Bên tai là tiếng khóc rấm rứt của trẻ em, tôi tỉnh lại từ trong u ám, cúi đầu xuống, tầm mắt mơ màng, ý thức không rõ.
“Khóc cái gì? Không phải đã cho mày táo rồi à? Ăn đi.”
Giọng nói này…
Tầm nhìn trở nên rõ hơn một chút, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một thiết bị phức tạp – sáu kíp nổ màu sắc khác nhau nối với một miếng plasticine to màu xám, giữa miếng plasticine có lắp một cái màn hình điện tử, giờ đang hiện lên một con số “2” đỏ tươi. Thiết bị này và tôi bị quấn chặt vào nhau bằng nhiều vòng băng keo trong suốt.
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, khi tôi nhận ra được cái này có thể là cái gì thì tỉnh táo lại trong nháy mắt, da đầu muốn nổ tung.
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mình vẫn còn ở trong nhà an toàn, màn cửa đã được kéo hết lên làm hiện ra sự tối tăm bên trong. Trên người tôi quấn đầy băng dáng, trên miệng cũng chẳng tha. Tôi bị cột vào một cái ghế ăn, không thể động đậy được.
Mà Hạo Hạo thì ngồi ở trên cái ghế sô pha cách đó không xa, trong tay cầm một quả táo đỏ rực, dáng vẻ muốn khóc mà lại không dám khóc lớn tiếng, nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may trừ mắt hơi sưng đỏ ra thì tạm thời không nhìn ra trên người cậu bé có vết thương nào nữa.
“Ngoan ngoãn chờ ở đây, đói thì ăn táo, nếu dám động đậy thì tao sẽ đánh chết mày, nghe chưa?” Người đàn ông giơ tay lên uy hiếp, thấy cậu bé co rúm người lại rồi liên tục gật đầu xong thì hài lòng xoay người đi.
Khuôn mặt thật thà chất phác không cho người ta nhận thấy cảm giác công kích, da cậu ta đen hơn trước đây không ít, đuôi lông mày có thêm một vết sẹo. Tuy tôi đã nhận ra được cậu ta thông qua giọng nói, nhưng khi phát hiện ra là Mochi, tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc. Dù đứng trước mặt tôi là Kim Thần Tự thì tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng cảnh tượng bốn người chúng tôi cùng ăn ở quán ăn ngoài trời trước khi Trần Kiều chết. Tôi biết cậu ta rất trung thành với nhà họ Kim, tôi cũng biết cậu ta căm hận cảnh sát từ trong xương tủy. Nhưng tôi vẫn không ngờ rằng cậu ta sẽ đi đến nước này.
“Ôi chao, anh Ninh, tỉnh rồi à?” Cậu ta đi qua chỗ tôi, bật cái máy ảnh đang nhắm thẳng vào tôi ở trên bàn lên: “Tốt nhất là anh không nên lộn xộn, dưới ghế là thiết bị cảm ứng, anh mà đứng lên thì nó sẽ nổ ngay.”
Vốn còn hi vọng một tia may mắn, cậu ta vừa nói như vậy thì cũng coi như là đã xác định chuyện thứ trên người tôi đúng là bom. Trong giây lát, đừng nói là cúi đầu, ngay cả hít thở tôi cũng bắt đầu làm thật nhẹ nhàng.
Tôi hạ mắt xuống, chỉ thấy ba cái kíp nổ kéo dài xuống dưới, dường như kéo đến tận chân ghế.
“Biết đây là cái gì không?” Mochi đi đến trước mặt tôi, nhét vào tai tôi một cái tai nghe không dây. Ngay giây sau, giọng của cậu ta và Kim Thần Tự chồng lên nhau.
“Cả thế giới sẽ nhìn thấy mày bị nổ tung thành từng mảnh như thế nào.”
“Chào mừng đến với livestream của tao!”
Tôi ngây ra, chậm mất nửa nhịp mới hiểu ra tác dụng của máy quay và ý tứ trong mấy câu nói của bọn chúng.
Máy quay dùng để livestream, Kim Thần Tự muốn livestream cho cả thế giới xem màn báo thù này để cho tất cả mọi người đều biết đối nghịch với người nhà họ Kim thì sẽ có kết cục như thế nào.
Tên điên… Hắn ta với Âu Khả Lam quả nhiên là chị em, kẻ nào cũng điên hết.
“Thầy Quý, thầy có đang nghe không?” Giọng của Kim Thần Tự vang lên, nghe rất vui vẻ: “Không ngờ rằng chúng ta lại có thể liên hệ với nhau bằng cách này, kĩ thuật hiện đại thật là thần kì nhỉ?”
Trên miệng tôi quấn băng dính nên vốn không thể trả lời hắn ta, mà hắn ta thì cũng không cần câu trả lời của tôi, nhiệt tình giao lưu với “người xem” của hắn.
“Trân trọng giới thiệu với mọi người, đây là tác phẩm mới mà ngài Sakamoto Shinen vẫn luôn kiêu ngạo – “Trong sáng”. Tôi tin rằng đã có vài người dùng cách đặc biệt để nhìn thấy bức họa này. Đúng thật là rất đẹp, nhưng tiếc rằng bức họa này đã định sẵn là chỉ có thể tồn tại đến ngày hôm nay mà thôi.”
Trong âm thanh vọng tới có lẫn tiếng chuông trầm và dài, gõ tất cả 3 tiếng, báo hiệu ba giờ chiều.
“Ồ, hình như ngài Sakamoto cũng đã vào xem livestream, xem ra ngài ấy đang rất giận, sợ quá đi.” Miệng nói sợ nhưng hành động của Kim Thần Tự thì không hề dè dặt chút nào: “Tập đoàn Hợp Liên đã không còn tồn tại nữa rồi, hợp tác với ngài cũng kết thúc từ đây. Tôi không nghĩ là tôi cần phải tuân thủ hứa hẹn trước đây nữa, nếu ngài không thể làm một vị khán giả yên tĩnh thì tôi sẽ kick ngài ra ngoài đó nha.”
Đây không phải livestream bình thường.
Tôi nhớ lại vài tin tức và bộ phim đã từng xem qua, Internet bên ngoài Internet, không thể được tìm thấy bởi công cụ tìm kiếm mà cần phải có công cụ đặc biệt thì mới có thể đăng nhập vào các trang web được mã hóa. Nơi đó là thiên đường của các loại tội phạm, cũng là cái nôi của tội ác. Để phân biệt nó với mặt sáng của mạng Internet, người ta gọi nó là “Dark web”.
Nhất định là Kim Thần Tự đang lợi dụng Dark web để livestream, vậy nên Sakamoto mới nghe phong thanh nhanh đến vậy.
Nếu đã thế thì Nghiêm Sương đâu? Cô ấy giỏi hack như vậy, liệu đã tra ra được cái livestream đặc biệt này chưa? Nhìn về phía cái máy quay nhỏ trên bàn, tôi vừa nghĩ đến chuyện Nhiễm Thanh Trang có lẽ cũng đang nhìn thấy tình trạng ở đây xuyên qua ống kính đen nhòm này thì bèn cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh lại, không thể hiện ra vẻ quá hoảng loạn.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, trở nên bình tĩnh hơn một chút. Không được run, không được sợ. Tôi càng sợ hãi thì Kim Thần Tự sẽ càng vui vẻ, cái gì nên bàn giao thì đã bàn giao hết rồi, dù hôm nay có chết ở đây thì tôi cũng đã không còn gì để nuối tiếc.
“Đúng rồi, nhắc nhở một chút. Thầy Quý, anh đừng bao giờ nghĩ đến việc tự sát nha. Trên người anh là một quả bom nhựa, một khi đã kích hoạt kíp nổ thì vụ nổ sẽ mạnh đến mức có thể làm sụp đổ một ngôi nhà đấy.” Nói xong, máy quay dời sang bên trái, chĩa về phía Hạo Hạo ở trên ghế sô pha: “Thằng nhóc kia cũng sẽ chết theo.”
Nếu chỉ có một mình tôi bị Kim Thần Tự livestream đùa bỡn như thế này thì tôi thà cùng hắn đồng quy vu tận còn hơn. Tuy nhiên, Hạo Hạo cũng đang ở đây… Cậu bé còn nhỏ như thế, chưa hiểu được chuyện gì.
Không thể không nói, Kim Thần Tự thật sự rất biết cách dùng cái này kiềm chế cái khác. Trước kia hắn ta làm thế này với Nhiễm Thanh Trang và tôi, giờ lại làm như vậy với tôi và Hạo Hạo.
Chỉ là tôi chưa hiểu. Bình thường quán cơm nhỏ trừ đưa cơm cho tôi và Nhiễm Thanh Trang ra thì cũng đưa cơm cho bọn Đào Niệm. Nếu có thể đánh thuốc mê được tôi thì chắc chắn cũng đã qua mắt được “thủ vệ” ở đối diện. Nếu vậy thì tại sao không mang tôi theo luôn, mang đến nơi an toàn rồi từ từ tra tấn tôi không được à? Tại sao phải mạo hiểm ở lại tại chỗ như vậy?
Từ lúc tôi hôn mê đến giờ cũng đã lâu rồi, đủ để nhận ra. Có khi bên ngoài đã bị vây kín như lưới, cũng không biết là có bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào. Trong tình huống như thế này, Mochi đã trở thành con tốt thí của Kim Thần Tự, cơ bản không thể chạy thoát, đến cuối cùng thì việc đổi một lấy một như thế này có ý nghĩa gì?
Dường như Kim Thần Tự đang đợi nhiều người vào phòng livestream hơn, cứ làm nóng bầu không khí mãi.
Đột nhiên hắn ta ngừng nói: “… Ồ, có cớm vào rồi nè. Muốn đàm phán hả? Được thôi, tôi muốn nghe thử xem thầy Quý của chúng ta đáng giá bao nhiêu.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng chuột click nhẹ, sau một loạt tiếng “xẹt xẹt”, chất giọng trầm thấp mạnh mẽ của Nhiễm Thanh Trang vang lên.
“Tha cho thằng nhóc đi, tao vào thay nó.”
“Thằng nhóc?” Kim Thần Tự yên lặng một lát rồi cười đến mức muốn đứt hơi: “Ha ha ha ha, lũ chúng mày… Lũ chúng mày đúng là vừa tởm vừa giả tạo. Rõ ràng mày muốn Quý Ninh muốn chết, mở miệng ra lại là muốn đổi mình lấy thằng nhóc? Còn có ai giả nhân giả nghĩa như tụi mày không?”
“Người mày muốn báo thù là tao, tha cho người vô tội đi.”
Đúng vậy, câu nói của Nhiễm Thanh Trang cuối cùng đã làm tôi nhận ra tại sao Mochi lại không bắt tôi đi. Tại sao Kim Thần Tự dù có phải hy sinh một tên thuộc hạ cũng phải để tôi ở lại đây? Đó là vì mục tiêu chính của hắn ta vốn chưa bao giờ là tôi.
Người mà hắn ta muốn livestream giết chết, đùa giỡn chính là kẻ phản bội, tên gián điệp, cảnh sát Nhiễm Thanh Trang. Vậy nên đương nhiên hắn ta không cần phải phí sức đi chỗ khác, đi rồi thì còn phải tìm, ắt sẽ vẽ thêm chuyện. Có trinh sát là Mochi, hắn ta chỉ cần trốn ở sau màn, đợi Nhiễm Thanh Trang ngoan ngoãn tới cửa chịu chết là được.
“Ưm! Ưm!” Tôi không kìm được mà lắc đầu với ống kính, muốn nói Nhiễm Thanh Trang không được tới đây, gần như là không còn lo sẽ đụng tới thiết bị cảm ứng ở dưới ghế.
Mochi đi tới đè vai tôi lại, mắng: “Đm anh thật sự không muốn sống nữa à?”
“Đừng động đậy!” Nhiễm Thanh Trang thông qua Kim Thần Tự nói với tôi: “Thả lỏng đi, đừng động đậy, anh sẽ tới ngay.”
Lời an ủi của anh không an ủi được tôi, ngược lại còn làm tôi sốt ruột hơn.
Bên tai tôi lại vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị mang theo sự thỏa mãn tột độ của Kim Thần Tự. Tôi nghiến lợi, vì dùng quá sức mà trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra trừng trừng, cảm xúc của tôi đã bình tĩnh được phần nào.
Không được làm ẩu, không được làm ẩu, không được theo ý hắn ta.
“Được thôi, một mình mày đi vào đi, không được mang vũ khí, trói ngược tay ra sau.” Sau tiếng click chuột lần nữa, phòng livestream lại chỉ còn tiếng của một mình Kim Thần Tự: “Mochi, đi mở cửa đi, cẩn thận bắn tỉa.”
“Vâng.” Mochi rút một khẩu súng ra từ sau eo, đi đến bên cửa, mở khóa cửa ra. Hai phút sau, Nhiễm Thanh Trang đã đến ngoài cửa. Cậu ta cẩn thận đẩy cửa ra, nép ở sau cửa, không thăm dò gì.
Hai tay Nhiễm Thanh Trang để ở sau lưng, nhấc chân bước vào phòng. Có lẽ là đã đoán được Kim Thần Tự có ý định làm nhục cảnh sát nên anh đã cởi áo ngoài, thân trên chỉ mặc một cái áo sơ mi, cố gắng giảm bớt dấu hiệu “nhân viên cảnh sát” trên người.
Mochi cầm súng chĩa vào anh, đồng thời gọi Hạo Hạo ở trên sô pha: “Nhóc… Đúng rồi, mày đó, cút mau. Không mau cút là tao quất mày đó!”
Hạo Hạo sợ hãi đến mức khó thở, run rẩy bò xuống ghế sô pha, cầm quả táo lớn đã bị gặm một nửa chạy như bay. Cậu bé lướt qua Nhiễm Thanh Trang rồi chạy ra ngoài cửa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu mừng rỡ của bà nội Hạo Hạo.
“Hạo Hạo ơi…”
Vì tiếng kêu vang lên đột ngột này mà lực chú ý của Mochi tạm rời khỏi người Nhiễm Thanh Trang một lát. Mà ngay vào thời khắc đó, Nhiễm Thanh Trang thừa cơ hành động, anh dùng đầu gối kẹp lấy tay cầm súng của Mochi vặn một cái thật mạnh. Cánh tay của Mochi lập tức rũ xuống hệt như không có xương.
Cậu ta gào lên, rồi lại bị Nhiễm Thanh Trang thuận thế lên gối vào bụng. Cái lên gối này vừa mạnh vừa chuẩn. Ngay lập tức, cậu ta đến cả kêu cũng không kêu nổi nữa, chỉ có thể dùng một tay ấn bụng, mặt lộ vẻ đau đớn. Nhiễm Thanh Trang thừa thắng xông lên, đạp cậu ta lăn quay rồi đá một cái thật mạnh vào gáy.
Vào thời khắc sinh tử, Mochi lăn qua một bên, thoát chết một cách khó khăn. Cậu ta gian nan đứng dậy, kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Trang, trong lúc này tai nghe của cậu ta cũng rơi xuống đất.
Trước đó không lâu, cậu ta còn đang chiếm thế thượng phong, bây giờ không chỉ bị gãy tay mà còn mất vũ khí. Hiển nhiên, cậu ta cũng không thể chấp nhận nổi thất bại như thế này.
“Aaa!!” Khóe mắt Mochi đỏ au, mất lý trí xông về phía Nhiễm Thanh Trang.
“Đúng là thứ phế vật không giữ bình tĩnh được.” Trong tai nghe, giọng của Kim Thần Tự rất lạnh lẽo: “Mà thôi bỏ đi, dù sao đây cũng chỉ là một quân cờ vô tích sự.”
Hắn ta vừa dứt lời, bên phía Nhiễm Thanh Trang đã kêu to một tiếng: “Nổ súng!”
Một viên đạn bay xuyên qua cửa sổ, kèm theo âm thanh thủy tinh vỡ. Nó xé màn cửa, ghim vào vai trái của Mochi. Cậu ta ngã xuống một bên vì lực trùng kích, mãi không bò dậy nổi, vai trái nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, không bao lâu sau đã ngất đi.
Thì ra Nhiễm Thanh Trang chọc giận cậu ta, kéo cậu ta đến bên cửa sổ chẳng qua chỉ là vì để tiện cho tay bắn tỉa.
Trái tim tôi chỉ vừa mới rơi xuống ngực trở lại thì Kim Thần Tự ở đầu bên kia tai nghe đã bắt đầu tác oai tác quái.
“Trò hay giờ mới bắt đầu nè thầy Quý, tôi cũng không phải là người vô ơn. Anh đã cứu em trai và mẹ kế của tôi, vậy nên để báo đáp, tôi sẽ nhắc nhở anh một chút.”
“Anh có thể nhìn thấy trên quả bom có sáu cái dây, lần lượt mang màu đỏ, vàng, xanh. Ba cái một bó, tổng cộng có hai bó, một bó kết nối với máy đếm giờ, một bó kết nối với thiết bị cảm ứng dưới ghế của anh. Chỉ cần cắt đúng hai dây nối với kíp nổ thì bom sẽ không nổ, mà hai cái dây nối với kíp nổ đó có màu sắc khác nhau. Được rồi, nhắc tới đây thôi, mong rằng thần may mắn phù hộ cho anh.”
Nói xong, con số đã dừng lại ở “02:00” từ lâu đột nhiên bắt đầu đếm ngược, biến thành “01:59”.
“Khóc cái gì? Không phải đã cho mày táo rồi à? Ăn đi.”
Giọng nói này…
Tầm nhìn trở nên rõ hơn một chút, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một thiết bị phức tạp – sáu kíp nổ màu sắc khác nhau nối với một miếng plasticine to màu xám, giữa miếng plasticine có lắp một cái màn hình điện tử, giờ đang hiện lên một con số “2” đỏ tươi. Thiết bị này và tôi bị quấn chặt vào nhau bằng nhiều vòng băng keo trong suốt.
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, khi tôi nhận ra được cái này có thể là cái gì thì tỉnh táo lại trong nháy mắt, da đầu muốn nổ tung.
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mình vẫn còn ở trong nhà an toàn, màn cửa đã được kéo hết lên làm hiện ra sự tối tăm bên trong. Trên người tôi quấn đầy băng dáng, trên miệng cũng chẳng tha. Tôi bị cột vào một cái ghế ăn, không thể động đậy được.
Mà Hạo Hạo thì ngồi ở trên cái ghế sô pha cách đó không xa, trong tay cầm một quả táo đỏ rực, dáng vẻ muốn khóc mà lại không dám khóc lớn tiếng, nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may trừ mắt hơi sưng đỏ ra thì tạm thời không nhìn ra trên người cậu bé có vết thương nào nữa.
“Ngoan ngoãn chờ ở đây, đói thì ăn táo, nếu dám động đậy thì tao sẽ đánh chết mày, nghe chưa?” Người đàn ông giơ tay lên uy hiếp, thấy cậu bé co rúm người lại rồi liên tục gật đầu xong thì hài lòng xoay người đi.
Khuôn mặt thật thà chất phác không cho người ta nhận thấy cảm giác công kích, da cậu ta đen hơn trước đây không ít, đuôi lông mày có thêm một vết sẹo. Tuy tôi đã nhận ra được cậu ta thông qua giọng nói, nhưng khi phát hiện ra là Mochi, tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc. Dù đứng trước mặt tôi là Kim Thần Tự thì tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng cảnh tượng bốn người chúng tôi cùng ăn ở quán ăn ngoài trời trước khi Trần Kiều chết. Tôi biết cậu ta rất trung thành với nhà họ Kim, tôi cũng biết cậu ta căm hận cảnh sát từ trong xương tủy. Nhưng tôi vẫn không ngờ rằng cậu ta sẽ đi đến nước này.
“Ôi chao, anh Ninh, tỉnh rồi à?” Cậu ta đi qua chỗ tôi, bật cái máy ảnh đang nhắm thẳng vào tôi ở trên bàn lên: “Tốt nhất là anh không nên lộn xộn, dưới ghế là thiết bị cảm ứng, anh mà đứng lên thì nó sẽ nổ ngay.”
Vốn còn hi vọng một tia may mắn, cậu ta vừa nói như vậy thì cũng coi như là đã xác định chuyện thứ trên người tôi đúng là bom. Trong giây lát, đừng nói là cúi đầu, ngay cả hít thở tôi cũng bắt đầu làm thật nhẹ nhàng.
Tôi hạ mắt xuống, chỉ thấy ba cái kíp nổ kéo dài xuống dưới, dường như kéo đến tận chân ghế.
“Biết đây là cái gì không?” Mochi đi đến trước mặt tôi, nhét vào tai tôi một cái tai nghe không dây. Ngay giây sau, giọng của cậu ta và Kim Thần Tự chồng lên nhau.
“Cả thế giới sẽ nhìn thấy mày bị nổ tung thành từng mảnh như thế nào.”
“Chào mừng đến với livestream của tao!”
Tôi ngây ra, chậm mất nửa nhịp mới hiểu ra tác dụng của máy quay và ý tứ trong mấy câu nói của bọn chúng.
Máy quay dùng để livestream, Kim Thần Tự muốn livestream cho cả thế giới xem màn báo thù này để cho tất cả mọi người đều biết đối nghịch với người nhà họ Kim thì sẽ có kết cục như thế nào.
Tên điên… Hắn ta với Âu Khả Lam quả nhiên là chị em, kẻ nào cũng điên hết.
“Thầy Quý, thầy có đang nghe không?” Giọng của Kim Thần Tự vang lên, nghe rất vui vẻ: “Không ngờ rằng chúng ta lại có thể liên hệ với nhau bằng cách này, kĩ thuật hiện đại thật là thần kì nhỉ?”
Trên miệng tôi quấn băng dính nên vốn không thể trả lời hắn ta, mà hắn ta thì cũng không cần câu trả lời của tôi, nhiệt tình giao lưu với “người xem” của hắn.
“Trân trọng giới thiệu với mọi người, đây là tác phẩm mới mà ngài Sakamoto Shinen vẫn luôn kiêu ngạo – “Trong sáng”. Tôi tin rằng đã có vài người dùng cách đặc biệt để nhìn thấy bức họa này. Đúng thật là rất đẹp, nhưng tiếc rằng bức họa này đã định sẵn là chỉ có thể tồn tại đến ngày hôm nay mà thôi.”
Trong âm thanh vọng tới có lẫn tiếng chuông trầm và dài, gõ tất cả 3 tiếng, báo hiệu ba giờ chiều.
“Ồ, hình như ngài Sakamoto cũng đã vào xem livestream, xem ra ngài ấy đang rất giận, sợ quá đi.” Miệng nói sợ nhưng hành động của Kim Thần Tự thì không hề dè dặt chút nào: “Tập đoàn Hợp Liên đã không còn tồn tại nữa rồi, hợp tác với ngài cũng kết thúc từ đây. Tôi không nghĩ là tôi cần phải tuân thủ hứa hẹn trước đây nữa, nếu ngài không thể làm một vị khán giả yên tĩnh thì tôi sẽ kick ngài ra ngoài đó nha.”
Đây không phải livestream bình thường.
Tôi nhớ lại vài tin tức và bộ phim đã từng xem qua, Internet bên ngoài Internet, không thể được tìm thấy bởi công cụ tìm kiếm mà cần phải có công cụ đặc biệt thì mới có thể đăng nhập vào các trang web được mã hóa. Nơi đó là thiên đường của các loại tội phạm, cũng là cái nôi của tội ác. Để phân biệt nó với mặt sáng của mạng Internet, người ta gọi nó là “Dark web”.
Nhất định là Kim Thần Tự đang lợi dụng Dark web để livestream, vậy nên Sakamoto mới nghe phong thanh nhanh đến vậy.
Nếu đã thế thì Nghiêm Sương đâu? Cô ấy giỏi hack như vậy, liệu đã tra ra được cái livestream đặc biệt này chưa? Nhìn về phía cái máy quay nhỏ trên bàn, tôi vừa nghĩ đến chuyện Nhiễm Thanh Trang có lẽ cũng đang nhìn thấy tình trạng ở đây xuyên qua ống kính đen nhòm này thì bèn cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh lại, không thể hiện ra vẻ quá hoảng loạn.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, trở nên bình tĩnh hơn một chút. Không được run, không được sợ. Tôi càng sợ hãi thì Kim Thần Tự sẽ càng vui vẻ, cái gì nên bàn giao thì đã bàn giao hết rồi, dù hôm nay có chết ở đây thì tôi cũng đã không còn gì để nuối tiếc.
“Đúng rồi, nhắc nhở một chút. Thầy Quý, anh đừng bao giờ nghĩ đến việc tự sát nha. Trên người anh là một quả bom nhựa, một khi đã kích hoạt kíp nổ thì vụ nổ sẽ mạnh đến mức có thể làm sụp đổ một ngôi nhà đấy.” Nói xong, máy quay dời sang bên trái, chĩa về phía Hạo Hạo ở trên ghế sô pha: “Thằng nhóc kia cũng sẽ chết theo.”
Nếu chỉ có một mình tôi bị Kim Thần Tự livestream đùa bỡn như thế này thì tôi thà cùng hắn đồng quy vu tận còn hơn. Tuy nhiên, Hạo Hạo cũng đang ở đây… Cậu bé còn nhỏ như thế, chưa hiểu được chuyện gì.
Không thể không nói, Kim Thần Tự thật sự rất biết cách dùng cái này kiềm chế cái khác. Trước kia hắn ta làm thế này với Nhiễm Thanh Trang và tôi, giờ lại làm như vậy với tôi và Hạo Hạo.
Chỉ là tôi chưa hiểu. Bình thường quán cơm nhỏ trừ đưa cơm cho tôi và Nhiễm Thanh Trang ra thì cũng đưa cơm cho bọn Đào Niệm. Nếu có thể đánh thuốc mê được tôi thì chắc chắn cũng đã qua mắt được “thủ vệ” ở đối diện. Nếu vậy thì tại sao không mang tôi theo luôn, mang đến nơi an toàn rồi từ từ tra tấn tôi không được à? Tại sao phải mạo hiểm ở lại tại chỗ như vậy?
Từ lúc tôi hôn mê đến giờ cũng đã lâu rồi, đủ để nhận ra. Có khi bên ngoài đã bị vây kín như lưới, cũng không biết là có bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào. Trong tình huống như thế này, Mochi đã trở thành con tốt thí của Kim Thần Tự, cơ bản không thể chạy thoát, đến cuối cùng thì việc đổi một lấy một như thế này có ý nghĩa gì?
Dường như Kim Thần Tự đang đợi nhiều người vào phòng livestream hơn, cứ làm nóng bầu không khí mãi.
Đột nhiên hắn ta ngừng nói: “… Ồ, có cớm vào rồi nè. Muốn đàm phán hả? Được thôi, tôi muốn nghe thử xem thầy Quý của chúng ta đáng giá bao nhiêu.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng chuột click nhẹ, sau một loạt tiếng “xẹt xẹt”, chất giọng trầm thấp mạnh mẽ của Nhiễm Thanh Trang vang lên.
“Tha cho thằng nhóc đi, tao vào thay nó.”
“Thằng nhóc?” Kim Thần Tự yên lặng một lát rồi cười đến mức muốn đứt hơi: “Ha ha ha ha, lũ chúng mày… Lũ chúng mày đúng là vừa tởm vừa giả tạo. Rõ ràng mày muốn Quý Ninh muốn chết, mở miệng ra lại là muốn đổi mình lấy thằng nhóc? Còn có ai giả nhân giả nghĩa như tụi mày không?”
“Người mày muốn báo thù là tao, tha cho người vô tội đi.”
Đúng vậy, câu nói của Nhiễm Thanh Trang cuối cùng đã làm tôi nhận ra tại sao Mochi lại không bắt tôi đi. Tại sao Kim Thần Tự dù có phải hy sinh một tên thuộc hạ cũng phải để tôi ở lại đây? Đó là vì mục tiêu chính của hắn ta vốn chưa bao giờ là tôi.
Người mà hắn ta muốn livestream giết chết, đùa giỡn chính là kẻ phản bội, tên gián điệp, cảnh sát Nhiễm Thanh Trang. Vậy nên đương nhiên hắn ta không cần phải phí sức đi chỗ khác, đi rồi thì còn phải tìm, ắt sẽ vẽ thêm chuyện. Có trinh sát là Mochi, hắn ta chỉ cần trốn ở sau màn, đợi Nhiễm Thanh Trang ngoan ngoãn tới cửa chịu chết là được.
“Ưm! Ưm!” Tôi không kìm được mà lắc đầu với ống kính, muốn nói Nhiễm Thanh Trang không được tới đây, gần như là không còn lo sẽ đụng tới thiết bị cảm ứng ở dưới ghế.
Mochi đi tới đè vai tôi lại, mắng: “Đm anh thật sự không muốn sống nữa à?”
“Đừng động đậy!” Nhiễm Thanh Trang thông qua Kim Thần Tự nói với tôi: “Thả lỏng đi, đừng động đậy, anh sẽ tới ngay.”
Lời an ủi của anh không an ủi được tôi, ngược lại còn làm tôi sốt ruột hơn.
Bên tai tôi lại vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị mang theo sự thỏa mãn tột độ của Kim Thần Tự. Tôi nghiến lợi, vì dùng quá sức mà trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra trừng trừng, cảm xúc của tôi đã bình tĩnh được phần nào.
Không được làm ẩu, không được làm ẩu, không được theo ý hắn ta.
“Được thôi, một mình mày đi vào đi, không được mang vũ khí, trói ngược tay ra sau.” Sau tiếng click chuột lần nữa, phòng livestream lại chỉ còn tiếng của một mình Kim Thần Tự: “Mochi, đi mở cửa đi, cẩn thận bắn tỉa.”
“Vâng.” Mochi rút một khẩu súng ra từ sau eo, đi đến bên cửa, mở khóa cửa ra. Hai phút sau, Nhiễm Thanh Trang đã đến ngoài cửa. Cậu ta cẩn thận đẩy cửa ra, nép ở sau cửa, không thăm dò gì.
Hai tay Nhiễm Thanh Trang để ở sau lưng, nhấc chân bước vào phòng. Có lẽ là đã đoán được Kim Thần Tự có ý định làm nhục cảnh sát nên anh đã cởi áo ngoài, thân trên chỉ mặc một cái áo sơ mi, cố gắng giảm bớt dấu hiệu “nhân viên cảnh sát” trên người.
Mochi cầm súng chĩa vào anh, đồng thời gọi Hạo Hạo ở trên sô pha: “Nhóc… Đúng rồi, mày đó, cút mau. Không mau cút là tao quất mày đó!”
Hạo Hạo sợ hãi đến mức khó thở, run rẩy bò xuống ghế sô pha, cầm quả táo lớn đã bị gặm một nửa chạy như bay. Cậu bé lướt qua Nhiễm Thanh Trang rồi chạy ra ngoài cửa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu mừng rỡ của bà nội Hạo Hạo.
“Hạo Hạo ơi…”
Vì tiếng kêu vang lên đột ngột này mà lực chú ý của Mochi tạm rời khỏi người Nhiễm Thanh Trang một lát. Mà ngay vào thời khắc đó, Nhiễm Thanh Trang thừa cơ hành động, anh dùng đầu gối kẹp lấy tay cầm súng của Mochi vặn một cái thật mạnh. Cánh tay của Mochi lập tức rũ xuống hệt như không có xương.
Cậu ta gào lên, rồi lại bị Nhiễm Thanh Trang thuận thế lên gối vào bụng. Cái lên gối này vừa mạnh vừa chuẩn. Ngay lập tức, cậu ta đến cả kêu cũng không kêu nổi nữa, chỉ có thể dùng một tay ấn bụng, mặt lộ vẻ đau đớn. Nhiễm Thanh Trang thừa thắng xông lên, đạp cậu ta lăn quay rồi đá một cái thật mạnh vào gáy.
Vào thời khắc sinh tử, Mochi lăn qua một bên, thoát chết một cách khó khăn. Cậu ta gian nan đứng dậy, kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Trang, trong lúc này tai nghe của cậu ta cũng rơi xuống đất.
Trước đó không lâu, cậu ta còn đang chiếm thế thượng phong, bây giờ không chỉ bị gãy tay mà còn mất vũ khí. Hiển nhiên, cậu ta cũng không thể chấp nhận nổi thất bại như thế này.
“Aaa!!” Khóe mắt Mochi đỏ au, mất lý trí xông về phía Nhiễm Thanh Trang.
“Đúng là thứ phế vật không giữ bình tĩnh được.” Trong tai nghe, giọng của Kim Thần Tự rất lạnh lẽo: “Mà thôi bỏ đi, dù sao đây cũng chỉ là một quân cờ vô tích sự.”
Hắn ta vừa dứt lời, bên phía Nhiễm Thanh Trang đã kêu to một tiếng: “Nổ súng!”
Một viên đạn bay xuyên qua cửa sổ, kèm theo âm thanh thủy tinh vỡ. Nó xé màn cửa, ghim vào vai trái của Mochi. Cậu ta ngã xuống một bên vì lực trùng kích, mãi không bò dậy nổi, vai trái nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, không bao lâu sau đã ngất đi.
Thì ra Nhiễm Thanh Trang chọc giận cậu ta, kéo cậu ta đến bên cửa sổ chẳng qua chỉ là vì để tiện cho tay bắn tỉa.
Trái tim tôi chỉ vừa mới rơi xuống ngực trở lại thì Kim Thần Tự ở đầu bên kia tai nghe đã bắt đầu tác oai tác quái.
“Trò hay giờ mới bắt đầu nè thầy Quý, tôi cũng không phải là người vô ơn. Anh đã cứu em trai và mẹ kế của tôi, vậy nên để báo đáp, tôi sẽ nhắc nhở anh một chút.”
“Anh có thể nhìn thấy trên quả bom có sáu cái dây, lần lượt mang màu đỏ, vàng, xanh. Ba cái một bó, tổng cộng có hai bó, một bó kết nối với máy đếm giờ, một bó kết nối với thiết bị cảm ứng dưới ghế của anh. Chỉ cần cắt đúng hai dây nối với kíp nổ thì bom sẽ không nổ, mà hai cái dây nối với kíp nổ đó có màu sắc khác nhau. Được rồi, nhắc tới đây thôi, mong rằng thần may mắn phù hộ cho anh.”
Nói xong, con số đã dừng lại ở “02:00” từ lâu đột nhiên bắt đầu đếm ngược, biến thành “01:59”.
Danh sách chương