Edit: Tà thức khuya
Nhưng mà muốn biểu hiện gì, chính Trì Diệp cũng không biết.
Hai bạn thân tùy tiện trò chuyện vài câu liền đổi đề tài, nói tới công việc.
Một năm nay, Trì Diệp cũng để dành chút tiền, nếu có thể mua được cửa hàng thì sẽ mở một quán ở Hải Thành, độ khó không cao.
Thật ra Lê Vi rất cảm động với sự tự do của cô, hào phóng cầm 50 ngàn đồng ra nói muốn đầu tư vào cửa hàng cô.
Trì Diệp có chút buồn cười, “Mình còn chưa biết tiếp theo muốn làm gì đây, cũng không biết mở quán gì thì tốt, nói không chừng muốn đi làm việc… Còn chưa xác định được.”
“Không sau cả, chỉ cần cậu mở là tớ đầu tư hết, tùy tiện quán gì cũng tốt!” Lê Vi giương mắt, “Tiền này tớ tích cóp được từ đại học, tiêu cũng vô dụng. Cậu biết từ nhỏ tớ đã muốn mở tiệm bán hoa mà cuộc sống bức bách không có cách nào, tớ đành giao giấc mộng của tớ cho cậu đấy. Diệp Tử, chờ sau này tớ không đi làm nữa, quay qua làm boss 2 cùng cậu!”
Trì Diệp xoa đầu cô ấy, “Được được được. Cậu muốn đầu tư cũng được, đến lúc mình xác định được, chúng ta đề ra thỏa thuận, ghi rõ chia hoa hồng, tiền lãi tiền lỗ cũng ghi luôn.”
“Không cần phiền thế đâu…”
“Cần. Đây chính là sự nghiệp! Thế nào cũng phải chính đáng một chút!”
“…”
Hai chị em nói liên miên cằn nhằn mặc sức tưởng tượng một hồi tương lai, cuối cùng cũng coi như là ăn xong nồi lẩu.
Trì Diệp giúp Lê Vi cùng dọn bàn, rửa nồi, Thẩm Lãng cũng quay lại.
“Chào buổi chiều Tiểu Diệp Tử~”
Trì Diệp cười với Thẩm Lãng, “Chào buổi chiều, anh Lãng. Vậy em không làm bóng đèn tỏa sáng nữa, về trước nha?”
Thẩm Lãng gật gật đầu, “Anh đưa em về.”
“Không cần làm phiền…”
“Diệp Tử!” Lê Vi ở trong phòng bếp, cũng không quay đầu lại hô một tiếng, “Để Thẩm Lãng đưa cậu đi, hôm nay nắng to, tùy ý sai phái anh ấy đi!”
Trì Diệp: “…”
Thẩm Lãng cười hì hì một tiếng, nâng giọng, “Em cứ chờ lát nữa anh về xử lý em đấy.”
Rồi nói với Trì Diệp: “Đi thôi?”
Nguyên là thái độ của Thẩm Lãng đối với cô, Trì Diệp khẳng định cảm nhận được.
Anh em mà, thân đến có thể mặc chung một quần, chắc chắn là cùng một giuộc. Anh ấy bất bình thay Dịch Thuần, đó là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên tốt lên…
Thẩm Lãng thấy cô suy nghĩ một mình, có chút buồn cười, “Trì ca đang chửi thầm anh trong lòng hả?”
“…” Trì Diệp hít sâu một hơi, “Nào có đâu.”
Thẩm Lãng gật gật đầu, thay đổi đề tài: “Chủ nhật Dịch Thuần sẽ trở về.”
“A?”
“Không nói với em à?… Thôi xong, có khi là muốn cho em niềm vui bất ngờ.”
Trì Diệp vui vẻ, “Thật sao? Vậy em có thể giả vờ ngạc nhiên. Không sao đâu anh Lãng, em tuyệt đối không bán đứng anh đâu.”
“…”
Nhưng mà khi về nhà ngồi một lúc, Trì Diệp liền đứng lên.ư
Hay là… Cô cho Dịch Thuần một niềm vui bất ngờ nhi? Không không không không được!
Đã nói là muốn xem biểu hiện của anh rồi mà!
Trì Diệp lại ngồi xuống.
Đúng lúc La Huệ mở cửa, nhìn thấy cô tâm thần không yên ngồi phịch xuống sô pha, hỏi: “Dịch Thuần đâu rồi?… À phải rồi, thằng bé ở trường hả?”
Trì Diệp cầm cái gối bên cạnh lên che mặt, “Ôi.”
Phiền chết người rồi.
Sao lại xoắn xuýt vậy chứ.
La Huệ không rõ vì sao, lại sợ nói sai làm con gái không vui, nên không nói gì nữa, để đôi tình nhân tự chơi với nhau.
“Đừng kêu nữa… Tối nay ăn sủi cảo nhé.”
Vậy mà Trì Diệp lại đứng lên, “Con không ăn đâu!”
“Sao vậy?”
Cô chạy vào phòng thay quần áo, vừa dọn đồ vừa hô: “Con đến thành phố Z một chuyến, thứ 2 con về!”
La Huệ cầm đũa hơi sửng sốt: “…Hở?! Đi làm gì?”
“Đi trải nghiệm bầu không khí của nghiên cứu sinh một chút ạ!”
“…”
***
Mãi đến khi ngồi trên tàu cao tốc, tiếng trống tinh thần của Trì Diệp hoàn toàn lọt ánh sáng.
Bây giờ cô bắt đầu hoài nghi, có phải là Thẩm Lãng bỏ thuốc cô không, hại cô không bình tĩnh, đầu óc nóng lên chạy đi.
Cũng may Trì Diệp không phải người vô cùng xoắn xuýt.
“Coi như đi du lịch là được!”
Lần trước vì chuyện Chu Di Nhiên, lần đầu tới thành phố Z, nhưng cãi nhau với Dịch Thuần, không có tâm tình vui chơi, nửa đường lại chạy về Hải Thành, hoàn toàn lãng phí vé máy bay.
Sớm biết nên một mình chơi mấy ngày cho đã rồi mới đi.
Bây giờ bóp cổ tay cũng đã muộn, Trì Diệp tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo, muốn đến thành phố Z du lịch.
Vội vàng đến nơi, ở thành phố Z cũng đã là buổi tối rồi.
Là lúc gọi video cho Dịch Thuần như thường lệ.
Dịch Thuần gọi qua mấy lần, đều bị Trì Diệp từ chối.
Yc.: “Sao vậy? Em đang bận à?”
Trì Diệp nhận được tin nhắn, cũng không trả lời, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua.
Vừa kêu một tiếng đã có người nhận luôn.
“Trì Diệp?”
“Ừm.” Trì Diệp đáp một tiếng.
“Em ở đâu vậy? Phía sau ồn quá, muộn rồi vẫn chưa về nhà sao? Đi dạo phố cùng Lê Vi à?”
Trì Diệp bị anh hỏi liên tiếp mà bật cười, “Em đứng ở tàu cao tốc thành phố Z.”
“…”
Hai mươi phút sau, xe Dịch Thuần dừng bên ngoài trạm tàu cao tốc.
Trì Diệp chờ có hơi mệt một chút, cẩu thả ngồi dưới vỉa hè ngoài đường cái, cũng tiện tay vứt túi cạnh chân.
Dịch Thuần tới trước mặt cô, không nói câu nào, đầu tiên quay lưng lại ngồi xổm xuống.
Trì Diệp có chút khó hiểu.
Dịch Thuần quay lại nhìn cô ngoắc tay, “Còn chưa lên?”
“Lên làm gì?”
“Thì cõng em, không thấy mệt sao?”
Trì Diệp cười một tiếng.
Trên mặt cô không có gì mệt mỏi, mà viền mắt Dịch Thuần đã đen quầng, xem ra bị hành hạ không nhẹ.
Trì Diệp nào có nhẫn tâm để bạn học nhỏ tiều tụy như vậy cõng mình, chống tay xuống đất tự đứng dậy.
Dịch Thuần lại không chịu bỏ qua, trực tiếp xốc cô lên. Trì Diệp kinh ngạc kêu lên một tiếng, không phòng bị nhào lên lưng anh!
“A!”
Anh cõng Trì Diệp, đợi cô ôm lấy cổ mình ổn định lại, mới đưa một tay ra cầm cái túi dưới đất lên, móc vào tay mình.
Cái túi lớn của phái nữ, Dịch Thuần cầm trông chẳng ra ngô ra khoai, nhưng mà đẹp trai thì có cầm bao tải cũng vẫn đẹp trai.
Liên tục có người đi qua nhìn bọn họ.
Dịch Thuần hoàn toàn không phản đối, đi lững tha lững thững.
Còn khoảng 200 mét đến nơi anh đậu xe, đủ nói chuyện một chút.
“Sao đột nhiên em lại đến? Nhớ anh chứ gì?”
Trì Diệp không đáp, hỏi ngược lại: “Học nghiên cứu cực khổ lắm à?”
“Không đâu.”
“Còn công ty?”
“Vẫn tốt, Thẩm Lãng sẽ trông coi.”
Lúc này Trì Diệp mới biết cái công ty trò chơi nhỏ của anh cũng có Thẩm Lãng, “Hai anh cùng làm?”
Dịch Thuần cười, “Thẩm Lãng nói là phải kiếm một phòng cưới cho Lê Vi, anh nghĩ cũng không thể để em tủi thân được. Cho nên đồng ý viết ra trò chơi này, vốn là nghĩ ra lúc rảnh rang. Anh phụ trách bộ phận kỹ thuật, cái khác thì anh lấy làm, làm tốt thì phòng cưới lớn, làm không tốt… thì anh lại viết thêm cái nữa.”
“…”
Tinh vi tinh tướng, chọc Trì Diệp cười lớn.
Nhưng Dịch Thuần đúng là lợi hại như vậy, cô vẫn luôn biết.
“Em đến anh có vui không?”
“Cực vui vui cực.”
“Nhưng em lại không vui.”
Bước chân Dịch Thuần hơi ngừng, “Tại sao vậy?”
“Trước khi đến em đã nghĩ kỹ, em tới để du lịch. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thể thuyết phục chính mình. Là em tới thăm anh, bởi vì Thẩm Lãng nói anh rất vất vả, Chủ nhật còn phải về cùng em nữa.”
Bản chất Trì Diệp chính là cô gái như vậy, thẳng thắn trực tiếp, không ra vẻ làm màu.
Cô đã tìm lại được bản thân.
Nên bàn luận một mối tình chất lượng tốt, không cần nghĩ quá nhiều, không cần thay đổi quá nhiều, người kia tự nhiên sẽ yêu thích tất cả điều tốt đẹp và không tốt của cô.
Dịch Thuần cõng cô, cười thầm, “Đau lòng hả?”
“Có chút. Nhưng mà vẫn hơi hối hận?”
“Tại sao?”
“Sợ anh không biết quý trọng em đó.”
Dịch Thuần bước về phía cô 50 bước, cô lập tức không nhịn được, muốn tự mình bước nốt 50 bước còn lại.
“Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
Dịch Thuần đã tới trước xe, thả cô xuống, mở cửa xe cho cô.
Trì Diệp không nhúc nhích, ánh mắt dán vào mặt anh.
Dịch Thuần không nhịn được hôn má cô.
“Không biết nói lời ngon tiếng ngọt… Nhưng nếu là để nói với Tiểu Diệp Tử, anh học nói một vạn lần cũng được.”
“Tại sao phải nói lời ngon tiếng ngọt?”
“Để dỗ em yên tâm.”
“Tại sao không phải là làm gì để em yên tâm?”
Dịch Thuần nở nụ cười, “…Buổi tối sẽ làm.”
Trì Diệp không nói gì, không phản ứng lại, thở phì phò ngồi vào ghế phụ.
Dịch Thuần lên xe phía bên kia.
Nhưng không vội khởi động xe.
Anh sờ cổ mình, rồi nắm chặt tay Trì Diệp, mười ngón đan nhau, “Thẩm Lãng nói, phải nói lời êm tai thì bạn gái mới vui vẻ.”
“…”
“Anh vốn rất tự tin, nhưng vì em rời khỏi anh, anh liền không tự tin nữa. Mấy ngày nay anh vẫn đang nghĩ, ‘Trì Diệp thích mình như thế nào?’, ‘Tuýp đàn ông như thế nào mới khiến cô ấy thích?’, ‘Cô ấy muốn gì? Mình có thể cho cô ấy mọi thứ, kể cả mạng. Thế nhưng nếu cô ấy không muốn mình, thì phải làm sao đây.’.”
Trì Diệp cong môi, “Thôi được rồi…”
“Là thật đó.” Dịch Thuần thề son sắt, “Trong bốn năm, anh luôn suy nghĩ vấn đề này. Tự trách vì mình không đủ chủ động, để em không nhịn được hoài nghi. Có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như anh có tình sử phong phú như Thẩm Lãng, có thể sẽ khiến em vui vẻ mỗi ngày.”
Trì Diệp không lên tiếng, vẽ lung tung trong lòng bàn tay anh.
“Nói chuyện cũ nhiều cũng không có ý nghĩa. Mỗi ngày sau này…” Anh tìm ra một quyển vở trong xe, đặt vào tay Trì Diệp, “Hàng ngày em chấm điểm cho anh, chỗ nào làm không tốt, khiến em không vui thì viết rõ điểm trừ. Sau này ngày nào anh cũng đọc, ngày nào cũng sửa đổi.”
Cuối cùng Trì Diệp không nhịn được, “Anh là học sinh tiểu học chứ gì!”
Nhưng không thể phủ nhận, nam thần nói lời này… Trở về thời cấp 3 cô tuyệt đối sẽ không tin, Dịch Thuần mà lại như vậy.
Có chút buồn cười.
Lại có chút cảm động.
Dịch Thuần cười, đến gần hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Khi hơi thở hòa vào nhau, hai người đều ngẩn ra.
“Chuyện thứ nhất cần làm anh đã nghĩ kỹ rồi.”
“Là chuyện gì?”
“Mỗi ngày nói một trăm lần anh yêu em.”
Nhưng mà muốn biểu hiện gì, chính Trì Diệp cũng không biết.
Hai bạn thân tùy tiện trò chuyện vài câu liền đổi đề tài, nói tới công việc.
Một năm nay, Trì Diệp cũng để dành chút tiền, nếu có thể mua được cửa hàng thì sẽ mở một quán ở Hải Thành, độ khó không cao.
Thật ra Lê Vi rất cảm động với sự tự do của cô, hào phóng cầm 50 ngàn đồng ra nói muốn đầu tư vào cửa hàng cô.
Trì Diệp có chút buồn cười, “Mình còn chưa biết tiếp theo muốn làm gì đây, cũng không biết mở quán gì thì tốt, nói không chừng muốn đi làm việc… Còn chưa xác định được.”
“Không sau cả, chỉ cần cậu mở là tớ đầu tư hết, tùy tiện quán gì cũng tốt!” Lê Vi giương mắt, “Tiền này tớ tích cóp được từ đại học, tiêu cũng vô dụng. Cậu biết từ nhỏ tớ đã muốn mở tiệm bán hoa mà cuộc sống bức bách không có cách nào, tớ đành giao giấc mộng của tớ cho cậu đấy. Diệp Tử, chờ sau này tớ không đi làm nữa, quay qua làm boss 2 cùng cậu!”
Trì Diệp xoa đầu cô ấy, “Được được được. Cậu muốn đầu tư cũng được, đến lúc mình xác định được, chúng ta đề ra thỏa thuận, ghi rõ chia hoa hồng, tiền lãi tiền lỗ cũng ghi luôn.”
“Không cần phiền thế đâu…”
“Cần. Đây chính là sự nghiệp! Thế nào cũng phải chính đáng một chút!”
“…”
Hai chị em nói liên miên cằn nhằn mặc sức tưởng tượng một hồi tương lai, cuối cùng cũng coi như là ăn xong nồi lẩu.
Trì Diệp giúp Lê Vi cùng dọn bàn, rửa nồi, Thẩm Lãng cũng quay lại.
“Chào buổi chiều Tiểu Diệp Tử~”
Trì Diệp cười với Thẩm Lãng, “Chào buổi chiều, anh Lãng. Vậy em không làm bóng đèn tỏa sáng nữa, về trước nha?”
Thẩm Lãng gật gật đầu, “Anh đưa em về.”
“Không cần làm phiền…”
“Diệp Tử!” Lê Vi ở trong phòng bếp, cũng không quay đầu lại hô một tiếng, “Để Thẩm Lãng đưa cậu đi, hôm nay nắng to, tùy ý sai phái anh ấy đi!”
Trì Diệp: “…”
Thẩm Lãng cười hì hì một tiếng, nâng giọng, “Em cứ chờ lát nữa anh về xử lý em đấy.”
Rồi nói với Trì Diệp: “Đi thôi?”
Nguyên là thái độ của Thẩm Lãng đối với cô, Trì Diệp khẳng định cảm nhận được.
Anh em mà, thân đến có thể mặc chung một quần, chắc chắn là cùng một giuộc. Anh ấy bất bình thay Dịch Thuần, đó là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên tốt lên…
Thẩm Lãng thấy cô suy nghĩ một mình, có chút buồn cười, “Trì ca đang chửi thầm anh trong lòng hả?”
“…” Trì Diệp hít sâu một hơi, “Nào có đâu.”
Thẩm Lãng gật gật đầu, thay đổi đề tài: “Chủ nhật Dịch Thuần sẽ trở về.”
“A?”
“Không nói với em à?… Thôi xong, có khi là muốn cho em niềm vui bất ngờ.”
Trì Diệp vui vẻ, “Thật sao? Vậy em có thể giả vờ ngạc nhiên. Không sao đâu anh Lãng, em tuyệt đối không bán đứng anh đâu.”
“…”
Nhưng mà khi về nhà ngồi một lúc, Trì Diệp liền đứng lên.ư
Hay là… Cô cho Dịch Thuần một niềm vui bất ngờ nhi? Không không không không được!
Đã nói là muốn xem biểu hiện của anh rồi mà!
Trì Diệp lại ngồi xuống.
Đúng lúc La Huệ mở cửa, nhìn thấy cô tâm thần không yên ngồi phịch xuống sô pha, hỏi: “Dịch Thuần đâu rồi?… À phải rồi, thằng bé ở trường hả?”
Trì Diệp cầm cái gối bên cạnh lên che mặt, “Ôi.”
Phiền chết người rồi.
Sao lại xoắn xuýt vậy chứ.
La Huệ không rõ vì sao, lại sợ nói sai làm con gái không vui, nên không nói gì nữa, để đôi tình nhân tự chơi với nhau.
“Đừng kêu nữa… Tối nay ăn sủi cảo nhé.”
Vậy mà Trì Diệp lại đứng lên, “Con không ăn đâu!”
“Sao vậy?”
Cô chạy vào phòng thay quần áo, vừa dọn đồ vừa hô: “Con đến thành phố Z một chuyến, thứ 2 con về!”
La Huệ cầm đũa hơi sửng sốt: “…Hở?! Đi làm gì?”
“Đi trải nghiệm bầu không khí của nghiên cứu sinh một chút ạ!”
“…”
***
Mãi đến khi ngồi trên tàu cao tốc, tiếng trống tinh thần của Trì Diệp hoàn toàn lọt ánh sáng.
Bây giờ cô bắt đầu hoài nghi, có phải là Thẩm Lãng bỏ thuốc cô không, hại cô không bình tĩnh, đầu óc nóng lên chạy đi.
Cũng may Trì Diệp không phải người vô cùng xoắn xuýt.
“Coi như đi du lịch là được!”
Lần trước vì chuyện Chu Di Nhiên, lần đầu tới thành phố Z, nhưng cãi nhau với Dịch Thuần, không có tâm tình vui chơi, nửa đường lại chạy về Hải Thành, hoàn toàn lãng phí vé máy bay.
Sớm biết nên một mình chơi mấy ngày cho đã rồi mới đi.
Bây giờ bóp cổ tay cũng đã muộn, Trì Diệp tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo, muốn đến thành phố Z du lịch.
Vội vàng đến nơi, ở thành phố Z cũng đã là buổi tối rồi.
Là lúc gọi video cho Dịch Thuần như thường lệ.
Dịch Thuần gọi qua mấy lần, đều bị Trì Diệp từ chối.
Yc.: “Sao vậy? Em đang bận à?”
Trì Diệp nhận được tin nhắn, cũng không trả lời, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua.
Vừa kêu một tiếng đã có người nhận luôn.
“Trì Diệp?”
“Ừm.” Trì Diệp đáp một tiếng.
“Em ở đâu vậy? Phía sau ồn quá, muộn rồi vẫn chưa về nhà sao? Đi dạo phố cùng Lê Vi à?”
Trì Diệp bị anh hỏi liên tiếp mà bật cười, “Em đứng ở tàu cao tốc thành phố Z.”
“…”
Hai mươi phút sau, xe Dịch Thuần dừng bên ngoài trạm tàu cao tốc.
Trì Diệp chờ có hơi mệt một chút, cẩu thả ngồi dưới vỉa hè ngoài đường cái, cũng tiện tay vứt túi cạnh chân.
Dịch Thuần tới trước mặt cô, không nói câu nào, đầu tiên quay lưng lại ngồi xổm xuống.
Trì Diệp có chút khó hiểu.
Dịch Thuần quay lại nhìn cô ngoắc tay, “Còn chưa lên?”
“Lên làm gì?”
“Thì cõng em, không thấy mệt sao?”
Trì Diệp cười một tiếng.
Trên mặt cô không có gì mệt mỏi, mà viền mắt Dịch Thuần đã đen quầng, xem ra bị hành hạ không nhẹ.
Trì Diệp nào có nhẫn tâm để bạn học nhỏ tiều tụy như vậy cõng mình, chống tay xuống đất tự đứng dậy.
Dịch Thuần lại không chịu bỏ qua, trực tiếp xốc cô lên. Trì Diệp kinh ngạc kêu lên một tiếng, không phòng bị nhào lên lưng anh!
“A!”
Anh cõng Trì Diệp, đợi cô ôm lấy cổ mình ổn định lại, mới đưa một tay ra cầm cái túi dưới đất lên, móc vào tay mình.
Cái túi lớn của phái nữ, Dịch Thuần cầm trông chẳng ra ngô ra khoai, nhưng mà đẹp trai thì có cầm bao tải cũng vẫn đẹp trai.
Liên tục có người đi qua nhìn bọn họ.
Dịch Thuần hoàn toàn không phản đối, đi lững tha lững thững.
Còn khoảng 200 mét đến nơi anh đậu xe, đủ nói chuyện một chút.
“Sao đột nhiên em lại đến? Nhớ anh chứ gì?”
Trì Diệp không đáp, hỏi ngược lại: “Học nghiên cứu cực khổ lắm à?”
“Không đâu.”
“Còn công ty?”
“Vẫn tốt, Thẩm Lãng sẽ trông coi.”
Lúc này Trì Diệp mới biết cái công ty trò chơi nhỏ của anh cũng có Thẩm Lãng, “Hai anh cùng làm?”
Dịch Thuần cười, “Thẩm Lãng nói là phải kiếm một phòng cưới cho Lê Vi, anh nghĩ cũng không thể để em tủi thân được. Cho nên đồng ý viết ra trò chơi này, vốn là nghĩ ra lúc rảnh rang. Anh phụ trách bộ phận kỹ thuật, cái khác thì anh lấy làm, làm tốt thì phòng cưới lớn, làm không tốt… thì anh lại viết thêm cái nữa.”
“…”
Tinh vi tinh tướng, chọc Trì Diệp cười lớn.
Nhưng Dịch Thuần đúng là lợi hại như vậy, cô vẫn luôn biết.
“Em đến anh có vui không?”
“Cực vui vui cực.”
“Nhưng em lại không vui.”
Bước chân Dịch Thuần hơi ngừng, “Tại sao vậy?”
“Trước khi đến em đã nghĩ kỹ, em tới để du lịch. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thể thuyết phục chính mình. Là em tới thăm anh, bởi vì Thẩm Lãng nói anh rất vất vả, Chủ nhật còn phải về cùng em nữa.”
Bản chất Trì Diệp chính là cô gái như vậy, thẳng thắn trực tiếp, không ra vẻ làm màu.
Cô đã tìm lại được bản thân.
Nên bàn luận một mối tình chất lượng tốt, không cần nghĩ quá nhiều, không cần thay đổi quá nhiều, người kia tự nhiên sẽ yêu thích tất cả điều tốt đẹp và không tốt của cô.
Dịch Thuần cõng cô, cười thầm, “Đau lòng hả?”
“Có chút. Nhưng mà vẫn hơi hối hận?”
“Tại sao?”
“Sợ anh không biết quý trọng em đó.”
Dịch Thuần bước về phía cô 50 bước, cô lập tức không nhịn được, muốn tự mình bước nốt 50 bước còn lại.
“Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
Dịch Thuần đã tới trước xe, thả cô xuống, mở cửa xe cho cô.
Trì Diệp không nhúc nhích, ánh mắt dán vào mặt anh.
Dịch Thuần không nhịn được hôn má cô.
“Không biết nói lời ngon tiếng ngọt… Nhưng nếu là để nói với Tiểu Diệp Tử, anh học nói một vạn lần cũng được.”
“Tại sao phải nói lời ngon tiếng ngọt?”
“Để dỗ em yên tâm.”
“Tại sao không phải là làm gì để em yên tâm?”
Dịch Thuần nở nụ cười, “…Buổi tối sẽ làm.”
Trì Diệp không nói gì, không phản ứng lại, thở phì phò ngồi vào ghế phụ.
Dịch Thuần lên xe phía bên kia.
Nhưng không vội khởi động xe.
Anh sờ cổ mình, rồi nắm chặt tay Trì Diệp, mười ngón đan nhau, “Thẩm Lãng nói, phải nói lời êm tai thì bạn gái mới vui vẻ.”
“…”
“Anh vốn rất tự tin, nhưng vì em rời khỏi anh, anh liền không tự tin nữa. Mấy ngày nay anh vẫn đang nghĩ, ‘Trì Diệp thích mình như thế nào?’, ‘Tuýp đàn ông như thế nào mới khiến cô ấy thích?’, ‘Cô ấy muốn gì? Mình có thể cho cô ấy mọi thứ, kể cả mạng. Thế nhưng nếu cô ấy không muốn mình, thì phải làm sao đây.’.”
Trì Diệp cong môi, “Thôi được rồi…”
“Là thật đó.” Dịch Thuần thề son sắt, “Trong bốn năm, anh luôn suy nghĩ vấn đề này. Tự trách vì mình không đủ chủ động, để em không nhịn được hoài nghi. Có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như anh có tình sử phong phú như Thẩm Lãng, có thể sẽ khiến em vui vẻ mỗi ngày.”
Trì Diệp không lên tiếng, vẽ lung tung trong lòng bàn tay anh.
“Nói chuyện cũ nhiều cũng không có ý nghĩa. Mỗi ngày sau này…” Anh tìm ra một quyển vở trong xe, đặt vào tay Trì Diệp, “Hàng ngày em chấm điểm cho anh, chỗ nào làm không tốt, khiến em không vui thì viết rõ điểm trừ. Sau này ngày nào anh cũng đọc, ngày nào cũng sửa đổi.”
Cuối cùng Trì Diệp không nhịn được, “Anh là học sinh tiểu học chứ gì!”
Nhưng không thể phủ nhận, nam thần nói lời này… Trở về thời cấp 3 cô tuyệt đối sẽ không tin, Dịch Thuần mà lại như vậy.
Có chút buồn cười.
Lại có chút cảm động.
Dịch Thuần cười, đến gần hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Khi hơi thở hòa vào nhau, hai người đều ngẩn ra.
“Chuyện thứ nhất cần làm anh đã nghĩ kỹ rồi.”
“Là chuyện gì?”
“Mỗi ngày nói một trăm lần anh yêu em.”
Danh sách chương