Chu Thừa Giang nhìn con mình phát bệnh, sắc mặt không hề thay đổi tí nào.

Nhưng trong ánh mắt nhìn Đồng Đồng mang theo dò xét.

Đồng Đồng không yếu thế đối mắt với ông ta.

Chu Du liếc ba hắn một cái, nhíu mày nghĩ đến gì đó, tiến lên một bước, đứng trước Đồng Đồng, ngắn cản ánh mắt ba hắn.

Tay lại lặng lẽ duỗi ra sau lưng, an ủi dùng ngón tay ngoắc ngoắc quần áo Đồng Đồng.

Đồng Đồng không tự chủ bỏ tay vào lòng bàn tay hắn.

Chu Du nắm lại.

Tay hai người nắm chặt lại với nhau.

Chu Thừa Giang hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tay hai người không tự chủ nắm lấy nhau. Cau mày lại, rời mắt đi.

“Con sẽ không về.” Chu Du nói.

“Biết rồi.” Chu Thừa Giang không kiên nhẫn duỗi tay, xách cổ áo Chu Du kéo ra.

Tiến lên một bước, đứng trước mặt Đồng Đồng.

Chu Thừa Giang còn cao hơn cả Chu Du, khí thế trên người cường thế lại lạnh lùng. Không chỉ cao hơn Chu Du một đẳng cấp.

Đồng Đồng lập tức cảm thấy có phần căng thẳng, nhưng cậu nhanh chóng khống chế được, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

“Cậu là Đồng Đồng nhỉ, tôi đã nghe mẹ Chu Du nói, cô ấy rất thích cậu.” Chu Thừa Giang nhìn vào mắt Đồng Đồng mở miệng, “Nhưng với tư cách là bố Chu Du, tôi không thích cậu lắm.”

Sắc mặt Đồng Đồng trắng bệch, nhíu mày lùi ra sau một bước nhỏ.

“Bố.” Chu Du lạnh mặt, túm cánh tay Đồng Đồng kéo cậu ra sau mình.

Hắn nhìn ra bố hắn cố ý dọa Đồng Đồng.

Chu Thừa Giang không quản Chu Du, dừng một lát rồi nói, “Nhưng chỉ cá nhân tôi đến xem, tôi rất thưởng thức cậu.”

Ánh mắt Chu Du ngay lập tức không bình thường, cảnh giác lên tiếng: “Bố, nếu bố nói cái này, vậy hôm nay hai chúng ta chỉ có một người có thể ra khỏi cổng trường.”

“Mày dẹp đi.” Chu Thừa Giang đột nhiên nói giọng Đông Bắc, ông ta kéo cà vạt ra, xoay người đi ra ngoài, “Bố đi, mẹ mày bảo bố gặp mày mười phút, có thể hẹn cô ấy ăn một bữa cơm.”

Chu Du: “… … …”

Hắn biết ngay mà, thảo nào thái độ của ba hắn bình thản như thế đến gặp hắn.

Chu Thừa Giang đi được năm phút, bầu không khí trong phòng làm việc vẫn đang đóng băng.

Chu Du cẩn thận quan sát vẻ mặt Đồng Đồng, gương mặt Đồng Đồng vẫn chưa bình thường lại, đanh mặt sinh hậm hực.

Qua năm phút nữa.

“Trường bọn mình rởm lắm à?” Cuối cùng Đồng Đồng mở miệng, giọng nói cũng giận đến nỗi khàn.

“Cậu vẫn luôn xoắn xuýt cái này?” Chu Du ngẩn người, ngay sau đó thở nhẹ ra, “Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu giận thật, bố tôi là thế đó, cậu đừng để ý.”

“Mấy năm trước mặc dù trường bọn mình thua kém Nhất Trung thành phố, nhưng mấy năm nay tỉ lệ lên lớp đều vượt qua, cho dù là thành tích của học sinh hay là quản lý trường học, đều dẫn đầu toàn tỉnh.” Đồng Đồng trừng mắt, “Ba cậu có ý gì, thế nào là trường học rách nát.”

“Trường bọn mình đương nhiên không rởm! Bố tôi bị thần kinh, ổng chưa bao giờ coi trọng thứ gì!” Chu  Du giải thích, “Ổng căn bản không có mắt.”

Đồng Đồng tức giận trong chốc lát, nhíu mày lại nghĩ tới một chuyện, cậu đè lo lắng mơ hồ trong lòng lại, nói nhỏ: “Ba cậu nói cho cậu quay về?”

“Không sao, tôi sẽ không về.” Chu Du thử nắm tay cậu, “Lại nói, mẹ tôi về rồi. Tôi không về, ổng nhìn mặt mẹ tôi cũng không dám bắt tôi.”

“Ừm.” Đồng Đồng gật đầu, yên tâm.

“Đồng Đồng.” Chu Du ho khan một cái, nét mặt mất tự nhiên, như muốn nói gì đó.

“Sao thế?” Đồng Đồng hỏi.

“Những lời cậu nói lúc nãy, tôi thật sự không nghĩ đến.” Chu Du thoạt nhìn hơi phấn khích, “Cậu có thể vì tôi nói chuyện như thế với bố tôi, thì ra trong lòng cậu tôi tốt đến vậy.”

“Ừm.” Đồng Đồng giả vờ như không thèm để ý gật nhẹ đầu.

“Đồng Đồng…” Tiếng Chu Du rất nhỏ, mắt sáng long lanh, “Tôi… tôi muốn hôn cậu…”

Đồng Đồng nhíu mày, cậu nhìn Chu Du cẩn thận từng li từng tí, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Cậu hiểu rõ một phần lớn nguyên nhân là vì chính mình.

Cậu rất ít bày tỏ rõ ràng định nghĩa về mối quan hệ giữa hai người với Chu Du. Cũng rất ít chủ động đưa ra một tín hiệu cho Chu Du.

Một tín hiệu cậu thích Chu Du.

Chu Du cũng không hỏi, mỗi khi trời tối sẽ ôm quyển đề Hoàng Cương ngữ văn cặm cụi làm.

Đồng Đồng cắn răng, đột nhiên vươn tay túm cổ áo Chu Du, kéo xuống dưới, hơi nghiêng đầu, hôn một cái lên môi hắn.

Chỉ một giây, rồi nhanh chóng buông ra.

Đồng Đồng ép buộc bản thân đè nén kích động muốn quay đầu bước đi, chăm chú nhìn Chu Du.

Cậu muốn nói cho Chu Du rất nhiều chuyện, không phải vì giấc mơ kia cậu mới đưa cuốn tuyển tập đề cho Chu Du, cũng không phải vì giấc mơ kia mới muốn học cùng một trường đại học với Chu Du.

Cậu chỉ vì Chu Du.

Không đợi cậu nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc Chu Du có hiểu được ý cậu không. Bả vai cậu đã bị Chu Du nắm lấy.

Rất nặng, tiếp đó Chu Du đẩy cậu lùi về sau.

Đồng Đồng không phòng bị, bị Chu Du đẩy lên tường hơi dã man.

Trong nháy mắt cậu sắp đụng vào tường, có một bàn tay lót sau ót cậu.

Ngay sau đó, Chu Du khom lưng cúi đầu, vây Đồng Đồng giữa ngực hắn và tường.

Vì trở ngại chiều cao, Đồng Đồng không thể không ngửa đầu.

Hai người chỉ nhìn thoáng qua, đôi môi ấm áp của Chu Du đã dán lên.

Hôn được một lát, Đồng Đồng kịp phản ứng, sợ đến nỗi đẩy người ra: “Đợi đã, văn phòng trưởng khoa giảng dạy hình như có camera.”

Tay Chu Du nâng bên mặt cậu, dùng ngón cái lau khóe miệng cậu: “Thì nói cậu lên cơn suyễn, tôi hô hấp nhân tạo cho cậu.”

“Giúp đỡ bạn học, tôi việc nghĩa không từ.” Chu Du nói xong lại đè lên.

Đồng Đồng: “… … …”

Lần này Chu Du trước lạ sau quen.

Ôm người bắt đầu gặm.

Đồng Đồng bị cắn hơi đau, duỗi tay đẩy hắn, lại đẩy không ra. Hô hấp bắt đầu dồn dập.

Chu Du nhận ra có gì đó không ổn, lập tức buông người ra, sốt ruột: “Không sao chứ, tôi cũng không cắn khí quản của cậu mà!”

Trông Đồng Đồng hít thở rất khó khăn, vẫn không thở được.

“Thuốc cậu đâu!” Chu Du cuống lên.

Đồng Đồng thở hổn hển, nhìn Chu Du như con cún đần độn tìm cặp sách của cậu khắp phòng giáo dục, đột nhiên bật cười.

Vẻ mặt Chu Du bị thương quay đầu lại.

Đồng Đồng nín cười ngay tức khắc, ho một tiếng, bước nhanh về phía cửa phòng làm việc.

Trong khoảnh khắc cậu đóng cửa lại, cậu nghe thấy tiếng gầm thét bên trong.

“Đồng Đồng! Cậu thương tổn tình bạn hữu nghị thuần khiết giữa hai chúng ta! Tôi tuyên bố! Sau này giữa hai chúng ta chỉ còn lại tình yêu!”

Đồng Đồng sợ đến nỗi lảo đảo, nhìn trái ngó phải sợ gặp phải người.

Trong phòng làm việc Chu Du bắt đầu dùng giọng Đông Bắc gào lên.

Đồng Đồng thẹn đỏ mặt, tức giận đến mức trên đầu bốc khói, cũng không quay đầu lại đi xuống.

Mưa nhỏ bên ngoài tòa nhà dạy học, lạnh lẽo ướt át.

Trái tim thiếu niên lại nóng như lửa sục sôi, đập không có kết cấu gì, sức sống bắn ra bốn phía.

Tựa như tình yêu khoan thai đến muộn, cuối cùng được các thiếu niên nhìn thẳng vào.

Thời tiết đang dần trở lạnh, mưa nhỏ kéo dài liên tục hơn mười ngày, lâu lắm rồi mặt trời chưa ló đầu ra.

Vào ngày thi giữa kỳ, cuối cùng có một cơn mưa to, lộp độp lộp độp, mưa rơi xuống đường tạo ra bong bóng.

Suốt một đêm, mưa tạnh.

Đồng Đồng mặc áo khoác dày, thò đầu ra hành lang, một cơn gió thổi qua, buốt đến mức cậu lập tức rụt lại.

“Cái áo lông chồn anh đưa cho em đâu?” Chu Du đi xuống cầu thang, tìm một cái khăn quàng cổ màu trắng trong cặp, mềm đẹp còn có lông xù, “Quàng lên thử xem, anh nhờ bạn chọn cái khăn tốt nhất.”

Đồng Đồng chôn hơn nửa khuôn mặt vào, cảm thấy ấm hơn rất nhiều, lúc này mới hít một hơi, bước ra ngoài hành lang.

Đi được hai bước, một cánh tay quấn lên cánh tay Đồng Đồng.

Đi ra một mét, trên vai Đồng Đồng có thêm một cái đầu.

Qua hai mét, Đồng Đồng cúi xuống, thở hổn hển, cõng Chu Du co quắp cả người trên người cậu.

Sau ngày chính thức xác định quan hệ đó, Chu Du dính người vô cùng.

Ở trường học còn biết khiêm tốn một chút, nhưng trên đường đến trường, như miếng kẹo cao su đã nhai qua, dán vào cậu không buông tay.

“Nè! Anh không thể tự đứng thẳng lên à!” Cuối cùng Đồng Đồng không nhịn nổi nữa, phiền không thôi, “Anh nặng bao nhiêu tự anh không biết sao! Cõng một mét là được rồi!”

Chu Du tủi thân không nói gì, đứng ở một bên, cứ như vậy lên án nhìn cậu.

Đồng Đồng cứng rắn trong chốc lát, thỏa hiệp. Mặc dù Chu Du cao cao to to, nhưng mà…

Đồng Đồng nghĩ tới đây, thở dài một hơi. Bất đắc dĩ lại dung túng giơ cánh tay mình ra.

Chu Du hớn hở ôm cánh tay cậu, vặn cổ, ngoẹo đầu, ngọt ngào tựa vào bả vai cậu.

Đồng Đồng cố gắng thẳng eo, nhưng thân cao đặt ở đó, Chu Du dựa vào vô cùng tốn công sức.

Dẫn đến nửa người trên của hai người kề rất gần, khoảng cách giữa nửa người dưới phải bằng hai quả dưa hấu to đùng.

Thi giữa kỳ cũng chỉ dùng một ngày, tổng cộng có bốn môn.

Buổi sáng thi toán và khoa học xã hội tổng hợp, buổi chiều thi tiếng Anh và ngữ văn.

Buổi sáng với Đồng Đồng mà nói coi như thoải mái, môn toán không có vấn đề gì, đề tổng hợp với cậu cũng rất đơn giản.

Nhìn chung, cậu cảm thấy lần này mình thi cũng không tệ lắm, nắm chắc học bổng rồi.

Cậu khá là lo lắng về môn chính trị của Chu Du.

Trí nhớ của Chu Du không kém, đều có thể ghi nhớ, nhưng lại dễ nhớ ngược. Dẫn đến đọc ra như người phản xã hội.

“Có mấy đề chính trị tối qua em bảo anh học thuộc, viết ra chưa?” Đồng Đồng đứng lên đi nhận mì Chu Du đang bưng tới.

“Chắc chắn rồi.” Chu Du không để vào tay cậu, trực tiếp đặt lên mặt bàn.

Đồng Đồng lấy thịt trong bát mình ra, đưa hết cho Chu Du: “Không viết ngược?”

“Đương nhiên không có, dưới đáy bát của em có quả trứng gà, em lật lên.” Chu Du nói xong, di động đặt bên cạnh vang lên.

Chu Du nhìn thoáng qua, không nhận.

“Ai gọi điện.” Đồng Đồng hỏi.

“Chắc kêu anh bán chồn?” Chu Du cầm di động lên bỏ vào túi, “Uống chút gì không? Anh đi mua.”

“Em đi, anh mua mì rồi.” Đồng Đồng cầm cặp sách, đứng lên.

“Bên ngoài lạnh, đúng lúc anh ăn phát nóng lên, ra ngoài hóng ít gió.” Chu Du đè vai cậu xuống, “Mua nước trái cây ở ngay đối diện, em đưa tiền.”

Đồng Đồng sợ nóng lại sợ lạnh, nghe Chu Du nói vậy, lấy năm mươi đồng trong cặp ra đưa cho Chu Du.

Chu Du đẩy cửa ra khỏi quán, móc điện thoại đang không ngừng reo trong túi ra.

Nghe máy.

“Bố.” Chu Du mở miệng.

“Hôm nay về nhà.” Chu Thừa Giang bên kia nói.

“Hôm nay con thi giữa kỳ, vẫn chưa thi ngữ văn.” Chu Du cau mày, “Lần trước con đã nói, con không về.”

“Ông nội ốm rồi.” Chu Thừa Giang nói.

“Lúc trước bố xách con về cũng nói cái này.” Chu Du cũng không còn gì để nói.

Ông nội hắn cũng không dễ dàng, mỗi năm đều phải ốm một lần.

“Bố nhớ con rồi.” Chu Thừa Giang nói.

Chu Du trực tiếp cúp điện thoại.

Lý do để hắn quay về năm này lôi sang năm kia, bây giờ bố hắn cũng không biết xấu hổ.

Chu Du bấm điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho mẹ hắn. Bố hắn lên cơn từng đợt, hôm nay lại không biết bị con trai ngoan nhà ai kích thích.

Con đường lớn bên ngoài trường học rất tắc nghẽn, Chu Du vừa gửi tin nhắn cho mẹ, vừa băng qua lối qua đường, muốn đến quán nước đối diện mua nước trái cây.

Đi đến giữa lối qua đường, ấn đường Chu Du giật một cái.

Hắn nhíu mày nghiêng đầu đi theo trực giác nhìn thoáng qua bên trái.

Một chiếc xe con màu đen không hề giảm tốc độ lái về phía hắn.

Chu Du không tránh, lại quay đầu nhìn sang bên phải.

Cách đó không xa hai chiếc xe màu đen đúng lúc đỗ ở ven đường.

Chu Du nheo mắt lại, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, trong lúc lơ đãng liếc nhìn người ngồi ở hàng trước, hắn thả di động vào túi.

Bước chậm về phía trước.

Chiếc xe con bên trái thắng gấp trước mặt hắn, cửa xe kéo ra, có hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen nhanh chóng bước xuống.

Chu Du liếc một cái, mặt mũi rất xa lạ.

“Chu Du, Chu tổng bảo chúng tôi đến đón cậu.” Một người mặc vest đen trong đó lên tiếng.

“Chu Du?” Chu Du nghi hoặc sờ đầu, “Tôi không phải Chu Du, mấy người nhận lầm người rồi.”

Người mặc vest đen dẫn đầu hơi ngẩn ra, sau đó đè tai nghe bluetooth hỏi dò: “Cậu ta nói cậu ta không phải Chu Du.”

“Tôi tên Hách Suất.” Chu Du cười lại nói, “Các anh mặc bộ này nhìn rất ngầu á, giống như đóng phim xã hội đen.”

Mặc vest đen bị hắn quấy rầy, không nghe rõ trong tai nghe nói gì.

Một người đeo kính râm giơ tay nhắc nhở hắn đừng nói chuyện.

Mặc vest đen lại hỏi vào bluetooth lần nữa.

“Người phía trước kia hình như là Chu Du, tôi biết cậu ta.” Chu Du đột nhiên chỉ vào Trang Khiêm đang dẫn bạn gái đi dạo phố ở đằng trước.

Người mặc vest đen cũng nhìn sang.

Chu Du hắng giọng một cái, lấy hơi rống to: “Ê! Đại soái ca Chu Du đằng trước!”

Trang Khiêm ở phía trước nghe thấy, muốn nhìn xem tại sao Chu Du lại không biết xấu hổ như thế, quay đầu lại.

Đám người mặc vest đen liếc nhau một cái, chậm rãi đi về phía Trang Khiêm.

Chu Du quay đầu bỏ chạy.
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Thừa Giang: Em gái, đến Cáp Nhĩ Tân phó bản chơi đi, anh trai tặng chồn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện