Sau khi Chu Du trao đổi thủ tục mua hồ với chị gái xong, tâm trạng phấn khích vẫn chưa giảm, quay về phía Đồng Đồng bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Có thể đặt một tấm biển bên hồ, anh cũng đã nghĩ ra tên hồ rồi, gọi là ngôi sao lớn! Nếu em không thích, chúng ta còn có thể gọi là ngôi sao nhỏ, chỉ là không được to lớn lắm, nhưng chẳng sao cả, em thích là được.”

“Lần sau lớp chúng ta đi chơi xuân thì đến đây đi anh có thể giới thiệu một chút với bạn học rằng hồ này không chứa nước mà chứa tình yêu.”

“Con thuyền này sẽ không cho bọn họ nhìn, làm mô hình phát cho mỗi người một cái để họ mang về cất giữ.”

Đồng Đồng im lặng, nghe xong lại cảm thấy buồn cười, thở dài: “Anh…”

“Anh cũng yêu em.” Chu Du đột nhiên vươn qua đèn, hai tay chống ở hai bên thân thuyền, đè xuống, ấn một nụ hôn lên khóe miệng cậu.

Đồng Đồng hơi ngước cổ, đưa tay có thể chạm tới, là người cậu yêu nhất. Giương mắt nhìn lên, là bầu trời sao xán lạn ngời ngời.

“Sao rất sáng.” Đồng Đồng nói.

“Em rất ngọt.” Chu Du khẽ cắn môi cậu.

Vui vẻ là tất nhiên, nhưng mà vui quá hóa buồn cũng là tất nhiên.

Mùa hè nhiều muỗi, họ còn treo đèn khắp thuyền. Cuối cùng hai người bị muỗi cắn chân đầy nốt.

“Anh hai mươi bốn!” Chu Du nói.

“Em… Ba mươi lăm…” Đồng Đồng ngứa sắp khóc.

“Vãi, em thắng.” Chu Du uể oải tiếp nhận sự thật mình thua.

“Đợi đã…” Đồng Đồng nghe hắn nói như vậy, lại bắt đầu tìm khắp chân, “Ba mươi sáu cái! Lại hơn anh một nốt nữa!”

“Sáu sáu sáu.” Chu Du cảm thán đổ một bàn tay đầy dầu thơm dán lên đùi cậu.

Vào ngày khai giảng, Đồng Kinh Thân tiên sinh đã có thể miễn cưỡng liếm một miếng sườn sốt tương, bác sĩ nói cơ thể phục hồi rất tốt.

Có thể liếm một miếng, hai miếng lại không được.

Đồng Kinh Thân tiên sinh không tuân theo, ra khỏi bệnh viện đã liếm ba miếng, bị nữ sĩ Bùi Vân đánh một trận.

Cùng lúc đó, lớp mười hai cũng mang theo gấp gáp và kiêu ngạo im lặng mà tới.

Bình thường chủ nhiệm Lý rất có năng lực dạy người, lúc này mỗi ngày cũng không chửi người nữa.

Mỗi ngày chính là dáng vẻ thâm tình nhìn chằm chằm bạn, lại thêm vất vả cần cù dịu dàng chào hỏi, một phần lớn học sinh trong lớp bị dọa không nhẹ, cũng không dám làm chuyện mờ ám.

Dưới không khí cố gắng học tập này, ngay cả thời gian nâng tạ mỗi ngày của Chu Dũng trở nên ít đi, Đồng Đồng càng hoàn toàn bước vào chế độ điên cuồng làm bài thi.

Cuối cùng giữa kỳ một lớp mười hai, Đồng Đồng giành được hạng nhất, thật đáng mừng.

Nhưng mà, đến cuối kỳ, Chu Du không nể nang chút nào, giành được vòng nguyệt quế lần nữa.

“Mẹ kiếp!” Đồng Đồng lại ném cặp sách.

“Không chia tay.” Chu Du kinh hồn bạt vía nhìn cậu, “Tình yêu vô tội.”

“… Có lẽ anh không biết.” Đồng Đồng chậm rãi nhặt cặp từ dưới đất lên, liếc mắt nhìn hắn, “Em đã lập một lời thề trong kỳ nghỉ hè.”

“Cái gì?” Chu Du lập tức cảnh giác.

“Nếu như em không phải thứ nhất.” Đồng Đồng hắng giọng, “… Em ở phía trên.”

Chu Du: “… … …”

Chu Du chỉ dừng một chút, sợ tới nỗi tè ra quần chạy tới văn phòng chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm! Chủ nhiệm! Em cảm thấy có phải em viết lạc đề môn văn không! Thầy chấm lại lần nữa hộ em! Cho điểm hữu nghị ba điểm là được rồi!”

Cuối kỳ nghỉ, được nghỉ bảy ngày ăn tết, Chu Du trở về ăn tết, ở lại hai ngày rồi nhanh chóng quay trở lại.

Bắt đầu đi học lại, cũng sắp tiến vào đếm ngược thời gian cách kỳ thi đại học.

Hai tòa nhà lớp mười hai ngoài giọng nói vang dội của giáo viên ra, hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Mọi người đều đang cố gắng hết sức, cho dù là bước về phía trước thêm một bước nhỏ.

“Mệt quá.” Trang Khiêm tê liệt ngã xuống mặt bàn, “Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân này không khích lệ lòng người chút nào, tôi càng hoảng hơn, lúc này tôi cầm tờ chi phiếu của tôi mà sợ kinh khủng.”

“Cậu sợ cái gì?” Chu Du vừa bóc vỏ kẹo vừa hỏi cậu ta.

“Nếu tôi thi không đậu, chắc chắn ba tôi phải quyên góp nhà lầu cậu tin không, hôm qua ổng đe dọa tôi, lấy tiền tiền tiêu vặt của tôi đi quyên góp.” Trang Khiêm ngửi mùi kẹo, duỗi tay ra, “Cho tôi một viên.”

“Muốn vị gì?” Chu Chu một bên hỏi, một bên nhét viên kẹo đã bóc vỏ vào miệng Đồng Đồng ngồi bên cạnh làm bài thi trước.

“Vị dâu tây.” Trang Khiêm nói.

“Không được, Đồng Đồng thích ăn vị này, phải để lại cho cậu ấy.” Chu Du áy náy, “Cậu chọn vị khác đi.”

“… Được, vậy vị dưa hấu.”

“Vị dưa hấu Đồng Đồng cũng rất… thích.” Chu Du do dự.

“Quýt được chứ!” Trang Khiêm tuyệt vọng.

“Quýt cậu ấy…”

“Im mồm, tôi không ăn.” Trang Khiêm tức giận đứng dậy.

Chu Du lại lục ngăn bàn, ngẩng đầu hỏi: “Có muốn ăn vị sầu riêng không?”

“… … Muốn.” Trang Khiêm chảy nước mắt hèn mọn.

Người trong lớp vừa xuống dưới tham gia đại hội trăm ngày tuyên thệ trước khi xuất quân đều lần lượt trở về, yên lặng ngồi bắt đầu đọc sách.

“Tao không chịu được không khí này nhất.” Trang Khiêm nhai kẹo thở dài, “Bao lâu rồi lớp chúng ta không cùng nhau tán dóc một lát.”

“Một trăm ngày đếm ngược, ai tán dóc với mày.” Đồng Đồng tranh thủ nhai nát kẹo trong miệng.

“Ai nói không có! Xuân Vũ!” Trang Khiêm duỗi tay kéo bạn học Trần Xuân Vũ tới đây phát bài tập chính trị qua, lấy chi phiếu ra nhét vào túi cậu ta, “Cậu có sẵn lòng tán dóc với tôi một lát không!”

“Cậu lại làm sai đề bài.”Trần Xuân Vũ vẫn không có biểu cảm gì như cũ, tìm ra bài tập của Trang Khiêm bên trong chồng bài tập, kẹp cả chi phiếu đặt vào tay cậu ta, “Đi sửa lại.”

Trang Khiêm sờ mũi: “Cho tôi mượn cái máy ảnh tôi tặng sinh nhật cậu một lát, lúc nãy đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân tôi thấy cậu chụp ảnh cho lãnh đạo nhà trường.”

“Trong ngăn bàn.” Trần Xuân Vũ nói.

Trang Khiêm cầm máy ảnh, chạy chậm lên bục giảng.

Bật chức năng ghi hình, hắng giọng nói với cả lớp: “Khụ khụ khụ, tôi nói hai câu, tất cả nhìn lên đây!”

Lúc này vẫn chưa vào học.

Người trong lớp làm bài tập, học thuộc lòng, nói chuyện, đều đồng loạt nhìn lại.

Ống kính trong tay Trang Khiêm quét qua mỗi người, cậu ta chậm rãi ngồi vào bàn đầu tiên: “Một trăm ngày nữa chúng ta sẽ phải thi đại học, sau khi thi đại học xong sẽ tản ra khắp trời nam đất bắc. Tôi quay một cái video, mọi người muốn nói gì cũng được, tâm sự đi, nói về điều bản thân muốn làm, trường đại học muốn thi vào.”

“Tôi nói đầu tiên.” Cậu ta chuyển ống kính về phía mình, mỉm cười với ống kính, “Tôi đây! Không có chí lớn gì! Tôi tùy tiện thi chuyên ngành quản lý là được rồi, lý tưởng chính là muốn để lễ tân mỗi khách sạn của nhà tôi đều biết tôi!”

“Được rồi! Mọi người từng người một lại đây!”

Nói xong cậu ta cầm ống kính quét qua từng người một.

“Tớ muốn thi Bắc Đại.” Đây là một nữ sinh xấu hổ.

“Tôi muốn ra nước ngoài học, trở về mở một công ty! Vượt qua ba tôi!” Đây là một nam sinh kiêu ngạo.

“Tôi không muốn gì, tôi muốn bà tôi…”

“Tớ muốn thi học viện sân khấu trung ương!”

“Thi cái nào tôi không biết, nhưng tôi nhất định phải thi đậu trường trọng điểm!”

Các thiếu niên trong máy ảnh, cho dù mang theo do dự và không chắc chắn, nhưng khó mà che giấu được ý chí chiến đấu sục sôi, hăng hái.

Trang Khiêm tận tụy quay lại trước mặt từng người một, đợi sau khi quay mỗi người trong lớp học xong, cậu ta chuyển hướng sang bàn sau dựa bên cửa sổ.

Chu Du nằm nhoài trên bàn cười không biết đang nói gì, Đồng Đồng vừa làm bài thi vừa cười đáp lại hắn.

“Chu Du! Cool ngầu nào!” Trang Khiêm quay ống kính về phía hắn.

Chu Du lập tức thu lại nụ cười, ngồi thẳng người, dựa vào thành ghế, cánh tay gác trên mặt bàn phía sau, lạnh lùng nhìn về phía ống kính: “Đừng chụp tôi.”

Trang Khiêm nhìn hỉnh ảnh trong ống kính, sợ đến ray run lên: “Má nó, quá dọa người rồi.”

Sau đó cậu ta nhanh chóng thấy Chu Du trong ống kính cười hì hì, lộ răng, cười sang sảng ngớ ngẩn.

“Đẹp trai ngất xỉu không?” Chu Du cười hỏi.

“Xéo đi.” Trang Khiêm nghiêng đầu chĩa máy ảnh vào mặt Đồng Đồng đang làm bài thi, “Đồng Đồng! Nhìn đây này! Tao đang quay video đó. Mày định thi trường nào?”

“Mày quyên góp mười tòa nhà mới có thể thi được.” Đồng Đồng không ngẩng đầu.

Trang Khiêm: “… … …”

“Chu Du! Cậu nhìn Đồng Đồng nhà cậu xem! Cậu có thể quản được không!” Trang Khiêm dữ tợn quát, “Trừng trị mạnh tay vào!”

“Được!” Chu Du cao giọng đồng ý, bỗng đứng lên, cố sức xắn ống tay áo đồng phục, dáng vẻ rất hung dữ.

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, xem thường.

Chu Du hừ lạnh một tiếng, vớ mấy quyển đề thi Hoàng Cương thật dày trên bàn.

“Đánh nó!” Trang Khiêm xem trò vui không chê chuyện lớn.

“Đúng nên đánh!” Chu Du lên tiếng.

“Đánh ba mươi cái!” Trang Khiêm cười đưa ống kính về phía họ.

“Đánh một trăm cái!” Chu Du hô.

Đồng Đồng nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, thở dài: “Em muốn làm bài…”

Cậu còn chưa nói hết.

Chu Du bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, ngửa đầu, vẻ mặt trịnh trọng mà nghiêm túc, bưng ba quyển đề thi Hoàng Cương: “Gả cho anh.”

Ống kính của Trang Khiêm lắc một cái, rời ánh mắt khỏi khung hình máy ảnh nhỏ, trợn tròn mắt nhìn hiện trường cầu hôn trước mắt.

Cả lớp cũng tức thời im lặng, nghe được hay không nghe được, đều nhìn về phía này.

Đồng Đồng nhìn Chu Du, trên mặt không có biểu cảm gì, dựa vào thành ghế, tư thế rất thả lỏng.

Chu Du thấy thế lập tức lại cầm một quyển tài liệu rất dày tăng thêm lợi thế cầu hôn cho mình, mỉm cười hét lên: “Có gả không!”

Đồng Đồng nhướng mày, cầm lấy sách tài liệu trong tay hắn, mở ra, hờ hững mở miệng: “Được thôi.”

Lần này toàn bộ người trong lớp học đều nghe rõ.

“Có gả không!”

“Được thôi.”

Chỉ có một giây ngắn ngủi, toàn bộ phòng học giống như rơi vào vùng ném bom.

Nam sinh nữ sinh không ngừng ồn ào, thét chói tai, hô to.

“Chúc trăm năm hảo hợp nha!!!”

“Sớm sinh quý tử!!!”

“Hỉ kết lương duyên!! Kết hôn đừng quên mời chúng tôi! Sinh con cũng phải thông báo!!”

Trong cảm xúc ngột ngạt căng thẳng nặng nề của lớp mười hai, tất cả mọi người giống như đang phát tiết gì đó, cũng như đang thư giãn.

Chủ nhiệm Lý nghe thấy tiếng động này lao xuống từ văn phòng trên lầu, bước vào phòng học, mắt trợn cực to: “Chuyện gì! Làm sao! Sinh con cái gì! Ai sinh con!”

Cả lớp vốn hơi thu tiếng cười lại, nghe thấy tiếng sinh con này của chủ nhiệm Lý, lại cười vang một tràng.

“Trang Khiêm! Cậu không được dẫn đầu cười! Dừng lại!” Chủ nhiệm Lý khốn khổ chen qua đám người, vả một phát sau lưng Trang Khiêm.

“Chủ nhiệm Lý! Chụp một kiểu ảnh giúp bọn em đi!” Trang Khiêm cười to ném máy ảnh cho chủ nhiệm Lý.

“Hả? Chụp ảnh?” Chủ nhiệm Lý cầm máy ảnh ngẩn người.

Ngay khi ông đang ngẩn người, người trong lớp đã tự phát, vừa cười vừa tập trung lại với nhau.

“Thầy Lý! Mau chụp đi!”

“Thầy Lý! Không nhịn được nữa!”

“À!”

Chủ nhiệm Lý nhìn dáng vẻ này, giơ máy ảnh trong tay lên theo bản năng: “Được… Vậy mọi người nhìn ống kính! Đừng cười nữa!”

“Được… Chú ý! Một! Hai! Cà tím…”

Vào giây cuối cùng, Chu Du mỉm cười quay đầu hôn lên mặt Đồng Đồng, một tay giơ chữ V.

“Tách” một tiếng.

Dừng lại trong khung hình, thiếu niên đang lúc thanh xuân.

Một trăm ngày sau, kỳ thi đại học đã đến. Các thiếu niên đã sẵn sàng để đi, ngẩng đầu cất bước.

Ba năm trung học, hơn nghìn ngày đêm, ngày ngày giải ngàn đề vạn nghi vấn, bạn đèn phấn bút ngàn cân giấy.

Mỗi một thiếu niên, đều sẽ phi phàm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện