“Chu Du! Đi đâu vậy!” Lớp trưởng gọi Chu Du cầm sách vở vội vàng đi ra ngoài lại, “Lát nữa lớp có hoạt động tập thể đó.”

“Xin lỗi, về nhà đưa cơm.” Chu Du đưa lưng về phía cậu ta vẫy vẫy tay, lại mỉm cười lên tiếng chào mấy nam sinh gọi hắn lại, sau đó bước nhanh hơn, đi thẳng đến nhà ăn.

Cuộc sống đại học thật ra không có thay đổi quá lớn, chỉ đổi địa điểm, nhưng chỉ cần người đồng hành bên cạnh mình không thay đổi, đến đâu cũng quen thuộc.

Trong suốt thời gian thi đại học, cho đến khi đợi có kết quả, thật ra hai người không lo lắng mấy, bỏi vì trong lòng nắm chắc. Nhưng căng thẳng là chắc chắn.

Vào ngày công bố kết quả, Chu Du vui vẻ không phải vì thi đậu cùng trường đại học nổi tiếng trong cả nước với Đồng Đồng, mà là hắn thấp hơn Đồng Đồng một điểm.

Đây là khái niệm gì? Đây là thẻ đánh bạc để hắn mở khóa tư thế mới!

Đây là sức mạnh! Là sự xa hoa hắn dám để Đồng Đồng rót cho hắn cốc nước!

Chẳng qua tuy hai người cùng thi đậu một trường đại học, nhưng hai người không học cùng ngành.

Dù sao trọng tâm của hai người quả thực khác biệt.

Chu Du đóng gói vài món Đồng Đồng thích ăn ở nhà ăn, lúc đi ra ngoài trường học tranh thủ gọi điện cho Đồng Đồng.

Đầu bên kia điện thoại đổ chuông tới sắp cúp máy mới nhận.

“… Alo?” Giọng Đồng Đồng nghe hơi khàn.

“Úi giời…” Chu Du nghe thấy âm thanh này, biết ngay cậu vẫn chưa dậy, thở dài, “Tổ tông em vẫn chưa dậy à, hôm nay em có tiết em không quên chứ?”

“Dậy rồi.” Có lẽ Đồng Đồng vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói dính như cháo, “Chu Du…”

“Anh đây.” Chu Du đón một chiếc xe, “Hô cứng rắn lên sẽ cho em nhìn.”

Đầu bên kia điện thoại Đồng Đồng cười.

“Được, khoảng mười phút nữa anh sẽ đến, cục cưng em mau dậy đi. Lần sau đừng thức đêm viết —— ”

Chu Du nói lảm nhảm chưa xong, đầu kia điện thoại đã cúp máy.

“Ha ha, cái tính xấu này.” Chu Du cười mắng một tiếng.

Lúc Chu Du đến dưới lầu chung cư vừa đúng mười phút, chào bảo vệ một tiếng, bước vào thang máy thật nhanh.

Hai người họ không ở trong ký túc xá của trường. Vì Chu Duy mua một căn hộ gần trường.

Nói là lễ vật đính hôn.

“Cục cưng! Hôm nay ăn sườn cừu!” Chu Du đẩy cửa ra gọi một tiếng, “Còn có thịt lừa hôm qua em nói muốn ăn—— ”

“Chu Du!” Giọng Đồng Đồng vang lên trong phòng ngủ.

“Ơi!” Chu Du lên tiếng, lập tức leo lên tầng hai, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, “Sao vậy?”

Đồng Đồng đứng bên cạnh giường, người để trần, chỉ mặc quần thể thao rộng thùng thình.

Nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt không dễ nhìn.

“Em ——” Chu Du còn chưa hỏi xong.

“Đã xảy ra chuyện gì với cái áo này của em.” Đồng Đồng giơ áo sơ mi bị xé rách trên tay lên.

Chu Du: “… … …”

Cái này hình như hôm qua hắn giặt mạnh tay quá.

Chu Du dừng một lát, cầm lấy áo, nét mặt cực kỳ tự nhiên, chậc mấy tiếng, “Cái áo này bị làm sao đây, sao lại rách một lỗ to như thế chứ, chất lượng cũng kém quá đi.”

Đồng Đồng lườm Chu Du, không nói gì.

Cậu đã nói nhiều lần, ném quần áo vào thùng giặt khô để giặt là được rồi. Chu Du cứ không, nhất định phải giặt tay, nói giặt tay sạch, giặt rách mất mấy bộ quần áo của cậu.

Cũng không biết tật xấu gì đây.

“Ơ kìa, đổi cái khác đổi cái khác.” Chu Du cười nói chạy tới tủ quần áo, cầm lấy mấy chiếc ra, “Lại đây, hình như lần trước dì đến đây mua cái này, để trong đây vẫn chưa mặc đâu.”

“Cái áo sơ mi anh xé rách là cái áo anh tặng em lúc chúng ta đi châu Âu chơi.” Đồng Đồng tùy tiện lấy một cái áo trên tay hắn để thay, thản nhiên nhìn hắn một cái, “Anh cũng có một cái.”

“Thật hả?” Chu Du chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cái áo sơ mi bị xé rách thật lâu cũng không nhận ra được.

Không phải trong tủ quần áo có mấy chục kiểu này sao?

“Không sao! Không phải chỉ là một cái áo thôi à!” Chu Du nghĩ mãi mà không ra, dứt khoát ôm người hôn một cái, “Lát nữa ra ngoài anh tặng em một trăm tám cái nữa.”

Đồng Đồng thở dài một hơi, thấy thời gian không còn sớm, cũng lười so đo với hắn.

Ăn hết cơm trưa coi như bữa sáng, lại vội vàng đến trường.

Hai người vừa xuống xe, chưa đi được hai bước về phía cổng trường.

“Đồng Đồng!”

Một giọng nam vang dội truyền đến từ nơi xa.

Chu Du quay đầu nhìn lại.

Một người mặc quần áo bóng rổ rộng thùng thình, cao 1m7 là cùng, một nam sinh mập kẹp bóng rổ dưới nách thở hồng hộc lao đến, vừa chạy vừa mở cánh tay ra.

Giống như con gà mái, mắt thấy sắp xông lại.

“Đứng lại.” Chu Du híp mắt, tiến lên hai bước chắn trước mặt Đồng Đồng, vươn tay chỉ vào anh bạn mập, “Đừng cử động, cậu là ai?”

Anh bạn mập sợ tới nỗi lập tức phanh xe lại, mắt không ngừng nhìn về phía vị đại ca bên cạnh Đồng Đồng, giọng nói run rẩy: “Đồng Đồng…”

“Cậu ——” Đồng Đồng đang nói quay đầu nhìn thoáng qua Chu Du, nét mặt Chu Du vô cùng bất thiện.

Rất kỳ lạ.

Tính cách Chu Du cởi mở, ai cũng hòa hợp, hiếm khi biểu hiện ra loại áp bách lộ rõ ở ngoài sáng này đối với người khác.

Chân anh bạn mập đã bắt đầu run lên, Chu Du còn tiến lên một bước.

Đồng Đồng giữ chặt Chu Du, quay đầu nói với anh bạn mập: “Cậu đến phòng học đợi tôi.”

“Được.” Anh bạn mập liên tục gật đầu, “Tôi mang cho cậu bánh hôm qua cậu khen ngon.”

Anh bạn mập nói liên tục rồi chạy, không bao lâu đã chạy xa.

“Bánh gì ăn ngon hả ——” Chu Du kéo dài âm thanh, nghiêng đầu nhìn Đồng Đồng, “Ăn ngon cỡ nào hử, ở nhà anh không cho em ăn no à —— còn ăn cái khác —— ”

“Nói chuyện hẳn hoi.” Đồng Đồng liếc hắn, nhấc chân bước đi.

Chu Du sờ mũi, theo sau, “Cậu ta là ai.”

“Bạn cùng lớp.” Đồng Đồng nói.

“Tên gì?” Chu Du lại hỏi.

“Ừm…” Đồng Đồng nghĩ ngợi, “Nhóc mập?”

“Tên rất hay.” Chu Du phát ra khen ngợi từ đáy lòng.

“Nhà cậu ta mở võ quán.” Đồng Đồng nói, “Hình như còn có phòng tập đấm bốc, không phải anh nói dạo này người ta đến đó nhiều lắm sao?”

“Thế à… em cũng biết cái này…” Chu Du đột nhiên nâng lên tính cảnh giác, “Quan hệ giữa hai người không tệ?”

Cũng không phải Chu Du cảm thấy anh bạn mập này có thể đe dọa gì đến hắn, hắn chỉ không quen nhìn người khác ngấp nghé đồ của hắn. Ngay cả ôm ý đồ như thế nằm bên cạnh xem cũng không được.

“Cũng bình thường, cậu ta mượn vở của em để chép hai lần.” Đồng Đồng lại nói, “Đúng rồi, nhà cậu ta còn có bể bơi.”

Mắt Chu Du sáng rực lên: “Hôm nay đi đi, dù sao buổi chiều cũng rảnh.”

“… Được, nhưng mà em không biết.” Đồng Đồng nói.

“Anh dạy em, anh dạy bằng tay.” Chu Du đến gần nói xong, lại cười khà khà hai tiếng.

Tùy tiện kéo một nam sinh trên đường cười theo tiêu chuẩn này, không phải lưu manh thì là biến thái.

Nhưng mặt mũi Chu Du cứng rắn, tuấn lãng bướng bỉnh, cười hai tiếng như thế sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy có phải đầu óc anh đẹp trai này có vấn đề.

Đồng Đồng thích hắn cười như thế, trông thoải mái lại vui mắt.

“Tại sao không nói gì.” Chu Du nhướng mày, dán bên tai cậu trầm giọng nói, “Đúng rồi, hình như chúng ta chưa từng thử —— ”

“Chu Du!” Ấn đường Đồng Đồng giật một cái, theo bản năng biết ngay Chu Du muốn nói gì.

“Gì thế… em nghĩ đi đâu vậy.” Chu Du vô tội chớp chớp mắt.

“… Em không nghĩ đi đâu cả.” Đồng Đồng nhìn hắn chằm chằm, “Tốt nhất anh cũng đừng nghĩ đi đâu hết, đó là bể bơi công cộng.”

“Ờ… vậy à…” Chu Du gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn của hắn, điện thoại được kết nối rất nhanh, “Alo, Hàng tử!”

Đồng Đồng nghi hoặc nhìn hắn.

“Tao nghe nói gần đây bố mày xây một vòng biệt thự bên ngoài Bắc Kinh?”

“Tao chỉ muốn hỏi xem nhà có bể bơi không? Phải rộng.”

“Đúng, để lại cho tao một căn.”

“Đừng! Đừng tặng tao! Chế giễu tao phải không! Mọi người đều là anh em! Làm như mày có tiền hơn tao vậy!”

Giọng Chu Du nói chuyện điện thoại rất lớn, nói chưa được vài câu, sinh viên đi qua bên cạnh đều nhìn lại.

Đồng Đồng: “… … …”

Đồng Đồng bước nhanh hơn, định cách xa anh đẹp trai nhà giàu mới nổi dọa người này.

“Đồng Đồng, em chạy làm gì!” Chu Du cầm điện thoại ấm ức gào lên, “Đợi anh với! Em muốn biệt thự có vườn hoa rộng hay là có sân đánh Golf!”

Trong phòng học người đã đến gần đủ, gần như ngồi kín chỗ.

Anh bạn mập nhìn thấy Đồng Đồng bước vào, lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay.

Anh bạn mập chiếm vị trí ở phía sau, Đồng Đồng vừa đi tới ngồi xuống, Chu Du đi theo đã muốn ngồi chen giữa hai người họ, vừa định thực thi.

Giáo sư đã bước vào phòng học.

Chu Du đành phải thôi, hừ hừ ngồi bên cạnh Đồng Đồng.

“Đây là ai thế? Hung dữ quá.” Anh bạn mập nhỏ giọng xích lại gần.

Vành tai Chu Du giật giật, vừa nheo mắt lại muốn cho anh bạn mập một bài học.

“Vợ tôi.” Đồng Đồng cũng nhỏ giọng nói.

Chu Du nhướng mày, không nói gì.

“!” Anh bạn mập khiếp sợ, không biết lấy can đảm từ đâu, nghiêng đầu nhìn vào hai mắt Chu Du.

Chu Du khiêu khích cười một cái với anh bạn mập, tự nhiên như ruồi ngả đầu, dựa vào Đồng Đồng bắt đầu nhỏ giọng nũng nịu: “Ông xã ~ ”

Da đầu anh bạn mập xoắn lại, rùng mình một cái, cầm sách dịch sang bên cạnh.

Chu Du hài lòng mỉm cười, khoác tay lên lưng ghế phía sau của Đồng Đồng, điều chỉnh tư thế, bắt đầu nghe giảng bài.

Đồng Đồng: “… …”

Cậu muốn giới thiệu tử tế cơ mà.

Anh bạn mập tên là Lưu Hoành, người địa phương. Anh bạn mập này coi như là người cậu quen duy nhất trong lớp, chủ yếu là tính tình Lưu Hoành tốt. Có thể chịu được tình tình kì quặc không giỏi tiếp xúc với người lạ của cậu, bây giờ hai người mới dần quen thuộc.

Đồng Đồng cũng không biết tại sao Chu Du không thích anh bạn mập.

Rõ ràng chỉ cần Chu Du nghĩ, hắn có thể hòa hợp với tất cả mọi người.

Chẳng qua giữa giờ giải lao, cậu đi vệ sinh một chuyến.

Khi trở lại Lưu Hoành đã ngồi cùng Chu Du, hai người vừa nói vừa cười.

Nhưng đợi cậu bước tới đây hai người lại tách ra, không hiểu sao anh bạn mập còn đặc biệt ngồi ra xa.

Đồng Đồng nghi ngờ nhìn hai người họ, xích lại gần Chu Du, nói nhỏ: “Có chuyện gì thế?”

“Tên mập kia thích em.” Chu Du cũng nói nhỏ.

“Cái gì?” Đồng Đồng mờ mịt, “Sao anh biết?”

Chu Du nghiến răng: “Sau khi anh nhận làm chị em với cậu ta, chính cậu ta tự nói, anh đã nói làm sao anh thấy cậu ta là phiền. Cậu ta còn cảm thấy em cực kỳ đẹp trai, còn nói chỉ thích kiểu mạnh mẽ lạnh lùng như em, suýt chút nữa anh đã để cậu ta cảm nhận một chút sức mạnh nắm đấm của anh ngay tại chỗ.”

“… Anh không dọa cậu ta chứ.” Đồng Đồng hỏi.

“Đương nhiên không có, cậu ta được anh cảm hóa, áy náy thừa nhận mình có rắp tâm bất lương.” Chu Du hừ một tiếng nói tiếp, “Đúng rồi, tên mập kia nói nhận anh làm chị em, chính là người một nhà, lát nữa dọn sạch bể bơi nhà cậu ta, chỉ có hai chúng ta.”

Đồng Đồng: “… … …”

Quả thực Lưu Hoành thích Đồng Đồng, đã thích từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu vào hôm khai giảng.

Cũng không chỉ có một mình cậu ta thích, ngành này của họ không chỉ có tân sinh viên thích Đồng Đồng, đàn chị cũng có mấy nhóm luôn.

Thế nhưng vóc dáng đó của Chu Du tìm 1 đoán chừng còn gian nan hơn cậu ta, cậu ta cũng rất đồng tình.

Cũng chúc phúc hai người họ.

Buổi chiều Chu Du và Đồng Đồng đều không có lớp, trải qua lời mời cố hết sức của anh bạn mập, hai người đến bể bơi nhà Lưu Hoành.

“Hai người cần huấn luyện viên không?” Anh bạn mập cầm hai cái quần bơi kích cỡ của họ đi tới.

“Không cần, tôi biết.” Chu Du nói.

“Chị em cố lên.” Trước khi đi anh bạn mập kéo Chu Du cổ vũ hắn, “1 đẹp trai như thế phải nắm lấy nha.”

Sắc mặt Chu Du phức tạp gật đầu.

Hai người thay quần bơi xong rồi bước vào, bể bơi rất rộng, không có một ai.

Bể bơi yên ả xanh thẳm một mảng nhìn qua rất hấp dẫn người ta.

“Bơi lội hình như có hiệu quả trong việc làm giảm hen suyễn, sau này có thể tới nhiều hơn.” Chu Du xuống nước, đứng trong nước đưa tay ra về phía cậu, “Xuống từ từ.”

Đồng Đồng căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, vì bị hen suyễn chưa bao giờ cậu tiếp xúc với bơi lội.

Vẫn hơi hồi hộp, song bàn tay Chu Du đưa tới rất khiến người ta yên tâm.

Nước không sâu, đứng xuống nước chỉ cao trên ngực cậu một chút.

Đồng Đồng nắm lấy phao bên tay, thử đi về phía trước hai bước.

“Hai tay em nắm lấy phao bơi, thử cho người mình nổi lên.” Hai tay Chu Du nắm bên hông cậu nâng cậu lên, “Mũi chân thay nhau đạp nước.”

Đồng Đồng làm theo động tác của hắn, thực sự bơi một đoạn ngắn về phía trước.

Bơi tới trung tâm, cơ thể vẫn luôn kéo căng khó chịu, một tay cậu cầm phao bơi nghỉ ngơi một chút, chân đặt trên đáy bể, lại không ngờ rằng, đột nhiên không giẫm tới đáy.

Cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, cậu vừa chìm xuống dưới, Chu Du lập tức vươn tay ôm lấy eo cậu.

Đồng Đồng cũng vội vàng ôm cổ Chu Du, vịn người trèo lên.

“Đậu má, có chuyện gì vậy?” Đồng Đồng thở phì phò, sợ hết hồn.

“Anh quên nói với em, ở giữa sẽ hơi sâu.” Một tay Chu Du nâng mông cậu, mỉm cười, “Em thấp quá, hình như lớp mười hai em chỉ cao lên một centimet?”

“Anh chưa từng nghe nói một câu tục ngữ ư?” Đồng Đồng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Câu gì?”

“Dáng dấp cao, là đồ đần.”

Chu Du: “… …”

Đồng Đồng chọc hắn xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đáy nước, giữa bể sâu thấy rõ, cậu cố gắng với tới có lẽ giẫm được đáy, nhưng cậu đoán nước sẽ không qua chóp mũi cậu.

“Đi lên phía trước.” Đồng Đồng nói.

Chu Du không nhúc nhích, cũng hừ một tiếng, ôm người bắt đầu giở trò, sờ eo bóp mông còn véo đùi, vừa sờ vừa nói dọa: “Anh cao đấy, cao thì làm sao, có giỏi em đừng ôm anh.”

“Tiên sư anh!” Cả người Đồng Đồng bị Chu Du nhấn trong ngực, căn bản không trốn thoát.

“Em trơn quá.” Chu Du nói rồi nghiêng đầu hôn một cái lên miệng cậu.

“Toàn vị nước khử trùng.” Đồng Đồng đẩy hắn.

“Nào có.” Chu Du không buông tha đến gần lại cắn hai cái, “Em nếm lại đi.”

Hôn chưa được hai cái, nét mặt Đồng Đồng trở nên bất thường.

Lúc này cậu ôm Chu Du giống như con Koala, cho nên cảm giác dưới mông rất rõ ràng.

“… Chu Du, anh kìm chế một chút.” Đồng Đồng đen mặt hỏi.

“Cái gì?” Chu Du giả ngu.

“Đừng chọc.” Đồng Đồng bất đắc dĩ.

“Bản năng.” Chu Du vừa nói vừa chọc hai lần.

“Anh là chó à?” Đồng Đồng mắng hắn.

“Nếu như anh là chó, em đoán em là gì?” Chu Du nói xong bị suy nghĩ này của mình làm ngọt, cười hì hì.

Da đầu Đồng Đồng tê dại một lúc, cậu hoàn toàn không muốn đoán.

“Em là ——” Chu Du mở miệng.

“Em không nghe! Em không muốn biết!” Đồng Đồng hoảng sợ bịt tai.

“Là phân!” Chu Du cười lớn, kề sát bên tai cậu rống to tuyên thệ: “Nếu như anh là chó! Vậy em chính là phân! Anh yêu em như chó yêu phân! Một đôi trời sinh!”

Đồng Đồng: “… …”

Mẹ kiếp.

Chia tay nên đưa vào danh sách quan trọng.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người ủng hộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện