Chuyển ngữ: AnhTuc712. (anhhtucc.wordpress.com)

Tấm ảnh này thực sự quá nguy hiểm, ánh mắt Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn giao nhau, đồng loạt tấn công Kim Hâm, họ cần nhanh chóng hủy ảnh chụp! Giang Vấn Nguyên & Tả Tri Ngôn VS Kim Hâm, hai đấu một, nhóm trước lại huấn luyện trường kỳ cùng nhau, tự nhiên Kim Hâm trở nên không đáng kể. Nhưng tốc độ và sức lực Kim Hâm lại tăng lên một cách không rõ lý do, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn dốc hết sức bình sinh, bị thương mới có thể cướp được tấm ảnh kia.

Kim Hâm bị Giang Vấn Nguyên dùng dây thừng lên núi buộc chắc lại. Cậu ta quỳ rạp trên đất, giãy giụa kịch liệt, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng dã thú gào rú: "Trả ảnh của tao lại cho tao! Đó là ảnh chụp nghỉ hè cấp ba của tao! Chúng mày không thể cướp nó! Con đ*, quân ăn cướp, chúng mày không chết tốt đâu!"

Vài nơi trên người Giang Vấn Nguyên bị Kim Hâm đánh còn đau âm ỉ, cậu thẳng tay bịt miệng cậu ta lại, cũng không nhặt ảnh chụp đang rơi trên đất lên. Cậu lấy áo gối hôm qua che ảnh chụp ra, dùng bật lửa không thấm nước đốt cháy một góc rồi ném lên bức ảnh.

Khi lửa lan từ áo gối đến ảnh thì xảy ra biến cố.

Kim Hâm còn đang trong cơn cuồng loạn mắt Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đột nhiên hét lên thảm thiết, da cậu ta đỏ ửng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, sinh ra phản ứng bị phỏng. Cậu ta lăn lộn trên đất, "A a a a a! Nóng quá! Tha cho tôi, tôi không muốn chết, nóng quá a a a!"

Giang Vấn Nguyên bị phản ứng của Kim Hâm dọa sợ, vội đá văng áo gối trên ảnh chụp ra.

Ảnh chụp ban đầu úp mặt chính diện xuống nhưng không hiểu sao lại lật lên. Tấm ảnh bị lửa hơ qua hoàn toàn không tổn hại gì, là ảnh chụp thiếu niên Kim Hâm, khuôn mặt cậu ta không hề vui vẻ mà vô cùng đau khổ, cánh tay và mặt đều xuất hiện vết bỏng, vị trí giống như đúc trong thực tế.

Tấm ảnh kỳ dị này không chỉ chiếm đóng tinh thần Kim Hâm mà còn ăn mòn cả thể xác cậu ta.

Tả Tri Ngôn ngồi xổm cạnh Kim Hâm đang không ngừng rêи ɾỉ, vừa kiểm tra vết thương của cậu ta vừa khuyên Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, cậu không nên thấy hổ thẹn với lương tâm mình. Cậu không hủy ảnh thì Kim Hâm cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."

Giang Vấn Nguyên thoáng ổn định cảm xúc lại, lấy dao Thụy Sĩ từ balo ra. Nếu đốt ảnh sẽ làm Kim Hâm có liên hệ tinh thần với nó bị phỏng, vậy cắt nát ảnh chụp dưới tiền đề giữ nguyên thiếu niên áo đỏ thì thế nào, Kim Hâm sẽ an toàn chứ? Giang Vấn Nguyên không chắc lắm, nhưng Tả Tri Ngôn nói đúng, nếu không hủy nó đi thì Kim Hâm chỉ còn đường chết, chỉ có thể thử một phen.

Thoạt nhìn bức ảnh cũ kỹ xé nhẹ là rách, Giang Vấn Nguyên hạ đao lại như nghe được tiếng kim loại va chạm. Ở chỗ cậu vừa rạch qua có chất lỏng màu đỏ sền sệt trào ra, Kim Hâm vừa ngừng rêи ɾỉ lại hét lên: "Đau quá, tôi đau quá ——!!! Xin các người cho tôi một dao chết sảng khoái, đừng tra tấn ngàn đao vạn nhát. Tôi chỉ muốn bảo vệ tấm ảnh mà thôi, hu hu hu hu..."

Giang Vấn Nguyên thu dao, chỗ vừa nãy cậu cắt chỉ là chỗ trống trong bức ảnh, không đụng đến phần màu sắc rực rỡ. Chỗ Giang Vấn Nguyên có một con rối giải trừ trạng thái kỳ quái, dùng nó có thể khiến Kim Hâm khôi phục lại. Nhưng rối chỉ có một, dù cứu cậu ta được lần này những có cứu được lần kế không?"

"Cậu ta bị thương thế nào?" Giang Vấn Nguyên đứng lên hỏi Tả Tri Ngôn.

Tả Tri Ngôn đã kiểm tra sơ lược cơ thể Kim Hâm một lần, "Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không nhận vết thương nghiêm trọng khác vẫn có thể cầm cự đến khi về hiện thực, di chứng nghiêm trọng nhất chỉ là sẹo thôi."

"Vấy thì trói tiếp đi." Giang Vấn Nguyên quay lưng về chỗ Kim Hâm, dùng ngôn ngữ câm nói với Tả Tri Ngôn: không hủy tấm ảnh được, trả lại Chu Chương có thể chỉ làm nó rơi vào tay người khác, chúng ta mang theo cũng nguy hiểm. Trước khi tìm được biện pháp xử lý thỏa đáng thì tạm thời để nó ở đây đi.

Trong khi hoa tay múa chân ngôn ngữ câm thì Giang Vấn Nguyên lại nói một câu khác, "Bức ảnh này vẫn nên trả lại Chu Chương đi. Còn nữa, tình huống bây giờ đặc biệt, nơi này không thể ở, chúng ta đến tìm nhóm nữ bàn bạc một chút, thương lượng ngủ cùng phòng, giường bên đó vẫn đủ."

Tả Tri Ngôn khiêng Kim Hâm bị trói tay trói chân lên giường, Giang Vấn Nguyên cúi người làm bộ nhặt ảnh, thực tế lại lùa nó vào gầm giường. Động tác bỏ đồ vào túi của Giang Vấn Nguyên bị Kim Hâm nghĩ thành định đem ảnh đi. Giang Vấn Nguyên làm lơ ánh mắt ghê rợn của Kim Hâm, cùng Tả Tri Ngôn phủ chăn lên thi thể, bỏ lại Kim Hâm rời khỏi phòng. Trong lúc họ đi ra tầm mắt khủng bố của Kim Hâm vẫn luôn dừng trên người Giang Vấn Nguyên, thấp giọng chửi rủa không ngừng.

Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên mất thời gian trong phòng, khi họ đến nhà ăn thì đồ ăn sáng không dư lại bao nhiêu. Giang Vấn Nguyên đã hoàn toàn quen với thi thể, ngoại trừ xác chết có trạng thái cực kỳ ghê tởm, còn lại sẽ không ảnh hưởng đển khẩu vị của cậu.

Hai người nhanh chóng ăn xong, Tả Tri Ngôn thu dọn đồ ăn, "Chúng ta tiếp tục thăm dò bản đồ đi, tối qua tôi phát hiện một chỗ, muốn ban ngày xem lại."

Tả Tri Ngôn cảm thấy Kim Hâm nhịn một bữa không thành vấn đề, nhưng xuất phát từ sự áy náy khi vô ý xúc phạm tới Kim Hâm, nên vẫn mang về một phần đồ ăn sáng cho cật ta, tiện thể xem tình huống có ổn không. "Ký túc xá không xa, về một chuyến cũng không tốn nhiều thời gian."

Tả Tri Ngôn không phản đối sự kiên trì của Giang Vấn Nguyên, hai người cùng mang bữa sáng về phòng ngủ. Cửa phòng họ đã khóa trước khi đi giờ đang khép hờ, bên trong không nghe tiếng Kim Hâm. Giang Vấn Nguyên đẩy cửa phòng, bên trong nào còn bóng Kim Hâm, chỉ còn một đống dây thừng tán loạn. Không thấy cậu ta!

Giang Vấn Nguyên vọt ngay vào phòng, cúi người nhìn ảnh chụp dưới gầm giường, không thấy ảnh!

Lúc Giang Vấn Nguyên rời khỏi phòng diễn một vở kịch lừa gạt Kim Hâm, để cậu ta tin rằng ảnh đang ở chỗ mình. Lúc đó cậu ta hận cậu đến muốn uống máu ăn thịt, chứng minh kỹ thuật diễn của cậu đã lừa được cậu ta, cũng chứng mình ảnh chụp chỉ khống chế cậu ta từ một phía, Kim Hâm không thể cảm ứng sự tồn tại của nó. Giang Vấn Nguyên diễn tuồng đó để phòng ngừa tình huống Kim Hâm thoát được dây trói, theo lý mà nói, dựa vào độ điên cuồng của cậu ta một khi thoát được sẽ ngay lập tức đến tìm Giang Vấn Nguyên, không lý nào lại chú ý đến ảnh dưới gầm giường.

Nhưng Kim Hâm không đến tìm Giang Vấn Nguyên, ảnh chụp cũng không còn...

Giang Vấn Nguyên đề cao cảnh giác, tại sao Kim Hâm thoát được? Tại sao cậu ta phát hiện ảnh dưới gầm giường mà không phải được cậu mang đi? Tả Tri Ngôn đi đến ban công, "Chúng ta sơ suất quá, tôi nghĩ với độ quan tâm đến tấm ảnh đó cậu ta sẽ không muốn nhiều người thấy nó, sẽ không cầu cứu người khác nên mới không bịt miệng cậu ta lại. Có lẽ cậu ta cầu cứu người khác rồi, cậu xem rào chắn ngoài ban công đi, có dấu vết bị động qua."

Giang Vấn Nguyên đứng dậy đi đến ban công, họ ở ký túc xá lầu một, rào cao đến bụng, từ trần đến rào rộng mở, không có cửa sổ chống trộm. Nếu có người từ ngoài đi vào phòng ngủ thì chỉ cần nhẹ tay nhẹ chân là thành công. Trên rào chắn còn lưu lại một vết bùn, xem ra có người vào cứu Kim Hâm.

Giang Vấn Nguyên hít một hơi sâu, Kim Hâm đã tránh khỏi sự "bảo hộ" của cậu, cậu không có nghĩa vụ phí thời gian tìm lại cậu ta. Không chỉ vậy, họ còn cần cảnh giác Kim Hâm phản đòn, "Nếu chúng ta gặp lại Kim Hâm, hãy nghĩ cách moi ra tên người tới cứu cậu ta. Người chơi đó có thể là kẻ phản bội, vì biết chúng ta bảo vệ Kim Hâm nên mới cứu cậu ta, nếu không rất có thể cậu ta sẽ sống đến cuối cùng, mà thiết lập kẻ phản bội không cho phép. Chuyện kẻ phản bội tạm thời gác qua một bên, Tả Tri Hành, không phải anh nói hôm qua phát hiện nơi kỳ lạ à? Là chỗ nào, chúng ta đến xem."

Tả Tri Ngôn đứng ở ban công, chỉ một tòa nhà hai tầng có thể nhìn thấy từ chỗ họ.

"Là khu dạy học trường cấp ba âm nhạc Thường Thanh. Ở thập niên 70, người có thể đậu cấp ba không nhiều, hơn nữa Thường Thanh lại là trường cấp ba hiếm có, nên mỗi khóa Thường Thanh chỉ có một lớp. Lầu một là phòng học bình thường, lâu hai là phòng học nhạc, vì mỗi khóa chỉ có một lớp nên họ lấy tên khóa đặt tên lớp luôn. Phòng học bên trái lầu một là lớp khóa 76, tối qua lúc tôi qua đó, rọi đèn pin vào thì thấy một quyển sách trên bục giảng.

Trường Thường Thanh bỏ hoang năm 1976, ảnh chụp hại chết Liên Thành cũng chụp vào nghỉ hè năm đó, dàn nhạc diễu hành của trường cũng biễu diễn năm này. Hơn nữa theo cậu nói, ảnh chụp dàn nhạc cũng mang theo ô nhiễm tinh thần. Đủ loại kỳ lạ có quan hệ với số 76 này, tôi nghĩ quyển sách trong phòng học khóa 76 cũng là một manh mối."

Tả Tri Ngôn phân tích rất có lý, họ cần nhanh chóng tìm ra những loại ô nhiễm tinh thần ở Thường Thanh, tìm được ngọn nguồn mới có thể bốc thuốc chữa bệnh. Hai người lập tức đến khu dạy học, đến phòng học khóa 76.

Đã có người chơi khác đến trước một bước, là nhóm hai nam một nữ. Ba người họ đang vây trước bục giảng, mở cuốn sách trên đó. Ba người đó nở nụ cười, rất chăm chú lật xem từng trang, vừa nhìn vừa trò chuyện. Cả khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn vào phòng họ cũng không để ý.

Người chơi nữ hít nhẹ mũi, bùi ngùi nói: "Kiều Tử, Bặc Đao Đao, kỷ yếu khóa 76 viết hay thật, làm tôi nhớ lại lúc còn làm lớp trưởng cấp ba dẫn dắt hoạt động cho lớp. Tuy rất vất vả nhưng mọi người đều vui, cũng rất đoàn kết, điều đó khiến tôi thấy rất có ý nghĩa."

Kiều Tử hâm mộ: "Vạn Liên cậu còn làm lớp trưởng luôn hả, tôi hâm mộ quá. Cấp ba tôi là một tên quậy phá, học hành không được còn gây chuyện thị phi, đa số người trong lớp không thích tôi. Vậy nên tôi cố gắng ra chiêu lớn, khi thi đấu bóng rổ toàn trường, tôi mang một nhóm học sinh quậy phá lớp tôi lập thành một đội đánh thẳng tới chung kết, thành công giật hạng nhất đó! Tôi nhớ nhất trận chung kết, tôi ghi được nhiều điểm nhất, được tận 68 điểm đó, còn cao hơn điểm kiểm tra của tôi!"

Bặc Đao Đao bĩu môi, "Kiều Tử cậu còn hâm mộ Vạn Liên cái gì, trải nghiệm này của cậu có thể khoe cả đời đó. Đâu giống tôi, chưa từng trải qua chuyện gì đặc sắc để nói. Học hành bình thường, vấn đề bình thường, cũng may lớn lên cũng còn được, chỉ quen bốn cô bạn gái ở cấp ba mà thôi.

Cẩu độc thân vượt qua ba năm cuối cấp Kiều Tử, Vạn Liên: "..."

Cái này là khoe khoang trần trụi!

Giang Vấn Nguyên nhân lúc ba người nói chuyện thì thuận thế gia nhập đề tài, "Mọi người đang xem gì vậy, có thể cho tôi xem cùng không?"

Nhưng ba người như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục đọc kỷ yếu khóa 76.

Trạng thái họ tuyệt không bình thường, Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên tạm thời vẫn chưa tìm được cách giúp họ thoát khỏi ô nhiễm tinh thần. Qua hai ngày có thể cho ra một kết luận: vật có thể làm ô nhiễm tinh thần người chơi không chỉ có một, họ cứu được người trước mắt nhưng không cứu được tất cả. Chuyện duy nhất họ có thể làm là nhanh chóng qua màn, mang theo những người may mắn rời khỏi thế giới khủng khiếp này.

Giang Vấn Nguyên bật chế độ quay hình trên điện thoại, giữ cố định ở góc độ thích hợp để có thể ghi lại rõ ràng quyển kỷ yếu và ba người chơi. Cậu không thể xem màn hình, càng không thể trực tiếp nhìn nội dung trên sách.

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn lùi xa một chút, chú ý quan sát ba nhiều đang đọc kỷ yếu.

Lật được khoảng mười trang, khuôn mặt tươi cười của họ không còn nữa, thay vào đó là biểu cảm xấu hổ dần dần xâm chiếm.

Vạn Liên lật mạnh một trang, tức giận nói: "Sao có thể chụp ảnh học sinh nữ đi nhầm vào nhà vệ sinh nam rồi mắng người ta ngu như heo thế này? Ai không có lúc phạm sai lầm nhỏ chứ?"

"Cậu kích động như vậy chắc cấp ba cũng trải qua loại chuyện này rồi nhỉ..." Kiều Tử chọc Vạn Liên, nhưng lật qua tờ kế tiếp thì quả báo thấy ngay nhãn tiền, "tờ kỷ yếu này rốt cuộc là đứa nào viết vậy, sao có thể dán ảnh học sinh đánh nhau lên đây, còn ghi chú lại học sinh bị phạt. Kỷ yếu lớp là để bạn học truyền tay nhau đọc, chuyện này quả thật là nhục nhã người bạn kia!"

Kiều Tử giận dữ như thể đang nói chuyện về mình vậy. Vạn Liên hừ một tiếng không nói, Bặc Đao Đao khuyên Kiều Tử, "Đừng nóng, đều là quá khứ rồi."

Nói rồi y lật kỷ yếu đến trang sau. Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn không trực tiếp xem quyển sách đó, nhưng từ biểu cảm của ba người có thể biết được nội dung từ này còn quá quắt hơn hai tờ trước.

Tờ này chữ nhiều ảnh ít, ba người im lặng quan sát mấy chục giây thì Bặc Đao Đao phẫn nộ, y đấm một cú lên bàn, "Cái tên viết tờ này là đồ cặn bã! Sao kẻ đó có thể viết mấy chuyện thế này vào đây được! Vì nhìn bạn ngồi cùng bàn được nhiều người yêu thích chướng mắt, nên bày mưu hãm hại bạn mình ăn trộm, còn động đến cảnh sát. Tuy sau đó chứng minh được người kia trong sạch nhưng thái độ người khác đối với bạn đó đã đổi khác, không được nhiều bạn nữ thích nữa, còn bị người khác đặt biệt danh là ăn trộm!"

Giang Vấn Nguyên đếm số trang họ lật, khi cảm xúc dao động là chừng hai mươi trang.

Trong hai mười trang này, mười trang là các loại làm người khác xấu hổ, buồn bực và phẫn nộ trong trường học, mười trang còn lại là lưu bút về sau khi tốt nghiệp. Nhưng số lưu bút đó không phải lời chúc hay hy vọng gì mà ghi lại chuyện xảy ra sau khi ba người chơi đó tốt nghiệp, tiến hành công kích họ. Ba người không đọc tiếp nữa mà chỉ vào sách mắng chửi, dưới tình huống đã giận đến mức này thì sẽ không đọc nữa.

Trạng thái họ đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, Giang Vấn Nguyên nghĩ không thể để họ tiếp tục như vậy nữa, nhấc chân muốn đến chỗ họ nhưng bị Tả Tri Ngôn đè vai lại. Tả Tri Ngôn nói: "Khi họ tiếp xúc với kỷ yếu đã bị ô nhiễm tinh thần. Hơn nữa với tình huống hiện tại, cậu tùy tiện đi ngăn họ có khi không được cảm kích mà còn bị họ tấn công. Cậu nhớ lại Kim Hâm buổi sáng xem, hai người chúng ta hợp lại mà suýt nữa không ngăn cậu ta được. Bây giờ họ ba ta hai, so nhân số đã không thấy phần thắng.

Lúc Tả Tri Ngôn nói chuyện, ba người nọ lại tiếp tục đọc kỷ yếu.

Biểu cảm họ lại xuất hiện biến đổi rõ ràng, hoang mang lần nữa, hoảng sợ lần nữa.

Vạn Liên hơi hoảng loạn: "Kiều Tử, cậu là học sinh khóa 76?"

"Tôi, tôi... không phải mà?" Một câu phủ định nhưng Kiều Tử lại nói thành câu nghi vấn không xác định.

Bặc Đao Đao nói: "Vậy tại sao kỷ yếu khóa 76 lại có ảnh chụp cậu gϊếŧ người... chắc chắn biết rõ cậu sẽ tham gia hoạt động hồi ức cũ về trường, nên mới thâm tài liệu của cậu vào."

Kiều Tử giận dữ phủ định: "Tôi không gϊếŧ người! Tấm ảnh này khẳng định là cắt ghép, ghép mặt tôi vào mặt kẻ gϊếŧ người trong ảnh."

Kiều Tử mạnh tay lật thêm vài tờ kỷ yếu, nhưng điều đó càng khiến anh ta tuyệt vọng, phía sau đó vậy mà liên tục là ảnh anh ta gϊếŧ người, căn bản không phải ảnh ghép.

Bặc Đao Đao lạnh lùng: "Còn nói không phải mình, một tấm còn ghép được, ảnh chụp các góc khác nhau trong quá tình gϊếŧ người cũng có thể ghép hết không có vết tích gì hả? Rõ ràng cậu gϊếŧ người!"

Bặc Đao Đao tiếp tục lật sách, muốn nhìn ảnh Kiều tử gϊếŧ người kế tiếp, nhưng y hoàn toàn không ngờ ảnh sau không phản Kiều Tử gϊếŧ người mà là ảnh y bị người khác ngược đãi cả người đầy thương tích. Thậm chí đã mù một mắt nhưng trên mặt y không hề có một tia đau khổ nào, hoàn toàn là chìm đắm, khát khao bị ngược đãi nhiều hơn nữa.

Kiều Tử cười điên dại: "Ha ha ha ha ha ha, Bặc Đao Đao, cậu là biếи ŧɦái kìa! Thì ra cậu là một người có máu SM ha, mắt sắp bị mù rồi mà vẫn mang bộ dạng thoải mái như sắp lên đỉnh, hèn hạ thật đó!"

Kiều Tử và Bặc Đao Đao đều đỏ mắt, hai người lao đến đánh nhau, dưới động tác của họ kỷ yếu lại lật thêm vài tờ. Vạn Liên đọc kỷ yếu cùng họ cũng ở trên, cô ngẩn ngơ nhìn sách hồi lâu mới đau khổ che lại đầu gối hoàn hảo của mình. Cô ta chầm chậm ngồi xuống, nước mắt tràn mi: "Tôi không có chân phải, hoàn toàn không có, tôi bị cắt chân..."

Bặc Đao Đao Và Kiều Tử dần bình tĩnh lại trong tiếng khóc của Vạn Liên.

Kiều Tử an ủi: "Vạn Liên cậu nói gì vậy, loại ảnh này chắc chắn là giả. Người bị cắt chân trên ảnh sao là cậu được, không phải chân cậu vẫn ở trên người cậu sao?"

Bặc Đao Đao hùa theo: "Đúng rồi, chân cậu rất tốt. Chân dài, rất đẹp."

Vạn Liên không tin học, "Sao tôi không cảm thấy chân mình tồn tại?"

Thấy an ủi không hiệu quả, ánh sáng trong mắt Bặc Đao Đao lóe lên: "Cậu nghĩ lại đi Vạn Liên. Nếu người trong ảnh là cậu thì tại sao ảnh lớp phía trước không có cậu? Chỉ mỗi ảnh chụp người tàn tật cuối cùng là cậu?

Cũng lí do đó, Bặc Đao Đao có thể dùng trên người mình và Kiều tử. Trước đó chắc chắn họ không có mặt trong ảnh chụp lớp. Nếu đã không có, vậy ảnh chụp quá khứ và tương lai cảu họ đột nhiên xuất hiện không phải lạ lắm sao?

Ba người nhặt lại kỷ yếu, khép nó lại rồi mở ra từ đầu.

Vạn Liên: "Lớp trưởng này..."

Kiều Tử: "Người chơi bóng rổ này..."

Bặc Đao Đao: "Người được nữu sinh vây quanh này..."

Mấy tấm ảnh này là khuôn mặt khi còn niên thiếu của họ!

"Chúng ta là học sinh khóa 76, cái đó, số ảnh chụp ở mặt sau, đều là thật?"

Ánh sáng trong mắt ba người dần tối lại, trải qua những chuyện khó khăn nhu vậy, sống còn ý nghĩa gì nữa?

Họ buông kỷ yếu ra, khép nó lại lần nữa đặt trên bục giảng, máy móc rời khỏi phòng học lớp 76.

"Chờ tôi chút, chúng ta cùng nhau theo chân họ xem họ định làm gì." Giang Vấn Nguyên lấy điện thoại về, ấn nút ngừng ghi, lại chụp mấy tấm ảnh bìa quyển kỷ yếu.

Nhưng khi họ rời khỏi phòng học thì không thấy bóng ba người kia đâu, cùng lắm hai người mới nán lại hai mươi giây, sao chớp mắt đã mất tăm rồi? Kiến trúc có thể che lại tầm nhìn ở Thường Thanh không nhiều, rốt cuộc họ đã chạy đi đâu!

"Chúng ta phân công tìm đi, sẽ tăng hiệu suất được chút." Tả Tri Ngôn đề nghị, "Lúc tách ra hành động không được xem ảnh chụp nào, nếu không mình bị ô nhiễm cũng không hay. Dù có tìm được hay không, mười lăm phút sau đều phải tập hợp ở cửa lớp 76. cậu tìm hướng đông, tôi tìm hướng tây."

Giang Vấn Nguyên không ngờ chỉ mấy mươi giây mà họ lại biệt tăm, chỉ có thể theo lời Tả Tri Ngôn hành động.

Mười lăm phút sau, Giang Vấn Nguyên không thu hoạch được gì trở lại cửa lớp 76. Tả Tri Ngôn về chậm hơn, sắc mặt không quá tốt, "Tôi tìm được họ. Nhưng tôi đến quá muộn, họ đã chết hết rồi, tự gϊếŧ lẫn nhau."

Miệng Giang Vấn Nguyên ngập tràn đắng chát, "Tôi biết ôn nhiễm tinh thần rất nguy hiểm với người chơi, tôi không nên thí nghiệm họ. Nếu tôi ngăn họ đọc kỷ yếu sớm hơn có lẽ họ đã không phải chết."

Tả Tri Ngôn nghiêm túc nói với Giang Vấn Nguyên: "Người chơi vào trò chơi Bàn tròn đều mang trên lưng nguyện vọng của mình, đã làm tốt chuẩn bị phải trả giá tính mạng mình. Giữa người chơi chưa từng có nghĩa vụ phải cứu nhau, cậu không cần tự trách vì cái chết của họ. Lùi một vạn bước, cậu đã định ngăn họ nhưng tôi đã cản lại, muốn tìm người chịu trách nhiệm cái chết của họ tuyệt đối không phải cậu mà là tôi. Để tôi làm kẻ xấu đi. Hai người chúng ta đầy đủ rồi, xem video cậu quay được đi."

Vì không xác định video có ô nhiễm tinh thần không nên hai người không xem cùng một lúc, Tả Tri Ngôn em trước, Giang Vấn Nguyên xem sau.

Lần đầu ba người xem kỷ yếu, trong ảnh toàn là người xa lạ. Nhưng lần thứ hai lật lại, lớp trưởng, người chơi bóng rổ và bạn nam được yêu thích đều được thay bằng mặt họ.

Sau khi Tả Tri Ngôn xem hai lần thì đưa điện thoại cho Giang Vấn Nguyên, "Ô nhiễm tinh thần không thể lây lan qua video, tôi cảm giác trạng thái tinh thần mình không vấn đề."

Chịu cú sốc từ cái chết của ba người chơi trạng thái tinh thần Giang Vấn Nguyên cũng không tốt lắm. Cậu nhìn chăm chú vào màn hình, nhìn một lúc bỗng tạm dừng, rồi lại tua lại vài giây trước.

Trên màn hình là ảnh chụp mấy học sinh đi dạo phố, họ mặc quần áo ngắn tay, mỗi người cầm một cây kem cười với camera. Nhưng cái cậu chú ý không phải mấy học sinh này mà là một góc ảnh chụp ——

Tại vị trí đó, Giang Vấn Nguyên thấy được đồng phục ban nhạc quen thuộc, là đồ biễu diễn của trường âm nhạc Thường Thanh. Tay người đó đỡ trumpet, phồng má thổi, là buổi diễn Diễu hành của trường Thường Thanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện