“Có nhớ hay không ta từng nói, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay ông đây?”
Biên tập: Chuối
“Thí chủ, thí chủ! Ngài —-”
“Cút ngay!”
Một tay đẩy mấy hòa thượng vướng víu trước mắt ra, Thẩm Độc mặt trắng như tờ giấy, đáy mắt không còn chút độ ấm nào nữa, đuôi lông mày như đọng vụn băng, lệ khí đã tản đi khi xưa giờ bắn ra càng thêm nồng đậm hơn, bước chân y lảo đảo, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp bước ra ngoài phòng.
Các hòa thượng chùa Tiểu Minh chỉ vì nhận được lời nhờ cậy của “Pháp sư Bất Ngôn” nên mới cho Thẩm Độc ở nhờ, còn đồng ý chăm sóc người thật tốt, đâu biết được người này thế mà chả cảm kích tí nào? Khi bị y đẩy ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thứ nhất vì vẻ mặt của Thẩm Độc lúc này, thứ hai vì y để lộ công lực không hề tầm thường.
Chỉ còn mỗi hòa thượng lúc sáng ở trong phòng Thẩm Độc nói chuyện với y vẫn chưa chịu từ bỏ, cậu nhận lời nhờ vả của “Bất Ngôn”, biết rằng vị thí chủ trước mắt đây đang bệnh tình nguy kịch, không dám mặc y chạy ra ngoài, bèn xông lên ngăn y: “Thí chủ, thí chủ, tuyệt đối không được kích động quá ạ! Pháp sư Bất Ngôn đã dặn dò, thí chủ có bệnh trong người, phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên rời khỏi chùa, tránh cho đụng vào mầm tai vạ….”
“Mầm tai vạ?”
Thẩm Độc nhìn hòa thượng giang hai cánh tay sống chết muốn cản trước mặt mình, sát tâm chợt dậy, cười lạnh một tiếng, cơ thể bất chợt như điện xẹt, như ma quỷ vọt tới chỗ hào thượng, bóp chặt cổ đối phương!
Hòa thượng tức thì không thể hô hấp, bắt đầu giãy dụa.
Dù hiện giờ Thẩm Độc yếu đuối vì bị trúng độc nhưng công lực của Lục Hợp Thần Quyết sắp đại thành vẫn còn đó, mà cậu chỉ là một hòa thượng bình thường trong chùa, lấy đâu ra cửa địch nổi Thẩm Độc?
Thẩm Độc bóp cậu, đơn giản như bóp một con kiến vậy.
“Thí chủ, thí chủ ngươi làm gì thế!”
Tất cả hòa thượng xung quanh thấy thế lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, dường như đã nhận ra điều gì đó, nhao nhao tức giận, nhưng sợ chọc điên Thẩm Độc nên chần chừ không dám tiến lên.
Thẩm Độc thì không để ý.
Giờ đây y thật sự muốn bóp gãy cổ hòa thượng này, rồi từ trong ra ngoài chùa Tiểu Minh giết sạch hết, cần gì quan tâm thiện hay ác, chỉ cần cho con lừa trọc kia biết hậu quả khi dám lừa gạt mình. Nhưng đến khi năm ngón tay dùng sức siết chặt, nỗi bi thương bỗng trào ra từ tận đáy lòng, khiến sát khí bén nhọn toàn thân y tiêu tán, biến thành chán nản.
Buông lỏng tay, y ném hòa thượng đi.
Giọng nói bằng phẳng đến cực điểm, như thể cảm xúc không hề xáo trộn, ngay cả nhìn các hòa thượng đang kinh hãi quanh mình y cũng chẳng liếc cái nào, chỉ nói: “Không đâm đầu vào chỗ chết thì ra sẽ không giết các ngươi.”
Một câu lạnh như băng.
Không giết người lâu năm, sẽ không thể nói ra một câu ẩn giấu sát khí dưới sóng ngầm, sẽ không thể có vẻ mặt bình tĩnh đến mức ấy.
Các hòa thượng hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc đã nhận ra họ không đủ sức để ngăn vị thí chủ này rời đi, không cố gắng cản đường nữa. Chỉ biết đứng trước cửa chùa, nhìn bóng dáng lảo đảo và hoảng hốt xuống núi, đi trên đường núi dần dần khuất bóng, không thấy tăm hơi.
Thẩm Độc nghĩ hôm nay mình đang nằm mơ.
Hoặc có lẽ….
Không phải hôm nay đang nằm mơ, mà mấy ngày trước đều đang nằm mơ, giấc mơ tươi đẹp ngọt ngào và quá dài, thế nên y đắm chìm trong đó, quên hết tất cả ưu phiền trên đời, giờ tỉnh rồi bỗng cảm giác hiện thực mới là cơn mơ.
Nếu không, sao cay đắng đến thế?
Nghe đồn độc dược đặc chế Bách Thiệt được chế từ độc của trăm con rắn, độc hòa với độc, dù có là thần y nổi tiếng trên đời cũng chưa chắc đã giải được, sau khi độc ngấm vào cơ thể do thể chất con người khác nhau, cho tới bây giờ luôn là chất độc nan giải đến mức khó giải. Nếu trên đời có thứ có thể giải được độc này, ngoài viên xá lợi Phật Sát Sinh nằm trong tháp Nghiệp thiền viện Thiên Cơ thì không còn gì khác.
Thẩm Độc thực sự đã gần đến mức dầu hết đèn tắt.
Mặc dù trong lòng vẫn còn lưu luyến muốn nhìn thấy ngày mai, nhưng có hòa thượng ở bên cạnh đã là may mắn lớn nhất đời y, cần gì phải cưỡng cầu nữa?
Cho nên đối mặt với cái chết sắp tới, y trở nên thản nhiên và bình tĩnh, hy vọng mình không e ngại cũng không sợ sệt, không muốn hòa thượng vì y mà phải đau lòng, càng không muốn để hắn quay về thiền viện lấy xá lợi chó má cho mình!
Mọi chuyện trên đời, có mưu cầu ắt có từ bỏ.
Rời khỏi thiền viện là một việc, hắn ở Ngũ Phong Khẩu đánh nhau với người giang hồ, như thế đã xúc phạm giới luật, muốn quay về thiền viện đâu có đơn giản như vậy?
Rõ ràng đã nói “Được”, nói “Không lừa ngươi”, nhưng kết quả sao lại biến thành “Không được”, thành “Lừa ngươi”?
Còn có con bướm chết kia.
Hắn phản bội lời hứa với y, rời đi mà chưa hoàn thành, còn muốn đào tim y ra cắm lên đầu mũi dao nữa ư!
Thẩm Độc vô tri vô giác xuống núi, chỉ biết dựa vào trực giác bước về phía Bất Không sơn, tự hỏi liệu mình có thể gặp hắn giữa đường, có lẽ hắn còn chưa đi xa.
Nhưng dọc đường chạy tới Ngũ Phong Khẩu mới biết hy vọng ấy xa vời biết bao nhiêu.
Suy cho cùng tu vi của hắn còn cao hơn y, nếu hắn muốn đi thật, y làm sao giữ được?
Không tìm được người, nhưng tin tức thì nghe được không ít.
Y rời khỏi giang hồ, nhưng giang hồ chưa bao giờ rời khỏi y. Từ đêm hôm đó sau khi huyết chiến ở Ngũ Phong Khẩu, đã xảy ra không ít chuyện. Gồm có chuyện thi thể của Trì Ẩm giả bị Cố Chiêu vạch trần, Thiên Thủy Minh tìm thấy Thiếu chủ thật, Tà Phong sơn trang ra sức chống lại Yêu Ma đạo, còn có….
Trì Ẩm thật gài bẫy, tóm gọn Diêu Thanh.
Giết Thôi Hồng, đuổi Bùi Vô Tịch, tương đương với tự chặt đứt phụ tá đắc lực, cộng thêm loạn lạc thời gian trước, nội bộ Yêu Ma đạo bị hao tổn nghiêm trọng, chưa kể trong khoảng thời gian này như rắn mất đầu, không có mặt Thẩm Độc, lòng người nhốn nháo hoảng sợ.
Diêu Thanh dù có bản lĩnh mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xoay trời lật đất.
Nàng truy đuổi theo tìm kiếm Thẩm Độc, không ngờ bị Thiếu chủ thật của Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm gài bẫy, lúc muốn rút lui thì đã muộn rồi.
Hiện tại, người đang ở Ngũ Phong Khẩu, hai ngày nữa sẽ bêu đầu thị chúng, còn treo đầu lên cột cờ, để an ủi linh hồn trên trời cao của nhiều anh hùng hào kiệt Thiên Thủy Minh.
Trong nháy mắt nghe thấy tin ấy, Thẩm Độc biết ngay là bẫy.
Nếu muốn giết Diêu Thanh thật thì lúc bắt được đã giết ngay, cần gì phí công tốn sức vòng vo bắt người tới Ngũ Phong Khẩu, còn muốn thông báo cho cả giang hồ biết?
Chỉ vì muốn dụ y vào bàn cờ đã thiết lập sẵn.
Nếu hai ngày trước, Thẩm Độc ở ẩn chắc chắn không thể biết tin này, nhưng giờ tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, thật ra biết vừa đúng lúc.
Y biết rõ, lý trí cũng bảo y không nên tới.
Nhưng người sắp chết, thấu hiểu lòng mình hơn cả trước kia.
Nếu y là chủ Yêu Ma đạo đủ tư cách, việc cần làm giờ phút này là bỏ mặc, cứ để đám người chính đạo giết Diêu Thanh, rồi tính kế báo thù sau.
Nhưng y có lúc nào đủ tư cách đâu nhỉ?
Đạo chủ Yêu Ma đạo đủ tư cách không nên thích một hòa thượng, còn vì hắn đòi chết đòi sống, không tiếc đẩy bản thân vào hiểm cảnh; Đạo chủ Yêu Ma đạo đủ tư cách không nên bỏ lại mọi việc giữa lúc giang hồ hỗn loạn để đi theo một hòa thượng.
Nếu ngay từ đầu đã bị người ta cho rằng không phải là người đủ tư cách kế nhiệm chức Đạo chủ thì cần gì phải cưỡng cầu bản thân, không đủ tư cách thì không đủ tư cách ổn cả mà.
Chẳng qua…
Y vốn muốn đuổi theo hòa thượng, cản hắn không cho hắn đi, nhưng hôm nay Diêu Thanh ở đây, ngàn cân treo sợi tóc, dù trong lòng y muốn đi, dưới chân vẫn không tài nào đi nổi.
Có lẽ, Thiện Tai đang cố ý.
Nếu hắn muốn về thiền viện Thiên Cơ, con đường gần nhất chắc chắn phải đi qua Ngũ Phong Khẩu, tin tức về Diêu Thanh truyền rộng như thế, hắn không thể không biết, nhưng hắn không để tâm.
Bởi vì hắn biết, sau hắn sẽ có một người khác đi ngang qua đây, rồi không thể không vì chuyện ấy mà dừng bước, cuối cùng không đuổi theo hắn được nữa.
Trong nháy mắt suy nghĩ ấy hiện ra, tâm như tro tàn.
Thẩm Độc đứng ở bên ngoài cửa thành Ngũ Phong Khẩu cao ngất, không hiểu sao bật cười, muốn đi thẳng vào trong nghe ngóng rõ ràng vị trí của Diêu Thanh bây giờ, nhưng tự hỏi tình cảnh hiện tại và tình trạng của Yêu Ma đạo, cuối cùng đè xúc động cùi không sợ lở đằng nào cũng chết xuống.
Y có thể chết, nhưng Diêu Thanh thì không thể.
Nếu muốn đi cứu người thì phải có biện pháp phối hợp chu toàn, cứu người ra rồi tự mình đâm đầu vào không nói làm gì, chỉ sợ kéo cả Diêu Thanh theo, thế thì mất nhiều hơn được.
Vì thế bèn lùi bước, đi về phía rừng rậm.
Trên người vẫn mặc áo choàng màu tím đậm, U Thức hương giấu trong tay áo lúc trước vẫn còn một đoạn, Thẩm Độc ngẫm nghĩ, cuối cùng châm lửa.
Ngày xưa có lẽ sẽ lo sợ băn khoăn được mất, giờ mạng chẳng còn được mấy ngày, ngoại trừ hòa thượng ra không vướng không bận, cần gì phải tính toán nữa?
Hương U Thức cháy.
Chim U Thức tới.
Y dùng đoạn hương cháy đen viết một câu, để chim U Thức đưa tới nơi cần tới, rồi thừa dịp lúc xế chiều màn đêm buông xuống lẩn vào thành ẩn náu, dễ dàng do thám được nơi Diêu Thanh bị giam giữ là một trang viên bỏ hoang trong thành, nhưng không vội đi ngay mà ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời tối mới mò tới bên ngoài trang viên bỏ hoang, lặng lẽ lẻn vào.
Mặc dù Thiên Thủy Minh cắt cử không ít người ở trong này, đã phòng bị tối nay sẽ có người đến cướp ngục, nhưng Thẩm Độc dẫu gì cũng là cao thủ số một số hai trên giang hồ, với bản lĩnh của bọn họ làm sao mà ngăn nổi?
Y tìm kiếm từng gian từng gian phòng một.
Có một số căn phòng bày kế nghi bình, thiết lập bẫy rập, thoạt nhìn rất nhiều người canh gác nhưng bên trong không có người y muốn tìm, mãi đến khi tìm đến sương phòng phía Đông (*), y nhìn xuyên qua cửa sổ mới thấy Diêu Thanh bị nhốt trong lồng giam.
(*) Tứ hợp viện, nhà chính ở chính giữa, 2 bên là sương phòng Đông – Tây.
Cô gái khí khái hào hùng quần áo đỏ rực khi xưa, giờ đây khắp người toàn vết máu, ngay cả cổ và mặt cũng nhiều thêm vài vạch máu chứ đừng nói gì đến tay chân bị xích sắt trói chặt dựng đứng không thể động đậy tí nào.
Nhưng thân thể rơi vào hoàn cảnh này, nàng lại từ từ khép mắt.
Như thể không hề lo lắng, chẳng chút ngại ngần, thật sự còn thản nhiên hơn người tới giải cứu như y.
Thấy thế Thẩm Độc chợt nở nụ cười.
Khinh công của y cực tốt, chân đạp lên mặt đất không phát ra tí tiếng động nào, lặng lẽ bẻ gãy cổ một gã đệ tử Thiên Thủy Minh ở nơi hẻo lánh, sau đó cho người tựa bên tường, rồi tiến về phía trước, tiếp tục làm vậy.
Không quá nửa khắc, người xung quanh đã gục hết.
Bấy giờ Thẩm Độc mới vào phòng, vận chuyển kình lực đạt tới mức siêu phàm, phá vỡ ổ khóa to đùng bên ngoài lồng sắt tinh luyện, xích sắt tức thì rơi rụng.
Tiếng động làm Diêu Thanh bừng tỉnh.
Nàng vốn tưởng rằng sắp chết tơi nơi rồi, ai ngờ vừa mở mắt ra bỗng thấy một gương mặt thân quen, chớp mắt còn nghĩ mình nằm mơ, kinh ngạc thốt lên: “Đạo chủ…”
“Ra đây.”
Thẩm Độc hết sức bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt trắng bệnh cắt không còn giọt máu nhưng dưới tay vẫn rất linh hoạt, mở cửa lồng, phá vỡ xích sắt trói chân tay Diêu Thanh, rồi vươn tay về phía nàng.
Diêu Thanh thế mới biết không phải đang nằm mơ.
Phút chốc ấy thực sự muốn khóc thành sông, dù trước đây tính cách mạnh mẽ hơn nữa thì giờ đây cũng không nhịn được đỏ hốc mắt.
Nhưng nàng biết chừng mực, không dám nhiều lời, chỉ cắn chặt khớp hàm, chịu đựng nỗi đau vết thương trên người mang tới, bước ra khỏi lồng giam, theo sát phía sau Thẩm Độc.
Thiên Thủy Minh vất vả lắm mới bày ra được ván cờ này, bắt Diêu Thanh dụ Thẩm Độc mắc câu, mọi sắp đặt đương nhiên không đơn giản như vậy. Cho nên gần như cùng lúc Thẩm Độc dắt Diêu Thanh ra đã có người phát hiện bất thường, lớn tiếng hô hoán.
Rầm rập rầm rập…
Bên trong cả tòa trang viên bỏ hoang bóng người tức thì tuôn ra như thủy triều, đao thương kiếm kích búa rìa móc xiên, mười tám loại vũ khí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đã lao về phía Thẩm Độc!
Cảnh tượng thế này cũng dữ dội ngang ngửa cái đêm y tập kích Thiên Thủy Minh ở Ngũ Phong Khẩu mấy ngày trước ấy nhỉ?
Cũng là chính tà đánh nhau.
Cũng là ngươi chết ta sống.
Cũng là không có đường lui.
Muốn thoát khỏi vòng vây trùng điệp chỉ có một chữ “Giết”. Ranh giới giữa thiện và ác lại một lần nữa mờ nhạt bên trong mưa máu. Y mang theo Diêu Thanh, giết rất nhiều rất nhiều ngươi, nhuộm đỏ toàn bộ quần áo bằng máu tươi, nhưng người xung quanh cứ như vô cùng vô tận, cứ như không có hồi kết.
Hình như Diêu Thanh gào lên bảo y cái gì đấy.
Nhưng giữa tiếng đao kiếm va chạm, y không nghe thấy gì hết, tầm nhìn mờ nhòe trong cơn mưa máu, y cũng chẳng thấy gì nữa.
Nhưng vẫn cố gắng nâng kiếm lên, tiếp tục giết chóc.
Mãi cho đến khi một thanh trường đào bổ về phía đầu y, lực đạo mạnh mẽ chấn động đến mức làm hai bàn tay đã sớm run rẩy của y không giữ nổi kiếm nữa, cuối cùng Tuyết Lộc kiếm văng ra ngoài, “Keng” một tiếng rơi trên mặt đất.
Một đao ấy, chém phập thật sâu vào bả vai Thẩm Độc!
Máu tươi tức thì phun ra như suối, trong nháy mắt y quỳ khuỵu gối, nhuộm thêm màu đỏ tươi cho mặt đất đã đẫm máu dưới người y.
Diêu Thanh ở bên cạnh đang bị vây đánh, thấy thế hai mắt như sắp nứt ra, muốn lao tới bên người Thẩm Độc ngay nhưng trước mặt vẫn còn vô số đao kiếm, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn thanh đao kia rút ra, tiếp tục bổ về phía đỉnh đầu Thẩm Độc!
“Đạo chủ —-”
Nước mắt nàng rốt cuộc tràn mi, giọng nói khản đặc chẳng nghe rõ ràng.
Nhưng Thẩm Độc không hề sợ hãi.
Y bình tĩnh không giống như một người sắp đối mặt với cái chết.
Đệ tử Thiên Thủy Minh cầm đao bổ về phía y, vốn lòng đang sướng như điên nhưng trong nháy mắt chạm phải cái nhìn của y, bỗng cảm thấy một cơn rét lạnh kỳ dị….
Ngay giây tiếp theo, một mũi tên bén nhọn xé gió lao tới, “Phập” xuyên qua cổ họng gã!
Lực lượng mạnh bạo, quất gã bay về phía sau.
“Rầm” một tiếng, gã ngã vật ra, thanh đao nhuốm máu rơi trên mặt đất.
Mọi người xung quanh thấy thế tức thì sửng sốt, ngay sau đó cảm giác có gì đó không ổn, nhưng đến khi kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
“Vèo vèo vèo….”
Mưa tên ùn ùn kéo đến!
Mỗi một mũi tên đều bắn trúng một người, chuẩn xác mà ác nghiệt cướp đi từng mạng sống. Chúng đến từ bốn phương tám hướng, khó lòng phòng bị.
Không biết từ khi nào, những người mặc áo đen cầm cung đã đứng đầy trên tường cao.
Mỗi người đều bịt mặt bằng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, ngoại trừ giết người ra thì không hề có chút tiếng động nào nữa.
Đội tinh nhuệ của Thiên Thủy Minh vì vây sát Thẩm Độc mà tụ hết vào trong trang viên bỏ hoang, chỉ trong vài giấy ngắn ngủi đến cả rút lui còn không kịp đã bị những vị khách như ma như quỷ bất ngờ xuất hiện trên tường cao bắn chết sạch.
Trên mặt đất thoáng chốc rải đầy thi thể.
Chỉ để lại một mình Diêu Thanh chưa kịp phản ứng, và dĩ nhiên còn có cả Thẩm Độc mệt mỏi quỳ trên mặt đất.
“Hừm ha ha!” (*)
(*) Tiếng cười khinh bỉ.
Mũi tên cuối cùng bắn thủng ấn đường của gã đệ tử Thiên Thủy Minh cuối cùng, cướp đoạt mạng sống không nên tồn tại cuối cùng trong trang viên bỏ hoang.
Ngay sau đó người chủ mưu bước ra.
Bấy giờ, Diêu Thanh nhìn thấy người ấy đột nhiên cảm giác như có khí lạnh quét qua, nhưng so với vừa rồi còn lạnh gấp mười gấp trăm lần!
Hiếm khi không mặc quần áo xanh.
Cố Chiêu hôm nay, mặc quần áo đen vô cùng tiện lợi cho việc di chuyển vào ban đêm, tàn nhẫn giết người hàng loạt, khuôn mặt xuất trần rời xa thế tục mang đầy tiên khí của hắn khi xưa nay thêm phần quỷ quyệt khó tả, chân bước đi giữa núi thây biển máu mà điệu bộ như đi dạo trong sân.
Sống chết của người khác không lọt nổi vào mắt hắn.
Liếc cũng chả thèm liếc Diêu Thanh cái nào, từ ngoài cửa trang viên bước vào, thong thả đi tới trước mặt Thẩm Độc, nhìn dáng vẻ nhếch nhác như chó chết của y không khỏi cười lạnh: “Ta còn tưởng Thẩm Đạo chủ giỏi giang thế nào cơ, không ngờ tàn tạ như chó thế này….”
Trào phúng công khai.
Cố Chiêu nửa ngồi xuống, nhấc ngón tay thon dài sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, cầm bức thư mình mới nhận được, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt đầy máu của Thẩm Độc, sáu chữ “Cố Chiêu ta địu mẹ ngươi” nhanh chóng bay màu.
“Đây là thái độ ngươi cầu xin ông đây giúp đỡ à….”
Thẩm Độc thực sự không động đậy nổi.
Ngay cả đầu y cũng chả muốn nâng lên tí nào, nghe thấy giọng Cố Chiêu thì bật cười khó hiểu: “Ta chửi ngươi đấy, chả phải ngươi vẫn vác xác đến hay sao?”
Vừa dứt lời cằm chợt nhói đau.
Cố Chiêu thật sự muốn chém chết y, bóp chặt cằm ép y ngẩng đầu lên nhìn mình, trong giọng điệu nói cười ẩn giấu khí lạnh: “Làm ta tức không phải lựa chọn sáng suốt của ngươi đâu. Thẩm Độc, có nhớ hay không ta từng nói, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay ông đây, bằng không, ông đây sẽ nện cho ngươi không xuống nổi giường?”
_________
Danh sách chương