Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Nhà ăn nhỏ cho người chơi nguyên bản là chỗ chuyên cung cấp đồ ăn cho giác viên, từ sau khi khởi công thư viện thì sửa lại cho đội kiến trúc, còn giáo viên và học sinh thì cùng ăn trong nhà ăn lớn. Bây giờ trong nhà ăn nhỏ không có giáo viên và học sinh, chỉ có người chơi và công nhân nội thất.

Hiện tại bốn người Giang Vấn Nguyên đã xác định hướng điều tra là sự kiện đoàn thể trường học và Tư Đồ Chinh. Nhóm công này khác với công nhân xây dựng lúc trước, bọn họ tiến vào cùng người chơi, hẳn cũng không mang theo manh mối giá trị nào.

Chỉ còn giao lưu với người chơi khác.

Phong cách Tề Tư Viễn là loại SOLO tìm đường chết, hắn thật sự coi mình đang tới chơi game, không hợp với người chơi khác. Lần này tổ đội với Giang Vấn Nguyên đã là phá lệ, Tề Tư Viễn không có hứng thú đi giao lưu. Giang Vấn Nguyên thật ra không ghét chuyện giao lưu tin tức, nhưng nhìn lại đồng đội màn này cậu cũng không có tinh thần đi bắt chuyện.

Bốn người Giang Vấn Nguyên định ăn nhanh rồi về ký túc xá vạch kế hoạch hành động.

Nhưng họ không nói chuyện với người khác không có nghĩa người khác cũng không để ý đến học. Bốn người học đã có hai người một nhất một nhì, thêm một đại mỹ nhân hơi nhu nhược và một thiếu niên 14,15 tuổi, trong mắt những người chơi khác thì nhìn thế nào cũng có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Một người chơi nữ dáng vẻ lẳng lơ khẽ cọ cặp ngực đầy đặc của mình lên tay Giang Vấn Nguyên, cô ta vừa khiêu khích nhìn Đan Hiểu Nhiễm vừa nũng nịu nói với Giang Vấn Nguyên: "Anh, chiều nay em thấy mọi người đi đến lầu năm khu dạy học, chắc chỗ đó là phòng học lớp 12..." Vừa nói cô ta vừa tiếp tục cọ ngực đến tay cậu.

Giang Vấn Nguyên lạnh nhạt rút tay ra, nói với Đan Hiểu Nhiễm: "Phiến Tử, em là em gái ruột của anh."

Đan Hiểu Nhiễm ngẩn người, không rõ nguyên nhân đáp lại: "Đúng vậy."

Giang Vấn Nguyên nói như thật: "Sau khi chúng ta qua màn trở về, em cũng không nên vì quan hệ tốt mà cáo trạng với chị dâu em được đâu. Chị dâu em rất thích ăn giấm, nếu để anh ấy* biết có người không có mắt dám đào góc tường nhà mình, đến dụ dỗ anh, dù không phải anh sai nhưng anh ấy vẫn tức giận với anh."

*Anh ấy (他) và cô ấy (她) trong tiếng Trung đều đọc là "ta", nên khi Giang Vấn Nguyên nói "anh ấy", người nghe không biết sẽ hiểu nhầm thành "cô ấy", hiểu "chị dâu" là con gái.

Mặt người chơi nữ muốn lợi dụng han sắc bỏng rát, cô ta cho rằng Giang Vấn Nguyên và Đan Hiểu Nhiễm là loại quan hệ nam nữ kia, không ngờ lại là anh em. Nhưng cô ta có thể sống đến ngày nay đã sớm luyện ra lớp da mặt dày cộp rồi, Giang Vấn Nguyên uyển chuyển cự tuyệt vẫn chưa khiến cô ta hết hy vọng. Đường chỗ cậu đi không thông thì vẫn còn Tề Tư Viễn mà. Đúng lúc từ khi cô ta bắt đầu thì Tề Tư Viễn đã nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.

Nhưng không chờ cô ta điều chỉnh tư thế đã bị lời Tề Tư Viễn vạn tiễn xuyên tim.

Tề Tư Viễn nghiêm túc nói: "Ngực giả này của cô... tốn bao nhiêu tiền vậy. Nhìn hơi lệch một chút."

Người chơi nữ trọng thương ôm ngực, mất hết can đảm rời khỏi.

Chờ cô ta đi xa rồi Giang Vấn Nguyên mới nói với Đan Hiểu Nhiễm: "Cô không cần quá để ý người chơi vừa rồi, nếu bỏ đi quan hệ của chúng ta, giữa cô ta và cô thì tôi vẫn chọn cô."

Đan Hiểu Nhiễm không hề tự tin chút nào, cô cảm thấy Giang Vấn Nguyên đang an ủi mình, "Cám ơn anh an ủi."

Lữ Kỳ Diệu vẫn nhớ Đan Hiểu Nhiễm đối xử với mình rất tốt, cô bé nhỏ giọng nói: "Em cũng sẽ chọn chị Phiến Tử. Tuy chị rất nhát gan, cũng rất thích khóc nhưng chị lại không trốn tránh, nhiệm vụ anh Trần Miên giao chị vẫn nỗ lực hoàn thành."

Đan Hiểu Nhiễm ổn định dần dưới sự quan tâm của Giang Vấn Nguyên và Lữ Kỳ Diệu.

"Không sai. Gan chị rất nhỏ, luôn bị mấy chuyện khủng khiếp dọa khóc, nhưng chưa bao giờ bị dọa ngất, vẫn còn năng lực hành động, còn rối, chị có thể tự cứu mình, chưa đến mức bế tắc."

Tề Tư Viễn đang định nói Phiến Tử cô yêu cầu mình hơi bị thấp rồi đó, kết quả bị Giang Vấn Nguyên đạp mu bàn chân, không thể mở miệng.

Đan Hiểu Nhiễm không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, cô buông đũa, "Khi nãy lúc người chơi nữ đó khiêu khích châm chọc em, em cảm thấy rất khó chịu, rất xấu hổ, có loại xúc động muốn chết đi. Cánh tay cô ta..."

Tề Tư Viễn lập tức ném đũa, chạy đến chỗ người chơi nữ lúc nãy. Hắn đột nhiên túm chặt tay, xoay người cô ta đối diện mình. Người chơi nữ ăn đau hất tay hắn ra, "Làm gì vậy, hạng nhất là có thể giở trò lưu manh với người khác à?!"

Tề Tư Viễn nhiì khắp hai tay người chơi nữ, cuối cùng tìm được một vùng da dị thường gần sát ống tay áo. Khối da đó sậm màu hơn vùng da xung quanh, da hơi nhăn, thoạt nhìn như mở mửa mắt. Tề Tư Viễn vén ống tay áo lên, quả nhiên vùng da kỳ lạ được giấu dưới áo hợp lại có thể làm thành một đôi mắt.

Người chơi nữ theo động tác của Tề Tư Viễn cũng nhìn vào da mình, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, cô ta vậy mà không cảm thấy khác thường trong cơ thể mình. Người chơi nữ sợ hãi cực kỳ, chỉ cần Tề Tư Viễn đồng ý cứu, dù có bắt cô ta thoát hết phần quần áo còn lại cô ta cũng bằng lòng.

Nhưng Tề Tư Viễn vẫn chưa phát rồ đến vậy, thêm nữa hắn muốn chỉ mình mình độc chiếm con mắt này. Hắn nói với người chơi nữ: "Đi theo tôi, chúng ta tìm chỗ nào đó nhìn xem trên người cô còn nơi nào khác giống vậy không."

Ba người Giang Vấn Nguyên đã hoàn toàn rõ ràng suy nghĩ của Tề Tư Viễn, nhưng giờ qua đó chỉ tổ làm hắn ghét mà thôi, nên họ dứt khoát ăn cơm tiếp. Sau khi giải quyết bữa tối, họ vẫn chưa thấy Tề Tư Viễn trở về nên đóng gói phần ăn của hắn lại, quay về ký túc xá chờ tin hắn.

Học về ký túc xá không lâu thì Tề Tư Viễn trở lại.

Mất mát trên mặt hắn rất rõ ràng, hắn ngồi vào ghế, hai tay nắm thành quyền, giọng nói đầy rầu rĩ: "Tôi kiểm tra rồi, cơ thể cô ta không có chỗ nào khác thường nữa, cũng không có mắt. Sau đó tôi hỏi cô ta lúc tới nói chuyện với chúng ta có thấy gì lạ không, cô ta nói có. Lúc tôi nói ngực cô ta là ngực giả thì cô ta không cách nào tiếp tục ở lại nữa, rồi đột nhiên cô ta thấy bả vai mình nhẹ đi."

Tề Tư Viễn nghĩ nát óc cũng không ra, tại sao hắn khổ sở đi tìm mà tìm không được, người sống sờ sờ bị cái miệng pháo của hắn nói vài câu đã lấy được mắt rồi...

Bỗng bi thương.jpg.

Tề Tư Viễn vẫn có thể thoải mái oán hận không thấy mắt vì hắn là hạng nhất, hắn có thực lực, Giang Vấn Nguyên ngược lại không lạc quan lắm. Con mắt có thể phóng đại cảm xúc tiêu cực, giờ còn có khả năng mọc ra từ cơ thể, điều cấp thiết hiện tại là phải tìm được nguyên nhân và điều kiện khiến chúng mọc ra.

Giang Vấn Nguyên hỏi Tề Tư Viễn: "Tề Tư Viễn, anh có hỏi rõ tại sao cô ấy lại mọc mắt không?"

Tề Tư Viễn hít liên tục mấy hơi, "Đương nhiên là có, cô ta cũng không cung cấp được manh mối gì giá trị. Tôi bảo cô ta miêu tả tỉ mỉ rõ ràng những chuyện cô ta trải qua sau khi vào trò chơi, cô ta nói sau khi thay quần áo thì cơ bản chỉ hành động cùng đồng đội hoặc giao lưu với người chơi khác, cô ta không ở một mình, cũng không đi WC. Bây giờ tôi có hai suy đoán, hoặc cô ta đang nói dối, hoặc vấn đề xuất hiện khi cô ta tiếp xúc cùng người chơi hoặc NPC*."

*Nhân vật ảo của trò chơi cung cấp manh mối giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Vấn Nguyên sờ cằm, cậu đồng ý với suy đoán này, "Mặc kệ đoán thế nào thì vẫn cần thời gian nghiệm chứng. Tề Tư Viễn, anh đừng vì nhìn thấy mắt mà bứt dây động rừng."

Tề Tư Viễn hừ một tiếng, "Còn phải nói sao. Tôi không phải loại chỉ biết tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thả dây dài câu cá lớn, là một người thợ săn ưu tú thì chút kiên nhẫn này tôi phải có. Các cậu cũng nên nói với tôi mình gặp gì ở WC nữ lầu năm khu dạy học chứ?"

Giang Vấn Nguyên kể lại chuyện mấy câu về nữ sinh mập và chuyện họ bị một nữ sinh mặc đồng phục đuổi theo, "Chờ ngày mai chúng ta tra một vòng WC nữ, nhìn xem chuyện nữ sinh béo rốt cuộc chỉ có ở lớp 12 hay là toàn trường."

Đan Hiểu Nhiễm lại bắt đầu xem video, tuy quyết tâm phải tự đối mặt với trò chơi, nhưng hiện tại vẫn chưa biết rõ nữ quái trong WC đã chuẩn bị đi kiểm tra thì cô quá kích động, cô hỏi Giang Vấn Nguyên: "Ngày mai tôi và Kỳ Diệu đến văn phòng tra tư liệu?"

"Không, tư liệu đêm nay chúng ta sẽ đi tra. Ban ngày có chủ nhiệm Lưu trong văn phòng, ông ta sẽ không cho chúng ta điều tra."

Đan Hiểu Nhiễm trước giờ chưa hành động quá nhiều vào buổi tối: "???!!"

"Dựa theo cấu tạo, những thứ đó là mắt người. Mắt người rất yếu, có rất nhiều nhược điểm, không thể nhìn đêm, không thể đột nhiên thích ứng với ánh sáng đột ngột biến đổi, dị ứng với một số thứ, v.v... Hơn nữa phương thức công kích của mắt hữu hạn, chỉ cần làm tốt công tác bảo hộ toàn thân, tránh một mình đi vào không gian kín thì mắt chỉ dư lại cách trừng để công kích mà thôi. Nếu thấy mắt trừng mình..." Giang Vấn Nguyên lấy hai đèn pin cường độ cao, một lọ ớt cay ở nhà ăn đã được pha thành dạng phun sương cùng một dao Thụy Sĩ, "Cô có thể lựa chọn cách mình thích nhất để phản kích."

Đan Hiểu Nhiễm vẫn chưa nghĩ thông đã thấy Lữ Kỳ Diệu chỉ vào dao Thụy Sĩ, "Anh Trần Miên, em có thể mượn dao không?"

Giang Vấn Nguyên đưa dao cho Lữ Kỳ Diệu, "Cầm đi."

"Cảm ơn anh." Lữ Kỳ Diệu bắt được dao, yếu thích vuốt ve không rời, đã tưởng tượng ra hình ảnh con mắt máu thịt be bét.

Đạo cụ của Tề Tư Viễn hơi quá sức tưởng tượng. Một tấm gương cầm tay đường kính 20cm, cộng thêm nguyên một bộ dụng cụ trang điểm cho mắt, người khác khó tưởng tượng hắn đang muốn làm gì.

Đan Hiểu Nhiễm yên lặng cầm bình nước ớt...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện