Hai nhóm người trong ngoài phòng học đều không hiểu gì.

Đồng Đồng càng thở càng nhanh, cậu chỉ sợ lúc này Chu Du cưỡng hôn cậu.

Vừa sốt ruột, nhấc chân liền giẫm xuống.

Chu Du đau lui hai ba bước, không thể tin nhìn cậu, mà bánh bao trong tay không rơi.

“Không phải?” Chủ nhiệm Lý nhíu mày đi tới, “Đồng Đồng cậu không nghe tôi nói chuyện đúng không, một giây trước tôi nói không được bắt nạt bạn học mới, một giây sau cậu đã giẫm ngón chân bạn học mới đúng không? Học kỳ trước cậu đánh người trên đài chủ tịch tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đây.”

Đồng Đồng vừa nghe lại nhắc đến việc này, lập tức an tĩnh.

Chủ nhiệm Lý dùng hai mắt trừng cậu: “Giờ cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Đồng Đồng đứng thẳng người: “Em đồng ý!”

“Vậy đi, cậu ngồi cùng bàn với Chu Du, giúp cậu ta thích nghi với hoàn cảnh hơn, yêu mến cậu ta, để ý cậu ta!” Chủ nhiệm Lý nói một trận như tuyên thệ.

Đồng Đồng: “…”

Trời ạ.

Chủ nhiệm Lý vung tay lên: “Được rồi, ngồi xuống cả đi, khai giảng không muốn thấy máu đâu.”

Sau khai giảng chia lớp mới toàn là bạn mới, chỗ ngồi trong phòng học đều ngồi đại.

Chu Du chọn một hàng sát phía sau, không so đo hiềm khích lúc trước mà cười vẫy gọi cậu đến.

Đồng Đồng trù trừ không nhúc nhích, cậu cũng không biết sao thế này. Cậu không tin quỷ thần, lại càng không phong kiến mê tín.

Nhưng nội dung giấc mơ này liên tục xuất hiện trong đầu cậu, hơn nữa vậy mà còn hết lần này đến lần khác linh nghiệm.

Thật sự có một học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường còn đúng như vậy cầm bánh bao trên tay hỏi câu ăn không.

“Người kia biết mày hả?” Trang Khiêm cau mày.

“Hàng xóm.” Đồng Đồng nói xong cũng cau mày. Cậu thật sự không tin cứ khéo như vậy, một giấc mơ mà thôi.

“Sao tao nhìn đây là đang khiêu khích mày nhỉ…” Trang Khiêm nhìn nhìn sắc mặt cậu, “Có phải hai người cò thù không?”

“Còn ở đây làm gì hả? Luyến tiếc tôi à?” Chủ nhiệm Lý rống, “Mỗi người đến hôn tôi một cái rồi tiếp tục thế nào!”

Bây giờ Đồng Đồng nghe đến hôn môi gan liền run rẩy, lập tức đi tới ngồi xuống.

Chưa đầy nửa phút, cả lớp đã ngồi ngay ngắn, chủ nhiệm Lý ho khan một tiếng, bắt đầu theo lệ nói chuyện.

Đồng Đồng nghiêng đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Du ngồi cạnh mình.

Lúc này Chu Du đang hơi ngửa mặt lên, cẩn thận lắng nghe chủ nhiệm Lý phía trước phát biểu.

Mũi Chu Du vừa thẳng vừa cao, lộ ra đường nét bên mặt lạnh lẽo cứng rắn, phối thêm đầu đinh còn rất ngầu.

Đồng Đồng không hiểu sao, cậu luôn cảm thấy Chu Du không cười như một người khác.

Ngay lúc này, Chu Du đột nhiên quay đầu nhìn cậu, mở miệng cười, đạt tiêu chuẩn tám cái răng trắng. Phong độ không còn sót lại chút gì.

Đồng Đồng: “…”

Đồng Đồng trợn trắng mắt, xoay cổ.

Chủ nhiệm Lý dặn dò xong thì đi trước, để lớp trưởng chọn tạm thời đi lên, bắt đầu phân người phát sách.

Lớp học yên tĩnh lúc này mới có tiếng nói chuyện.

Chu Du không so đo chuyện lúc nãy Đồng Đồng đạp hắn một cái, rất hào hứng quay đầu nhìn cậu: “Sao cậu cũng ở đây.”

Đồng Đồng sị mặt: “Câu này không phải tôi nên hỏi cậu sao.”

Chu Du cười: “Mẹ tôi bảo tôi đến, nói trước tiên vẫn nên đi học.”

Đồng Đồng im lặng: “Lần trước cậu nói với mẹ tôi là ba cậu bảo cậu đến công trường, không cho cậu đi học, sao mẹ cậu lại cho cậu đi học rồi?”

“Mẹ tôi ly hôn với ba tôi.” Chu Du vô tội chớp mắt một cái, “Ba tôi không quản tôi, bây giờ mẹ tôi quản tôi.”

Đồng Đồng sững sờ, ngượng ngùng nghiêng đầu, một lúc lâu mới khẽ đáp lời.

“Cậu đừng ngại mà, chuyện lại không liên quan đến cậu.” Chu Du tự nhận còn rất khéo hiểu lòng người.

“Tôi ngại lúc nào?” Đồng Đồng bị người ta nhìn thấu, cảm thấy mất mặt, quay đầu, không muốn để ý đến hắn.

Chu Du lại nói mấy câu, Đồng Đồng cũng không nói gì, rõ ràng không muốn để ý đến hắn.

“Chị em này tính tình cậu thay đổi cũng nhanh thật.” Chu Du thấy cậu không muốn để ý mình, thở dài một hơi cũng không nói chuyện.

Trên bục giảng lớp trưởng vừa phân người phát sách xong, tiếng chuông đúng lúc vang lên.

Đồng Đồng lập tức ngồi xuống, đi đến giữa đám anh em của mình.

Đồng Đồng một bên cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, một bên lại sợ giấc mơ kia thật sự xảy ra, chẳng muốn tiếp xúc nhiều với Chu Du tẹo nào.

Chu Du ngồi một mình tại chỗ, trông mong nhìn sang bên kia.

“Ể, thằng kia nó trừng mày?” Trang Khiêm rất không cam lòng yếu thế trừng lại.

Chu Du thấy người bên kia chào hỏi với mình, lập tức nở nụ cười với bên kia, răng trắng đến phản quang.

“Mịa nó?” Trang Khiêm sửng sốt, “Quá kiêu căng rồi, có phải hắn không tìm đúng vị trí của mình không?”

Đồng Đồng sửng sốt giây lát: “Vị trí gì?”

“Nhóc đáng thương chuyển trường đến đây không có chỗ nương tựa để người ta bắt nạt.” Trang Khiêm cắn nát kẹo que trong miệng, ngậm cái que, ra oai về phía Chu Du.

Chu Du cũng không nhận được tín hiệu bên kia, nhưng mà đám con gái sau hắn nhỏ giọng nói chuyện hắn lại nghe rõ ràng.

“Cao thật đó, còn hung dữ, xem ra không dễ chọc.”

“Cậu nhìn trên cánh tay cậu ta còn quấn băng vải kìa, dọa người quá, khẳng định giống đám người bên trung học số mười chỉ biết đánh nhau.”

“Tôi cược, vốn là đánh giáo viên trong trường hoặc đánh bạn rồi chuyển qua đây.”

“Không phải trường bọn mình không nhận học sinh chuyển trường sao?”

“Có lẽ kỳ này sửa lại rồi?”

“Vậy chúng ta không thể chơi với cậu ta, tớ cảm thấy sẽ bị đánh.”

Chu Du đột nhiên đứng lên quay đầu lại.

Đám con gái tụ lại một nhóm ở phía sau lập tức ngậm miệng, một hai người sợ đến run rẩy liên tục cũng  không dám đánh.

Chu Du cảm thấy mình phải vì mình một lần nữa định nghĩa lại hình tượng, hắng giọng một cái, cười hở tám cái răng: “Tôi chưa từng đánh giáo viên, cũng không đánh bạn học, tôi là một người rất cự tuyệt bạo lực, nhất là bạo lực học đường.”

Nét mặt Chu Du lại trở nên nghiêm túc: “Tôi không thích cũng không cho rằng cái gọi là đàn áp bằng bạo lực là chính xác, tôi cũng rất ghét bạo lực máu chảy đầm đìa, cảnh tượng gãy tay gãy chân, nhất định các cậu chưa từng thấy, thế nhưng, tôi bảo đảm các cậu không muốn nhìn thấy. Bởi vì các cậu sẽ ghét giống như tôi.”

Đám con gái nhận được tín hiệu nguy hiểm, cảm thấy người này đang đe dọa mấy cô, nhất thời yên tĩnh hết.

Có một cô gái còn hít sâu, thiếu chút nữa bị dọa đến khóc lên.

Chu Du: “…”

Hắn không dám lên tiếng.

Hắn không biết từng nghe ai nói, con gái phương nam thổi chút gió cũng khóc.

“Tao phắc! Tao muốn trị thằng kia!” Trang Khiêm nhịn không được, cậu ta vì con gái đa tài chọn khoa học xã hội.

Trang Khiêm hơi động, mấy anh em xung quanh đều đi qua ngăn.

Lúc này Chu Du mới chú ý tới tình huống bên kia, nhíu mày nhìn về phía Trang Khiêm.

Hắn biết mình chuyển đến đây chưa quen cuộc sống nơi này, có thể sẽ chạm phải đồ gì đó tựa như lãnh thổ.

Nhưng trường này là mẹ hắn tìm, hắn không muốn gây phiền toái có người nói cho mẹ hắn nghe.

Chu Du suy nghĩ một chút, “Cậu —— ”

“Các bạn khai giảng vui vẻ.” Bà cô có mái tóc xù mang vẻ mặt tươi cười đột nhiên đi vào.

Trang Khiêm dừng lại không nhúc nhích.

Chuông reo rồi.

Đồng Đồng mang vẻ mặt phức tạp về chỗ ngồi, cậu vừa ngồi xuống.

“Có phải cậu đang trách tôi sáng nay lúc ra ngoài lừa cậu nói đến công trường.” Chu Du cẩn thận từng li từng tí một sáp lại gần.

Đồng Đồng nhìn dáng vẻ này của hắn hơi hối hận.

Chu Du chưa quen cuộc sống nơi đây, trong lớp chỉ biết mỗi cậu, vừa hết tiết cậu còn cố ý chạy đi chỗ khác, để Chu Du ngồi một mình ở đây.

Lúc này Chu Du còn hỏi cậu có phải mình trách hắn.

Đồng Đồng áy náy, hiếm khi ngoan ngoãn: “Không có.”

Chu Du nhìn cậu thay đổi mấy vẻ mặt trong nháy mắt, cũng đoán được cậu nghĩ thế nào, cười nhẹ: “Sáng nay không phải tôi gạt cậu, lúc sau tôi mới nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi đến.”

Đồng Đồng không tự nhiên ho khan một tiếng: “Biết rồi.”

Chu Du nhìn vành tai không biết đỏ lên từ lúc nào của cậu, cũng không nói thêm.

Bắt đầu vui vẻ nghiêm túc nghe giảng bài.

Đợi đến khi bà cô tóc xù trước mặt bắt đầu đọc thơ cổ, Chu Du liền bối rối.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, học kỳ hai lớp mười đã phân khoa tự nhiên – xã hội.

Lúc đó hắn chọn khoa học tự nhiên, cũng vì ngữ văn với lịch sử rối tinh rối mù.

“Đây… đây là lớp khoa học xã hội hay lớp khoa học tự nhiên?” Chu Du đang run tay.

Đồng Đồng liếc mắt nhìn hắn: “Khoa học xã hội.”

Chu Du: “…”

Hắn biết ngay mẹ hắn không thể buông tha hắn đơn giản như vậy. Thì ra là đợi hắn ở đây.

“Cậu học toán không giỏi?” Chu Du nhỏ giọng, cúi người, dựng sách giáo khoa lên.

“Tôi học toán rất giỏi.” Đồng Đồng cũng không tự chủ nhỏ giọng.

“Vậy sao cậu chọn khoa học xã hội?”

Đồng Đồng không kiên nhẫn được nữa: “Mục đích đầu tiên của phân khoa cậu không biết sao? Học giỏi văn chọn khoa học tự nhiên, học giỏi toán chọn khoa học xã hội.”

Chu Du: “…”

“… Thật hả?” Chu Du bắt đầu sinh ra hoài nghi với bản thân đi học nhiều năm như vậy.

Đồng Đồng thật sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào bằng ánh mắt với hắn, cũng không muốn nói chuyện, lại không tiện làm ra chuyện gì tổn thương hắn.

Dứt khoát giả vờ ngủ. Nghiêng đầu gối lên cánh tay.

Bà cô tóc xù cận nặng, lại thường xuyên quên đeo kính.

Kỳ trước có bạn ở phía dưới nhảy vừa vặn nửa tiết, vẫn là hiệu trưởng đi tuần bắt được.

Đồng Đồng suy nghĩ lung tung một hồi lâu, bị gió nhẹ thổi qua khe hở ngoài cửa sổ thổi đến mức thiếp đi.

Lại là giấc mơ kia.

Giống như đóng phim, phần cho ăn bánh bao phía trước bị tua nhanh, hơn nữa có mấy gương mặt của người trong mơ cậu cũng đột nhiên thấy rõ.

Cảnh tượng đang tiến hành là Chu Du đang cười một bên cầm tay cậu, một bên viết bài.

Đồng Đồng sửng sốt hồi lâu, mắng một câu.

“Cục cưng, sao thế, không muốn viết sao?” Chu Du nhéo nhẹ trán, “Cục cưng muốn ăn kem không? Anh đi mua.”

Đồng Đồng bị một câu cục cưng buồn nôn này khiến thiếu chút nữa buồn nôn chết rồi.

Vừa chuẩn bị mắng người, cảnh tượng xung quanh lại trở nên không rõ lắm, giống như tiết tấu kéo nhanh vô số lần.

“Chúng ta chia tay đi.” Chu Du đưa lưng về phía cậu, “Tôi thấy chơi vui, vẫn luôn đùa cậu thôi.”

Đồng Đồng bị giấc mơ này làm tức gần chết, nhưng cố tình là giấc mơ của cậu, cậu không thể làm gì cả.

Chu Du đứng phía trước giống như băng cát xét, một mực lặp lại câu nói chúng ta chia tay đi.

Đồng Đồng nhéo mạnh đùi mình một cái, cậu muốn đi ra ngoài từ giấc mơ vớ vẩn này.

Đúng lúc này, Chu Du trước mặt quay lưng lại với cậu bắt đầu cười.

Còn ha ha há há, cười rất đáng sợ.

Đồng Đồng bị tiếng cười lúc nam lúc nữ này dọa, toàn thân chấn động, ngồi bật dậy.

Giờ đang ra chơi, không ai chú ý đến cậu.

Chu Du thấy cậu tỉnh, an ủi: “Không sao, giờ đang ra chơi.”

Đồng Đồng trừng hai mắt, căn bản chưa kịp phản ứng lại.

Chu Du nhìn cậu vất vả tỉnh táo, nhân cơ hội, mặt hơi đỏ lại gần, “Cậu có thể tỉnh táo rồi, tôi vừa vào học không nghe….”

Tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên.

Lúc này Đồng Đồng mới phản ứng lại từ sợ hãi trong mơ.

Chu Du thấy giáo viên bước vào, vì vậy nhỏ giọng, lại bên tai cậu nói: “Cậu xem giúp cái đề này làm sao…”

Đồng Đồng coi như là vừa mở mắt, đã thấy Chu Du càng đến càng gần.

Đồng Đồng nhìn hắn không biết thế nào càng nghĩ càng giận, đập một cái lên mặt bàn: “Cặn… Cặn bã!”

Chu Du: “???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện