cắm ngập vào vách động, lão ma đu người bay bổng lên, giẫm cả hai chân vào song kiếm.

Bốp! Bốp!

Vách động lập tức phân khai để lộ một huyệt khẩu.

Vút!

Choang!

Thanh kiếm của Liễu Hận do đâm hụt lão ma phải lao thẳng vào vách đá cứng và gãy vụn. Trong khi đó, lão ma ung dung thi triển một loại khinh thân pháp bất phàm, đưa hai chân lao tọt vào huyệt khẩu vừa xuất hiện. Với nửa thân trên còn ở bên ngoài, lão bật cười khi vươn hai tay thu hồi lại đôi kiếm báu!

Sau đó, lão mất dạng hoàn toàn vào huyệt khẩu!

Vút!

Liễu Hận động nộ, tung bắn toàn thân lao theo lão!

Vút!

Khi sắp lọt vào huyệt khẩu, chàng phát hiện từ trong có một bựng kiếm quang đổ ập ra.

- Ngươi muốn chết!

Véo...

Thất kinh, biết lão ma đang dùng một trong hai thanh bảo kiếm phát xạ Vô Danh Kiếm pháp để đánh ngược trở ra. Liễu Hận hốt hoảng uốn người hồi bộ!

Và...

Cạch!

Huyệt khẩu lập tức đóng chặt cùng một lúc với tiếng kêu kinh hoàn của hai người.

Thiếu giáo chủ kêu :

- Lão đã vào Thánh địa? Lão đã lọt vào Thánh địa!

Tiếng kêu thứ hai là Trang Vô Nhận do nhìn được khinh thân pháp của lão ma mới thi triển :

- Là Quỷ Phong Tróc Ảnh thân pháp?

Chợt sau hai tiếng kêu này, có tiếng niệm Phật từ xa vọng lại :

- A di đà Phật! Nhân vật nào vừa dùng khinh thân pháp Quỷ Phong Tróc Ảnh?

Phải chăng Đại Quỷ Độc Tẩu vẫn còn hậu nhân?

Chưa biết phải làm cách gì để có thể đột nhập vào Thánh địa của Ngũ Kỳ giáo để truy đuổi lão ác ma, Liễu Hận vẫn trong lốt Xích Phát Kim Diện bèn thất vọng đưa mắt nhìn toàn trường.

Chàng phát hiện sau tiếng niệm Phật kia lần lượt có sáu bóng người hiện thân.

Họ là phương trượng Thiếu Lâm phái Độ Nhân đại sư, là Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật, Bạch Khang Chưởng môn Không Động phái, Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân, sư đệ của Chưởng môn Không Động phái, và Chưởng môn Điểm Thương hái Đồng Hựu. Nhân vật sau cùng chính là Tri lão trang chủ, nội tổ của Tri Bất Nguyên.

Tri lão trang chủ đang khống chế Tri Bất Nguyên, do khi nãy bị Liễu Hận ném đi, y tình cờ rơi vào tay nội tổ đang cùng mọi người lao đến.

Để đáp lại câu hỏi của Độ Nhân đại sư, Trang Vô Nhận chợt vỗ trán kêu lên :

- Đúng rồi! Như vậy Đinh Nhất Hải chính là hậu nhân của Đại Quỷ Độc Tẩu, đại ác ma ba mươi năm trước! Chẳng trách Đinh Nhất Hải đã hủy diệt bổn môn Quỷ Kiếm để báo thù! Hà...

Sự xuất hiện của quần hùng khiến bốn nhân vật thần bí ở Đông, Tây, Nam, Bắc tứ vị phải thất kinh! Nhưng sự thất kinh đó có tăng thêm bội phần khi họ nhận biết câu nói của Trang Vô Nhận có dụng ý gì!

Lần lượt họ kêu lên :

- Đại Quỷ Độc Tẩu vốn có thâm thù với toàn thể võ lâm Trung Nguyên! Ta đã vì vô tình nên lọt vào độc kế của ác ma rồi!

- A...! Đinh Nhất Hải quả thâm độc! Ta cũng đã lầm mưu lão!

- Ôi chao! Không ngờ ta từng tuổi này vẫn bị hạng ác nhân dụ hoặc!

- Tội trợ giúp ác ma, ta làm sao dám nhìn mặt tiền nhân ở chốn cửu tuyền?

Họ kêu, họ oán thán và họ đã gây sửng sốt cho mọi người.

Có nhiều nhân vật chưa biết họ là ai, do họ vẫn còn che kín chân diện bằng những vuông lụa. Liễu Hận gầm lên :

- Nói như vậy, chư vị đích xác là Chưởng môn của Tứ đại kiếm phái Võ Đang, Hoa Sơn, Côn Luân và Nga My?

Bốn nhân vật nọ bàng hoàng nhìn chàng do không thể nghĩ chàng là ai và tại sao nhìn được họ dưới lớp diện mạo bị che kín!

Chàng vụt hét lớn, khi đưa tay xoa nhanh khuôn mặt :

- Hãy nhìn xem, ta là ai?

Có nhiều tiếng hô hoán vang lên, biểu lộ sự kinh ngạc xen lẫn với nỗi vui mừng và bàng hoàng :

- Liễu Hận!

- Thiếu môn chủ!

- Là ngươi? Tiểu tử họ Liễu?

- A...! Là Liễu thiếu hiệp đó sao?

Chàng cười dài sầu thảm :

- Không sai! Liễu Hận là mỗ! Đào Liễu Hận cũng là mỗ! Mỗ đích thực là Thiếu môn chủ Quỷ Kiếm môn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện