Lúc ở trên đảo, ký ức của tôi thiếu hụt, yêu Nhiễm Thanh Trang mà lại không biết nên làm rất nhiều chuyện dưới lớp áo chuộc tội, thực ra chuyện tình cảm luôn sâu nặng, tôi không chút do dự đã làm bại lộ sạch sẽ những gì trong đáy lòng của chính mình.
Ban đầu, Nhiễm Thanh Trang luôn cự tuyệt tôi, cũng nhiều lần cảnh cáo tôi đừng có vọng tưởng gì với anh, mãi cho đến khi tôi chen vào nhiệm vụ của anh.
Khi đó, rốt cuộc là anh cảm động vì tôi nhiều hơn hay là hiệu ứng cầu treo nhiều hơn, hoặc là cả hai, bây giờ ai cũng không nói rõ được, tôi cảm thấy ngay cả chính anh cũng không phân rõ được.
Mà thứ tình cảm mãnh liệt đột ngột này đã định trước là không thể dài lâu. Nghĩ như vậy thì sự lạnh lùng thờ ơ của anh mấy ngày này có lẽ cũng không phải bởi vì trách tôi xen vào việc của người khác mà chỉ là tình cảm sai vị trí đã trở về chỗ cũ, thứ tình cảm tưởng như tình yêu đã không còn nữa rồi. Anh đang dần dần khôi phục lại lý trí, rời xa tôi một lần nữa.
Nhưng cũng giống như rất nhiều những căn bệnh tâm lý khác, muốn trị khỏi phải cần thời gian, cũng cần một chút duyên số, không thể chịu kích thích được, chỉ cần một kích thích thôi là dễ dàng phản ứng ngược.
Vốn là Nhiễm Thanh Trang đã đi qua hơn nửa cây cầu rồi, nếu như không có gì bất ngờ thì ước chừng khoảng mười ngày nửa tháng nữa là anh có thể hoàn toàn bước ra khỏi cây cầu đang lung lay sắp đổ này. Kết quả cố tình vào chính lúc này, lại nhảy ra một Triệu Giảo Kim*, chắn ở đầu cầu, một cước đạp anh quay về giữa cầu.
*Tác giả chơi chữ từ nhân vật Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim (程咬金): 589 – 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Người nào hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Cây cầu nguy hiểm lại dậy sóng. Rốt cuộc vì sao tôi lại vứt bỏ anh mà chọn Triệu Phong? Trong lòng tôi có phải Triệu Phong quan trọng hơn anh không? Những câu hỏi này, ngọn nguồn là bởi tâm bệnh từ tám năm trước, cũng là bởi cảm giác sai lầm vô căn cứ còn sót lại kia.
Triệu Phong và Nhiễm Thanh Trang có thể so được với nhau không? Tôi không có ý kiến gì với Triệu Phong, cũng rất tôn trọng cậu ta, nhưng thực sự cậu ta không có gì để có thể so sánh được với Nhiễm Thanh Trang.
Nhưng tôi có thể thừa nhận như vậy không?
Không thể. Dĩ nhiên là không thể.
Vì thế tôi nắm tay nắm cửa, đưa lưng về phía Nhiễm Thanh Trang, nói: “Cậu và cậu ta đều là bạn của tôi, không ai quan trọng hơn ai hết, trong lòng tôi, hai người giống nhau.”
Sau lưng tôi lại yên lặng.
“Tôi và cậu ta giống nhau…” Nhiễm Thanh Trang lẩm bẩm, cười giễu một tiếng, giống như cảm thấy thật buồn cười, lại giống như không thể chấp nhận được chuyện tôi đặt anh ngang hàng với Triệu Phong.
Tôi chịu đựng xúc động muốn quay đầu lại, nghiến răng nói: “Phải, đều giống nhau, chuyện tôi làm vì cậu, tôi cũng sẽ làm vì cậu ta.” Nói xong, tôi đẩy cửa bước nhanh vào nhà, chạy một mạch lên trên tầng, chỉ sợ Nhiễm Thanh Trang còn muốn truy hỏi căn nguyên đến cùng, hỏi những vấn đề tôi khó mà trả lời được.
Từ lúc đó về sau, quan hệ giữa tôi và Nhiễm Thanh Trang lại càng lạnh nhạt hơn, trừ lúc ăn cơm phải đụng mặt. Có lúc, vì để không phải ngồi chung bàn với tôi mà anh còn cố tình ra ngoài hút thuốc trước bữa ăn, đợi tôi ăn xong mới vào nhà.
Xé bỏ quan hệ với Nhiễm Thanh Trang đau đớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Sợi chỉ sinh ra từ trái tim vốn kề cận tương liên cùng Nhiễm Thanh Trang, bây giờ bị rút ra liền với da thịt, máu tươi đầm đìa. Nơi đó thiếu mất một phần, đau hoài chẳng dứt, vết thương ngày qua ngày lại càng trầm trọng hơn.
Từng giây từng phút, tôi đều gây áp lực lên chính mình, không được nhìn anh, không được chạm vào anh, không được quan tâm anh. Trong một vài khoảnh khắc, những lúc nằm trên giường khó mà vào giấc, thậm chí tôi còn mong chờ đến giây phút cuối cùng.
Có phải chết rồi sẽ không khổ cực như vậy nữa không?
Nhanh lên, tôi mệt mỏi quá rồi, cũng đau đớn quá rồi.
Sau một trận mưa rào mùa hạ, mặt đất nóng hầm hập cuối cùng cũng hạ nhiệt, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vào lúc chạng vạng, Nghiêm Sương đến thôn Đại Dung, giẫm lên vết nước đã khô được một nửa, ấn chuông cửa căn nhà nhỏ.
Cô ấy và Nhiễm Thanh Trang ngồi bên bàn ăn nói chuyện, tôi thì ở phía sau đun nước pha trà cho họ.
Lần này đến, Nghiêm Sương mang theo tin tức mới nhất về tập đoàn Hợp Liên.
Sau nhiều lần thuyết phục, trước mắt, Kim phu nhân đã đồng ý ra tòa làm nhân chứng để đổi lấy cuộc sống bình yên bên con trai.
Âu Khả Lam thì đang liên hệ với dòng họ mafia khét tiếng bên nước ngoài, thả tin tức nói ai có thể báo thù được cho mẹ cô ta thì người đó sẽ được thưởng một triệu đô la.
Vẫn đang truy nã Kim Thần Tự, luôn có manh mối, nhưng anh ta vô cùng xảo quyệt, sẽ không dừng lại ở một nơi quá ba ngày. Mỗi khi tra đường một điểm dừng chân rồi tiến lên vây bắt thì anh ta đã người đi nhà trống từ lâu rồi, thậm chí còn giống như đang trêu đùa người khác. Chuyện này đã xảy ra liên tục, lặp đi lặp lại, khiến cảnh sát hận đến nghiến răng.
“Cục trưởng sẽ trao huân chương cho cậu, nghi lễ không có người ngoài, sẽ không công khai. Chờ đến khi mở phiên tòa, cậu làm chứng xong, vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ cho cậu một thân phận mới, một cái tên mới…”
Tôi đưa một tách trà cho Nghiêm Sương, một tách cho Nhiễm Thanh Trang, nghe đến đó, không nhịn được phải chen miệng: “Cậu ấy không thể… quay lại tiếp tục làm cảnh sát sao?”
Nghiêm Sương cảm ơn tôi, kiên nhẫn giải thích: “Như vậy quá nguy hiểm, mục tiêu cũng quá lớn. Tuy rằng chúng tôi tuyên bố với bên ngoài là Lão Út đã chết nhưng một khi mở phiên tòa, tin tức sẽ bị rò rỉ. Phản bội tổ chức, bán đứng anh em, đây là phạm vào tối kỵ, cho dù không phải là người của tập đoàn Hợp Liên thì cũng có thể sẽ bị trả thù.”
Tôi nghe xong thì giật mình sững sờ, nhìn gương mặt của Nhiễm Thanh Trang. Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào lá trá đang trôi nổi trong tách trà, sắc mặt bình tĩnh, không hề phản ứng,ư. Hiển nhiên từ lâu anh đã biết rằng không chỉ là bây giờ mà cho dù rất lâu sau này nữa, bản thân sẽ luôn phải tiếp tục sống như thế này, rời xa đám đông, được người khác bảo vệ.
Đây là cái giá phải trả khi muốn diệt trừ cây đại thụ nhà họ Kim, nghĩ đến chuyện trước khi trở thành nằm vùng, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng về việc này…
“Không chỉ Nhiễm Thanh Trang, chúng tôi cũng đã sắp xếp một thân phận mới cho cậu, đồng thời cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ người nhà của cậu.” Có lẽ là muốn an ủi tôi, Nghiêm Sương nói: “Cậu thì tương đối tốt hơn, chỉ cần cậu không kết thù với Sakamoto Shin-gen thì người trên đường sẽ không chủ động khiêu khích cậu.”
Không ngờ hình xăm đã trở thành lá bùa hộ mệnh của tôi. Vậy nếu như tôi luôn ở bên cạnh Nhiễm Thanh Trang thì có phải cũng có thể giúp anh ngăn một chút tai nạn không?
Nhưng tôi sắp chết rồi, chết rồi thì lớp da này cũng không còn giá trị gì nữa.
Tôi tâm sự nặng nề mà rời khỏi phòng ăn, thoáng nhìn kệ dao trong phòng bếp, nơi tăm tối trong đầu nảy sinh một vài ý niệm đẫm máu và khủng khiếp.
Liệu có thể tôi chết rồi… Nhưng hình xăm vẫn còn?
Dừng, dừng, dừng, không được, như thế quá biến thái. Tôi lắc lắc đầu, lắc văng cái ý niệm còn chưa thành hình đó ra khỏi não.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy, cho dù tôi tình nguyện thì Nhiễm Thanh Trang cũng sẽ không bằng lòng.
Nghiêm Sương đã rời đi trước bữa cơm tối, tôi và Nhiễm Thanh Trang cùng tiễn cô ấy ra ngoài cửa.
“Phải rồi, mấy ngày nữa công tố viên trưởng sẽ qua đây. Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu phương thức liên lạc của anh ta, cậu nhớ nhận điện thoại của anh ta đấy.” Cô ấy dặn dò Nhiễm Thanh Trang.
“Tên là gì?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.
Cô ấy mở cửa xe lên xe, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phó Từ. Cậu có thể tra được anh ta trên mạng.”
Nghe thấy cái tên này, tôi bất giác “A” lên một tiếng, Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi: “Cậu quen à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không, không quen, chỉ là từng gặp vài lần ở bệnh viện.”
Thế này cũng trùng hợp quá đi mất.
Buổi tối tôi lén lên mạng tra một chút, còn thật sự tìm được tin tức liên quan đến Phó Từ.
Khắc tinh của tội ác, công tố viên bi kịch, thân tàn chí kiên, tái sinh từ đống tro tàn … đều là những nhãn mác về anh ta trên mạng.
Phó Từ ngay từ nhỏ đã có bệnh tim, cơ thể yếu ớt, nhưng dựa vào nghị lực kinh người, anh ta vẫn hoàn thành việc học và trở thành một công tố viên xuất sắc. Anh ta từ trước đến nay không bao giờ nương tay với tội phạm, còn luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn. Trước năm hai mươi bảy tuổi, tuy có những khó khăn nhưng sự nghiệp vẫn suôn sẻ, tình duyên mỹ mãn, cũng xem như là có một cuộc sống khiến người khác thán phục.
Nhưng vào ngay năm anh ta hai mươi bảy tuổi, mọi thứ đều chạy như điên đến phương hướng tồi tệ nhất. Bởi vì từ chối hối lộ của phạm nhân nên anh ta bị người động tay động chân trong xe. Vợ chưa cưới lái xe của anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù cứu được mạng về nhưng người lại không tỉnh lại nữa.
Mười năm sau, vợ chưa cưới qua đời vì suy đa tạng, căn cứ vào thỏa thuận hiến tạng mà cô ấy đã ký khi còn tỉnh, bác sĩ đã trao trái tim của cô ấy cho Phó Từ.
Mười năm tro tàn, một ngày được tái sinh. Năm ngoái, Phó Từ đã dùng cả năm để hồi phục trong bệnh viện, đợi đến khi cơ thể gần như hồi phục, vừa trở về, cấp trên đã giao vụ án về Kim Phỉ Thịnh cho anh ta, đủ để thấy rằng rất kỳ vọng về anh ta.
Dù là Nhiễm Thanh Trang hay là Phó Từ, mỗi một người thật sự đều có sự cứng rắn từ trong xương. Tựa như… cho dù mất mát nhiều hơn nữa, cũng sẽ không làm lay chuyển được quyết tâm sẵn sàng hy sinh vì công lý của bọn họ.
Sau khi đọc những bài báo liên quan đến Phó Từ, tâm trạng tôi khó mà bình tĩnh lại, có hơi không ngủ được nên xuống nhà rót cốc nước.
Vừa xuống nhà, không ngờ Nhiễm Thanh Trang cũng không ngủ được, đang chống đẩy giữa phòng khách với thân trên trần trụi. Không biết đã tập được bao lâu rồi, những giọt mồ hôi tinh tế phủ kín trên tấm lưng với làn da màu lúa mạch của anh, rồi lại theo cơ bắp phập phồng ngưng kết lại thành một giọt mồ hôi lớn hơn, rơi xuống mặt đất.
Tôi có cảm giác cổ họng càng khô khốc hơn.
Tôi liếm môi, quay vào bếp, lấy một cốc nước đã được để vào từ trước từ trong tủ lạnh ra, trút từng ngụm lớn xuống bụng, uống hết sạch cả cốc, cứ như thể nó đè xuống ngọn lửa tà ác đang tán loạn trong đầu, trong lòng được vậy.
Có tiếng động từ phía cửa truyền đến, tôi cầm cốc quay sang nhìn, Nhiễm Thanh Trang chống đẩy xong bước vào.
Anh đi về phía tôi, nóng hầm hập, mồ hôi nhễ nhại từ tóc mai và đưa tay về phía tôi. Tôi cứng người đứng yên đó, không dám nhúc nhích, cho đến khi bàn tay đó vượt qua tôi, chạm tới chiếc ấm thủy tinh trên bàn bếp.
“Uống nữa không?” Anh hỏi tôi.
Đứng gần đến mức, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dài không ngừng ẩn rồi hiện theo nhịp thở lên xuống trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh, lại gần thêm chút nữa, chắc hẳn sẽ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh.
“Không uống nữa.”
Tôi vừa nói xong, cái cốc đã bị anh cướp mất. Nhiễm Thanh Trang không chút kiêng dè, cứ thế dùng cái cốc đó của tôi, uống liên tiếp hai cốc nước lạnh lớn, sau đó trực tiếp uống cạn nước trong ấm.
“Ngày mai tôi phải đến bệnh viện một chuyến.” Uống xong, anh dùng tay quệt vệt nước dưới cằm.
Tôi nhìn vết hình xăm còn sót lại vẫn còn chút vết đen trên cổ anh, nói: “Đi xóa xăm sao?”
Hình xăm con số là dấu hiệu của tập đoàn Hợp Liên, anh không nằm vùng nữa, giữ lại cũng vô dụng, nhìn còn thấy phiền lòng. Hơn nữa hình xăm này cũng rất bất lợi đối với việc phải che dấu hành tung của anh, hẳn là cần phải sớm ngày loại bỏ.
“0417, bốn chữ số này có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Tôi hơi tò mò.
Nhiễm Thanh Trang đi đến trước bồn nước, mở vòi nước, xả chiếc cốc và nói: “Là ngày tôi tham gia với bọn họ. Mỗi ngày soi gương, con số này đều nhắc nhở tôi rằng tôi không thuộc về họ, tôi có chuyện mà mình phải làm.”
Kể từ ngày đó, anh đã trở thành chó săn của nhà họ Kim, đeo lên chiếc xích cổ thuộc về nhà họ Kim. Mà ngày này cũng là nút mở trên chiếc xích cổ được anh trao cho chính mình. Mỗi ngày nhìn là mỗi lần cảnh tỉnh, chắc chắn bản thân sẽ vĩnh viễn tỉnh táo, vĩnh viễn không quên rằng trước ngày đó, anh là ai, vì sao anh lại lên đảo Sư Vương.
“Tôi sẽ tìm Lâm Sênh.” Nhiễm Thanh Trang đóng vòi nước, nhẹ nhàng đặt cái cốc sang một bên: “Tôi sẽ mời cậu ấy ăn cơm, nói chuyện cùng cậu ấy, cùng cậu ấy… tiếp tục duyên phận trước đây.”
Phòng bếp không bật đèn, chỉ dựa vào một chút ánh sáng trong phòng khách chiếu vào, hiện lên một vẻ mờ mịt không rõ.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi thấy hoa mắt, ngã về phía sau một bước, dựa vào bàn bếp. Phát bệnh không đúng lúc chút nào, tôi lập tức không nhìn thấy gì nữa.
“Như vậy rất tốt…” Tôi vùi mình trong bóng tối, tai ù đi và giọng nói của tôi dường như trở nên xa xăm.
Xem ra anh cuối cùng cũng hiểu được, ai là vết muỗi đốt, ai là nốt chu sa. Cây cầu này rốt cuộc chỉ còn lại một mình tôi.
Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt. Nhiễm Thanh Trang có thể “hồi phục”, tôi cũng mừng cho anh.
“Cậu thật sự cảm thấy như vậy sao?”
Ngón tay cào mạnh lên bàn bếp phía sau người, tôi nhếch lên khóe môi, gật mạnh đầu: “Ừm.”
Trong bóng tối không còn truyền đến bất cứ âm thanh gì của đối phương, một lát sau, tiếng bước chân nặng nề dần dần đi xa, rời khỏi phòng bếp. Rất nhanh sau đó, tiếng đóng cửa vạng dội từ phía phòng tắm truyền đến.
Tôi đứng lặng ở đó một lúc lâu, mắt vẫn không nhìn thấy gì, đành phải dò dẫm đi ra khỏi phòng bếp. Tôi không thích ứng được với bóng tối, bước đi rất khó khăn, lúc đi đến cửa còn không cẩn thận vấp phải bậc thềm đá cao hơn một chút ở ngưỡng cửa rồi ngã xuống.
Đau quá.
Tôi ngồi trên mặt đất, ôm lòng bàn tay bị đập trúng của mình, nghi ngờ không biết có phải gãy xương rồi không, đau đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
May mà không lâu sau, trước mắt dần xuất hiện cảm giác về ánh sáng, rất nhanh sau đó tôi lại khôi phục thị lực.
Tôi lại nhìn lòng bàn tay, chỉ bị đập trúng một chút ở ngoài xa, ngay cả máu cũng không rơi một giọt.
Sao tôi đã trở nên yếu ớt thế này rồi…
Hít mũi, tôi đứng lên từ dưới đất, nhìn phòng tắm đang truyền ra tiếng nước, lặng lẽ bước lên tầng.
Ban đầu, Nhiễm Thanh Trang luôn cự tuyệt tôi, cũng nhiều lần cảnh cáo tôi đừng có vọng tưởng gì với anh, mãi cho đến khi tôi chen vào nhiệm vụ của anh.
Khi đó, rốt cuộc là anh cảm động vì tôi nhiều hơn hay là hiệu ứng cầu treo nhiều hơn, hoặc là cả hai, bây giờ ai cũng không nói rõ được, tôi cảm thấy ngay cả chính anh cũng không phân rõ được.
Mà thứ tình cảm mãnh liệt đột ngột này đã định trước là không thể dài lâu. Nghĩ như vậy thì sự lạnh lùng thờ ơ của anh mấy ngày này có lẽ cũng không phải bởi vì trách tôi xen vào việc của người khác mà chỉ là tình cảm sai vị trí đã trở về chỗ cũ, thứ tình cảm tưởng như tình yêu đã không còn nữa rồi. Anh đang dần dần khôi phục lại lý trí, rời xa tôi một lần nữa.
Nhưng cũng giống như rất nhiều những căn bệnh tâm lý khác, muốn trị khỏi phải cần thời gian, cũng cần một chút duyên số, không thể chịu kích thích được, chỉ cần một kích thích thôi là dễ dàng phản ứng ngược.
Vốn là Nhiễm Thanh Trang đã đi qua hơn nửa cây cầu rồi, nếu như không có gì bất ngờ thì ước chừng khoảng mười ngày nửa tháng nữa là anh có thể hoàn toàn bước ra khỏi cây cầu đang lung lay sắp đổ này. Kết quả cố tình vào chính lúc này, lại nhảy ra một Triệu Giảo Kim*, chắn ở đầu cầu, một cước đạp anh quay về giữa cầu.
*Tác giả chơi chữ từ nhân vật Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim (程咬金): 589 – 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Người nào hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
Cây cầu nguy hiểm lại dậy sóng. Rốt cuộc vì sao tôi lại vứt bỏ anh mà chọn Triệu Phong? Trong lòng tôi có phải Triệu Phong quan trọng hơn anh không? Những câu hỏi này, ngọn nguồn là bởi tâm bệnh từ tám năm trước, cũng là bởi cảm giác sai lầm vô căn cứ còn sót lại kia.
Triệu Phong và Nhiễm Thanh Trang có thể so được với nhau không? Tôi không có ý kiến gì với Triệu Phong, cũng rất tôn trọng cậu ta, nhưng thực sự cậu ta không có gì để có thể so sánh được với Nhiễm Thanh Trang.
Nhưng tôi có thể thừa nhận như vậy không?
Không thể. Dĩ nhiên là không thể.
Vì thế tôi nắm tay nắm cửa, đưa lưng về phía Nhiễm Thanh Trang, nói: “Cậu và cậu ta đều là bạn của tôi, không ai quan trọng hơn ai hết, trong lòng tôi, hai người giống nhau.”
Sau lưng tôi lại yên lặng.
“Tôi và cậu ta giống nhau…” Nhiễm Thanh Trang lẩm bẩm, cười giễu một tiếng, giống như cảm thấy thật buồn cười, lại giống như không thể chấp nhận được chuyện tôi đặt anh ngang hàng với Triệu Phong.
Tôi chịu đựng xúc động muốn quay đầu lại, nghiến răng nói: “Phải, đều giống nhau, chuyện tôi làm vì cậu, tôi cũng sẽ làm vì cậu ta.” Nói xong, tôi đẩy cửa bước nhanh vào nhà, chạy một mạch lên trên tầng, chỉ sợ Nhiễm Thanh Trang còn muốn truy hỏi căn nguyên đến cùng, hỏi những vấn đề tôi khó mà trả lời được.
Từ lúc đó về sau, quan hệ giữa tôi và Nhiễm Thanh Trang lại càng lạnh nhạt hơn, trừ lúc ăn cơm phải đụng mặt. Có lúc, vì để không phải ngồi chung bàn với tôi mà anh còn cố tình ra ngoài hút thuốc trước bữa ăn, đợi tôi ăn xong mới vào nhà.
Xé bỏ quan hệ với Nhiễm Thanh Trang đau đớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Sợi chỉ sinh ra từ trái tim vốn kề cận tương liên cùng Nhiễm Thanh Trang, bây giờ bị rút ra liền với da thịt, máu tươi đầm đìa. Nơi đó thiếu mất một phần, đau hoài chẳng dứt, vết thương ngày qua ngày lại càng trầm trọng hơn.
Từng giây từng phút, tôi đều gây áp lực lên chính mình, không được nhìn anh, không được chạm vào anh, không được quan tâm anh. Trong một vài khoảnh khắc, những lúc nằm trên giường khó mà vào giấc, thậm chí tôi còn mong chờ đến giây phút cuối cùng.
Có phải chết rồi sẽ không khổ cực như vậy nữa không?
Nhanh lên, tôi mệt mỏi quá rồi, cũng đau đớn quá rồi.
Sau một trận mưa rào mùa hạ, mặt đất nóng hầm hập cuối cùng cũng hạ nhiệt, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vào lúc chạng vạng, Nghiêm Sương đến thôn Đại Dung, giẫm lên vết nước đã khô được một nửa, ấn chuông cửa căn nhà nhỏ.
Cô ấy và Nhiễm Thanh Trang ngồi bên bàn ăn nói chuyện, tôi thì ở phía sau đun nước pha trà cho họ.
Lần này đến, Nghiêm Sương mang theo tin tức mới nhất về tập đoàn Hợp Liên.
Sau nhiều lần thuyết phục, trước mắt, Kim phu nhân đã đồng ý ra tòa làm nhân chứng để đổi lấy cuộc sống bình yên bên con trai.
Âu Khả Lam thì đang liên hệ với dòng họ mafia khét tiếng bên nước ngoài, thả tin tức nói ai có thể báo thù được cho mẹ cô ta thì người đó sẽ được thưởng một triệu đô la.
Vẫn đang truy nã Kim Thần Tự, luôn có manh mối, nhưng anh ta vô cùng xảo quyệt, sẽ không dừng lại ở một nơi quá ba ngày. Mỗi khi tra đường một điểm dừng chân rồi tiến lên vây bắt thì anh ta đã người đi nhà trống từ lâu rồi, thậm chí còn giống như đang trêu đùa người khác. Chuyện này đã xảy ra liên tục, lặp đi lặp lại, khiến cảnh sát hận đến nghiến răng.
“Cục trưởng sẽ trao huân chương cho cậu, nghi lễ không có người ngoài, sẽ không công khai. Chờ đến khi mở phiên tòa, cậu làm chứng xong, vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ cho cậu một thân phận mới, một cái tên mới…”
Tôi đưa một tách trà cho Nghiêm Sương, một tách cho Nhiễm Thanh Trang, nghe đến đó, không nhịn được phải chen miệng: “Cậu ấy không thể… quay lại tiếp tục làm cảnh sát sao?”
Nghiêm Sương cảm ơn tôi, kiên nhẫn giải thích: “Như vậy quá nguy hiểm, mục tiêu cũng quá lớn. Tuy rằng chúng tôi tuyên bố với bên ngoài là Lão Út đã chết nhưng một khi mở phiên tòa, tin tức sẽ bị rò rỉ. Phản bội tổ chức, bán đứng anh em, đây là phạm vào tối kỵ, cho dù không phải là người của tập đoàn Hợp Liên thì cũng có thể sẽ bị trả thù.”
Tôi nghe xong thì giật mình sững sờ, nhìn gương mặt của Nhiễm Thanh Trang. Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào lá trá đang trôi nổi trong tách trà, sắc mặt bình tĩnh, không hề phản ứng,ư. Hiển nhiên từ lâu anh đã biết rằng không chỉ là bây giờ mà cho dù rất lâu sau này nữa, bản thân sẽ luôn phải tiếp tục sống như thế này, rời xa đám đông, được người khác bảo vệ.
Đây là cái giá phải trả khi muốn diệt trừ cây đại thụ nhà họ Kim, nghĩ đến chuyện trước khi trở thành nằm vùng, anh đã suy nghĩ rất rõ ràng về việc này…
“Không chỉ Nhiễm Thanh Trang, chúng tôi cũng đã sắp xếp một thân phận mới cho cậu, đồng thời cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ người nhà của cậu.” Có lẽ là muốn an ủi tôi, Nghiêm Sương nói: “Cậu thì tương đối tốt hơn, chỉ cần cậu không kết thù với Sakamoto Shin-gen thì người trên đường sẽ không chủ động khiêu khích cậu.”
Không ngờ hình xăm đã trở thành lá bùa hộ mệnh của tôi. Vậy nếu như tôi luôn ở bên cạnh Nhiễm Thanh Trang thì có phải cũng có thể giúp anh ngăn một chút tai nạn không?
Nhưng tôi sắp chết rồi, chết rồi thì lớp da này cũng không còn giá trị gì nữa.
Tôi tâm sự nặng nề mà rời khỏi phòng ăn, thoáng nhìn kệ dao trong phòng bếp, nơi tăm tối trong đầu nảy sinh một vài ý niệm đẫm máu và khủng khiếp.
Liệu có thể tôi chết rồi… Nhưng hình xăm vẫn còn?
Dừng, dừng, dừng, không được, như thế quá biến thái. Tôi lắc lắc đầu, lắc văng cái ý niệm còn chưa thành hình đó ra khỏi não.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy, cho dù tôi tình nguyện thì Nhiễm Thanh Trang cũng sẽ không bằng lòng.
Nghiêm Sương đã rời đi trước bữa cơm tối, tôi và Nhiễm Thanh Trang cùng tiễn cô ấy ra ngoài cửa.
“Phải rồi, mấy ngày nữa công tố viên trưởng sẽ qua đây. Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu phương thức liên lạc của anh ta, cậu nhớ nhận điện thoại của anh ta đấy.” Cô ấy dặn dò Nhiễm Thanh Trang.
“Tên là gì?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.
Cô ấy mở cửa xe lên xe, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phó Từ. Cậu có thể tra được anh ta trên mạng.”
Nghe thấy cái tên này, tôi bất giác “A” lên một tiếng, Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi: “Cậu quen à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không, không quen, chỉ là từng gặp vài lần ở bệnh viện.”
Thế này cũng trùng hợp quá đi mất.
Buổi tối tôi lén lên mạng tra một chút, còn thật sự tìm được tin tức liên quan đến Phó Từ.
Khắc tinh của tội ác, công tố viên bi kịch, thân tàn chí kiên, tái sinh từ đống tro tàn … đều là những nhãn mác về anh ta trên mạng.
Phó Từ ngay từ nhỏ đã có bệnh tim, cơ thể yếu ớt, nhưng dựa vào nghị lực kinh người, anh ta vẫn hoàn thành việc học và trở thành một công tố viên xuất sắc. Anh ta từ trước đến nay không bao giờ nương tay với tội phạm, còn luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn. Trước năm hai mươi bảy tuổi, tuy có những khó khăn nhưng sự nghiệp vẫn suôn sẻ, tình duyên mỹ mãn, cũng xem như là có một cuộc sống khiến người khác thán phục.
Nhưng vào ngay năm anh ta hai mươi bảy tuổi, mọi thứ đều chạy như điên đến phương hướng tồi tệ nhất. Bởi vì từ chối hối lộ của phạm nhân nên anh ta bị người động tay động chân trong xe. Vợ chưa cưới lái xe của anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù cứu được mạng về nhưng người lại không tỉnh lại nữa.
Mười năm sau, vợ chưa cưới qua đời vì suy đa tạng, căn cứ vào thỏa thuận hiến tạng mà cô ấy đã ký khi còn tỉnh, bác sĩ đã trao trái tim của cô ấy cho Phó Từ.
Mười năm tro tàn, một ngày được tái sinh. Năm ngoái, Phó Từ đã dùng cả năm để hồi phục trong bệnh viện, đợi đến khi cơ thể gần như hồi phục, vừa trở về, cấp trên đã giao vụ án về Kim Phỉ Thịnh cho anh ta, đủ để thấy rằng rất kỳ vọng về anh ta.
Dù là Nhiễm Thanh Trang hay là Phó Từ, mỗi một người thật sự đều có sự cứng rắn từ trong xương. Tựa như… cho dù mất mát nhiều hơn nữa, cũng sẽ không làm lay chuyển được quyết tâm sẵn sàng hy sinh vì công lý của bọn họ.
Sau khi đọc những bài báo liên quan đến Phó Từ, tâm trạng tôi khó mà bình tĩnh lại, có hơi không ngủ được nên xuống nhà rót cốc nước.
Vừa xuống nhà, không ngờ Nhiễm Thanh Trang cũng không ngủ được, đang chống đẩy giữa phòng khách với thân trên trần trụi. Không biết đã tập được bao lâu rồi, những giọt mồ hôi tinh tế phủ kín trên tấm lưng với làn da màu lúa mạch của anh, rồi lại theo cơ bắp phập phồng ngưng kết lại thành một giọt mồ hôi lớn hơn, rơi xuống mặt đất.
Tôi có cảm giác cổ họng càng khô khốc hơn.
Tôi liếm môi, quay vào bếp, lấy một cốc nước đã được để vào từ trước từ trong tủ lạnh ra, trút từng ngụm lớn xuống bụng, uống hết sạch cả cốc, cứ như thể nó đè xuống ngọn lửa tà ác đang tán loạn trong đầu, trong lòng được vậy.
Có tiếng động từ phía cửa truyền đến, tôi cầm cốc quay sang nhìn, Nhiễm Thanh Trang chống đẩy xong bước vào.
Anh đi về phía tôi, nóng hầm hập, mồ hôi nhễ nhại từ tóc mai và đưa tay về phía tôi. Tôi cứng người đứng yên đó, không dám nhúc nhích, cho đến khi bàn tay đó vượt qua tôi, chạm tới chiếc ấm thủy tinh trên bàn bếp.
“Uống nữa không?” Anh hỏi tôi.
Đứng gần đến mức, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dài không ngừng ẩn rồi hiện theo nhịp thở lên xuống trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh, lại gần thêm chút nữa, chắc hẳn sẽ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh.
“Không uống nữa.”
Tôi vừa nói xong, cái cốc đã bị anh cướp mất. Nhiễm Thanh Trang không chút kiêng dè, cứ thế dùng cái cốc đó của tôi, uống liên tiếp hai cốc nước lạnh lớn, sau đó trực tiếp uống cạn nước trong ấm.
“Ngày mai tôi phải đến bệnh viện một chuyến.” Uống xong, anh dùng tay quệt vệt nước dưới cằm.
Tôi nhìn vết hình xăm còn sót lại vẫn còn chút vết đen trên cổ anh, nói: “Đi xóa xăm sao?”
Hình xăm con số là dấu hiệu của tập đoàn Hợp Liên, anh không nằm vùng nữa, giữ lại cũng vô dụng, nhìn còn thấy phiền lòng. Hơn nữa hình xăm này cũng rất bất lợi đối với việc phải che dấu hành tung của anh, hẳn là cần phải sớm ngày loại bỏ.
“0417, bốn chữ số này có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Tôi hơi tò mò.
Nhiễm Thanh Trang đi đến trước bồn nước, mở vòi nước, xả chiếc cốc và nói: “Là ngày tôi tham gia với bọn họ. Mỗi ngày soi gương, con số này đều nhắc nhở tôi rằng tôi không thuộc về họ, tôi có chuyện mà mình phải làm.”
Kể từ ngày đó, anh đã trở thành chó săn của nhà họ Kim, đeo lên chiếc xích cổ thuộc về nhà họ Kim. Mà ngày này cũng là nút mở trên chiếc xích cổ được anh trao cho chính mình. Mỗi ngày nhìn là mỗi lần cảnh tỉnh, chắc chắn bản thân sẽ vĩnh viễn tỉnh táo, vĩnh viễn không quên rằng trước ngày đó, anh là ai, vì sao anh lại lên đảo Sư Vương.
“Tôi sẽ tìm Lâm Sênh.” Nhiễm Thanh Trang đóng vòi nước, nhẹ nhàng đặt cái cốc sang một bên: “Tôi sẽ mời cậu ấy ăn cơm, nói chuyện cùng cậu ấy, cùng cậu ấy… tiếp tục duyên phận trước đây.”
Phòng bếp không bật đèn, chỉ dựa vào một chút ánh sáng trong phòng khách chiếu vào, hiện lên một vẻ mờ mịt không rõ.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi thấy hoa mắt, ngã về phía sau một bước, dựa vào bàn bếp. Phát bệnh không đúng lúc chút nào, tôi lập tức không nhìn thấy gì nữa.
“Như vậy rất tốt…” Tôi vùi mình trong bóng tối, tai ù đi và giọng nói của tôi dường như trở nên xa xăm.
Xem ra anh cuối cùng cũng hiểu được, ai là vết muỗi đốt, ai là nốt chu sa. Cây cầu này rốt cuộc chỉ còn lại một mình tôi.
Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt. Nhiễm Thanh Trang có thể “hồi phục”, tôi cũng mừng cho anh.
“Cậu thật sự cảm thấy như vậy sao?”
Ngón tay cào mạnh lên bàn bếp phía sau người, tôi nhếch lên khóe môi, gật mạnh đầu: “Ừm.”
Trong bóng tối không còn truyền đến bất cứ âm thanh gì của đối phương, một lát sau, tiếng bước chân nặng nề dần dần đi xa, rời khỏi phòng bếp. Rất nhanh sau đó, tiếng đóng cửa vạng dội từ phía phòng tắm truyền đến.
Tôi đứng lặng ở đó một lúc lâu, mắt vẫn không nhìn thấy gì, đành phải dò dẫm đi ra khỏi phòng bếp. Tôi không thích ứng được với bóng tối, bước đi rất khó khăn, lúc đi đến cửa còn không cẩn thận vấp phải bậc thềm đá cao hơn một chút ở ngưỡng cửa rồi ngã xuống.
Đau quá.
Tôi ngồi trên mặt đất, ôm lòng bàn tay bị đập trúng của mình, nghi ngờ không biết có phải gãy xương rồi không, đau đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
May mà không lâu sau, trước mắt dần xuất hiện cảm giác về ánh sáng, rất nhanh sau đó tôi lại khôi phục thị lực.
Tôi lại nhìn lòng bàn tay, chỉ bị đập trúng một chút ở ngoài xa, ngay cả máu cũng không rơi một giọt.
Sao tôi đã trở nên yếu ớt thế này rồi…
Hít mũi, tôi đứng lên từ dưới đất, nhìn phòng tắm đang truyền ra tiếng nước, lặng lẽ bước lên tầng.
Danh sách chương