Edit & Beta: Direct Kill

Năm ấy Từ Phong Cận mười hai tuổi, lần đầu tiên biết đến mỗi ngày phải hầu hạ khách nhân uống rượu thưởng trà là nghề gì. Hắn nhiệt tình, nên nhận được sự yêu thích của mọi người, tránh không được có người táy máy tay chân, đụng chạm hay hôn miệng. Tuy cảm thấy không được thoải mái, nhưng nhớ lại ngày xưa những đứa trẻ trong xóm có cha có mẹ, cũng sẽ được ôm hôn như vậy, hắn không cha không mẹ, có người hôn hắn ôm hắn, hắn vẫn cảm thấy vui vẻ một hồi lâu.

Lúc đó đường Nam Bắc Tà có cửa hàng nhỏ bán mứt táo, nói là táo ngọt được chuyển từ tận vùng Giang Bắc lên. Từ Phong Cận kiếm tiền lời, Dư Tam Nương sẽ cho hắn một văn, để hắn đi mua đồ ăn vặt. Nhưng sinh ý có khi thịnh khi suy, Từ Phong Cận ăn ngọt nhiều liền bắt đầu ho khan, không có cách nào tiếp khách, Dư Tam Nương tức giận cắt luôn tiền thưởng, khiến hắn cả ngày như ngậm hoàng liên thay cho mứt táo.

Từ Phong Cận lén lút cho thêm nước hoàng liên vào bát canh hạt sen của Dư Tam Nương, sau đó liền chạy đến cửa hàng mứt táo đứng ngoài cửa ngóng vào. Chưởng quỹ là người có vẻ ngoài gian xảo, thấy Từ Phong Cận ở bên ngoài, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hắn vào nhà.

Ngày đó Từ Phong Cận mặc một bộ quần áo màu vàng óng ánh rất hút mắt, vui vẻ chạy vào trong rồi nói: “Ta không mang tiền, nhưng ta ở nam quán phía trước, ngài trước tiên có thể bán cho ta một túi, ta trở về đòi tiền Dư Tam Nương có được hay không?”

Chưởng quỹ híp mắt lại lấy hai túi táo đỏ khô, hèn mọn nói: “Tiểu Cận Ca Nhi muốn ăn bao nhiêu đều được, ta miễn phí cho ngươi.”

Từ Phong Cận kinh hỉ: “Thật sự?”

Chưởng quỹ trả lời: “Tất nhiên là thật.” Sau đó vươn mình cầm lấy tay Từ Phong Cận. Từ Phong Cận bấy giờ mới phát hiện ra có vấn đề, vội vàng bỏ đi, liền bị chưởng quỹ đột nhiên kéo vào trong lồng ngực, táy máy tay chân, mứt táo bị Từ Phong Cận đánh rơi xuống đất, cả giận: “Ngươi làm cái gì! Mau thả ta ra.”

Chưởng quỹ không để ý, kéo quần áo hắn xuống muốn mang đến giường. Từ Phong Cận tuổi còn quá nhỏ giãy dụa không được liền há mồm cắn. Chưởng quỹ ăn đau kêu toáng lên, khiến thê tử ra ngoài mua thức ăn trở về vội chạy vào trong nhà.

Từ Phong Cận bị chưởng quỹ xách lên ném ra ngoài đường, vợ hắn thì đứng bên cạnh chửi rủa không ngớt: “Tiểu quan dâm tiện dám câu dẫn tướng công nhà ta, thật không biết xấu hổ! Mới từng này tuổi mà đã vô liêm sỉ như thế, quả thực gieo vạ!” Nói xong đem trứng gà mới mua ném lên người hắn, đường Nam Bắc Tà là một khu phố cũ, bên này ném trứng gà, bên kia đương nhiên phải ném rau thối. Những lời nói khó nghe của mọi người xung quanh, Từ Phong Cận như hiểu như không, nhưng cũng dần dần rõ ràng, mình làm một nghề xấu hổ để kiếm ăn.

Trận chửi rủa này đến tai Dư Tam Nương. Thời điểm nàng mang theo chổi lông gà đến nơi thì mọi chuyện đã dừng lại. Tam nương bỏ tiền ra mua một xe trứng gà, ra lệnh cho Quy Công ném toàn bộ vào cửa hàng của chưởng quỹ, chống nạnh mắng to: “Tên ô hợp nhà ngươi vẻ mặt gian xảo bần tiện! Không có bạc mà còn muốn động chạm Cận Ca Nhi của chúng ta? Muốn sờ tay Cận Ca Nhi thì phải cần có tiền! Ngươi cho nó mấy túi mứt táo này liền muốn chiếm tiện nghi? Còn muốn đổi trắng thay đen đổ hết tội cho nó? Việc này ta thấy giải quyết không khó, lập tức đền bù cho ta trăm lạng bạc ròng, nếu như ngươi không kiếm được nổi, thì đơn giản thôi! Đem cửa hàng này đập nát cho ta!”

Dư Tam Nương là người chua ngoa, đã nói thì phải làm. Hôm đó nàng đem nhà chưởng quỹ mắng đến gà bay chó sủa, cửa hàng bị đập nát. Còn giúp Từ Phong Cận lấy lại được sự trong sạch. Thế nhưng từ khi đó trở về, Từ Phong Cận luôn lặng yên không nói gì, một mình ngồi ở trong phòng, quần áo không thay mặt không rửa. Sau đó hắn chạy đi hỏi Dư Tam Nương xem rốt cuộc nghề mình làm được coi là gì. Dư Tam Nương ngồi trước gương đồng vẽ lông mày, cũng không gạt: “Giống như người ta nói, việc hạ lưu đê tiện.”

Mười lăm mỗi tháng thành Lâm An đều có lễ hội thả đèn hoa đăng. Sông đào bảo vệ thành những ngày này ngập tràn đèn hoa đăng cầu chúc. Từ Phong Cận đầu tóc rối bù, đứng ở bên bờ, cả người bốc lên mùi tanh hôi, còn có cả lá rau dính lên người. Hắn vừa định nhảy xuống thì thấy bả vai căng thẳng, có người từ phía sau lưng kéo hắn một cái. Từ Phong Cận quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một vị thiếu niên mặc áo trắng cao hơn hắn rất nhiều, trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ, xem hình dáng chắc hẳn mua trong chợ đèn hoa.

Y hỏi: “Ngươi ở nơi này làm gì?”

Từ Phong Cận xoa mắt, thở phì phò nói: “Ta muốn tự sát.”

“A?” Y lại hỏi: “Vì sao tự sát?”

Từ Phong Cận nghĩ đằng nào cũng chết, nói ra không ảnh hưởng gì, liền đem tất cả những oan ức hôm nay kể không sót một chi tiết: “Lúc ấy không ai tin ta, ta làm cái nghề này, cả đời đều bị coi là hèn hạ, bị người khác xem thường.”

Trên tay thiếu niên cầm một chiếc quạt giấy, đừng ở phía sau, mời Từ Phong Cận ngồi xuống tảng đá bên bờ: “Vậy ngươi cũng cảm thấy mình không tốt? Cảm thấy mình hèn hạ?”

Từ Phong Cận nói: “Ta cảm thấy ra sao thì có gì quan trọng, không ai nghe ta nói cả.”

Y cười đáp: “Ngươi nghĩ như vậy chả trách. Trước tiên ngươi phải coi trọng chính mình, thì mới có thể làm cho người khác coi trọng ngươi. Nếu như ngay cả ngươi cũng cảm thấy mình hèn hạ, thì người khác càng cảm thấy ngươi đáng khinh.”

Từ Phong Cận nói: “Ngươi nói chuyện tại sao lại khó hiểu như vậy?”

“A…” Người kia cười cười, đổi cách nói đơn giản hơn: “Ý của ta là, ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp được một người không chê xuất thân của ngươi, có thể là bằng hữu, cũng có thể là tình nhân.”

Từ Phong Cận hít hít mũi: “Ngươi nói bậy, ta căn bản sẽ chẳng bao giờ gặp được, người người đều chế giễu ta đê tiện, làm sao có người dám cùng ta làm bằng hữu hay thành thân.”

Người kia kiên nhẫn giải thích: “Nếu bây giờ ngươi nhảy sông, đương nhiên sẽ không gặp được. Nhưng nếu như ngươi yêu quý chính mình hảo hảo sống tốt, vậy sau này nhất định có thể gặp được.”

Từ Phong Cận vẫn chưa tin.

Y suy nghĩ một chút nói: “Thế thì… ta sẽ trở thành bằng hữu đầu tiên của ngươi được không? Ta không chê ngươi, ngươi xem, chúng ta bây giờ ngồi ở trên một tảng đá, là đứng ngang hàng, không phân cao thấp thứ bậc.”

Trăng sáng gió nhẹ, khiến lòng người thảnh thơi đến lạ thường, trên đỉnh núi giờ này cũng đã muộn, Triệu Úc sai Trình Kiều sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ở căn nhà tranh đằng sau miếu, nói là ngày mai lại đi thắp hương lễ bái. Từ Phong Cận ngồi chồm hổm trên giường nhíu chặt lông mày. Sầm Linh đi vào trong viện múc một chậu nước suối hứng được, cho hắn rửa mặt.

Từ Phong Cận xuống giường, hai tay đặt ở trong chậu, nước lạnh khiến hắn giật mình.

Sầm Linh vội hỏi: “A Cận? Làm sao vậy?”

Từ Phong Cận rửa mặt, sau đó lấy một chiếc khăn khác lau khô, nói: “Không giống, thấy thế nào cũng không giống.”

Hai câu nói chẳng có đầu có đuôi, Sầm Linh mù mờ hỏi: “Cái, cái gì không giống?”

Từ Phong Cận nói: “Ta hỏi ngươi, nếu là hai người nói cùng một câu ý tứ giống nhau, có khả năng không?”

Sầm Linh nói: “Có nha, dù sao rất nhiều người đều có suy nghĩ tương tự nhau mà.”

“Vậy nếu như câu nói mà thế nhân đều cảm thấy nực cười?”

Sầm Linh rối rắm: “A Cận có ý gì?”

Từ Phong Cận suy nghĩ một chút, đem khăn mặt đưa cho Sầm Linh. Hắn ngủ không được liền ra sân tản bộ. Dáng vẻ hôm nay của Triệu Úc rõ ràng là đang diễn trò, Từ Phong Cận nhìn thấu thân phận vương phi của chính mình. Bây giờ là cờ hiệu trong tay Triệu vương gia, sau này sẽ trở thành bia ngắm. Nếu như Triệu vương gia khai ân, hắn có thể sẽ có một kết cục tốt đẹp, nhưng nếu Triệu vương gia trở mặt, hắn còn phải nghĩ cách để bảo đảm tính mạng.

Cho nên không giống, dù cho y và ân công cùng nói một câu giống nhau, nhưng một chút cũng không giống. Ân công của hắn tựa như “Trích Tiên”, là nhân vật thiện lương, chỉ một đêm trò chuyện, mà đã dạy cho hắn cách đối nhân xử thế. Còn Triệu vương gia thì…

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy cách đó không xa cũng có một bóng người. Từ Phong Cận xoa cằm híp mắt quan sát.

Còn tên Triệu vương gia này, trong lòng quá mức sâu xa âm hiểm, sao có thể là ân công của hắn được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện